Chương 11
Còn Vân chỉ biết thụ động, ôm lấy đầu Hoàng mà dầy vò trong sung sướng, Cứ mỗi lần cong người lên, nàng lại rên khẽ, tiếng rên vừa e thẹn, vừa mạnh bạo càng làm Hoàng thêm kích thích. Vừa bú vú vừa xoa bóp, Hoàng hôn dần xuống vùng bụng, 1 tay Hoàng cởi luôn cái cúc chiếc quần Jeans Vân đang mặc rồi khóa quần được kéo xuống, Hoàng luồn tay vào bên trong.
Tay Hoàng chạm phải vùng cấm địa nhô cao, lúc này nó vừa ấm nóng, vừa ẩm ướt do dâm thuỷ Vân tiết ra. Rồi cái quần Jean cũng được cởi phăng ra. Trên người Vân giờ đây chỉ còn mỗi còn cái quần lót trắng, 1 chân Vân co lên, 2 dang rộng, Hoàng 0 còn kiềm chế được nữa, quay ngược hẳn người xuống dưới, lúc này phần kín của Vân đang nằm ngay trước mặt Hoàng.
Hoàng cúi xuống liếm lấy phần nước ngấm qua lớp đáy quần lót, Rồi Hoàng lấy ngón trỏ day nhẹ. Vân thì khỏi nói, nàng rên lên tưng chập, người nàng cong lên, hết quẹo bên này lại qua bên kia, như con cá bị mắc cạn. Nàng sướng đến mức 2 tay nắm chặt lấy cái gối như người phụ nữ trong giờ phút sinh đẻ, nhưng người ta là đau đớn còn nàng thì đang tiến dần đến tột cùng của sự sung sướng.
Rồi như muốn tìm lấy cái phao cứu sinh, nàng túm lấy cu của Hoàng. Qua lớp quần đang mặc nó đang cộm lên và dường như 0 thể nào chịu nổi, chỉ muốn sổ xxxg tung cánh. Thấy Vân đang cố nắm lấy cu mình như rất khó vì cái quần, Hoàng tiện tay lột nốt cái quần đang mặc. Trên người Hoàng bây giờ cũng chỉ còn đúng 1 cái quần lót. Vân như cá được về với nước, sung sướng, vùng vẫy, nàng túm ngay lấy cu Hoàng bóp 1 cái khiến Hoàng phải ngừng lại kêu đâu.
Thấy vậy Vân lại nhẹ nhàng, cởi nốt cái quần lót của Hoàng, cu Hoàng bật tung ra, được sổ xxxg nó vươn dài, cứng cáp, do Hoàng đang ở tư thế nằm sấp khiến nó chĩa xuống thẳng tắp. Hoàng cũng 0 vừa kéo nốt cái quần lót của Vân ra, rồi xoay người nằm ngửa, kéo Vân nằm lên trên, âm hộ Vân nằm ngay trên miệng Hoàng, Hoàng lè lưỡi liến 1 cái, rồi nhỏm cổ, chúi mặt vào âm hộ Vân mà bú.
Còn Vân cũng 0 vừa, 0 phụ lòng anh trai dày công đào tạo, tìm film cho xem, nàng dùng tay sục cu Hoàng rất thành thục, cứ mỗi lúc bao qui đầu được lộn ra Vân lại liếm cái đầu khấc 1 cái, khiến Hoàng sướng ngất, lại bú càng mạnh bạo. Sục mãi chán, Vân đút nguyên cả con cu Hoàng vào mồm mà nút, có lúc nó chui thật sau chạm đến tận cuống họng khiến Vân buồn nôn, có lúc nó chỉ nằm ở ngoài cửa miệng để được liếm láp tận tâm. 2 người cứ thế bú cho nhau, 2 ai nhường ai, càng bú càng mạnh bạo. Xem phim thì người ta gọi đây là tư thế 69, nếu chỉ xem thôi, nghe kể thôi thì 0 thể biết hết được nó sướng như thế nào, phải thực hành, phải từng trải qua thì mới thấy hết được.
Đang cao hứng bỗng chuông điện thoại Hoàng kêu. Có người gọi. Hoá ra thằng bạn thân.
– Alô. Gì đấy mày?
– Mày rỗi 0? Chúng nó gọi đấy.
– Vụ gì đây mà giờ mới gọi. Có mấy thằng rồi?
– Cả tao nữa là 3. Thêm mày nữa là đủ 1 “chiếu”. Qua nhà thằng Hùng nhé. Tiện đường mua cái gì đó nhâm nhi.
– Cũng được. Chúng mày cứ sang đó trước đi. Tí nữa tao sang.
Cúp máy, Hoàng quay sang phía Vân:
– Anh phải đi bây giờ. Mấy thằng bạn nó rủ đi chơi.
– Chán thế. Đang vui.
Hoàng đang mặc quần áo, lại gần hôn vào trán em:
– Thôi nào. Dù sao thì những tò mò của em cũng được giải đáp. Mình làm thế này hơi quá. Dù sao cũng là anh em ruột 0 thể tiến xa hơn được. Chuyện này em đừng cho ai biết. Bí mật nhé. Nếu em muốn hôm khác anh hướng dẫn tiếp cho.
– Em biết chứ, nhưng quả thật em 0 kiềm chế nổi. Thêm lúc nữa 0 biết có chuyện gì xảy ra nữa. Thôi anh đi đi. Em sẽ giữ bí mật. Mà anh đi bao giờ mới về?
– Chắc là tối muộn. Bố mẹ có hỏi em nói anh qua nhà anh Hùng chơi nhé. Bye bye.
Ra khỏi nhà, Hoàng ghé qua hàng đại lý mua mấy món nhậu rồi chạy qua nhà Hùng. Hôm nay đỏ tình như vậy, chắc thua sạch túi quá. Tháng này lại đói rồi.
12h khuya Hoàng mới về đến nhà. Đúng như dự đoán, thua sạch, may chúng nó còn nể tình cho 10K ăn sáng. Đúng là bọn đểu, nhìn cái mặt vênh vênh của chúng nó thấy ghét. Bạn bè chó gì mà ăn sạch 0 nể nang. Rồi Hoàng cũng tự an ủi, dù sao tết vừa rồi mình ăn sạch của chúng nó chứ có kém gì đâu. Hoàng mở cửa vào nhà, nhà đã tắt đèn tối om, chắc cả nhà đã ngủ hết. Mò lên đến phòng, ngó qua phòng Vân, đèn tắt tối om, chắc nó cũng đã ngủ. Hoàng vào đến phòng, chẳng kịp thay quần áo, lăn ra ngủ luôn.
Sáng hôm sau, đang ngon giấc Hoàng bị đánh thức:
– Anh 0 định đi học à mà giờ vẫn còn ngủ?
Hoá ra là Vân gọi, Hoàng vẫn chưa thèm dậy, còn nằm cố, giọng ngái ngủ:
– Để anh ngủ thêm chút nữa. Mà nghỉ tiết đầu đâu có chết ai.
– Không được. Anh dậy luôn đi, đánh răng rửa mặt, ăn sáng rồi còn đèo em đến trường.
– Xe em đâu mà phải nhờ anh đèo?
– Xe em thủng xăm rồi. Giờ mà đi vá thì muộn học mất. Dậy đi. Lười quá. Mà anh 0 ngủ yên với em đâu.
– Thi em cứ ăn sáng đi. Ăn xong rồi gọi anh. Anh 0 ăn đâu, ngủ thêm tí nữa.
– Không được. Dậy ngay đi. Dậy cho tỉnh táo, tí nữa còn học chứ. Ai bảo tối qua đi chơi về muộn. Dậy đi. Chiều về rồi ngủ.
– Thế cho anh ngủ thêm 15′ nhé. Còn sớm.
– Không được. Nói 0 nghe, anh muốn em thể hiện bằng hành động hả?
Chẳng chờ Hoàng trả lời, Vân kéo phăng cái chăn Hoàng đang đắp. Chưa hết nàng còn nhảy vào nhổ lông chân Hoàng khiến Hoàng kêu oai oái:
– Thôi. Xin em. Dậy thì dậy. Nhà này sao vô phước thế. Bố mẹ có đến nỗi nào mà đẻ ra đứa con ác thế.
– Còn cằn nhằn à. Dậy ngay đi. Rồi xuống nhà ắn sáng cả nhà đang đợi đấy.
Hoàng dậy đánh răng rửa mặt rồi uể oải xuống dưới nhà. Cả nhà đã có mặt và đang ăn sáng. Vân thấy Hoàng xuống nhắc luôn:
– Học xong nhớ đón em nữa đấy.
– Em đi xe ôm hay nhờ đứa nào nó đèo về. Anh sợ hôm nay về muộn.
– Thế thì em chờ anh ở cổng.
– Thôi em cứ về trước, biết bao giờ anh mới về mà chờ. Nhỡ có việc đột xuất.
Mẹ Hoàng nghe thấy thế, quay sang nói:
– Con phải đèo em về. Nó có bao giờ đi xe ôm đâu. Nhỡ có chuyện gì sao.
Hoàng nghe vậy, miễn cưỡng trả lời:
– Vâng con biết rồi. Nào ăn nhanh lên còn đi. Muộn rồi đấy.
Vân bĩu môi:
– Còn sớm. Anh làm gì mà cuống lên vậy. Ăn uống phải từ tốn, 0 đau dạ dày chết.
– Rồi. Thua em rồi. Ăn xong ra luôn nhé, anh ra dắt xe. Con chào bố mẹ.
Đưa Vân đến trường, rồi qua trường luôn. Mấy tiết học trôi qua chán phèo. Tan học, ghé qua trường đón Vân. Đến nơi thấy nó đang đứng nói chuyện với mấy đứa bạn. Thấy Hoàng đến Vân gọi:
– Anh Hoàng. Sao muộn thế, em chờ nãy giờ. Lại đây em giới thiệu mọi người. Giơíư thiệu với mọi người đây là anh Hoàng. Anh trai tớ. Còn đây là mấy đứa bạn thân của em. Đây là Hạnh, đây là Linh, còn đây là Liên anh biết rồi.
– Chào các em. Anh có nghe Vân kể nhiều nhưng mới biết Linh thôi. Bây giờ vẫn còn sớm hay là anh mời các em đi ăn chè nhé.
– Vâng cũng được ạ. Cả nhóm reo lên.
Trong lúc ăn, mọi người nói chuyện khá vui vẻ. Trong nhóm, Hoàng nhận thấy cô bé Linh khá rụt rè. Thường thì toàn là Vân và Liên nói, Hạnh có tham gia 1 chút còn Linh chỉ thỉnh thoảng nói vài câu còn lại chỉ ngồi cười phụ hoạ. Chia tay mọi người, trên đưòng đèo Vân về Hoàng hỏi:
– Nhóm em vui nhi? Nhưng sao Linh ít nói thế.
– Đâu có. Tại nó lạ, chứ bình thường nó nói nhiều lắm. Mà sao anh để ý vậy. Hay là…
– Vớ vẩn. Anh có người yêu rồi mà.
– Thì thôi. Chưa gì mà đã cáu. Mà anh ơi!
– Gì nữa thế?
– Tối về anh lại giúp em như hôm qua nhé. Hôm qua đang hứng thì anh đi mất.
– Được thôi. Anh có tiếc gì em đâu. Nhưng phải có chừng mực thôi dù sao mình cũng là anh em, 0 làm quá được.
– Vâng, em biết rồi. Cứ như hôm qua là được anh nhỉ?
– Uh.
Hoàng trả lời em như 1 phản xạ vì trong lúc đó đột nhiên Hoàng nhớ tới Lan. 0 biết giờ nàng đang làm gì nhỉ? Đã mấy hôm 0 gặp rồi. Nhớ quá. Tối phải gọi điện mới được.
Buổi tối, sau khi ăn cơm xong Hoàng tót lên phòng, chụp ngay cái điện thoại. Bấm số nhà Lan, sau 2 hồi chuông có người nhấc máy, 1 giọng phụ nữ vang lên:
– Alô!
– Xin lỗi. Bác cho cháu gặp Lan.
– Lan đang ở trong viện trông bà em ạ. Em tên là gì để chị nhắn lại.
– Chị Hương phải không? Em Hoàng đây. Tình hình bà thế nào rồi chị?
– Hoàng hả? Sao bây giờ mới gọi điện. Bà đỡ hơn nhiều rồi. Chị với cái Lan phải thay phiên nhau trông bà mấy ngày hôm nay. Mệt quá. Chị cũng vừa ở trong đó về. Cái Lan vừa vào thay. Thế trên đó có gì mới 0? Có nhắn gì cái Lan chị nhắn hộ.
– Thôi. Chị cứ nói có em gọi là được rồi. Thế hôm nào mọi người mới lên?
– Chắc là ngày kia. Bà cũng đỡ rồi. Chắc mẹ chị nghỉ làm mấy hôm vào trông bà. Chị và cái Lan phải lên học tiếp chứ. Nghỉ mấy ngày rồi. Sao? Nhớ quá rồi hả? Mà có nhớ gì đến chị 0 đấy?
– Chị bé bé mồm thôi. Chuyện này chị đừng cho Lan biết đấy. Hôm đó em 0 kiềm chế được. Thôi lúc nào 2 người lên em nói chuyện sau. Em cúp máy đây. Chị nhắn với Lan là em gọi nhé. Chị cho em gửi lời hỏi thăm bà nữa. Bye bye.
– Ok. Chị sẽ nhắn. Bye.
Cúp máy, Hoàng thấy lòng lâng lâng vì nhớ lại cảm giác cùng với Hương hôm trước. Đúng là tuyệt thật. Khác hẳn những cảm giác với Lan. Ở Lan có cái gì đó ngây thơ, nhẹ nhàng. Còn với Hương, Hoàng lại cảm thấy 1 sự mạnh mẽ, kinh nghiệm nhưng cũng rất quen thuộc(có lẽ do 2 người là chị em chăng). Đang nghĩ vẩn vơ thì thấy Vân vào phòng:
– Anh Hoàng! Anh đang làm gì đấy?
– Ah. Anh vừa gọi điện cho chị Lan.
– Mọi việc thế nào rồi anh? Bao giờ chị ấy mới lên?
– Mọi việc cũng ổn rồi. Bà Lan khoẻ hơn rồi. Ngày kia 2 chị em Lan sẽ lên. Em ăn cơm xong rồi à? 0 xem phim cùng bố mẹ à?
– Hôm nay làm gì có phim. Đang có bóng đá. Chán chết. Anh có xem thì xem.
– Không. Anh chỉ xem trận nào có đội anh thích thôi.
– Anh Hoàng. Anh có nhớ lúc sáng hứa gì với em 0?
– Nhớ chứ. Sao em?
– Anh thực hiện luôn nhé. Em tò mò quá. Hôm qua vẫn chưa đủ.
– Gì vội vậy? Giờ còn sớm. Mà nhỡ bố mẹ lên thì sao?
– Lo gì anh. Bố đang xem bóng đá. Còn mẹ sang nhà bà rồi. Mà có mấy khi bố mẹ lên đây đâu.
– Cũng được. Nhưng mà tí nữa đi. Anh đang đinh chơi nốt phần nhớ hôm qua. Đang đến hồi gay cấn.
– Thì chiều em 1 tí rồi chơi sau có sao đâu.
Hoàng còn hơi lưỡng lự vì đang muốn chiến đấu tiếp trò CM hôm qua. Đội Juventus của Hoàng sắp gặp kỳ phùng địch thủ Milan. Nhưng nghe em nài nỉ vậy. Hoàng chợt nảy ra 1 ý.
– Thôi cũng được. Giờ em xuống dưới nhà lấy cho anh cái chổi lông gà.
– Lấy làm gì hả anh?
– Thì em cứ lấy lên đây rồi sẽ biết.
Vân chạy xuống lấy cái chổi rồi quay lên. Lúc này Hoàng đã ngồi sẵn ở giường. Vân lại gần đưa chổi cho anh.
– Đây anh. Anh cần nó làm gì?
– Từ từ rồi em sẽ biết. Lại đây nào.