Phần 5
Đến nơi thì cũng đã gần 4 giờ. Hỏi tiền thanh toán sửa cả 2 xe. Ông chủ bảo hết 500k 2 xe, còn con vespa bị xước thì phải hôm khác đến ông í bả rồi sơn lại chỗ xước cho, chứ giờ không có thợ làm. Cô ta chưa đến nên mình cũng trả luôn. Kiếm quán cafe gần đó ngồi, tiện thể gọi điện cho cô ta.
– Alo ai đấy ạ.
– Là cái người tông vào cô hôm qua đây. Sao ! 4 giờ rồi mà không thấy mặt mũi cô đâu vậy?
– Tôi còn đang làm, đã bảo anh hôm qua là hẹn nhau 5 rưỡi cơ mà.
– Có nghĩa là giờ cô bắt tôi phải chờ cô 1 tiếng 30 phút nữa?
– Tùy anh, không chờ thì anh về đi, không lấy tiền thì về luôn đi !
– Cô tưởng tôi cần tiền của cô á. Đã sai lại còn lên giọng à. Bực mình.
Cô ta cúp máy luôn, đã thế ở lại gặp bằng được, phải làm căng, để con gái nó mà nhờn với mình 1 lần thì không được. Sĩ diện đàn ông cơ mà. Ngồi im ở quán sửa xe đợi cô ta, không ra quán cafe nữa, 5h15 cô ta đi xe ôm đến. Mình đứng dậy.
– Kể ra cũng cô cũng có ý tốt, bắt tôi đợi hơn 1 tiếng, và cô đến sớm so với cái lịch hẹn của cô 15 phút, thiện chí gớm.
– Cho chết.
– Gì cơ, cô bảo tôi chó chết á – Lúc đó mình không nghe kĩ
– Tai anh nghễnh ngãng à. Chú ơi cháu gửi tiền sửa xe với ạ, 2 xe này ạ.
– Cậu kia trả tiền rồi – ông chủ sửa xe bảo.
Cô ta quay sang mình
– Đồ lanh chanh, cầm đèn chạy trước ô tô.
– Này nha, tôi không muốn lãng phí thời gian nên tôi trả cả, chút đi uống nước tôi đòi cho bằng hết. Đi theo tôi, đằng kia có quán cafe, đi rồi nói chuyện.
Cô ta lẳng lặng đi theo tôi, cái chân vẫn còn đi cà nhắc, mặc cái áo dài tay màu trắng với quần âu màu đen, trông cũng ra dáng dân công sở. Hôm nay cô ta để cột tóc búi rối, trông cũng xinh xắn. Để lộ ra cái cổ trắng ngần, lơ thơ vài sợi tóc bám sau gáy. Chẳng hiểu sao mình rất thích nhìn từ sau như vậy nữa.
…
Ra đến quán cafe.
– Anh chị uống gì ạ – phục vụ hỏi
– Tôi uống nước cam
– 2 nước cam em ạ – thật ra mình không thích nước cam lắm, nhưng cố tình để trêu ngươi cô ta xem sao.
– Đàn ông lại đi uống nước cam, yếu đuối – lại lẩm bẩm.
– Kệ tôi, cô mà gọi tôi là đồ yếu đuối nữa cô biết tay tôi đấy nha.
– Tai thính phết nhở – tay bụm miệng cười.
– Thôi, không cãi nhau với cô nữa, vào việc luôn, tôi cũng không có thời gian. Cô tính sao về chuyện hôm qua.
– Tôi đúng là người có lỗi, anh xem hết bao nhiêu tiền tôi gửi, nhưng cũng tại anh chị 1 phần, chứ không phải lỗi tại tôi hoàn toàn, xe tôi cũng hỏng, người cũng bị thương.
– Rồi, bây giờ thế này. Tiền viện hôm qua hết gần 3 triệu, cô xem hóa đơn rồi đấy, hóa đơn cô cầm, 3 phần ăn nhẹ lúc điều trị xong cộng với lúc cấp cứu 3 người. Tiền sửa xe hết 500k, nhưng thôi tôi bỏ qua tiền sửa xe, 2 triệu rưỡi tiền viện phí cô lo.
Cô ta lôi ví ra, lục hết các ngăn được 3 tờ 500k, với 1 tờ 200k, tiền lẻ không tính.
– Anh… có thể cho tôi nợ được không, ở đây tôi có gần 2 triệu thôi.
– Tôi không có thói quen làm phước cho người không quen biết.
– Thật sự tôi vừa mới rời công ty cũ, chưa tìm được việc làm mới. Tôi hứa sẽ trả anh đầy đủ. Nhưng mà ai bảo ai kêu chở vào cái bệnh viện đó làm gì cho đắt, thiếu gì bệnh viện đâu – mắt rơm rớm, bối rối nhìn tội lắm.
– Thì gần đấy có bệnh viện đó, với lại khám ở đấy sạch sẽ, chất lượng tốt.
– Nhưng anh phải biết khả năng chi trả của tôi có hạn thôi chứ.
– Lúc đau còn nghĩ đến khả năng chi trả à, tôi trả hộ cô hết rồi đấy thôi, có mấy triệu cứ mặc cả, lèo nhèo.
– Có mấy triệu! Có mấy triệu mà anh đòi tôi kinh thế, sao không làm từ thiện cho tôi luôn đi !
– Cô đang làm thơ đấy à, mơ đi. Tiền mồ hôi nước mắt của tôi, giờ lại bảo nạn nhân trả tiền viện phí cho người gây tai nạn à. Ngược đời.
– Nhưng mà thật sự tôi rất khó khăn trong thời gian này – cô ta cúi mặt xuống, cốc nước cam còn nguyên.
– Thôi không phải than nghèo kể khổ làm gì. Ở đây tôi cầm 1 triệu, cô cầm 700k kia về lo liệu mà tìm việc đi. Viết địa chỉ nhà, viết số điện thoại của người thân cô vào đây. Nói chung là bố mẹ, anh chị, ai có thể liên lạc được với cô thì cô viết vào. – Tôi đưa cho cô ta tờ giấy và cái bút.
– Số tôi anh có rồi, còn số này là số của đứa em ở cùng phòng tôi.
– Em cô tên gì?
– Ngọc.
Tôi cầm điện thoại lên gọi vào số máy mà cô ta vừa viết:
– Alo.
– Ngọc à.
– Vâng, ai đấy ạ.
– À, anh được đứa bạn nó cho số, nó thách anh gọi điện cho em ấy mà. Nó bảo em xinh đẹp, còn đố anh tán được em.
– Anh nào vậy?
– Bí mật, thôi chào em nha.
Tôi tủm tỉm cười.
– Đồ mặt trơ, anh không biết ngại là gì à – cô ta lại nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn.
– À tất nhiên là không khi nói chuyện với cô, còn với người khác tôi ngại bình thường, nhiều lúc còn ngại dã man là đằng khác. Mọi chuyện cũng xong rồi đấy nhỉ. Cô uống nước cam đi
– Không phải mời, tất nhiên đồ free là phải uống hết rồi, anh luôn giành trả tiền mà, lần này cũng trả nốt nhé.
Cô ta cầm cốc nước cam lên ực phát hết luôn xong đặt cái cốc xuống bàn “cộp” 1 tiếng.
– Chào anh, tôi về.
– Uhm, cô về đi. Chúc cô buổi tối ngon miệng.
Thế là cô ta quay ngoắt lại, vẫn ánh mắt đấy, làm tôi giật cả mình. Sau khi cô ta ra về, tôi ngồi 1 lúc nữa, trong tay cầm tờ giấy lên xem địa chỉ. Tính toán – từ nhà mình đi đến đó mất 2 km. Mà quên số điện thoại cô ta cho hôm qua còn chưa lưu. Tên cô ta cũng quên không hỏi. Thôi đặt bừa đi vậy. Có số điện thoại, có địa chỉ, từ nay có trò để chơi rồi. Lâu lắm mình không có hứng như bây giờ !
Xong xuôi việc cũng đến khoảng 6 giờ. Rút phone ra gọi cho bé Trang.
– Em nghe nè anh.
– Giờ anh đem xe qua nhé, em ở nhà không?
– Không ở nhà thì ở đâu nữa, anh qua luôn đi, nhanh nhé, em bảo mẹ nấu cơm luôn. Nhá nhá…
– Định không để cho anh nói à, chưa hỏi ý anh thế nào đã nói mẹ nấu cơm!
– Hì, anh Tùng của em dễ tính lắm mà, với lại anh có 1 mình, ăn 1 mình suốt rồi, sang nhà em ăn có làm sao. Mà bố em đây này, anh nói chuyện với bố em nha.
– Ơ.
– Tùng à cháu, sao bảo hôm nay cháu sang – bác trai nói.
– Bố, bố, bố bảo anh í sang ăn cơm đi ( vẫn nghe thấy tiếng cô bé nói vọng vào)
– Dạ, cháu vừa đi có việc, giờ cháu đem xe qua cho Trang ạ.
– Ừ, sang đi, bác có ít rượu ngon mới được biếu.
– Dạ vâng.
– Anh thấy chưa, bố em mời anh sang đấy nhé – Trang láu lính.
– Vâng, thế ai vừa nói với bố, để bố bảo anh sang ăn cơm, giấu đầu hở đuôi kìa.
– Hì, tấm lòng của em cũng như của bố thôi. Mà anh đi luôn đi.
– Rồi, gì mà cứ cà cuống lên vậy, anh đi đây.
– Ok sếp.
Mình đứng dậy tính tiền rồi lấy xe qua nhà bé Trang. Trên đường đi, lại nghĩ đến cô ta, bao nhiêu câu hỏi tò mò, nào là tên gì, bao nhiêu tuổi. Nói chung là cứ luẩn quẩn trong đầu mình. Đến nhà em Trang, gặp 2 bác ở nhà cả.
…
– Tùng đến rồi à.
– Dạ, cháu chào 2 bác.
– Vào nhà đi cháu. Trang ơi, anh Tùng đến này. Cháu ngồi đi, bác đi vào xem chị giúp việc nấu nướng xong chưa.
– Vâng, cứ để cháu tự nhiên.
Nhà em Trang do tay mình tự thiết kế, mới xây năm ngoái. 2 bác là bạn làm ăn với ông chú nhà mình. Hồi đó mình làm gần như không công, vừa làm vừa lấy mối quan hệ, coi như ngoại giao, vì bố Trang cũng đầu tư bất động sản.
– Cháu hôm nay thế nào rồi, còn đau lắm không – bác trai hỏi.
– Dạ, cũng đỡ nhiều rồi bác ạ, chỉ đau lưng chút thôi, chân thì hơi sưng, đi lại không vấn đề gì bác ạ.
– Ừ, mà này, bác mới xin được giấy phép xây dựng 1 khu đô thị nhỏ nhỏ ở bên Gia Lâm. Bác gửi hồ sơ quy hoạch cho ông Quang rồi đấy, bác muốn cháu làm giúp bác, vì bác chỉ bán đất, còn xây dựng là do người mua bỏ vốn xây nhưng phải theo kiến trúc của mình đưa ra.
– 1 mình cháu thì sao làm hết được ạ. Nhưng bác nói thế thì cháu cũng cố, đợt này công ty cũng nhiều việc, bác cứ tác động chỗ chú Quang, cháu giúp được gì cháu giúp ạ, ít nhất là qua khâu kiểm duyệt, vì cháu là trưởng phòng mà !
– Ừ, vậy cứ thế nhé, nhờ cháu cả đấy.
Bé Trang lon ton xuống
– Anh đến rồi à, em đợi anh mãi ( cười rõ tươi)
– Đấy cháu xem, cả buổi chiều nó quằn quại ở trên phòng, ngủ không ngủ, thỉnh thoảng lại “ôi giời ơi”. Chẳng biết nó ôi giời ơi cái gì. Bác rủ xuống nhà xem phim cùng bác nó cũng không, hỏi ăn cái gì cũng không. Lúc cháu gọi điện thoại với bác nó mới cười tí đấy.
– Bố thật là, lúc đó chân con đau, trong người khó chịu, mọi hôm đi làm, hôm nay bố mẹ bắt con loanh quanh ở nhà chán òm.
– Thôi được rồi, khỏi ốm đi, muốn gì bố dẫn đi mua. Chỉ được cái bao biện là giỏi
– Con gái bố mà lị!
Đúng là tiểu thư, bố mẹ chiều chuộng. Nhà giàu không lo chết đói. Chẳng biết sau này cô bé lấy chồng vào thì có thay đổi cái tính trẻ con không nữa. Mình nói thì hầu như lúc nào cô bé cũng nghe, chắc mình khó tính.
– Em vào nấu cơm phụ mẹ đi, chưa biết nấu cơm không lấy được chồng đâu – Mình trêu.
– Tất nhiên là cắm cơm bằng nồi cơm điện em biết làm, đủ tiêu chuẩn lấy chồng rồi. Hơ hơ
– Chỉ được cái lẻo mép.
– Còn hơn anh nhé, anh cứ như vậy thì ai dám đến gần anh, hở ra là chê, cái gì không vừa ý cũng nói. Bảo sao chả có đứa con gái nào dám đến gần anh – trừ em, hehe.
– Thôi 2 đứa vào ăn cơm, mẹ gọi rồi kìa – bác trai nói
Ăn xong mình cũng xin phép 2 bác về luôn. Ra cổng gọi taxi, em Trang đi theo tiễn mình.
– Anh về cẩn thân nhé.
– Anh đi taxi đương nhiên là cực kì cẩn thận rồi.
– Người ta nhắc đâu có thừa, anh thì lúc nào cũng vặn vẹo.
– Còn em thì lúc nào cũng đáp trả được mấy câu anh vặn đó thôi, có vừa tí nào đâu.
– Không phải ai em cũng đối xử như vậy đâu.
– Tức là lúc nào em cũng cãi anh, còn người khác em luôn nghe lời ngoan ngoãn chứ gì. Nhưng mà anh thích lúc nào em cũng như vậy với anh.
– Anh này, người khác em mà không thích còn lâu em mới quan tâm, em quý anh, quan tâm anh em mới vậy thôi.
– Hôm nay sến thế.
– Thôi về đi ông tướng ế vợ, không cho ở đây nữa đâu ( mặt ngại ngại )
– Ế mà tự tin như anh thì thuộc dạng cực hiếm nha.
– Vâng, anh cái gì chả nhất, giỏi này, khó tính này. Nhiều lúc dở hơi này, lúc thì xấu trai, lúc thì đẹp trai. Nói chung là em chả biết đường nào mà lần. Đúng là dân kiến trúc.
– Ừ, anh cũng thấy mình thế – tôi giọng trùng xuống, lảng mặt đi chỗ khác.
– Thôi anh về đây
– Vâng, về nhà alo cho em nha.
Ngẫm cho cùng thì cô bé nói cũng có lí. Hâm, dở, lúc đẹp trai, lúc xấu trai, lúc phong độ, lúc thì mờ nhạt. 2 năm nay mình đã cố gắng rất nhiều để được như bây giờ. Cũng trả giá nhiều, có những lúc tưởng chừng như muốn gục ngã, nản lòng, muốn buông xuôi. Nhưng rồi nghĩ đến gia đình, nghĩ đến việc 1 ngày nào đó mình phải trả thù.
Đêm về nằm xuống giường, nhìn vào cái ảnh mình lại càng phải cố gắng hơn. Cuộc đời mình đã phạm phải 1 sai lầm, 1 sai lầm mà chính mình không bao giờ tha thứ cho mình. Nhưng vấp ngã nhiều mình mới chiêm nghiệm được những điều mà ngaỳ xưa mình sống chỉ biết những thứ trước mắt. Có nhiều người còn không được như mình, nhiều người còn khổ, còn phải chịu đựng những điều khủng khiếp hơn mình. Thế nên cuộc đời này vẫn sẽ đẹp khi mà mình còn cố gắng. Cố gắng để trả thù.