Phần 21
Tôi về nhà thì bố mẹ chưa ngủ, vẫn đang ngồi xem tivi.
– Thằng Tùng, ngồi mẹ hỏi xem.
– Gì mẹ?
– Nhà bố mẹ nó làm gì?
– Nhà ai cơ ạ.
– Nhà cái Linh Nga ấy?
– Con chịu.
– Ơ cái thằng này, mày yêu con nhà người ta mày còn không biết bố mẹ nó làm gì. Lạ đời nhỉ?
– Thì con chưa kịp hỏi mà.
– Các cụ bảo lấy vợ xem tông, lấy chồng xem giống. Mày phải tìm hiểu tông tích hoàn cảnh gia đình nhà nó xem thế nào chứ.
– Ôi dào, yêu là được rồi.
– Mẹ nói mày không nghe à, làm gì thì làm cũng phải biết nó con cái nhà ai, bố mẹ nó làm gì.
– Vâng, để mai con hỏi.
– Mai mai cái gì, mày toàn nói xong để đấy, mẹ tin làm sao được cái mồm mày.
– Tôi thấy con bé được đấy chứ – bố tôi nói – Trông cách ăn mặc là biết không phải kiểu mấy đứa con gái bây giờ, nói năng thì nhẹ nhàng, có đầu có cuối.
– Thì tôi có bảo nó không được đâu, nhìn người thì không phải loại lưng dài hơn chân, không phải vai vuông. Không gầy, không béo. Mặt thì hiền lành, cơm nước cũng đảm. Thế là tốt rồi.
– Chả tốt chán, bà xem bây giờ con gái hiếm đứa nào được như nó lắm
– Thôi thôi, con xin bố mẹ, khen mãi. Sốt cả ruột.
– Ơ hay cái thằng, khen người yêu mày đấy, sao mày khó chịu với bố mẹ.
– Thôi con đi ngủ đây, mai bố đi mua điện thoại với con nha.
– Ờ, ngủ sớm đi con. – bố tôi lên tiếng.
– Suốt ngày điện thoại, 2 bố con nhà ông chỉ có thế là nhanh.
Tôi vào trong phòng, vừa cầm điện thoại lên thì có điện thoại. “Trang tít calling”
– Anh nghe này nhóc.
– Mai anh rảnh không, đi chơi với em?
– Đi đâu cơ, mai anh phải đi mua điện thoại cho bố, với đống việc của bố em nhờ anh làm kia kìa.
– Suốt ngày bận, bận gì mà bận lắm thế – giọng phụng phịu.
– Định rủ anh đi đâu à.
– Đi shopping với đi ra ngoại thành chơi.
– Để hôm khác đi, hôm khác anh dẫn nhóc đi chơi bù.
– Đành vậy chứ biết làm sao, để mai em rủ mấy đứa bạn đi đập phá.
– Này nha, không rượu, không bar nghe chưa.
– Vâng, em biết rồi – giọng phụng phịu.
– Anh nhắc không thừa đâu, muốn đi thì có anh đi cùng.
– Đi với anh chán òm í.
– Thế ai vừa rủ anh đi chơi đấy.
– Hì hì, nói thế thôi, anh yên tâm đi.
Cũng chẳng có việc gì to tát nhưng giờ đi chơi lại bị quả dìm hàng áo hồng như lần trước thì mình cũng đi đời luôn ở công ty. Muốn tránh em Trang nhưng rồi 1 lúc nào đó cũng phải đối mặt, không sớm thì muộn. Cái giống đời nó khổ thế đấy.
Sáng hôm sau tôi và bố tôi đi mua điện thoại. 9 giờ đi, 10 rưỡi về đến nhà thì mẹ tôi đang lụi hụi ở trong bếp. Tôi vào phòng thay quần áo thì giật mình…
1 dáng người quen quen, đang lúi húi lau nhà. Cô ta, đúng cô ta rồi, mà sao cô ta lại ở đây. Tôi lại giằng lấy cái cây lau nhà, và cầm tay cô ta kéo cô ta ra ngoài.
– Đi ra, ai cho cô vào đây.
Cô ta cũng chẳng kịp nói gì, tôi thì đóng sập cửa phòng vào.
– Ơ cái thằng này, mày bị làm sao đấy – mẹ tôi quát – Mày ăn nói thế à
Cô ta cúi mặt xuống, mặt mếu mếu chực khóc
– Em xin lỗi.
Giờ lại còn xưng cả em nữa, đóng đạt phết. Tôi nghĩ bụng
– Thằng kia mày ra đây, ngồi xuống.
Tôi lững thững ra ghế ngồi.
– Mày xem, thái độ mày như vậy mà được à. Mẹ không cần biết trong phòng mày có cái gì. Sáng mày đi chăn màn mày không gấp, phòng thì bẩn, mẹ bảo con bé nó vào nó thu dọn đấy. Mày hục hặc gì thì nói với mẹ đây này, sao mày chửi con bé.
– Con có chửi đâu.
– Cái loại mày gia trưởng nó vừa thôi, rồi con gái nó chạy hết. Linh Nga, đi vào bếp nấu cơm với bác. Kệ nó đi, thỉnh thoảng nó hâm vậy đấy.
– Thôi, từ từ mà bảo con, bà cứ chửi nó xơi xơi vậy. Lần sau có làm gì thì từ từ mà nói con ạ, Linh Nga nó có phải đứa không biết điều đâu.
– Vâng.
Cô ta lủi thủi đi vào bếp cùng với mẹ tôi. Nghĩ lại tôi cũng hơi quá. Mà chẳng hiểu sao cái của nợ này lại ở đây nhỉ. Cô ta có ý định gì không biết. Tôi vào trong phòng lau nốt chỗ sàn nhà cô ta lúc nãy còn đang lau dở. Mà ủa hơi lạ, tại sao hôm qua cái ảnh tôi úp nó xuống, sáng nay lại thấy cái ảnh được dựng lên ngăn nắp thế nhỉ. Tôi nhớ là đã úp cái ảnh xuống rồi cơ mà. Đồ đạc trong phòng cũng gọn gàng, thước, bút chì, mấy tờ giấy vẽ cũng được xếp gọn gàng, chăn màn sắp xếp cẩn thận. Cô ta cũng tốt bụng đấy chứ.
Đi ra ngoài cầm theo cái cây lau nhà cất vào bếp. Cô ta đang ngồi nhặt rau, cười cười nói nói với mẹ tôi. Mới gặp hôm qua mà, sao thân thiết vậy trời. Chẳng ai thèm đoái hoài gì đến tôi và nói với tôi câu nào. Nghe loáng thoáng mẹ tôi nói.
– Thằng hâm í mà, cháu không phải để ý…
Tôi lượn ra ngoài ghế ở phòng khách nằm xem tivi, bố tôi thì cầm cái iphone mới mua hỏi
– Cái điện thoại này mới đẹp con nhỉ.
– Vâng, bố thoát cái tài khoản ở máy cũ ra rồi đăng nhập vào máy mới đi ạ. Con không dùng iphone nên bố tự mò nha, cái gì không biết thì con mò hộ.
– Ừ, để bố nghiên cứu.
Đến giờ ăn cơm mẹ tôi gọi
– 2 bố con ông đồ vào ăn cơm đi, xong rồi.
– Con vào đây mẹ – tôi nhanh nhảu ngồi vào bàn trước – món gì thế mẹ
– Hỏi Linh Nga ấy, mẹ cũng chẳng biết
– Linh Nga, em nấu món gì đây – tôi ngượng ngượng mồm – nghĩ lại sao mình thốt lên được từ ” em ”
– Chả tôm ạ.
– Sao nó lại tròn tròn thế này?
– Mày thắc mắc nhiều, có ăn không – mẹ tôi trêu.
– À tất nhiên là có rồi.
– Thôi ngồi đi cháu – bố tôi nhẹ nhàng, lúc nào cũng vậy.
– Dạ vâng, đợi cháu múc canh nữa là xong ạ.
– Ơ thế còn món nữa à – tôi hỏi.
– Còn canh bí đao nhồi thịt nữa bác ạ.
Né câu hỏi giỏi gớm, thay từ « anh ạ » bằng từ « bác ạ ». Cô giỏi lắm. Ăn cơm được 1 lúc thì mẹ tôi hỏi.
– Linh Nga này, hôm nào bác lên lại đi với bác buổi nữa nha.
– Đi đâu thế mẹ – tôi hỏi chen vào.
– Đi đâu hỏi làm gì?
– Dạ, vâng. Nhưng chỉ có cuối tuần cháu mới đi được thôi ạ, vì mấy ngày còn lại cháu phải đi làm.
– Ừ, bác biết rồi.
Giờ mới để ý cô ta, cô ta hôm nay xoã tóc, không búi củ hành nữa, trông hiền lành hẳn ra, thảo nào mẹ tôi chết mê chết mệt. Chẳng biết mẹ tôi dẫn cô ta đi đâu nữa. Mà tôi vẫn băn khoăn cái việc hôm nay cô ta bất thình lình có mặt ở đây. Không biết mẹ tôi có kể chuyện gì với cô ta không nữa. Ăn cơm thì cũng chẳng nói chuyện gì to tát, nói chuyện qua qua vậy. Thực ra thì cũng mừng vì cô ta đến đây cho bố mẹ tôi hài lòng. Nhưng giờ mà mọi chuyện đi xa quá thì tôi cũng chết dở.
Ăn cơm, thu dọn xong cả nhà ra uống nước mẹ tôi nói
– Linh Nga, vào bác bảo cái này.
– Dạ.
Mẹ tôi và cô ta vào trong phòng bố mẹ, chắc lại buôn chuyện, đúng là phụ nữ. Gặp nhau hợp cạ cái là buôn được ngay. Dính như sam từ hôm qua đến giờ. Tôi nằm ngủ thiếp đi trên ghế salon, bố tôi thì cứ ngồi hì hụi với con iphone mới mua. Đang nằm ngủ thì có tiếng chuông cửa. Tôi ra mở cửa thì thấy thằng Nhật đang đứng trước cửa, bố tôi ngó ra.
– Nhật đấy à, vào nhà đi
– Ơ, sao mày đến đây – tôi ngạc nhiên.
– Anh lạ thật, sáng bác gọi cho em bảo chiều sang chơi, bác lên từ hôm qua. Em tranh thủ sang chơi với 2 bác tí, tiện thể anh có đồng nào không trợ cấp em ít. Hề hề…
– Giỏi, vừa mới gặp đã xin tiền anh, vào đi.
Mẹ tôi mở cửa ra, Linh Nga cũng đi theo sau ra
– Nhật đến đấy à.
– Vâng, con chào bác. Ơ chị… kia là….
– Người yêu anh Tùng đấy.
Tôi kéo kéo tay thằng Nhật, thêm cái khoản Linh Nga đứng sau nháy nháy mắt, chắc thằng cu hiểu
– Thế ạ, người yêu anh Tùng xinh thế, em là em hơi bị thích tóc dài như chị đấy. Chị í tên gì anh.
– Linh Nga – tôi trả lời, cái thằng, đã biết tên rồi còn cố tình gại đòn mình.
Nó thì cứ ngồi tủm tỉm cười, cô ta thì ngượng ngượng với thằng Nhật.
– Thôi kệ mấy bác cháu nhà nó, 2 bác cháu mình vào thử nốt mấy bộ nữa.
– Cái gì vậy trời, buôn mãi chưa chán à mẹ.
– Mẹ mượn người yêu mày có 1 tí mà mày cứ sồn sồn lên thế hả.
– Thôi, bán luôn cho mẹ đấy – tôi trêu.
– Anh này – cô ta nói.
Ơ, giờ lại còn cái kiểu dễ thương này nữa cơ à, dỗi đúng lúc đúng hoàn cảnh quá trời. Cho đi làm diễn viên được. Mẹ tôi và cô ta lại vào trong phòng, còn tôi và thằng Nhật, bố tôi nữa.
– Ây dà, anh Tùng có người yêu mà cháu chẳng biết gì bác ạ.
– Yêu ai anh phải báo cáo với mày à.
– Được không Nhật – bố tôi hỏi.
– Quá được luôn í bác, con gái nhà ai mà xinh thế chứ lại, cháu là cháu ưng cái bụng lắm rồi.
– Ờ, bác tính thì để chúng nó yêu nhau 1 thời gian nữa thôi là cưới.
– Ôi bố ơi, thư thư cho con nhờ, con còn phải kiếm tiền nữa, vội làm gì, mẹ giục con đã sốt ruột lắm rồi.
– Cha bố anh, bố cũng chỉ nghĩ cho anh thôi, lấy vợ sớm sau này càng nhàn chứ sao.
– Đúng đấy bác ạ, anh í lấy vợ là cháu về bê tráp cho. Hì.
Đang nói chuyện, chém lung tung thì mẹ tôi bước ra.
– Này, Nhật, ông nó xem xem, 2 bác cháu tôi mặc có đẹp không?
Mẹ tôi mặc 1 bộ đầm mới, còn Linh Nga thì mặc 1 cái váy trễ vai. Nhìn xong tôi đỏ cả mắt. Linh Nga ơi là Linh Nga, cô làm cái gì vậy trời, sao cô mặc cái gì nó cũng làm tôi cuống hết cả lên thế hả. Chiếc váy màu trắng chấm tím hoa tuylip.
– Chả đẹp gì – tôi nói.
– Mẹ hỏi bố mày với thằng Nhật chứ hỏi gì mày.
– Đẹp bác ơi, nhất là chị Linh Nga. Trông cứ như người mẫu í, dáng chuẩn mặc gì cũng đẹp hết sẩy – Nhật thêm vào.
– Ờ, đẹp đó bà, bà mặc cái này đi làm cũng được, đi chơi cũng được. Linh Nga thì khỏi phải chê rồi.
– Mày thấy chưa, ai cũng khen, mỗi mày chê. Đàn ông đàn ang gì mà tiếc 1 câu khen mẹ với người yêu. Mày mà không khen chỉ có thiệt thôi con ạ.
– Ui giời.
– Ui cái gì.
– Thôi cháu vào thay quần áo đây ạ – cô ta lên tiếng.
– Từ từ, cứ mặc thế đi, bác mua cho cháu cơ mà.
– Thôi ạ, để lúc khác cháu mặc, cháu mặc quần áo kia cho thoải mái.
– Ừ, thế 2 bác cháu ta vào thay.
Nói thật là cô ta xinh đến nỗi mà tôi còn chẳng dám nhìn, đôi mắt lúc thì hiền dịu, lúc thì gớm chẳng ai bằng. Cô làm ơn tha cho tôi đi Linh Nga ơi, cô mà cứ thân với mẹ tôi thế này thì tôi chết. 1 lúc sau thì 2 bác cháu cũng lò dò ra.
– Thôi, tạm ổn rồi, bố mẹ về đây, mấy đứa ở lại bảo ban nhau mà làm ăn, học hành cho đến nơi đến chốn.
– Mẹ về à, còn sớm mà mẹ.
– Về không muộn xe con ạ, 3 giờ rồi – bố tôi lên tiếng.
– Con đưa bố mẹ ra bên xe nha.
– Thôi, 2 bố mẹ đi taxi cho an toàn, mà cố kiếm tiền mua ô tô đi, về quê đỡ vất vả, nhưng quan trọng hơn là lấy vợ, ô tô để sau.
– Mẹ thì… để từ từ.
– Lại từ từ, mày cứ bình chân như vại í. Bác về nhé. Linh Nga nhớ lời bác dặn chưa, có gì trông nom thằng mặt giặc này dùm bác.
– Dạ, vâng, bác cứ yên tâm ạ !
Sao cô ta giọng ngọt ngào thế nhỉ, mà cũng đúng, lúc nào chả thấy cô ta nhẹ nhàng, tức giận cũng thấy nhẹ nhàng vãi cả linh hồn ra ấy chứ.
– Mẹ dặn thừa rồi, cô ấy không quản được con đâu.
– Mày mà không nghe lời nó, để nó điện về mách mẹ cái gì thì mày đừng trách mẹ nghe con.
– Rồi rồi, toàn đem mẹ ra doạ.
– Ơ, thằng này lại nhờn với mẹ à.
– Vâng, con nhớ rồi, đùa tí thôi, hì hì…
Bố mẹ tôi về, thế là con tôi, Nhật và cô ta ở lại. Thằng Nhật nói:
– Anh chị ngồi kia em bảo.
– Ơ hay cái thằng này, mày là bố anh đấy à.
– À không, anh chị ngồi đi em hỏi, hề hề.
Tôi và cô ta cùng ngồi xuống cạnh nhau ở ghế
– Anh chị yêu nhau từ bao giờ thế.
– Trả lời đi – tôi quay sang cô ta nói.
– Chị và anh Tùng… – cô ta ấp úng
– Gì mà cứ như gà mắc tóc thế chị, ngại gì đâu chị em trong nhà.
– Hôm qua – tôi nói
– Cái gì cơ, hôm qua.
– Ừ, thật ra thì hôm qua anh chị… – cô ta nói
– Anh chị làm sao? – mặt có vẻ hóng hớt
– Thì hôm qua bắt đầu yêu nhau. Hỏi nhiều – tôi quát.
– À, 2 ông bà này tàu ngầm công khai đi với nhau ban ngày, chứ không phải đi đêm nữa rồi. Nhỉ.
– Thôi, yêu nhau là chuyện của anh chị, mày xen vào làm gì?
– Em đâu có quyền xen vào, nhưng Ngọc của em mà biết thì hay. Anh nhở.
– Này, đừng nói với Ngọc – cô ta khẩn khoản.
– Ôi dào, cứ nói đi, cho mày đi mách chị Trang, mách người yêu, mách cả làng cả tổng cũng được. Anh có mất gì đâu. Em nhỉ – Tôi quay sang cô ta cười.
– Anh….
– Anh làm sao, anh chỉ được cái nói chuẩn. Đúng không Nhật – tôi lấy tay khoác lên vai cô ta.
– Vâng, chắc vậy, Nhật tặc lưỡi.
– Vâng cái gì, mọi chuyện không như em nghĩ đâu – cô ta trình bày.
– Mới yêu mà máu hơn cả em, dẫn về cho 2 bác xem mặt mới ghê.
– Em giải thích với nó làm gì, mắt thấy tai nghe rồi. – tôi chen vào.
– Nhưng mà… – cô ta lại ngượng ngùng
– Anh đã bảo em không việc gì phải giải thích với nó làm gì. Không nói được cứ để anh. Mà thằng này, sang xin tiền xong tiện mày tra hỏi anh đấy à.
– À không, nói xin tiền mất quan điểm chết.
– Thế thằng nào lúc nãy ngoài cửa hỏi anh có tiền không cho em mấy đồng?
– À, thì… em vay.
– Vâng, vay, thà anh cho mày luôn cho nó vuông. Nói xin tiền đi chơi với Ngọc đi, rồi anh mày cho.
– Về chị mách Ngọc nhé – cô ta cười.
– Ơ đừng chị ơi, em có việc thật mà.
– Thôi đi ông tướng, về bảo cái Ngọc xin tiền chị Linh Nga nữa cho nó đều. À nhầm, vay chứ không phải xin. Em nhở – tôi lại quay sang cô ta cười.
Cô ta lấy ngón tay cái giơ lên trước mặt tôi làm đúng biểu tượng nút like rồi cười. Trông cũng đáng yêu !
– Chuẩn!
– Anh chị nhà này được cả đôi. Nhỉ – thằng Nhật cười
– Ông lằng nhằng quá, lấy bao nhiêu – tôi nói với thằng Nhật
– Em thiếu 900k anh ạ.
– Mày trêu anh đấy à.
– Sao trêu ạ.
– Xin gì xin lẻ ra 100, mày nói 900 chả lẽ anh đưa mày 900 à. Nói 1 triệu đi cho nhanh. Đợi tí.
Tôi chạy vào trong phòng lấy tiền đưa cho thằng Nhật
– Đây, ông tướng, ông dùng tiền vào mục đích chính đáng cho tôi. 1 triệu đấy.
– Vâng, em xin. Hì, mà anh đừng nói với bố mẹ em là em xin tiền anh nhé. Coi như em vay.
– Vay không trả chứ gì, mỗi lần sang hỏi tiền anh, lần nào cũng vài trăm, đã thấy mày trả đâu.
– Sau này em đi làm có tiền em trả. Hehe.
– Khỏi, đi làm có tiền sau này mua cho con anh chị vài bộ quần áo là được rồi. Anh không tiếc nhưng mày mà cầm tiền đi chơi với con khác không phải cái Ngọc thì về anh cạo đầu mày.
– Thôi, cầm tiền về dẫn Ngọc đi chơi đi, chị không nói với nó đâu – Cô ta vừa nói vừa cười.
– Vâng, em cảm ơn, hì hì. Anh chị tự giải quyết với nhau nhé. Em đi về đây. Chị ở lại bình an nhé, ông anh nhà em dữ lắm đấy.
– Phắn ngay cho nước nó trong – tôi chỉ tay ra ngoài cửa vừa nói vừa quát
Thằng Nhật chạy tọt ra ngoài và đi về. Nó còn ngoái lại bồi thêm câu
– Chị ơi, tối về sớm nấu cơm em qua ăn với nhé, em với Ngọc đi có chút chuyện
Cô ta lại cười.