Phần 31
Chiều về đến văn phòng thì vẫn ngồi làm bình thường. Nghĩ đến tối phải đưa Trang đi chơi. 5 giờ cô bé đã gọi điện réo
– Anh ơi, đi về.
– Còn sớm mà.
– Hơn 5 giờ rồi mà còn sớm. Anh hứa với em là đưa em đi chơi cơ mà.
– Anh hứa buổi tối chứ có phải chập tối đâu – cười.
– Anh chỉ được cái lảng tránh thôi, em đợi anh bên dưới. Cho anh 15 phút nữa thôi đó.
Xong tôi cầm điện thoại lên gọi điện cho Linh Nga
– Alo.
– Anh đây, mấy giờ em nghỉ làm.
– Chắc tầm 7 rưỡi anh ạ.
– Tối anh có việc bận, anh không qua đèo em về được đâu. Em bắt xe về nha.
– Vâng, em có bắt anh phải làm thế đâu. Anh cứ lai chị Trang đi chơi đi, không phải lo cho em đâu.
– Ơ…
– Anh đi đi nhé, em đang bán hàng.
Nói xong là cô ấy cúp máy luôn. Thật ra thì sáng chở cô ấy đi, tôi muốn đưa đi đưa về hẳn hoi, chứ cô ấy đi xe thì tôi cũng không định qua đón đâu. Tôi và Trang đi ăn tối rồi lên Hồ Tây uống café
– Anh dạo này bận lắm à, lâu lắm rồi không dẫn em đi như thế này nhỉ.
– Thì em biết đấy, chú Quang giao việc cho anh thì anh phải làm.
– Anh làm ít thôi còn giữ sức khỏe. Dạo này thấy anh lúc phờ phạc, lúc thì như uống thuốc kích thích ấy, lạ lắm.
– Lạ thật hả – tôi cười.
– Lại chẳng không, mà anh này. Em hỏi anh 1 câu được không? – Trang có vẻ bối rối
– Lại có chuyện gì hệ trọng à, mọi hôm hỏi anh có cần xin phép đâu?
– Anh có thích em không? Em hỏi thật đấy.
– Ơ… – tôi gãi đầu – anh không biết, mà tự nhiên đi hỏi chuyện này làm gì thế?
– Em hỏi lại lần nữa, anh có thích em không em còn biết lối. – lần này Trang có vẻ cứng rắn
– Cái gì vậy trời, mà thích thì đi lối nào, không thích thì đi lối nào?
– Em không biết, nếu thích thì em có 1 đường rồi. Còn anh không thích thì ….
– Hỏi vớ hỏi vẩn, không thích anh hay chở em đi chơi thế này à.
– Có, nhưng mà em sợ.
– Sợ cái gì?
– Nói chuyện với anh chán lắm. Nói chuyện nghiêm túc mà cứ lảng tránh đi đẩu đâu í.
– Hì, mà kiếm người yêu đi, cứ định đi với anh thế này mãi à.
– Không, em bám lấy anh để xem cô nào dám lại gần.
– À được, có chí khí. Để xem bám mãi có chán không.
Ngồi nói chuyện đến 10 giờ thì tôi lai Trang về. Nói chung là buổi đi chơi tốt đẹp, để giải tỏa tâm lí cho cô bé. Rồi 1 lúc nào đó cũng phải nói với cô bé thôi, chứ hôm nay hỏi “ anh có thích em không”. Vài bữa nữa lại hỏi “ anh có lấy em làm vợ không” thì bỏ xác
…
Một hạt cát rơi khi được hút lên khỏi sông, rồi chẳng ai biết nó đi về đâu, nó bay về đâu. Giá như nó cứ nằm im dưới đáy sông thì nó chẳng biết cái thế giới bên ngoài như thế nào. Nhiều lúc nghĩ về cuộc đời này, người cho tôi tình yêu liệu có làm tôi hạnh phúc, người có tiền liệu có thể làm cho tôi được sống trong cái tình yêu mà mọi người vẫn hằng mong ước. Cuộc sống lãng mạn, không lo âu về ngày mai, không phải đắn đo nhiều về chuyện cơm áo gạo tiền. Chỉ cần sống cho nhau là đủ rồi. Nhưng mọi thứ đâu có phải là phim. Gia đình, họ hàng, xã hội, bạn bè rồi tỉ thứ quan hệ làm cho con người trở nên tính toán với nhau từng chút 1. Xã hội tiên tiến thì chuẩn mực mỗi ngày càng được nâng cao thêm. Ấy thế mà…
Những ngày sau tôi vẫn đi làm vì bận việc, và 1 vài hôm tôi không liên lạc với Linh Nga, cô ấy cũng không chủ động gọi cho tôi. Thật sự trong giờ làm việc tôi cũng nhớ đến cô ấy, bước ra khỏi nhà nhớ đến nụ cười của cô ấy tôi lại mỉm cười. Giá như tôi có thể chạy đến ngay bên cô ấy và nói “ em hãy làm bạn gái anh nhé”.
Muốn lắm chứ, ấy thế mà vì lòng tự trọng của 1 thằng con trai, khi mà tôi chưa hiểu rõ cô ấy nghĩ về tôi thế nào. Tôi sợ cô ấy từ chối. Tình cảm mà, chẳng ai dám nói trước được. Chỉ mong nếu có thể là người yêu của nhau, tôi mong cô ấy sẽ ở bên cạnh tôi, dù 1 năm, vài năm. Tôi đã quá cô đơn và đau đớn rồi. Tôi không muốn 1 lần nữa mình phải oằn mình lên chịu đựng cái nỗi đau mà tình yêu đem lại!
Đang ngồi ở công ty mẹ tôi gọi điện.
– Alo mẹ à
– Ừ, thứ 7 giỗ cụ đấy. 2 đứa dẫn nhau về nha.
– Con không biết Linh Nga có về được không?
– Không về được cũng phải kéo nó về. Mẹ không nói nhiều đâu, chả lẽ mẹ phải đi năn nỉ nó về à. Cho nên mẹ mới bảo mày.
– Vâng, để con bảo cô ấy.
Mẹ điện xong thì tôi cầm điện thoại lên gọi cho Linh Nga.
– Alo, anh Tùng à – nhìn không có số là biết ngay.
– Ừ, mẹ anh bảo cuối tuần về quê. Em về cùng anh nha.
– Em cũng định cuối tuần này về quê, gần 2 tháng nay em không về rồi.
– Thứ 7 có giỗ, hôm trước mẹ anh nói qua rồi còn gì.
– Từ đã, tí nói sau nha. Em bán hàng đã.
– Ừ.
Chắc cô ấy bận bán hàng. Cũng đang rảnh nên bùng làm tôi gọi điện cho thằng Vũ ra uống café ở gần đó
– Hôm rồi thế nào? – thằng Vũ hỏi
– Thế nào là thế nào?
– Thì cái hôm tao dẫn Bin với Huyền đến nhà mày đó.
– À, Linh Nga ngủ lại nhà tao.
– Gì cơ – mày giả say để nó ở lại à.
– Mày nghĩ tao là thể loại đấy à, đầu óc mày đen tối thế bảo sao suốt ngày cái Huyền nó coi. Đi uống cafe xin phép chưa.
– Tiện tí đi đón thằng Bin luôn, xin phép gì. Nhưng mà tao thấy cái Linh Nga với cái Huyền mấy hôm cứ ngồi thậm thụt với nhau, chả hiểu có chuyện gì.
– Chuyện đàn bà quan tâm làm gì.
– Nghĩ cho mày tao mới nói thôi, 2 chị em nó tự nhiên thân nhau hẳn ra. Mà chúng mày yêu nhau thật rồi à ? – nó hóng hớt.
– Chưa !
– Chưa sao Linh Nga ngủ lại nhà mày, rồi còn anh anh em em ngọt xớt thế.
– Thua tuổi chẳng phải gọi tao bằng anh, thằng ngu này. Mà nói chung là phức tạp lắm.
– Con bé nó ngoan thế, sao không tiến tới đi. Vẫn còn ám ảnh vụ Quỳnh Nga à.
– Cũng không hẳn, thực tình thì tao có linh cảm gì không hay. Tự nhiên hôm vừa rồi 2 ngày liền tao gặp Q.Nga.
– Hả, nó dám vác mặt đến gặp mày cơ à. Ảo nhỉ.
– Hôm trước thì tao với Linh Nga đi chơi gặp ở quán ăn, hôm sau thằng Đức, em trai cô ấy dẫn đến.
– Rồi sao, mà nó nói gì với mày.
– Chẳng nói gì, mà tao cũng chẳng nói gì. Chỉ có điều tao không hiểu. Nhà nó lắm tiền, có người yêu cũng nhà giàu mà còn tìm đến tao. Hàizz…
– Đừng bảo tình cũ không rủ cũng đến nha.
– Không bao giờ nhé.
– Vậy giờ mày chưa tỏ tình với Linh Nga là lí do gì ?
– Tao cũng chịu.
– Mày còn không hiểu nổi mày nữa thì tao hiểu sao, mặc xác mày. Mà đến giờ đón Bin rồi tao đi đây.
Tạm biệt thằng Vũ tôi phi xe luôn đến shop nhà nó.
– Chào bà chủ.
– Anh Tùng à, sao mấy hôm nay ắng thế.
– Anh bận việc, Linh Nga đâu ? – tôi ngó xung quanh không thấy cô ấy đâu nên hỏi Huyền.
Bỗng dưng có ai vỗ vỗ nhẹ vào vai tôi đằng sau. Ngoái lại thì Linh Nga đang đứng sau tôi nở 1 nụ cười rất là bí hiểm, tủm tỉm nhìn buồn cười lắm. Mặt tôi lúc đó thì ngệt ra không hiểu chuyện gì.
– Em ở đâu chui ra vậy ? Giật cả mình
– Anh toàn làm điều mờ ám giật mình là phải rồi. Em đang đứng xếp quần áo ở góc kia kìa. Mà anh đến đây làm gì thế ?
– Anh đến … mua quần áo.
– Lần này lại mua quần áo cho người yêu à anh Tùng – Huyền trêu, còn Linh Nga thì cứ đứng cười.
– Anh mua cho cô này này – tôi chỉ vào Linh Nga và giọng nghiêm túc
– Này, em không lấy đâu mà mua, anh đúng là hâm.
– Không hâm làm sao lấy được vợ. Để anh xem nào.
Tôi chống tay vào cằm, nghiêng người ra sau ngó nghiêng quanh người Linh Nga
– Cái dáng người này thì mặc váy đẹp ra đường không được. Thanh niên bây giờ manh động lắm. Mặc quần áo sành điệu quá thì cũng không nên. Thanh niên giờ đua đòi lắm.
– Anh lẩm bẩm cái gì thế ? – Lại tròn mắt lên nhìn tôi
– Anh đang tính.
– Tính gì cơ ạ ?- chắc lúc nãy không nghe rõ tôi nói
– Tính đường cưới vợ – tôi cười – Mà em tránh ra nào, để anh xem có bộ nào đẹp.
– Nhưng mà …
– Không nhưng nhị gì hết.
Tôi kéo cô ấy đứng ra 1 bên, tôi lượn 1 vòng xem mấy bộ quần áo để chọn. Nghía được 1 bộ áo trắng, quần đen có vẻ đẹp. Mặc bộ này nhìn chắc sẽ tinh khiết lắm
– Em thử đi, cứ búi tóc củ hành như thế cho đẹp.
– Em đã bảo không thử mà, anh cứ làm theo ý mình vậy.
– Cứ mặc đi Linh Nga, bộ này chị lấy đắt, với lại anh Tùng chẳng bao giờ mua đồ cho con gái đâu.
– Vậy mà hôm trước 2 lần đến đây mua đồ cho người yêu đó thôi chị ! Cái mặt trông thế này mà gớm ghê lắm đấy.
– Không gớm để cho các chị các cô bắt nạt à. Ơ kìa, em đi thử đi. Anh không nịnh người khác bao giờ đâu.
– Vâng. Người gì khó ưa – vẫn cầm bộ quần áo đi thử mà lẩm bẩm.
Tôi với Huyền nhìn nhau cười. Lại gần chỗ quầy tôi đứng hỏi nhỏ Huyền
– Thế em có nói gì với Linh Nga chưa thế ?
– Em chỉ nói anh giúp Linh Nga vào đây làm thôi, với lại em nói tốt cho anh mà, anh yên tâm đi
– Thế còn tiền nong ?
– Ông Vũ bảo em rồi, anh yên tâm đi. Em bảo em trả cả 5 triệu mà.
– Ừ, cảm ơn 2 người nha.
– Mà 2 người chưa yêu nhau à, Linh Nga nó bảo với em thế. Con bé có vẻ thích anh đấy.
– Ừ chưa, anh đang tính.
– Tính toán gì nữa, tới luôn đi anh – Huyền nói to.
Vừa dứt khỏi câu thì Linh Nga bước ra.
– Tới đâu hả chị – Linh Nga nói
– Ôi chu choa thầy u ơi. Anh chọn quần áo có khác. Đẹp hầy – tôi nhìn Linh Nga xong quay sang Huyền nháy mắt.
– À chị bảo anh Tùng tới yêu em luôn đi. Kiến trúc sư đúng là có mắt thẩm mĩ mà ít người có. Đẹp lắm đó em
– Đẹp thật hả chị – Linh Nga ngó trước ngó sau bộ quần áo, rồi lại đứng soi gương
– Ừ, đẹp thật.
– Rồi rồi, mặc quần áo đẹp thì phải có người ngắm, em ngắm ít thôi. Huyền, bao nhiêu tiền em.
– Từ đã, em cởi ra mới xem được giá – Linh Nga nói rồi chạy vào trong thay bộ quần áo ra. Trong phòng thay đồ đi ra với khuôn mặt bí xị đầy lo âu rồi đưa bộ quần áo cho tôi bằng 1 tay, mặt ngoảnh đi chỗ khác
– Anh mua anh tự mặc đi.
– Gì vậy, đưa anh xem nào.
Tôi cầm bộ quần áo đưa cho Huyền.
– Gói vào cho anh đi, bao nhiêu tiền ?
– Anh cứ cầm về đi, quà đi tặng có ai nói tiền trước mặt người được tặng đâu.
– Nhưng mà nhiều tiền lắm í, em không lấy đâu – Linh Nga quay sang nói với Huyền.
– Chẳng phải lần trước em nói em không thích mặc đồ anh mua cho người khác đó thôi – tôi nói.
– Yên tâm đi, anh Tùng mà chị dám lấy đắt à, bộ quần áo này chỉ bằng nửa ngày lương của anh í bõ gì. Anh Tùng này, cầm lấy cho em nó
– Ờ, không cầm để anh cầm hộ. Mà hôm nay cho anh mượn cô này về sớm tí nha.
– Lại đi đâu à anh – Linh Nga hỏi.
– Đi đâu tí rồi biết. À Huyền ơi, để con wave đỏ ở đây, bọn anh đi wave vàng thôi, sáng mai anh trả cô này cho em nha !
Nói xong tôi kéo Linh Nga đi cùng, trong đầu thì cũng chưa biết là đi đâu cả. Lên xe Linh Nga nói
– Em không thích anh như vậy đâu.
– Anh làm sao ?
– Thì anh cứ vung tiền mua những đồ lắm tiền, mà mua cho em. Em không thích
– Anh biết.
– Anh biết sao anh vẫn còn mua ?
– Sau này em sẽ rõ. Nhưng em mặc bộ đó đẹp lắm. 1 lần cho anh nhìn là đủ rồi.
– Em không biết đẹp hay không, mặc dù em rất thích. Anh có tiền anh mua cho em nhưng em không muốn những gì đến với em nó quá dễ dàng và đặc biệt dùng tiền không mua được lòng em đâu. Cái gì bây giờ đến với mình quá dễ dàng thì ắt hẳn có vấn đề khi mà anh chẳng là gì của em cả.
– Là người yêu còn gì – tôi nói nhỏ.
– Hả, người yêu á, em nhận làm người yêu anh bao giờ – có vẻ sốt sắng.
– Người yêu hờ, vặn với chả vẹo. Bộ quần áo này anh cầm về. 1 lúc nào đó anh sẽ tặng lại em. Ok chưa.
– Vâng, thế có phải ngoan không – cười.