Phần 12
Sáng hôm sau mình đến công ty, thấy ai ai cũng vui vẻ, tự nhiên lại còn cười cười với mình nữa. Nhưng cũng có người tủm tỉm cười như có điều gì đó bí ẩn. Mới đầu tuần đã thế này chắc suôn sẻ. Đi lên phòng làm việc.
– Chào mọi người – tôi cười – đầu tuần vui vẻ và hăng say lao động nhé.
– Chào sếp, hôm nay sếp tươi thế, đúng là đang yêu có khác. Mà sếp hôm nay hơi bị hot đấy nha, mới đầu tuần đã làm anh em ghen tị.
– Ơ, mà có chuyện gì hả.
– Gớm, giả vờ khéo thế, sếp mặc cái áo hồng công nhận là hơi bị đẹp, thêm cái biểu cảm khuôn mặt thì khỏi chê – chị Linh chen vào
– Chị nói gì cơ, áo hồng.
– Vậy sếp không biết à, cả công ty biết sếp với em Trang yêu nhau rồi, sếp giấu làm gì. Chuẩn bị khao anh em đi
– Bình tĩnh, mọi người làm việc đi tôi vào phòng.
Quái lạ, làm sao mà mọi người biết được chuyện này. Gọi riêng chị Linh vào.
– Chị nói rõ ràng em nghe xem, làm sao mọi người công ty lại như vậy.
– À, chị thấy trên fb của Trang có chụp ảnh em mặc cái áo hồng, mọi người trong công ty thấy thế cũng share nên giờ ai cũng biết.
– Thôi chết em rồi, chị ra đi.
Chị Linh đi ra ngoài, tôi mở facebook lên, vào wall nhà Trang thấy cái ảnh áo hồng của mình với cái caption “ dẫn sếp đi mua áo mà không thể nhịn được cười, dễ thương lắm í ”. kéo xuống dưới thì cmt các kiểu của mấy người trong công ty “ gớm, dẫn nhau đi mua áo đôi à”, “cưới đi em ơi” bla.bla tỉ thứ trên đời.
Xong… xác định, bao lâu nay gìn giữ hình ảnh tốt đẹp, giờ lại để lọt ra cái ảnh này, trưa nay làm sao mà dám bước ra khỏi phòng đây. Mà cái chốn công sở, người này truyền tai người kia. Lần này chắc bẹp ruột vì cái tin đồn cộng thêm cái ảnh và cái caption tình ngay lí gian kia nữa. Bố ơi con phải làm gì bây giờ.
Ngồi nhìn vào cái ảnh của mình ở bàn làm việc. Tôi có 1 cái ảnh của mình chụp lúc đang cười.
– Cười cái gì mà cười. – tôi lẩm bẩm.
Suy nghĩ xem phải làm gì bây giờ, định gọi em Trang lên để nói chuyện, nhưng mà giờ gọi cô bé lên thì đi qua văn phòng mọi người lại để ý. Thôi tính sau, mới đầu tuần đang hí hửng mọi việc trôi chảy thì bị khựng lại vì việc này. Tụt hết cả hứng. Thôi thì lôi đống hồ sơ với bản vẽ ra làm, để ý mấy cái chuyện vặt vãnh đau hết cả đầu, hại não. Làm việc 1 lúc cũng đến trưa.
“Trang tít calling”
– Anh, đến giờ nghỉ rồi, đi ăn với em đi
– Em đi 1 mình đi, anh đang dở việc, tí anh đi sau. Mà em có tội to đấy
– Hì hì. To mấy thì to anh cũng không làm gì được em đâu. Lêu lêu
– Hừ hừ, thôi đi ăn trước đi, anh đi sau. Thế nhé.
– Vâng.
Thực ra mình cũng muốn tránh mặt cô bé ở công ty, mọi người mà dị nghị mình lại gắp rắc rối.
Cầm máy lên alo cho cô ta.
– Cô ăn cơm chưa?
– Chưa, gọi tôi giờ này có việc gì. Trưa thì phải để người ta nghỉ ngơi chứ. Toàn gọi những giờ cao điểm.
– À thì bây giờ tôi mới nghỉ làm, mà cô rảnh không, chiều tôi muốn gặp cô.
– Tôi thì rảnh vì đang thất nghiệp nhưng gặp làm gì, nói qua điện thoại được rồi.
– Nhưng tôi muốn gặp trực tiếp cô có chuyện quan trọng.
– Quan trọng đến mức nào?
– Cứ gặp đi rồi biết. Lần này cô chọn chỗ đi, ngồi đâu thì ngồi rồi tôi đến.
– Vậy thì 5 rưỡi chiều gặp nhau ở quán cafe gần nhà tôi, chút tôi nhắn tin cho.
– Ừ, chào cô.
Lần đầu tôi nói chuyện với cô ta mà không căng thẳng, không chọc ngoáy cô ta. Mà sao hôm nay cô ta cũng nhẹ nhàng với mình thế nhỉ. Con nguời cô ta cũng khó hiểu thật, không biết có người yêu chưa. Hàng trăm câu hỏi cứ luẩn quẩn trong đầu tôi, nào là cô ta nhà ở đâu, học cái gì. Tên gì! Tôi lại muốn tự khám phá chứ không phải đi hỏi thằng Nhật hay em Ngọc.
Cầm máy lên điện cho thằng bạn.
– Vũ à.
– Ừ, có chuyện gì thế mày?
– Cửa hàng của vợ chồng mày còn cần người làm không?
– Không, tao mới tuyển được rồi, sao thế. Tự nhiên hỏi chuyện này làm gì?
– Thế à, tao có đứa em đang thất nghiệp, nhưng nó lại đang nợ tiền tao. Định giúp thôi ấy mà.
– Nó học trường nào ra, mà xin cho nó bán quần áo làm gì.
– Hay là mày cứ nhận đi, tao trả lương.
– Ơ cái thằng dở hơi này. Mày trả lương thì tao thuê nó làm gì. Sao không đưa thẳng tiền cho nó
– Thì cứ giúp đi, lúc nào gặp tao kể cho. Nói với vợ mày đi rồi nhắn tin cho tao. Mà này, con bé nó có hỏi thì coi như mày không quen biết gì tao nhé.
– Ờ, mà này tao nghĩ đến lúc rồi đấy, đứa nào làm mày thành thằng dở hơi như thế này thì nó cực đặc biệt với mày
– 1 lần còn chưa đủ hay sao, tao sợ cái đặc biệt lắm rồi.
– 1 lần thì sao, còn mày còn tao, mày cứ để xem. Mà ông tướng lấy vợ đi, lắm chuyện.
– Đợi thằng cu nhà mày 10 tuổi đi tao cho làm phù rể cho ba nuôi. 5 năm nữa là hợp lí.
Thôi nha, việc tao nhờ cứ thế mà làm. À này, con bé đó có đôi mắt sâu, hơi buồn, dáng nguời cao, tóc để búi rối cao nha.
– Mày tả thế có bố tao sống dậy cũng không hình dung được. Đưa sdt của tao cho nó bảo nó gọi. Thôi nha.
Giờ phải nghĩ cách làm sao để đưa cho cô ta cái số điện thoại này mới được, điện cho thằng Nhật.
– Em nghe anh ơi.
– Đang ở đâu?
– Em đang ở nhà, vừa đi học về anh ạ.
– Thế à, mà hôm đi uống rượu anh nghe loáng thoáng thấy bảo người yêu mày muốn tìm việc làm à.
– À không, cái chị ở cùng phòng Ngọc, sao thế anh.
– Thằng bạn anh nó tuyển người bán hàng, shop quần áo, lương 2 triệu rưỡi, làm cả ngày 5 triệu, chưa kể thưởng, thấy ngon quá định giới thiệu cho người yêu mày.
– Vậy á, người yêu em đi học cả ngày không đi được rồi, hay anh cho em cái địa chỉ để em giới thiệu cho chị í.
– Có số điện thoại đây, tự mà liên hệ, mà mày đừng bảo anh giới thiệu nha, bạn anh nó biết lại lắm chuyện.
– Rồi anh yên tâm.
Thế là cũng tạm thành công được 1 bước. Tôi thương hại cô lắm tôi mới giúp cô đấy. Cô bảo vì tôi mà cô mất việc nên tôi có tí chút áy náy, lần này coi như làm từ thiện. Lấy số thằng vũ rồi gửi cho thằng Nhật. Để chắc ăn mình gọi lại cho thằng Vũ.
– Này, tao không nói thẳng với cô ta được, mày hẹn cô ta chiều mai 5 rưỡi đến nhà mày gặp nhé. Tao ngồi quán nước đối diện xem có đúng không, tao nháy máy thì mày mới được nhận nhé. Không đúng nguời mày tự trả lương đấy.
– Rồi, cái thằng điên này, mày điên vì gái từ bao giờ vậy
– Điên cái đầu mày, à mà mày trả lương nhân viên bao nhiêu 1 tháng thế
– 3 triệu rưỡi bao ăn 1 bữa.
– Sao không nói sớm, tao đánh tiếng 5 triệu rồi. Tiên “cô”. !
– Cho chết, ai bảo dại gái.
Mình bị hớ nặng thật rồi, hớ hẳn thêm những 1 triệu rưỡi. Tiền chứ có phải là giấy đâu. Tôi giúp cô 1 tháng, cùng lắm 2 tháng, còn lại đến lúc đó tôi bảo thằng bạn nó đuổi cô là xong. Tính tôi vốn dĩ thương người mà.
Nhìn đồng hồ cũng quá giờ ăn rồi. Giờ vác mặt ra ngoài thì ngại, nhịn luôn vậy. 5 rưỡi đến gặp cô ta ở 1 quán cafe trên đường Bạch Mai. Đến nơi thì cô ta đã ngồi ở đó từ trước rồi. Bước vào cửa, tôi hơi bất ngờ, có thể là bất ngờ mạnh. Cô ta trang điểm nhẹ, vẫn kiểu tóc đó, đôi mắt – tôi rất thích nhìn đôi mắt của cô ta. Cô ta mặc 1 cái áo màu đen ngắn tay. Trông cũng trắng trẻo xinh gái, có kém gì ai đâu nhỉ. Hot girl không phải mẫu người của tôi, tôi thích nhìn những người con gái hiền lành. Người ta nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn. Nhìn vào đôi mắt cô, khi đó tôi sẽ biết cô muốn gì.
– Chào, cô đến lâu chưa?
– Tôi vừa mới đến thôi.
– Anh gặp tôi có chuyện gì thế.
– À thì xin lỗi cô vụ sáng hôm qua – tôi ngập ngừng, mà thực ra cũng chẳng biết nói gì hơn
– Có gì nói thẳng đi, anh lòng vòng, mới cảm ơn lúc trưa rồi còn gì nữa.
– Ừ thì tôi muốn gặp mặt cô cảm ơn trực tiếp, hôm qua làm phiền cô quá. Tôi nghe thằng Nhật nó kể rồi. Mà hôm qua cô có nhìn thấy gì không vậy.
– Nhìn thấy gì cơ.
– Thì người tôi ấy.
– Từ trên xuống dưới, thấy hết rồi.
– Hả, cô đùa tôi đấy à.
– Tôi đâu có thời gian mà đùa. Nằm ngủ thì nói mơ, uống đến mức không biết gì luôn.
– Tôi nói gì vậy ?
– Anh nói anh biết chứ tôi sao biết – mặt tỉnh bơ.
– Thì tôi có muốn thế đâu.
– Không muốn, không muốn sao từ đầu uống lắm thế. Anh toàn đem rắc rối cho người khác thôi.
– Ừ thì … tôi xin lỗi cô rồi mà.
– Rồi, tôi bỏ qua. Không bỏ qua chắc anh ám tôi cả ngày mất – cô ta giọng dỗi dỗi, quay mặt đi chỗ khác
– Mà cô tìm được việc chưa?
– Anh hỏi làm gì, liên quan đến anh đâu.
– Tất nhiên là có, vì hôm trước cô nói là vì tôi nên mới mất việc đấy thôi.
– Tôi tìm được rồi, thằng Nhật nó giới thiệu cho tôi chỗ làm mới rồi.
– Thế à, vậy tôi đỡ áy náy.
– Sao thằng em anh nó dễ thương, nó ngoan thế mà anh chả giống nó được cái gì vậy.
– Nó là nó, tôi là tôi, sao lại giống nhau được.
– Tôi không bảo giống, nhưng ít ra anh phải được tí chút biết điều như nó chứ, lúc gặp thì lạnh như băng, lúc say thì như bà cô đồng, lúc bình thường như bây giờ thì….
– Thì làm sao ?
– Thì làm sao anh tự biết, thôi tôi đi về nấu cơm. Chào anh ! Chị ơi tính tiền cho em
– 30k em ơi – chị chủ quán
– Tôi còn chưa kịp gọi nước cam, cô bất lịch sự vậy, trả mỗi tiền nước của cô thôi à
– Ai bảo anh không gọi
– Tôi chưa gọi chứ không phải không gọi. Chị ơi cho em cốc nước cam như của cô này này, cô í trả tiền luôn đấy chị ạ
– Anh mặt dày quá rồi đấy, vừa mới có tí cảm tình giờ thì hết rồi.
– Ơ, cô có cảm tình với tôi á, thích rồi à.
– Mơ đi.
– Sao, việc vì tôi phải mơ, hay là cô nghĩ cô không xứng với tôi. Nhỉ…
– Nói chuyện với anh thật là tức chết đi, tôi về đây, anh ở lại nuốt trôi cốc nước cam đi. Đàn ông gì toàn thấy uống nước cam – lại lầm bẩm.
– Ơ kìa, đợi đã…
Cô đi mất rồi, tôi đã kịp hỏi tên cô là gì đâu. Nhưng thôi cũng may, trước sau gì cũng biết. Vậy là cô ta nhận làm ở chỗ thằng Vũ rồi, mọi việc nằm trong kế hoạch của mình.