Phần 16
Nhưng mà ra kể cũng hay. Cô ta làm tôi vừa tức vừa buồn cười. Ai đời lần đầu tiên nhìn thấy người khác xin lỗi kiểu lạ lùng như vậy. Đến khoảng 5 giờ chiều thì em Trang gọi.
– Anh, nghỉ làm đi, nay về sớm được không?
– Còn nửa tiếng nữa mới hết giờ làm mà?
– Anh cứ tham công tiếc việc làm gì, đi về đi mà. Huhu
– Ừ, đợi anh 10 phút, ở dưới đi, đừng có lên đây phá anh.
– Vâng, nhanh nha anh.
Ngồi lì thêm được 1 lúc nhấc mông dậy đi về. Tối có lịch sang nhà em Trang.
– Về thôi nhóc.
– Anh toàn lề mề thôi, chậm 5 phút nhé.
– Hề hề, chậm nhưng chắc, đi nào, muốn đi cùng anh hay mỗi đứa đi 1 xe.
– Đi xe em đi, rồi mai anh qua đón em.
– Thích thế, lại được đi xe ga, đỡ tốn xăng.
Về đến nhà Trang thì gặp cả 2 bác ở nhà
– Cháu chào 2 bác ạ !
– Tùng à, vào nhà đi cháu, cháu ngồi đi.
– Vâng, 2 bác dạo này khoẻ không ạ.
– 2 bác khoẻ, cháu thì thế nào công việc vẫn ổn chứ.
– Dạ vâng, ổn ạ. Bác gọi cháu sang hôm nay có việc gì thế ạ, sáng Trang bảo cháu.
Trang ngồi cạnh kéo kéo áo tôi, tôi quay sang ngơ ngác thì cô bé nhe răng ra cười.
– Ơ…. À ừ, sáng, trước lúc đi làm Trang nó nói với 2 bác là tối cháu qua chơi, tiện thể bác bảo gọi cháu đến bàn ít công việc bên khu nhà ở kia xem.
– Vâng, thế bên đó có vướng mắc gì ạ, cháu chưa xong phần quy hoạch với kiến trúc đâu ạ, có nhanh thì cũng phải tuần nữa.
– Ừ, không sao, cháu cứ từ từ mà làm, mà bố mẹ cháu ở quê khoẻ không. Hôm nào bố mẹ lên nói với bác 1 câu để bác mời bố mẹ sang.
– Dạ, vâng, mẹ cháu thì cứ loanh quanh vậy, cũng ổn ạ. Bố cháu thì bình thường.
– Trang lên nhà tắm rửa rồi thay đồ đi con, ngồi đực mặt ra đấy à – bác gái nói.
– Vâng, để con thở đã chứ.
Cô bé chậm chạp leo lên phòng, chắc đi tắm, còn mình với 2 bác ngồi dưới nhà
– Tùng này – bác trai hỏi
– Dạ
– Cái Trang nhà bác thế nào?
– Dạ, bác hỏi thế cháu khó trả lời, nhưng có chuyện gì à bác.
– Không, bác hỏi ý cháu thôi. Bác rất cảm ơn cháu vì cháu mà Trang nó thay đổi rất nhiều, không biết cháu sao nhưng Trang nhà bác nó thích cháu lắm đấy. Lúc nào cũng ” anh Tùng anh Tùng “.
– Cháu thì có gì đâu ạ, với lại cháu giúp Trang được gì thì cháu giúp.
Nhớ lại cách đây 1 năm, lúc đó tôi mới vào công ty làm được vài tháng. Một hôm thằng Vũ gọi tôi
– Ê mày, đang ở đâu?
– Ở công ty chứ ở đâu.
– Làm gì mà làm lắm thế, vợ con không có, ra uống cafe với tao lúc.
– Đang giờ làm mà, nửa tiếng nữa tan giờ làm rồi đi.
– Thế thì nhanh tao đợi, ngõ 1A Tôn Thất Tùng, quán Sammy nhé.
– Ờ, mà làm gì hôm nay tự nhiên rúc vào đó uống cafe thế
– Vào đấy cho kín.
Tự nhiên hôm nay nó rủ mình đi uống cafe ở mấy cái quán chuyên dành cho bọn yêu nhau, mấy bọn teen đú đởn. Nguyên 1 dãy các quán cafe trong ngõ 1A là gần như vậy hết. Đến quán thì thằng Vũ đã ngồi đấy rồi.
– Thiếu gì chỗ mà phải mò vào đây vậy mày?
– Thì định đi mua ít quà về làm lành với vợ và con ở ngoài đầu ngõ kia kìa. Tiện ghé vào đây.
– Hơ hơ, làm gì nên tội mà phải mua quà, có chuyện gì mà cãi nhau?
– Con vợ nó thấy tao bán hàng nhiệt tình quá nên nó ghen, mà mai sinh nhật thằng Bin rồi, giận nhau cả tuần, mình nó bán hàng tao ở nhà chơi game nghĩ cũng tội.
– Mày giỏi, ai bảo nhìn thấy gái xinh là cứ nảy tưng tưng lên cơ. Vậy mua được gì chưa?
– Mua cho thằng cu con gấu bông to đùng đây này, giờ chẳng biết ôm về làm sao. Vợ thì mua cho lọ nước hoa rồi.
– Ờ, cơ hội cho mày đấy, mua gấu về cho vợ là chính, lúc không ở nhà thì bảo vợ mày nó ôm. Còn thằng Bin thì mua cho nó ít ô tô ấy. Mua con gấu to gấp 3 người nó thì nó chơi làm sao. Mà có vợ rồi còn vào mấy quán cho bọn teen thế này, dê vừa thôi.
– Tao tiện thì vào, với lại mày chưa có người yêu, ngắm đi được con nào thì ngắm, mất tiền đâu.
– Chúng nó toàn vào đây đánh bài, mày không nhìn thấy à, toàn con nhà giàu tiêu tiền của bố mẹ.
Bất ngờ vang lên 1 tiếng ở cái bàn bên cạnh của cô gái ngồi quay lưng lại với tôi. Hầu như những quán này là ngồi bệt dưới sàn hết. Lũ thanh niên hay kéo nhau vào đây để đánh bài, từ 3 cây cho đến phỏm, lốc,….
– Thằng chó mày chia bài kiểu gì thế, đen đéo chịu được.
Nghe cái giọng con gái như thế tôi đã thấy khó chịu rồi. Xong con bé quay người để tìm bao thuốc, rút điếu thuốc ra, ngó xung quanh tìm diêm, quay lại tôi nói.
– Ông ơi, vứt tôi mượn bao diêm trên bàn.
Lúc đó tôi chỉ muốn phang cái cốc cafe vào mặt con bé. Cũng với lấy bao diêm đưa cho cô ta
– Này, bao nhiêu tuổi mà xưng tôi với ông, còn chân không cho đánh với.
– Còn, thích thì vào đây, đánh 5.
Tôi ngứa mắt, kiểu này thì phải dạy cho cái lũ đú đởn này 1 bài học. Đánh bài thì tôi cũng thuộc dạng bình thường, nhưng đủ sức để loè mấy con gà này.
– Mấy nghìn 1 lá
– 5k – con bé trả lời trống không.
– Chia bài đi.
Thằng Vũ cũng há hốc mồm ra không hiểu sao tôi vừa chê bọn teen này xong lại nhảy vào đánh bài cùng. Đánh từ 6h đến 8h tối tôi lãi được gần 2 triệu. Mấy đứa kia méo hết cả mặt rồi đứng dậy, 1 phần cũng vì muộn. Chắc cái lũ này ngồi chơi bài nguyên cả chiều. Duy chỉ có con bé lúc nãy xin diêm thì mặt tỉnh bơ mặc dù thua. Thằng Vũ ngồi cạnh thì cũng sốt ruột, nhưng may nó đang giận nhau với vợ cho nên giờ còn ngồi đây chứ không phải vác mặt về lâu rồi.
– Đánh nữa không ? – con bé đó hỏi
– Nghỉ, muộn rồi, thua còn ham à
– Kệ tôi, ông đánh được phỏm không, sang Ai’sha đánh với tôi, tôi với ông chéo cánh ( Ai’sha cách đó mấy quán)
– Thôi, đi về đi, chơi bời gì nữa, nay thua bao nhiêu.
– 2 củ, chán.
Cô bé lấy máy ra gọi điện cho ai đó
– Đang ở đâu đấy mày… Tối quẩy không… 11h… Lên Tem (temple bar) hay lên I (Ibar). Ờ, thế à. Thôi mày té đi.
Cô ta quay sang tôi
– Đi ăn gì không, tôi đang đói.
– Thế cũng được – Mày về với vợ trước đi, có gì alo tao – tôi nói với thằng Vũ.
Tôi và cô bé đi ăn cùng với nhau. Mà công nhận con bé này bạo dạn, chỉ có điều giao tiếp kém, chẳng biết đâu vào đâu mà lần, định bụng cho nó 1 bài học. Nhưng cô bé mời thì đi ăn thôi, trông cũng xinh xắn. Tôi và cô ta vào quán Nhắng nướng gọi ít đồ ăn và 1 chai men to. 2 người uống hết 1 chai này chắc cũng phê chứ chưa nói là say.
– Hôm nay ông đỏ nhỉ, tôi thì đen như mực.
– Không phải đỏ mà đánh hay.
– Ai tin, mà ông có vợ rồi à.
– Không, nhưng mà có con 2 tuổi rồi.
– Vậy là lấy rồi li dị à.
– Chưa.
– Vậy mà chém gió bảo có con.
– Có thật mà, không tin thì thôi.
Hỏi thăm thì biết cô bé tên Trang, năm nay năm cuối đại học Kinh Tế Quốc Dân, nhà Hà Nội.
– Mai ông đi đánh với tôi không ? Vẫn hội chiều nay.
– Thua còn đánh nữa à.
– Không đi thì thôi, thiếu gì người.
Tôi và cô bé ngồi nói chuyện rồi uống từ từ cũng hết chai rượu.
– Anh ơi cho em chai nữa.
– Gì uống kinh vậy, uống không biết say à.
– Gọi rồi thì rót ra đi, ông nói ít thôi.
– Có gì bất mãn với đời hả.
– Nhiều lắm… Anh biết thế nào được.
– Không nói cũng được mà con gái thì nốc ít rượu thôi, nhìn người có khác cái xác ve không ?
– Tôi cần anh quan tâm à, uống đi, cho đỡ buồn.
– Ừ thì uống, nhưng cảm thấy không uống được nữa thì nói nha, cô còn phải về đấy.
– Về làm gì, về nhà chán bỏ xừ.
Ngồi 1 lúc nữa cô bé uống nhiều quá gục luôn tại trận. Không hiểu sao 1 con bé hai mấy tuổi đầu rồi, không phân biệt được cái gì nên, cái gì không nên. Đi với người lạ thì uống bét nhè, còn đi đánh bài nữa. Mình cũng chẳng biết cô bé này nhà ở đâu nữa, xử lí cái đống này làm sao bây giờ. Giờ nằm bẹp ra đây.
– Này, dậy đi, dậy.
Gọi mãi cô ta không dậy, điện thoại của cô ta kêu. Papa calling
– Alo, đang ở đâu đấy con.
– Dạ, cháu là bạn của Trang, nay sinh nhật bạn nên Trang uống hơi nhiều, bác cho cháu cái địa chỉ để cháu đưa Trang về ạ.
– Thế à, vậy cháu đưa nó về dùm bác cái nhé, nhà bác ở … Khu đô thị Văn Quán.
Giờ lại phải xử lí cái cục thịt to đùng này về nhà, mà cô bé đi xe, đành gọi taxi vậy, gửi xe ở lại quán mai lấy. Nhà giàu, cổ thì toàn dây chuyền vàng, tay đeo nhẫn, đi xe vespa. Ngồi trên xe taxi cô ta cũng như người chết rồi. Tôi lấy ra 1 tờ giấy viết số điện thoại của tôi vào cộng với dòng chữ:
” Lần sau gặp người lạ thì uống ít thôi để còn biết đường mà về, số điện thoại tôi đấy, mai liên lạc với tôi để lấy xe, gà thì nghỉ chơi bài đi, không hay ho gì đâu”.
Kẹp thêm 1 triệu rưỡi vào tờ giấy rồi bỏ vào túi cô ta. Về đến nhà cô ta, mình phải bế từ trên taxi vào tận bên trong.
– Sinh nhật ai mà nó uống say thế này không biết, con với chả cái, con gái con lứa, không thể bảo được.
– Bác cắt dùm cháu quả chanh ra làm mấy lát, với lại cho cháu xin ít muối.
– Ừ, đợi bác tí – bác gái chạy vào nhà bếp, còn bác trai nói.
– Ngồi uống nước đã cháu.
– Vâng, bác kệ cháu.
Bác gái đem ra chanh với muối, tôi dựng cô bé dậy rồi nhét lát chanh với muối vào miệng. Bắt đầu mới thấy có tí nhăn nhó ở trên mặt. Tôi xin phép đứng dậy đi về.
– Cháu ở lại chơi đã
– Thôi ạ, cũng muộn rồi cháu xin phép về. Bác nói lại dùm Trang hộ cháu là mai gọi cho cháu để lấy xe.
– Ừ, mà cháu tên gì vậy.
– Cháu tên Tùng ạ. Thôi cháu chào bác cháu về.
Tôi chào 2 bác rồi bắt taxi ra về. Cuộc sống mà, chẳng biết đâu mà lần. Ngoài kia đầy rẫy những cô gái như con bé vừa rồi, khảng thời gian khủng hoảng tôi đã từng chơi bời như vậy cho nên tôi rất hiểu cảm giác của cô bé. Tiền được đem ra để giải trí nhưng giải trí không đúng cách. Nó cứ xoay vòng, nó hút cô bé vào những cuộc ăn chơi. Người lúc nào cũng trong tình trạng lâng lâng.