Phần 56
Tôi nhẹ nhàng vào phòng thì thấy Linh Nga bật tivi nhưng để nhỏ tiếng, nằm quay lưng vào trong. Tôi ngó qua thì thấy nhắm mắt ngủ rồi. Nhẹ nhàng tôi vơ lấy cái gối và chăn để trải xuống đất nằm. Tôi cũng mệt nên ngủ thiếp đi. Nhưng ngủ không đều giấc vì lo cho Linh Nga. Gần sáng lạnh quá tôi mò lấy điều khiển bật nhỏ điều hòa, tiện thể xem Linh Nga thế nào. Cô ấy cuộn tròn chăn ngủ ngon lành.
Sáng hôm sau không phải đi làm nên tôi cứ ngủ lì. Mắt nhắm mắt mở thấy Linh Nga đang cuộn người trong tay tôi. 2 đứa đắp chung 1 cái chăn. Tôi thì đi ngủ hay cởi trần. Da thịt mát lạnh của cánh tay cô ấy vòng qua người tôi.
Nằm 1 lúc thì cô ấy cựa quậy, chắc là tỉnh ngủ. Tôi nhìn xuống dưới bât gặp ánh mắt cô ấy đang ngước lên
– Giỏi nhờ! Ai cho em xuống đây nằm.
– Tại em thấy anh co quắp lạnh nên xuống sưởi ấm tí. Hì, anh không thích à?
– À thì cũng … thích! Nhưng mà em đang ốm đấy.
– Em khỏi rồi mà.
– Khỏi gì mà khỏi. Em có nhớ gì không?
– Nhớ gì cơ ạ.
– Ô thế hôm qua chúng mình sản xuất em bé mà giờ không nhớ à.
– Hả … cái … cái gì cơ – vừa nói cô ấy vội vàng lật cái chăn lên nhìn. – Đừng nói với em là thật nha.
– Ơ thật, anh nhớ rõ ràng là …
– Chết mất thôi, anh ơi, không được đâu, làm gì bây giờ.
– Ai biết – tôi tỉnh bơ.
– Ơ, nhưng mà sao quần áo em vẫn còn mặc nguyên xi nhỉ. Anh dám trêu em phải không. Cái “ông” này.
– Biết trêu sao vẫn còn ngây thơ thế. Haha…
– Em còn đang ngái ngủ, đầu óc chưa tỉnh táo mà anh đúng là …
– Là người yêu em chứ gì. Hê hê…
– Anh mà làm thật thì … hic…
– Thì sao? À, anh nghe nói là buổi sáng mà sản xuất em bé thì rất tốt cho sức khỏe, tốt cho cả em bé nữa. Hay là … – tôi đá mắt đầy khiêu khích.
– Anh đợi đấy, đồ lắm trò. Còn lâu nha, lêu lêu – Linh Nga lật tung chăn ra rồi ngồi bật dậy.
– Thì vẫn đang đợi đấy thôi. Hehe.
– Đợi … Đến khi nào em sẵn sàng đã nhé. Hì – Linh Nga véo nhẹ vào má tôi rồi thì thầm vào tai.
– Tất nhiên là phải đợi rồi. Với lại anh cũng không muốn ép buộc em đâu. – tôi nói nhỏ – em cứ làm như anh ham lắm không bằng.
– Vâng, hì. À mà anh ăn gì em dậy nấu.
– Bây giờ em đi đánh răng rửa mặt đi, anh đi nấu đồ. Hôm qua anh đã nói là anh chăm em mà. Em không phải làm gì hết.
– Em khỏi rồi, thật mà, anh cứ quan trọng hóa vấn đề lên thế.
– Kể cả không ốm cũng để anh làm. Em chăm anh nhiều rồi, để anh chăm lại chứ.
– Em có chăm cho anh được tí nào đâu – phụng phịu.
– Thôi, không nói nhiều, người ốm là phải được nghỉ ngơi. Dậy nào.
– Vâng.
Tôi và Linh Nga cùng dậy
– Anh, đi vào đánh răng cùng em
– Sao lại đánh răng cùng, xem phim hàn nhiều quá bị nhiễm hả. Ngại lắm, em đi đánh răng trước đi
– Đi mà, chẳng mấy khi, với lại em đang ốm, anh chiều em đi – nũng nịu
– Ừ thì đi.
Chúng tôi đi vào nhà tắm, tôi thì vẫn còn đang cởi trần
– Để em lấy kem đánh răng cho anh nha. Đây! – Linh Nga lấy kem đánh răng cho tôi và cô ấy. 2 đứa mồm đầy bọt quay sang nhìn nhau.
– Anh không thấy thú vị à – cô ấy hỏi.
– À thì … bình thường – cười thầm.
– Vậy là không thích chứ gì. Biết thế em chẳng rủ anh.
– Anh đã nói rồi mà, không giống như trong phim đâu. Hề. Nhưng mà …
– Sao anh?
– Có thêm em bé của chúng mình đánh răng cùng nữa thì vui. Hê hê
– Aaaaaa, anh thích em bé đến thế cơ à?
– Thích chứ, hay đánh răng xong chúng mình … – tôi gợi đòn.
– Rất tiếc, có thể em không xinh gái nhưng em rất tỉnh. Anh sản xuất em bé 1 mình đi nhé. Hí hí – Vừa nói dứt câu thì cô ấy đánh răng xong.
– Ơ … 1 mình làm sao ấy được.
– Việc của anh, chứ ấy là cái gì, em chịu.
– Thì là ấy í.
– Em không biết, anh đánh răng đi, em giặt khăn mặt cho anh rồi đây. Em xong rồi – nói xong Linh Nga đi ra ngoài.
– Ơ kìa đợi anh đã.
Tôi vội vàng đánh răng rửa mặt xong ra ngoài. Linh Nga đang lúi húi pha sữa.
– Đã bảo để anh làm mà, em ra ngồi xem tivi đi. Mà ăn bánh mì nhé. Dịch ra để anh làm cho.
– Anh đúng là ông già, thế định không cho em làm gì thật hả?
– Đàn ông nói là làm. Cứ để anh.
– Không biết sau này cưới nhau rồi anh có như thế này không nhỉ.
– Có. Tất nhiên là có rồi. Mẫu đàn ông của gia đình. Mẫu đàn ông chuẩn mực đang đứng trước mặt em đây. – cười.
– Em biết rồi. Hì, anh làm đi nhé, em ra xem mèo oggy.
– Mèo oggy là cái gì ?
– Thì cái anh hay gọi là cà tun đó.
– Ừ – Linh Nga ôm cổ tôi rồi hôn chụt tôi 1 cái vào má rồi chạy ra ngoài phòng khách.
Giá như lúc nào 2 đứa cũng vui vẻ như thế này có phải tốt không nhỉ. Cái mà tôi muốn là lúc nào cô ấy cũng vui vẻ, yêu đời. Không phải lo lắng gì về tôi cả. Thấy cô ấy cười như thế tôi cũng phần nào yên tâm. Chắc những ngày qua cô ấy lo lắng về chuyện của chúng tôi nhiều lắm. Tâm lí con gái mà, thấy người con gái khác bên cạnh người yêu mình ai cũng như vậy thôi. Nhưng tôi cảm phục Linh Nga về cách xử những chuyện như vậy. Không ghen tuông, không tỏ ra khó chịu trước mặt tôi.
Tôi nướng bánh mì, rán vài cái xúc xích, 2 quả trứng với pha sữa xong đem ra phòng khách 2 đứa cùng ăn
– Em xem gì thế?
– Mèo oggy anh!
– Đâu con nào là mèo oggy?
– Cái con màu xanh kia kìa, nó đó.
– Sao anh trông nó chẳng giống con mèo gì vậy. Mũi thì như quả cà chua nhót. Xấu òm
– Thì là hoạt hình mà, anh cứ vặn vẹo. Thế anh cho em ăn gì bây giờ?
– Đây, nhiệm vụ của em là 1 cốc sữa, 1 quả trứng, 1 cái xúc xích, 2 miếng sandwich. Thế thôi.
– Trời, sao nhiều thế.
– Vậy con kêu nhiều, thôi ăn đi, không trứng nguội nó tanh .
– Vầng.
Vừa ăn được vài miếng thì Linh Nga có điện thoại.
– Dạ em nghe … Dạ em ốm chị ạ … Em quên mất chưa điện cho chị … Em không sao, … Dạ vâng …
– Ai gọi thế em
– Chị Huyền anh ạ, hôm qua anh chưa điện cho chị Huyền à
– Chết, anh quên mất. Đầu óc anh để đi đâu không biết.
– Không sao đâu anh, chị cũng vừa nói em nghỉ ngơi cho lại sức rồi đi làm.
– Ừ. Mà em này, vợ chồng thằng Vũ định bao giờ khai trương cửa hàng mới thế
– Cuối tuần sau anh ạ, giờ đang làm nội thất bên nhà mới thuê hay sao í
– Ừ, em ăn nhanh đi.
Tôi lấy điện thoại ra nhắn tin cho thằng Vũ
– Cho Linh Nga nghỉ ốm mấy hôm nhé, nhắn luôn vợ mày cho tao.
– Ok.
Cái thằng, nhắn cả 1 đống chữ mà nó nhắn lại có 1 từ. Mọi hôm thì bô bô sao hôm nay tiết kiệm lời vậy.
– Anh – Linh Nga gọi.
– Ừ, anh đây.
– Em lo quá, không biết sắp tới em có kham nổi cái cửa hàng mới không.
– Em cứ làm đi, sổ sách kế toán có gì không hiểu anh nhờ ông anh anh cho.
– Sổ sách thì em không sợ. Em chỉ sợ làm ở đó rồi. Lại không có thời gian dành cho anh.
– Ôi dào, em cứ làm đi. Lúc nào mà anh thấy em không có thời gian dành cho anh thì anh sẽ đến tìm và làm phiền em. Hehe
– Nhưng thật sự là sẽ bận lắm đấy, sáng đi sớm tối về muộn. Đến lúc đó anh đừng giận em nha.
– Không sao, không có gì là không giải quyết được. Em cứ làm, cảm thấy vất vả bảo anh, anh giải quyết.
Ăn sáng xong tôi và Linh Nga ngồi xem phim ở phòng khách. 1 phần vì no, 1 phần vì mệt nên cả 2 đứa ôm nhau ngủ lúc nào không biết. Đang mơ màng thì nghe thấy cái giọng quen quen.
– Giỏi nhỉ, phòng có không nằm, 2 cái đứa này ngủ lăn ngủ lóc ở đây à. Khéo trộm nó vào bê hết đồ đạc đi không biết.
Mắt nhắm mắt mở nhìn lên thì là bố mẹ tôi. Linh Nga cũng giật mình đứng dậy.
– Cháu chào 2 bác.
– Bố mẹ lên đấy à – tôi vẫn còn ngái ngủ uể oải
– Làm gì mà hôm nay 2 đứa ở nhà thế này. Nay thứ 6 mà.
– Linh Nga ốm, con thì được nghỉ
– Hả, Linh Nga ốm à con, có sao không? – mẹ tôi sốt sắng.
– Dạ con không sao bác ạ, con ôm vặt thôi.
– Ốm thì vào giường nằm hẳn hoi, sao 2 đứa lại vạ vật ngoài này – bố tôi nhắc.
– Cái thằng này nó có biết cái gì đâu. Linh Nga vào trong nghỉ đi con. Mà ốm làm sao. Sốt hay cảm hay thế nào?
– Hôm qua đi làm về mệt nên ngất đấy mẹ ạ – tôi nói, vừa nói khỏi câu Linh Nga véo tay tôi ra hiệu. Chắc định không cho tôi nói với mẹ để mẹ bớt lo.
– Chết, thế thuốc thang gì chưa.
– Hôm qua anh Tùng mua thuốc bổ con uống rồi ạ.
– Thôi vào trong nằm đi con. Người ốm đi lại ít thôi.
– Con cũng đỡ nhiều rồi bác ạ.
– Thì đỡ nhưng cứ cẩn thận vẫn hơn, nghỉ cho khỏe hẳn. Đợi bác tí.
Dứt câu mẹ tôi lấy điện thoại ra gọi.
– Ừ, chị đây … đến nhà chị chuyền cho cháu nó chai hoa quả … ừ … thế nha.
– Con khỏi rồi mà bác.
– Yên tâm, chuyền xong là lại khỏe ngay. Nghe lời bác, chứ nghe cái thằng này thì có muốt mùa mới khỏi.
– Đúng đấy, truyền hoa quả nhanh lại sức, mà đi làm kiểu gì mà vắt kiệt sức thế cháu – bố tôi hỏi.
– Cũng hơi hơi mệt thôi bác ạ, với lại chắc con bị say nắng nên mới bị ngất.
– Mùa này phải cẩn thận chứ con, mà không, mùa nào cũng vậy, lại chuẩn bị giao mùa rồi đấy. Đề phòng sức khỏe con ạ. Chứ như bác đây khổ lắm.
– Dạ vâng.
– Mẹ, mai có lịch tiêm à? Sao bố mẹ lên đột ngột thế?
– Tôi lên chơi không được à. Lên xem anh ăn ở thế nào?
– Chắc mai con phải thay khóa cửa mất. Cứ đùng 1 phát, mà lần nào cũng đùng í, chẳng thèm gọi cho con lấy 1 câu.
– Này nha, giấy tờ nhà tôi cầm, chưa sang tên cho anh đâu. – mẹ tôi hắng giọng – mà Linh Nga vào nghỉ đi con.
– Đến giờ nấu cơm rồi bác ạ, bác để con đi nấu cơm. Con cũng khỏi rồi.
– Bác gọi người đến chuyền cho con rồi, con vào phòng nằm đi. Cơm nước để 2 bố con nó lo.
– Nhưng …
– Lệnh của bác to nhất nhà, con không phải lo.
2 bố con tôi tròn mắt lên nhìn mẹ
– Thằng Tùng, đi chợ nấu cơm đi.
– Vầng, con biết rồi.
Tôi uể oải đứng dậy cầm cái cốc đi rót cốc nước để uống.
– Con giao Linh Nga cho mẹ đấy. Mọi người thích ăn gì con còn mua.
– Rồi, ăn gì chẳng được.
– Tùng, đợi bố đi với – bố tôi vội đặt cái máy tính bảng xuống bàn rồi đi cùng tôi.
Thật ra thì mẹ tôi ốm bao nhiêu năm nay. Bố tôi vẫn đi chợ nấu cơm chăm mẹ tôi. Không ngoa chứ cái nhìn của 1 thằng con về bố nó quá là tuyệt vời. Cho dù mẹ tôi có to tiếng có bực mình bố tôi vẫn nhẫn nhịn. Vì tâm lí người bị bệnh lúc nọ lúc kia, bố tôi không muốn mẹ phải chịu thêm 1 chút áp lực nào nữa.
Lâu lắm rồi. Từ hồi tôi còn bé đến bây giờ tôi mới cùng bố đi chợ. Chỉ có điều là ngày trước bố chở tôi đi, còn giờ thì tôi chở, bố tôi ngồi đằng sau.
– 2 đứa dạo này thế nào?
– Vẫn bình thường bố ạ.
– Bình thường là không được rồi.
– Sao lại vậy ạ. Bọn con vẫn yêu nhau mà bố.
– Lúc mới yêu là phải nồng nhiệt, nóng bỏng, ngọt ngào. Xem lại đi, chứ bình thường thì đều đều làm gì có gì thú vị.
– Vâng, thì vẫn ngọt ngào thú vị mà bố. Con gọi đó là bình thường – cười.
– Bố đùa thôi, con bé nó ngoan, đảm đang. Cố mà giữ con ạ!
– Vâng, con biết rồi.
– Mà tuần trước 2 đứa về nhà Linh Nga, có vấn đề gì không?
– Không bố ạ, nói chung là suôn sẻ.
– Thế thì tốt, hôm nào lựa lời nói với bố Linh Nga là bố muốn gặp nha.
– Vâng.
Tôi cùng bố đi chợ mua được ít tôm và thịt rồi về nấu cơm. Về tới nhà thì tôi nói với bố.
– Đề con nấu cho.
– Thôi để bố phụ cho nhanh.
– 2 bố con mua được cái gì thế.
– Thịt làm chả ( nem rán) với ít tôm mẹ ạ. Mà Linh Nga đâu mẹ.
– Trong phòng đang chuyền kia rồi. Nấu cơm đi nha, mẹ vào trông.
– Vâng.
Lát sau tôi và bố nấu cơm xong. Linh Nga cũng chuyền xong, cả nhà ra ngồi ăn cơm
– Này 2 đứa, tuần trước về nhà con bố mẹ có nói gì không – mẹ tôi hỏi
– Dạ bố mẹ con cũng ủng hộ ạ.
– Thế à, vậy thì cưới thôi. – mẹ tôi vui mừng.
– Mẹ, bình tĩnh, bọn con con trẻ mà.
– Cưới sớm ổn định sớm, mà còn trẻ trung cái gì nữa, hai mấy tuổi đầu rồi. 2 đứa bàn bạc đi rồi nói với bố mẹ.
– Vâng, bác để thư thư cho con 1 thời gian để con nói với bố mẹ con đã ạ.
– Bà để tự chúng nó quyết định đi. Cái gì cần làm trước thì làm. Nhưng mà đã yêu nhau rồi phải tin tưởng nhau, tuyệt đối không được lừa dối nhau. Có chuyện gì thì phải ngồi lại với nhau mà bàn cách giải quyết. Hiểu chưa?
– Dạ vâng.
– Đừng đặt cái tôi cá nhân lên quá, đôi khi sĩ diện bản thân không mua được hạnh phúc đâu.
Đúng là bố tôi. Nói không sai trật 1 chữ nào luôn! Chiều hôm đó Linh Nga ở nhà với mẹ tôi. Thấy ăn cơm xong là vào phòng thủ thỉ với nhau. Tôi thì gọi thằng Vũ ra quán cafe.
– Mày giỏi, bạn với chả bè thế đấy.
– Ơ cái thằng này, vừa mới gặp đã ý kiến ý cò rồi. Có chuyện gì.
– Có cái nội thất cửa hàng mới không đẩy sang cho tao làm. Lại thuê thằng nào thiết kế à?
– Ô, thằng này ấm đầu thật rồi. Mày quên tao học cùng lớp mày à. Trình anh không cao nhưng mấy cái nội thất đơn giản đó thì anh làm được.
– À ừ nhỉ. Quên mất, mày đi bán quần áo mấy năm, quên bố nó mất. Thế làm đến đâu rồi, có cần tao phụ gì không?
– Không, gần xong rồi. Mà Linh Nga nhà mày ốm thế nào?
– Hôm qua đi làm về xong ngất, chúng mày bóc lột sức lao động người yêu tao vừa thôi chứ.
– Thật à, chết. Nhưng cả ngày ngồi trong nhà, phòng điều hòa. Với lại sắp hết mùa khách cũng giãn, có vất vả bằng đợt hè mấy đâu.
– Đùa thôi, chắc lo lắng chuyện của tao với lại say nắng.
– Say nắng thằng nào à?
– Say nắng theo nghĩa đen cơ mà, mày tưởng say nắng theo nghĩa bóng chắc. Đầu với chả óc. Mà tuần này không đi chơi được rồi. Để khi khác đi, bố mẹ tao lên với Linh Nga đang ốm.
– Đi đâu cơ?
– Lần trước mày chả bảo đưa vợ con ra ngoại thành chơi còn gì.
– À ừ. Hôm qua Q. Nga nó rủ tao đi cafe nói chuyện.
– Gì cơ, mày đi gặp không?
– Có, nhìn dạo này nó xuống sắc quá.
– Có chuyện gì mà gọi mày thế?
– Thế mày nghĩ có chuyện gì ngoài nhân vật chính là mày ra.
– Cô ta nói gì?
– Thì hỏi mày có hận nó không, có nhắc đến nó không. Hỏi mày yêu Linh Nga à. Đại loại tóm tắt là như thế.
– Mày trả lời sao?
– Tao cũng trả lời thật thôi.
– Thật là sao, nói toạc ra đi cho nhanh.
– Thì tao bảo là mày ghét nó, không nhắc đến nó. Bảo mày có người yêu rồi.
– Trông ngu ngu mà minh phết nhỉ. À nhưng mà không được.
– Sao lại không được, không được cái gì.
– Thôi lúc nào tao kể cho, về đã. À tí quên, 5 chục đấy, cầm về báo cáo vợ đi nhé.
– Tiền gì đây?
– Tiền làm ăn, vợ mày bảo còn thiếu. Tao cho vay.
– À ờ, rồi, cảm ơn nha.
– Về nha. Mai rảnh dắt bin qua chơi với bố mẹ tao.
Tôi về nhà lúc chập tối thì thấy thằng Quân cùng với Trang đang ngồi nói chuyện với bố mẹ tôi ở phòng khách.
…
– Mày đi đâu thế con, Trang qua chơi này.
– Con đi cafe với thằng Vũ, qua lâu chưa nhóc – tôi hỏi Trang.
– Em vừa đến thôi. 2 bác lên sao anh không bảo em.
– Toàn lên bất thình lình, anh còn chẳng biết bố mẹ lên lúc nào.
Bỗng nhiên Linh Nga đi từ trong bếp ra, bưng theo khay nước.
– Cháu mời 2 bác. Em mời anh chị uống nước ạ.
– Ngồi xuống đi cháu – bố tôi nói với Linh Nga.
Cô ấy cũng ngồi xuống cạnh tôi. Không khi nặng nề bao trùm cả phòng khách. Mẹ tôi cũng hiểu nên cũng không dám nói gì
– À, tình hình sức khỏe bác dạo này thế nào ạ – Quân hỏi mẹ tôi – Mấy lần bác lên cháu về muộn nên không gặp 2 bác.
– Bác cứ túc tắc thế thôi, chết lúc nào cũng biết. Giờ sống được ngày nào thì quý ngày đó.
– Sao bác lại nói thế, có bệnh thì phải chữa, nhưng bác phải lạc quan lên, chiến đấu mạnh mẽ với bệnh tật bác ạ – Trang động viên.
– Bác sống đến giờ này cũng chỉ vì chồng vì con, bác mà không bản lĩnh thì làm sao sống chung với bệnh tật bằng đó năm.
– Mẹ cứ nói gở làm gì thế nhỉ.
– Tao mà đổ đùng 1 phát ra đây có mà bố mày đi lấy vợ khác ngay.
– Đấy, lại bắt đầu – bố tôi thở dài.
– Bác suy nghĩ ít thôi, người có bệnh tâm lí phải thoải mái, chứ lúc nào đầu óc mà cũng căng thẳng là không được đâu bác.
– Ừ, cố gắng vậy chứ biết sao.
Linh Nga ngồi từ nãy đến giờ cứ cầm chặt cốc nước. Tôi cũng chẳng nói gì. Chỉ quay sang cười mỉm với cô ấy.
– Dạo này công việc cháu thế nào hả Quân?
– Nhờ Tùng xin cho cháu vào chỗ bố của Trang nên công việc cũng ổn bác ạ.
– Thế hả, vậy 2 đứa tính bao giờ cưới. Trông 2 đứa đẹp đôi lắm.
– Ơ … Không phải đâu bác ơi – Quân phân trần.
– Hì, như ông này cháu vớt ngoài kia cả rổ, bạn bè thôi ạ. Anh Quân nhỉ.
– À … ờ…
– Chết quên mất, cô bé này tên gì nhỉ, anh Tùng – Trang cố tình dò hỏi và đưa ánh mắt sang Linh Nga
– Dạ em tên Linh nga.
– Ủa, Nga – Trang có vẻ ngạc nhiên.
– Gặp mấy lần quên không hỏi tên, dạo này em xinh ra nhiều đấy.
– Ủa, 2 đứa quen nhau à – mẹ tôi ngạc nhiên.
– Nói là quen thì cũng không phải bác ạ, ngày trước cháu với anh Tùng …
– Trang – tôi gừ giọng.
– Đến chơi thì ở lại ăn cơm luôn nhé cháu, chẳng mấy khi đông đủ như thế này – mẹ tôi nói
– Dạ vâng, để cháu điện về báo cho bố cháu.
– Tiện thể có Quân bác cháu mình làm mấy chén nhỉ?
– Cháu uống kém lắm ạ.
– Dân xây dựng mà không uống được thì chết.
– Ngồi chơi đi bác vào nấu cơm.
– Để cháu vào phụ bác nấu cơm – Trang nói với theo rồi cũng đứng dậy cùng mẹ tôi đi vào bếp.
Linh Nga thấy thế đứng dậy đi vào phòng, tôi cũng đứng dậy đi theo. Cô ấy đang ốm mà phải chịu đựng như thế này, tội thật. Tôi thì bất lực, chả biết nên phải làm gì trong hoàn cảnh này nữa.
– Em đi về đây – rơm rớm nước mắt.
– Anh xin lỗi.
– Sao anh phải xin lỗi, anh đâu có lỗi.
– Em đang ốm mà gặp hoàn cảnh này, anh đưa em về nhé.
– Em tự về được.
– Em đang ốm mà, anh không yên tâm để em đi 1 mình đâu.
– Em muốn đi 1 mình. – vừa nói cô ấy vừa dọn đồ đạc vào túi.
– Em đừng như thế này được không. Anh biết em mệt mỏi. Nhưng tại sao em không ở lại đây.
– Anh có dám thể hiện tình cảm với em ngay trước mặt chị Trang không?
– Dám, em ở lại đi.
– Thế là được rồi, nhưng em không muốn thể hiện tình cảm của em trước mặt người khác. Em chỉ cần anh nói dám là được rồi. Em ổn
– Anh thì không thấy ổn tí nào hết. Em sợ gì chứ.
– Không phải em sợ, mà em thấy em không thoải mái, và nếu em có thể hiện để cho chị Trang thấy anh và em yêu nhau em không đành lòng. Anh phải hiểu người đáng thương hại lúc này là chị Trang chứ không phải là em.
– Tại sao em lúc nào cũng suy nghĩ cho người khác thế nhỉ.
– Em ở đây thì cả bố mẹ anh cũng không thoải mái. Chẳng lẽ điều này anh không nhận ra à.
– Thôi được rồi, vậy anh đưa em về.
– Em tự bắt taxi về được. Anh ra ngoài nói chuyện với mọi người đi. Em thu đồ xong rồi ra chào mọi người sau.
– Sao em ương thế nhỉ, anh bảo anh đưa em về cơ mà.
– Em muốn về 1 mình. Đừng đi theo em.
– Vậy anh gọi xe rồi đưa em xuống.
– Tùy anh.
Thật sự tôi không thể hiểu nổi thái độ của cô ấy lúc này. Làm sao lại như vậy cơ chứ. Con gái thật khó hiểu. Tôi gọi taxi, Linh Nga đi từ trong phòng ra bếp chào mẹ tôi.
– Cháu xin phép bác cháu phải về có việc. Cháu chào bác, em chào chị.
– Ơ, sao không ở lại ăn cơm cháu?
– Dạ cháu có chút việc đột xuất. Cháu đi đây ạ – nói xong Linh Nga đi ra ngoài chào bố tôi và Quân. Tôi chẳng nói gì cứ lẽo đẽo theo sau Linh Nga xuống dưới.
– Anh lên nhà đi, không mọi người đợi.
– Hay anh đi với em nha.
– Em đã nói em muốn 1 mình. Anh lên nhà đi.
– Vậy về tới nhà em gọi điện cho anh nhé.
– Vâng .
Tôi đành để Linh Nga đi taxi về. Không hiểu sao mà hôm nay bướng vậy không biết. Lại còn đang ốm, chẳng biết cô ấy có ổn không nữa. Hay là cô ấy chưa tin tưởng vào tôi … chắc có lẽ những gì mà tôi làm cho cô ấy là chưa đủ.