Phần 43
Nhìn thấy tôi và Linh Nga thì Quỳnh Nga có vẻ ngạc nhiên lắm. Tôi và Linh Nga tiến lại
– Chào chị – Linh Nga chào.
– Có chuyện gì? Sao cô lại ở đây?
– Em muốn gặp anh có chút chuyện !
– Đến rồi thì vào nhà đi – tôi nói, trong khi đó Linh Nga lấy chìa khóa ra mở cửa.
Vào đến trong nhà tôi mời cô ta ngồi xuống ghế
– Anh chị nói chuyện đi, em xuống dưới tầng có tí việc – nói xong Linh Nga đi ra ngoài.
Tôi và Q.Nga ngồi mặt đối mặt.
– Cô đến tìm tôi có việc gì, nếu để giải thích thì tôi không có thời gian đâu!
– Không, em không đến để giải thích. Mà có nhiều cô nàng vây quanh anh nhỉ?
– Có liên quan với việc cô đến đây không. Họ là ai thì cũng không liên quan đến cô đâu.
– Tất nhiên rồi, bởi vì họ không phải đối thủ của em. Em cũng chẳng thèm chấp.
– Thôi đi vào vấn đề chính đi, mà sao cô biết nhà tôi.
– Muốn biết thì kiểu gì chẳng tìm được, anh nghĩ em vẫn còn khờ khạo như ngày xưa vậy à.
– Dù cô có thế nào, thì tôi chẳng còn cảm tình gì với cô cả. Bây giờ và sau này cũng thế.
– Em đến đây để nói với anh vài điều. Hôm trước em đã bỏ lòng tự trọng để nghe anh nói, dù không nặng lời nhưng thực sự nó làm tâm lý em rất nặng nề.
– Thế trước khi cô đến đây cô có nghĩ là cô đang bỏ đi lòng tự trọng lần nữa không?
– Không, bởi vì lúc này em sẽ nói.
– Nói! – tôi lạnh lùng buông giọng.
– Hiện tại em không cần biết có bao nhiêu người phụ nữ bên cạnh anh, không biết anh yêu ai, cũng không biết anh nghĩ thế nào về em. Có thể bây giờ trong mắt anh em là đứa con gái không ra gì. Em chấp nhận. Kể cả có những kẻ muốn làm phiền em, muốn em không gặp anh nhưng em sẽ vẫn gặp.
– Hóa ra là chuyện Trang đến gặp cô à. Nếu là vì chuyện đó thì cho tôi xin lỗi.
– Không phải vì chuyện đó, em không chấp 1 người ít tuổi hơn e, và cô bé đó cư xử như 1 đứa trẻ con. Em coi đó là chuyện bình thường.
– Dù sao thì Trang cư xử cũng không nên, tôi nghe thằng Nhật nói lại rồi. Lần sau cô bé có tìm gặp cô thì mong cô đừng gặp nữa.
– Tại sao em phải làm thế, em không làm gì sai trái với lương tâm cả.
– Tùy cô, cô còn gặp Trang nữa là cô lại gặp phiền phức đó, mà cả tôi cũng đau đầu theo. Cho nên tốt nhất bây giờ là cô hãy đứng lên và đi về. Đừng gặp tôi và đừng gặp ai liên quan đến tôi nữa.
– Thế tại sao anh còn gặp người thân của em.
– Ý cô nói là thằng Đức? Tôi gặp nó thì chẳng liên quan gì đến cô. Cô làm gì, sống sao tôi có thèm quan tâm đâu, cô về hỏi nó xem tôi có hỏi thăm gì đến cô không. Cô đang ảo tưởng à.
– Nhưng mà…
– Tôi quý nó vì nó biết điều, nó không giống cô, ít ra khi lúc cô đi, nó còn nghĩ đến tôi, nó hỏi tôi sống thế nào. Nó bảo tôi đi kiếm người yêu khác, nó biết động viên tôi cố gắng hơn. Còn cô, cô đừng có ép nó để nó phải làm những chuyện nó không hề muốn như nó nói địa chỉ nhà tôi, và dắt cô đi theo mỗi khi nó gặp tôi nữa.
Q.Nga ngồi im không nói được câu gì. Khuôn mặt cô ta có vẻ bối rối.
– Tôi không hề muốn nặng lời với cô một chút nào. Nhưng cô cứ thế này thì tôi em rằng tôi không kiềm chế được đâu!
– Dù sao thì anh cũng nghĩ vậy rồi – Q.Nga đứng dậy – Nhưng em đến hôm nay em chỉ muốn nói với anh 1 câu là “ kiểu gì em cũng giành lại anh bằng mọi giá”! Em về đây.
Tôi cũng chẳng nói gì nhưng từ ngoài cửa, tôi đang thấy Linh Nga đi vào. Có vẻ Linh Nga cũng hơi bất ngờ về câu nói của Q.Nga.
– Chào cô tôi về – Q.Nga nói.
– Vâng, chào chị – Linh Nga vẫn nói nhẹ nhàng.
Q.Nga đi về, tôi ngả ra ghế thở dài, thực sự là mệt mỏi vì không ngờ Q.Nga lại đến đây. Mọi chuyện càng lúc càng trệch theo cái quỹ đạo mà tôi nghĩ. Linh Nga đi vào nhà với khuôn mặt có vẻ hơi buồn và ngồi xuống bên cạnh tôi.
– Anh sao thế?
– Không sao, lúc nãy em có nghe thấy cuộc nói chuyện của anh và cô ta không?
– Em không, nhưng em tin anh sẽ có lựa chọn đúng đắn.
– Em tin anh không?
– Tin, em không tin anh thì tin ai – Linh Nga cười và véo má tôi.
– Có thể em sẽ phải chịu rất nhiều thiệt thòi và lời ra tiếng vào đấy.
– Cái đó không quan trọng, quan trọng là anh nói gì với em, anh đừng coi thường tình yêu của chúng mình là được. Có khó khăn, có vất vả thì sau này những gì mà em và anh có mới quý giá.
– Ừ – tôi kéo cô ấy ngả vào người tôi – đợi anh 1 thời gian nữa, anh sẽ không để những chuyện như hôm nay xảy ra nữa đâu.
– Hì, em đợi được mà. Em đi nấu cơm đây, anh đi tắm đi cho thoải mái!
Linh Nga đứng dậy vào bếp nấu cơm, tôi cũng lẽo đẽo đi theo.
– Có cần anh giúp không?
– Em làm được mà.
– Nhưng mà anh thích giúp.
– Để lúc khác rồi giúp, anh đi tắm đi. Sau này giúp cũng không muộn. Hì.
– Sau này là bao giờ?
– Thì bao giờ lấy nhau, em mà gọi « ông Đô Rê Mon, vào nấu cơm cho em ăn đi ! Ông Mon, nay rửa bát dùm em được không ?» anh mà không làm là em xử.Hì
– Đùa, em gọi anh là ông Mon thì anh không làm đâu, gọi là Thỏ thì làm – tôi cười.
Tôi lấy quần áo đi tắm, còn Linh Nga nấu cơm, đây là buổi tối đầu tiên kể từ khi yêu nhau mà chỉ có 2 đứa.
– Đầu thạch cao – tôi bất chợt gọi khi cả 2 đứa đang ăn cơm
– Dạ, gì anh ?
– Ở nhà mọi người gọi em là gì, biệt danh là gì ?
– Anh hỏi làm gì, biệt danh em không hay như của anh đâu – Linh Nga tủm tỉm cười
– Hỏi để gọi, tại anh thấy cái biệt danh « đầu thạch cao » nó dài quá, 3 từ lận.
– Cái đó bí mật. Hì, để lúc khác em nói cho. Mà anh không ăn à, cứ ngồi nhìn em thế
– Ai bảo xinh, ngắm no rồi, không cần ăn – tôi cười.
– Anh ăn đi, không ăn em đổ đi đấy, ngắm lúc nào chẳng được.
– Em chẳng nói là có người yêu phải hưởng thụ còn gì nữa. Hề…
– Mà anh này, sau này anh thích sinh con trai hay con gái.
– Con nào mà chẳng là con, con nào cũng được hết.
– Nghĩ đến cảnh có gia đình, có con cái em lại thấy vui vui, thích thích anh ạ.
– Ờ, thế thì chuẩn bị tinh thần để đưa anh về nhà em đi.
– Về nhà em làm gì cơ ?
– Nhiều lúc em chậm hiểu thế, về để xin phép bố mẹ cưới chứ còn gì nữa.
– Để 1 thời gian nữa đi anh, mà mới yêu đã đòi về nhà em. Như kiểu nhanh nhanh chóng chóng để cưới lấy được thế.
– Hề, tại bố mẹ giục, ông bà giục. Thôi tùy em, lúc nào cũng được.
Xong xuôi bữa cơm tôi chở Linh Nga đi chơi, 2 đứa đi lượn phố, đi mua đường. Đi với Linh Nga lúc nào tôi cũng thấy sự nhẹ nhàng, sự bình yên và sự quan tâm mà chẳng cần nói mà cả 2 chúng tôi đều biết. Dù bây giờ mọi việc đối với chúng tôi rất là mong manh, nhưng khi yêu mà, con người lúc nào cũng mơ mộng, cũng hi vọng đến 1 ngày chúng tôi sẽ có được trọn vẹn hạnh phúc.
Vài ngày sau thì mọi việc vẫn diễn ra bình thường, không có chuyện gì cả. Q.Nga cũng không thấy tìm tôi, Trang thì cũng bận công việc nên tôi cũng không để ý cho lắm. Đến hôm nay là thứ 6 gần cuối tuần, đang ngồi làm thì bố Trang gọi điện
– Dạ cháu nghe bác
– Cháu đang ở đâu thế ? Tối có bận gì không ?
– Dạ cháu ở công ty, tối cháu rảnh bác ạ.
– Ừ, tối về nhà bác ăn cơm nha, tiện thể bác có chút việc nhờ cháu. Công trình chỗ bác thì cứ thong thả mà làm, không phải vội đâu.
– Dạ vâng.
Một lúc sau đến giờ nghỉ thì Trang lên phòng tôi.
– Này, phòng sếp mà cứ tự ý mở cửa thế à – tôi quát.
– Hì hì, em chứ có phải ai đâu mà khó tính thế.
– Em cứ đi ra đi vào thế, rồi mọi người nhìn vào, mọi người để ý thì sao.
– Kệ – Trang nguây nguẩy.
– Lại kệ, cái gì cũng kệ, dạo này em hơi bị to đấy. Lúc nào rồi anh nói chuyện với em.
– Thì đang nói chuyện đấy thôi, hì, mà bố em điện cho anh chưa thế ?
– Rồi, có chuyện gì – tôi vẫn cắm mắt vào máy vi tính
– Bố em bảo sao ?
– Bảo tối đến bàn việc
– Ơ, không bảo đến ăn cơm à – Trang lẩm bẩm
– Có bảo
– Anh toàn trêu e, tí đi xe em về cùng nha
– Không, mỗi đứa 1 xe
– Nay anh khó tính thế, đi mà. – Trang nũng nịu
– Ngồi ra kia anh hỏi tội – tôi chỉ tay ra ghế salon.
– Ơ, có chuyện gì mà nghiêm trọng thế, em làm gì đâu
– Đi ra kia ngồi, nói nhiều, ra đó ngồi đi
Trang từ từ ra ghế ngồi. Còn tôi vẫn ngồi ở bàn làm việc
– Ngồi đó đợi mấy phút, đợi anh xong cái đống này anh nói chuyện
– Vâng – Trang bí xị mặt xuống.
Lát sau tôi ra ghế salon ngồi, cô bé đang cầm điện thoại nghịch
– Cất cái điện thoại đi anh hỏi – giọng tôi nghiêm túc
– Anh đừng làm em sợ, anh hôm nay làm sao mà cứ hằm hừ với em vậy
– Hằm hừ là còn nhẹ, em biết hôm trước em làm cái gì không ?
– Làm gì cơ ạ, em làm gì có lỗi với anh à. Nhưng mà có làm gì đâu nhỉ, hay là… do cái áo của em
– Không phải, nói vớ nói vẩn, ai để ý mấy cái đó làm gì
– Vậy hay là do hôm trước em tỏ thái độ với bạn anh
– Không phải, làm gì xong còn không nhớ à.
– Không – giọng Trang tỉnh bơ
– Ai hôm trước đi gặp Q.Nga. Nói.
– Em – Trang cúi gằm mặt xuống – nhưng mà em chỉ muốn tốt cho anh thôi mà.
– Tốt tốt cái gì. Sao em lại đi gặp cô ta. Gặp rồi cô ta lại đến tìm anh.
– Cái gì, lại đến tìm anh, em phải cho chị ta 1 bài học mới được – Trang cay cú và bực tức.
– Lại còn định gặp nữa à, anh lại cho em 1 trận bây giờ.
– Anh không biết đâu, chị ta như kiểu coi thường em ấy.
– Anh không cần biết, nhưng em không được gặp chị ta nữa, còn muốn gặp thì đừng lôi anh vào. Anh không phải thằng trẻ con. Em làm gì em phải nghĩ chứ ! – tôi lên giọng.
– Lúc đầu em chỉ muốn gặp để nói rõ với chị ta đừng làm phiền anh nữa. Em cũng muốn nói năng tử tế, nhưng chị ta thì thái độ cứ khiêu khích em. Mà anh nghe thằng Nhật nói à. Sao anh biết, chắc chỉ có thằng Nhật nói thôi. – Cái thằng, đã dặn thế rồi – Trang lẩm bẩm
– Thiếu gì cách để biết đâu nhất thiết phải thằng Nhật.
– Em xin lỗi mà, tại em không muốn anh phải chịu khổ nữa thôi, anh đã sống yên ổn rồi, giờ chị ta quay lại làm đảo lộn nó lên thì sao. Em không muốn.
– Cái đó anh biết phải xử lí thế nào. Việc của em là lo cho bản thân mình, việc của anh cứ để anh lo. Nghe chưa.
– Nhưng mà em không chịu được í, chị ta cứ kiểu mập mờ muốn quay lại với anh, em nghe em còn điên tiết nữa là anh.
– Quan trọng là ở anh, chứ không phải ở cô ta. Hiểu chưa.
– Vâng – Trang cúi mặt xuống có vẻ biết lỗi
– Thôi, xuống dưới đi
– Ơ, anh không đi ăn à, đi ăn với em luôn đi.
– Anh không đói.
– Vậy chiều đưa em về nha.
– Rồi, xuống dưới đi, để anh nghỉ lát.
– Vâng, anh nghỉ đi – Trang bẽn lẽn chào tôi và đi ra.
Thật ra thì tôi cũng không muốn nặng lời với cô bé như thế đâu, nhưng 1 phần do bực cộng với công việc căng thẳng nên khó kiểm soát. Nghĩ cũng tội vì cô bé cũng chỉ muốn tốt cho tôi. Nhưng cách xử lí của cô bé thì đúng kiểu trẻ con. Buổi chiều tôi điện cho Linh Nga.
– Alo anh à.
– Ừ, em sắp được nghỉ chưa?
– Lát nữa anh ạ, anh có qua đón em không ?
– Không, chút anh đi có việc, em tự về nha.
– Vâng, anh đi cẩn thận, mà có đi tiếp khách thì anh lựa mà uống kẻo say nhé.
– Ừ, anh biết rồi.