Phần 66
Tôi về công ty với bộ dạng hết sức mệt mỏi. Lên thông báo cho chú Quang rằng mọi chuyện không liên quan đến công việc để chú yên tâm. Mọi người trong phòng tôi thấy tôi đến công ty đúng đợt đang xin nghỉ lại ngạc nhiên. Vào phòng ngả lưng ra ghế thì chị Linh đi vào.
– Sếp, kí cho chị mấy quyển này cái.
– Gì đấy chị?
– Hồ sơ bản vẽ sếp đẩy cho đấy, anh em làm xong rồi, chờ em đến kí mà nay em mới đến.
– Vâng, chị để đó đi, chút em kí.
– Ừ, à mà này, em và Trang … có chuyện à.
– Sao chị lại hỏi vậy?
– Trang xin nghỉ việc em không biết à.
– Chị nghe ở đâu đấy? Huyên thuyên.
– Thì mấy người ở gần phòng sếp bảo thế. Chị hỏi em cho chắc.
– Chị đi bảo với mấy người kể cho chị là mồm mép ít thôi, Trang xin nghỉ phép. Ai bảo nghỉ hẳn. Mà thôi em đang mệt, tí chị vào lấy hồ sơ sau nhé. Em còn nhiều việc.
Mới có từ sáng đến trưa mà đồn mọi ngóc ngách trong công ty. Đến chịu mấy bà này mất. Tôi xem lại đống việc còn tồn đọng mấy ngày rồi về cửa hàng Linh Nga. Qua đó thì có 1 em nhân viên thằng Vũ mới tuyển tên Diễm. 2 chị em đang cặm cụi xếp quần áo.
– Chào 2 người đẹp.
– Em chào anh – Diễm chào.
– Ơ, anh đến à – Linh Nga có vẻ ngạc nhiên.
– Ừ, sáng đến giờ bán được nhiều chưa?
– Cũng tàm tạm thôi, chiều chắc là đông hơn. Mà anh đi đâu về đấy?
– Anh vừa ghé qua công ty.
– Công ty có việc à anh.
– Thì lúc nào chẳng có việc, anh có làm hay không thôi – cười.
– À quên đây là Diễm, sáng nay anh Vũ đưa đến, cô bé đang học đại học năm 2, phụ em buổi sáng.
– Ừ, diễm trong tiếng hán là kết hợp nhiều thứ hài hòa lắm đấy nha. Tên hay. Anh cũng giới thiệu anh là người yêu của bà cô này – tôi chỉ tay sang Linh Nga, cô ấy có vẻ ngượng ngùng.
– Vâng, em nhìn là biết rồi – cười.
Lát sau Diễm đi mua cơm về rồi 3 người ăn cùng. Hết ca làm cô bé cũng về, còn lại tôi với Linh Nga.
– Em đã thấy mệt chưa?
– Thì quản cả 1 cái cửa hàng như này, vất vả lắm đó.
– Em cố chắc cũng được mà. Giờ chỉ sợ không có việc thôi, chứ vất vả em chịu được.
– Thuê anh đi, anh đến phụ em – tôi trêu.
– Anh có dám nghỉ việc ở công ty không mà nói.
– Tất nhiên là không rồi – tôi cười.
– Mà anh này. Bố mẹ ở nhà đang giục, còn vài tháng nữa là hết năm rồi.
– Giục cái gì?
– Thì chuyện cưới xin đó.
– Em đã muốn cưới chưa?
– Em chưa, em muốn 1 thời gian nữa. Em muốn chắc chắn.
– Chắc chắn cái gì?
– Thì chuyện tình cảm, gia đình.
– Ừ, thế thì gác lại đi, lại băn khoăn ba cái chuyện của anh chứ gì?
Linh Nga gật đầu, cô ấy nói thế là tôi hiểu. Nút thắt bây giờ chính là ở tôi. Nhiều lúc tôi cứ thấy Linh Nga lo lắng, bối rối. Thật ra đó cũng là tâm lí chung của con gái, nhưng ít ai mà lại chịu đựng được như Linh Nga, đến tôi nhiều khi cũng chẳng hiểu nổi sao 1 người con gái lại cứ cắn răng để chịu những điều đáng lẽ không dành cho bản thân như vậy.
Chiều hôm đó tôi qua bệnh viện xem tình hình Q.Nga thế nào. Cô ta vẫn còn đang nằm, tôi đến lúc cô ta đang chuyền dịch. Mẹ cô ta thấy tôi đến cũng chủ động tránh ra ngoài 1 lát.
– Anh!
– Ờ, nằm im đi, đừng có nhổm dậy. Hôm nay sao rồi?
– Còn đau lắm anh ạ, nhưng mà anh đến thế này là em vui rồi.
– Tôi tưởng mổ xong cô ngủ luôn chứ. Cố gắng ăn uống đi, rồi còn đi làm. Đợt này công ty nhiều việc lắm đó.
– Vâng! Anh ngồi xuống cạnh đây đi – cô tay lấy tay đưa xuống chỗ cạnh giường gần cô ta
– Làm gì?
– Chẳng lẽ anh cứ định đứng vậy à?
– Ờ – tôi miễn cưỡng ngồi xuống
– Anh nhìn em đi – cô ta cứ chằm chằm nhìn vào tôi
– Làm gì? – ánh mắt tôi dò hỏi.
– Thì cứ nhìn em xem!
Tôi đưa mắt nhìn qua cô ta rồi vội vàng lảng qua cửa sổ
– Em có xinh được như ngày xưa không anh?
– Không!
– Anh biết tại sao không?
– Không!
– Ngày xưa mỗi lần đi với anh, anh đều nói em nên mặc bộ này, bộ kia, nên trang điểm, nên để tóc như thế nào, anh nhớ không. Để khi đi với anh, anh tự hào rằng có người yêu xinh đẹp. Em chẳng biết được mấy lần em nghe lời anh nữa. – cô ta giọng có vẻ trùng xuống.
– Đang ốm, lo mà nghỉ ngơi đi. Ba cái chuyện linh tinh đấy để lúc khác. Cứ khỏe lên đi rồi thích làm gì thì làm.
– Em không nói điều này với anh thì còn nói với ai được nữa. Hì. Mà em hơi mệt, em ngủ nhé.
– Ờ, ngủ đi, tôi về đây.
– Đừng, anh cứ ngồi đó đi, đợi em ngủ rồi về. Được không?
– Tại sao, tôi bảo mẹ cô vào trông cũng được mà.
– Em muốn thế, đi mà – cô ta năn nỉ.
– Rồi, ngủ nhanh đi tôi còn đi về – tôi cố nán lại dăm phút nữa để cô ta ngủ hẳn rồi mới về.
Khi ra cửa tôi gặp Đức bên ngoài. Nó kéo tôi ra 1 góc nói chuyện.
– Cảm ơn anh nha.
– Ơn huệ gì!
– Em cứ sợ anh không đến, hôm qua anh cũng đến, hôm nay anh cũng đến. Mà người yêu anh có biết không đấy?
– Biết.
– Chị ấy có nói gì không anh?
– Thôi, cái đó chú không phải lo, anh tự giải quyết. Anh đã làm mọi thứ anh có thể rồi. Xa hơn nữa chắc không được.
– Vâng, em biết mà. Thôi anh về đi không muộn, anh em mình gặp nhau sau.
Tôi về nhà thì thằng Quân đang sụp soạp mì tôm.
– Về rồi à? Ăn gì chưa?
– Chưa, cơm không nấu sao ăn mì!
– Đói và mệt quá, với tao tưởng có 1 mình nên ăn mì cho nhanh.
– Bỏ đó đi, đợi tao nướng mấy con cá chỉ vàng làm mấy lon bia. Mày gọi thằng Vũ đến đây đi, bảo nó đừng dắt theo cu Bin. Bảo nó là sang bàn chuyện làm ăn, không bảo sang uống bia Huyền nó lại không cho đi.
– Lạ nhỉ, nay lại có hứng uống bia à?
– Đang chán. Uống xong ngủ cho ngon.
Lát sau thằng Vũ lò dò đến..
– Có việc trọng đại gì thế chúng mày – nó cười phớ lớ và giọng nói ồm ồm khi bước vào nhà.
– Chả có cái đếch gì hết. Gọi sang uống bia sếch không được à?
– Sao thằng Quân bảo tao sang bàn cái gì cơ mà. Tìm người yêu cho thằng Quân à, hay mày lấy vợ?
– Có mấy con cá chỉ vàng với bò khô, ăn tạm rồi nốc bia thôi. Hỏi nhiều.
– Nó hôm nay tâm trạng, mày chiều nó đi – thằng Quân nói.
– À, hóa ra bạn tôi hôm nay có tâm sự, được rồi, bạn cứ để mình, tưởng gì chứ chia sẻ và đồng cảm thì việc này hơi khó – nó cố tình chọc tôi.
– 2 thằng chúng mày có uống không thì bảo.
– Có chứ, có chứ.
Ba thằng bọn tôi mỗi thằng uống được tầm 5 lon, lúc đó cũng phê phê. Bàn chuyện trên trời dưới biển bỗng nhiên tôi lại xịt ra câu.
– Trang đi rồi mày ạ.
– Gì cơ, đi đâu?
– Đi xa lắm.
– Chết rồi á – thằng Vũ.
– Thằng này, phủi phui cái mồm mày đi – thằng Quân chặn họng.
– Đi nước ngoài rồi.
– Thế á, ngon rồi, ngon rồi – thằng Quân có vẻ mừng rỡ.
– Ngon cái tông môn nhà mày, con bé nó đi nhắn cho tao mỗi 1 cái tin. “Em đi, bao giờ nhớ anh em về”. Nó mà về đây tao …
– Sao, ông định làm gì? – thằng Vũ ra giọng thách thức.
– Chửi cho trận.
– Tao biết mà, mày chỉ làm được đến thế thôi – nó lại cười.
– Mày không thấy nó đang buồn à – Quân hỏi.
– Kệ nó chứ, tao là tao vui cho nó, bởi vì Trang đi rồi thì 1 mình Linh Nga 1 giang sơn. Tha hồ mà quẩy. Haha. Ơ mà thế đếch nào mày lại buồn.
– Chịu, không yêu nó nhưng không có nó lởn vởn xung quanh thấy buồn lắm.
– Kể cũng tội, mà thôi cũng kệ. Tính nó ngang như cua. Được cái đáng yêu, dễ thương. Nhà giàu nữa. Ôi cái cuộc đời này. Vợ ơi anh xin lỗi, giá mà bố em cũng giàu như thế nhỉ?
– Uống xong nói linh ta linh tinh. Lo mà sản xuất đứa nữa đi. – thằng Quân giục.
– Dở hơi, giờ 1 đứa đã mệt đứt hơi rồi. Chúng mày muốn tao thành ở nhà trông con à. Mà tao nói thật, lấy vợ vào chẳng sung sướng cái mẹ gì đâu.
– Thế đêm đến ai sướng hộ cho – tôi trêu.
– Xùy xùy, tao cảnh báo thôi, còn thích khổ thì cứ lấy đi. Không gì bằng trải nghiệm thực tế. Mày tưởng lấy vợ như đi du lịch chắc.
Gần hết thùng bia, thằng nào thằng đó cũng ngất ngất, thằng Vũ thì bắt taxi về. Còn tôi và thằng Quân cũng đi ngủ. Sáng hôm sau tôi còn đang ngủ thì có điện thoại. Nghía lên thấy số của thằng Nhật.
– Gì đấy, sáng sớm đã gọi.
– Có chuyện lớn rồi anh ạ, anh dậy đi 9h rồi. Em đang ở trước cửa đây, dậy mở cửa cho em đi!
Tôi lồm cồm bò dậy ra ngoài mở cửa. Mắt nhắm mắt mở nhìn nó, trông nó có vẻ hốt hoảng
– Có chuyện gì? – ngáp ngắn ngáp dài.
– Anh phải giúp em không thì chết anh ạ.
– Vào nhà đi rồi nói. Lúc nào cũng sồn sồn lên như chồn đói thức ăn vậy.