Phần 68
Đến tối thì có số lạ gọi đến. Mã vùng nước ngoài.
– Alo tôi nghe.
– Em … Em Trang đây
– Sao?
– Anh đang làm gì thế?
– Ngồi chơi.
– Em xin lỗi vì đi không báo với anh.
– Về đây mà xin lỗi.
– Em xin lỗi mà … – năn nỉ
– Đã nói về đây mà xin lỗi, không nghe thấy gì à?
– Nhưng mà …
– Nhưng gì, em đi để lại 1 đống việc ở công ty, giờ chưa có người thay, anh qua nhà thì bố em bảo em yêu thằng khác. Thế là thế nào? Sao em cứ tự ý làm tất cả mọi việc theo cảm tính vậy hả. Cứ làm mọi việc rối tinh rối mù lên thế.
– Em …
– Không có việc gì nữa thì anh cúp máy đây, đi chơi cho đã đi.
Tôi dập máy. Nói thật thì vừa thương lại vừa giận cô bé. Dẫu sao nguồn cơn sự việc cũng là do tôi. Những ngày sau tôi cũng không nhận được điện thoại của Trang, tôi bắt đầu đi làm trở lại với mớ công việc đầy ắp, hỗn độn. Với Linh Nga thì vẫn bình thường, cô ấy vẫn đi làm đều đặn, vì không có thời gian nên tôi cũng tranh thủ mỗi khi đi làm về là lại ghé qua cửa hàng rồi mới về nhà.
Một hôm đang ngồi trên phòng, sắp đi làm về thì chị Linh gõ cửa đi vào.
– Có người muốn gặp em kìa.
– Ai thế chị.
– Thư kí mới của sếp.
– Sao lại thư kí mới, mới tuyển à chị, Trang đã nghỉ hẳn đâu.
– Chị cũng không rõ, phong phanh thấy bảo là nhiều việc quá nên sếp phải tuyển.
– Ơ mà thư kí cho sếp thì liên quan gì đến em? Gặp em làm gì nhỉ, mọi lần sếp toàn gọi em chứ hiếm khi gọi thư kí lắm.
– Chịu, chị không biết, thôi chị bảo con bé vào nhé, nó đứng ngoài đợi 1 lúc rồi.
– Vâng.
Chị Linh đi ra ngoài thì cánh cửa cũng mở.
– Em chào anh!
– Ngồi đi, đợi tôi tí – tôi còn đang cặm cụi làm nên cũng chẳng ngẩng mặt lên nhìn mặt cô thư kí mới thế nào.
– Ơ … ông.
Nghe thấy tiếng “ơ” xong lại còn nói “ông” mà giọng lại quen quen, tôi ngẩng mặt lên thì
– Ơ.
– Haha, hóa ra là ông à – nó cười phớ lớ như bắt được vàng.
– Ôi giời, làm sao mà bà lạc vào đây. Nói mau – tôi vội vàng đứng dậy.
– À, mẹ tôi giới thiệu, mới nghỉ chỗ làm cũ nên vào đây làm tạm ấy mà.
– Tạm, thích đuổi việc không mà tạm, tạm thì đi về đê, không tiếp – tôi trêu.
– Gớm, lên sếp có khác, bạn với bè thế à. Không ngờ là ông lại trưởng phòng cơ đấy.
– Lại chẳng. Chỗ làm ăn của người ta, bà cứ làm như thích thì đến rồi đi là được ấy.
– Xin lỗi mà, à, sếp gửi cho ông đống hồ sơ đây này.
– Ờ, để đó đi, sao dạo này tình hình thế nào.
– Thì vẫn thế, công việc mới là ở đây thôi, ông trông ngày càng bảnh nhờ. Lâu lâu không gặp mà ra dáng lắm rồi.
– Lúc nào chẳng bảnh, cứ làm như bạn bà ngày xưa xấu trai lắm í.
– Hề, thôi về phòng đã, đang lắm việc. Mà rảnh không, trưa đi ăn với tôi.
– Mời thì đi thôi.
– Ok, nghỉ trưa tôi gọi nhé.
– Ờ.
Nó, cái con mặt giặc nghịch như quỷ, tính thì như tính đàn ông. Nó tên Trà, học cùng với tôi từ nhỏ, nhà tôi và nhà nó ở quê cách nhau có 50m. Hồi cấp 3 nó là bạn thân của tôi, nhưng lên đại học rồi mỗi đứa 1 trường nên ít gặp nhau, cả năm chắc chỉ có tết mới chạm mặt nhau. Dạo này con bé cũng gầy đi nhiều so với hồi cấp 3 vì hồi đó nó béo lắm. Đến trưa nó gọi tôi đi ăn.
– Sao bà vào lao vào công ty này làm gì?
– Không được à, mẹ tôi giới thiệu mà, mẹ tôi quen sếp.
– Cái công ty nó khô khan khô khốc như thế mà bà cũng lao vào, điên.
– Ơ hay cái ông này, không thích tôi làm ở đây à?
– Không phải, chỉ hơi khó hiểu, vì tình bà có khi không hợp ở đây, ở đây nó không vui nhộn như bà nghĩ đâu?
– Ôi dào, có việc là tốt rồi. Thời buổi kinh tế đi xuống. Có cái mà bỏ vào mồm là may lắm rồi.
– Đùa, con bố làm phòng tài chính huyện, mẹ làm trưởng ban tuyên giáo huyện mà còn kêu không có cái bỏ vào mồm. Chắc trêu…
– Tôi không xin bố mẹ từ lâu rồi, cái chính là giờ tự thân vận động thôi.
– À, tôi hiểu ý bà rồi, tức là bao giờ lấy chồng thì vác đi 1 cục cho tiện chứ gì. Tôi biết thừa – tôi cười
– Ông mà còn xoáy tôi nữa là bữa này ông trả tiền đấy nhé.
– Xời, tôi đâu dại mà trả tiền cho gái, ngu gì. Bà thấy bà dại trai chưa – tôi lại trêu.
– Sai lầm, sai lầm khi tôi rủ ông đi ăn. Cứ tưởng bạn thân lâu ngày không gặp bạn í niềm nở quý mến mình, thất vọng quá.
– Thôi, đùa tí cho đỡ buồn. Mà dạo này bà yêu ai rồi.
– Yêu á, nghe xa xỉ thế.
– Đợt trước thấy yêu thằng nào cơ mà?
– Đá rồi.
– Nó đá hay bà đá?
– Cả 2 đá nhau.
– Thật!
– Lại chả thật, yêu nhau thì phải có chia tay chia chân, hơn nữa là đấm đá nó mới thi vị chứ.
– Tôi lạy bà, vậy sau này lấy nhau về thì cũng phải thỉnh thoảng đánh nhau nó mới thi vị à. Nghe ghê bỏ xử.
– Thật ra không hợp nhau thì bỏ nhau thôi, mặc dù tôi là người bị đá nhưng thôi vẫn còn yêu hắn ta lắm.
– Đời còn dài, zai còn nhiều. Cứ bình tĩnh mà hưởng thụ, à mà muốn lấy chồng rồi hả, đâu mà tiếc.
– Không phải, mà thôi nói với con người khô khan như ông không hiểu đâu.
– Ơ thế tầm cỡ nào mới hiểu được tâm trạng của bà?
– Phải yêu, phải…. xùy xùy…
– Việc quái gì phải tiếc, tình đến rồi tình lại đi. Bao giờ ế chồng thì hãy bảo tôi giới thiệu cho mấy thằng phi công lái cho thích.
– Cái ông này, từ lúc gặp tôi đến giờ ông cứ troll tôi mãi thế không chán à. À thế ông giờ sao, sau cái vụ chia tay mối tình 4 năm giờ yêu em nào rồi? Hay chưa có để tôi còn biết lối.
– Lối gì?
– Thì tán ông chứ làm gì, chậm hiểu thế.
– Haha – tôi cười to.
– Sao cười?
– Lấy bà về để tôi đội bà lên đầu, rồi hằng ngày tôi phải nấu cơm với lau nhà à. Dữ như ma ấy, đi lừa thằng khác đê.
– Khiếp, biết nhau cả rồi còn ngại, 2 nhà cách nhau có 50m, tiện quá còn gì!
– Không, tiện tôi cũng không lấy bà cơ mà.
– Thế giả sử không ai lấy ông thì có lấy tôi không?
– Tôi thà ở vậy còn hơn.
– Cứng đây. Để xem cứng được bao lâu.
– Bà thì… chỉ được cái mồm cái miệng. Mau ăn đi.
– Ờ, ông cũng ăn đi.
– Mà để tôi tính nhẩm xem, tầm cỡ cũng 4,5 thằng qua tay bà rồi nhỉ.
– Chắc vậy. Đường tình duyên tôi lận đận lắm, đợt tết vừa rồi phải vào chùa cắt duyên đấy.
– Lại mê tín, để xem cắt xong có lấy được chồng không?
– Ừ, mà ông sao, có người yêu rồi à, giấu như mèo giấu …
– Bậy bạ không, trật tự đê. Tôi thì thiếu gì người yêu, không đến nỗi phải đi cắt duyên như bà đâu.
– Ờ, đang mong ông ế rồi đến lượt tôi đây – nó nhăn răng cười.
Lâu không gặp con bé có vẻ chín chắn lên nhiều. Ai chắc cũng thế, đến tầm, đến tuổi là trưởng thành, những suy nghĩ nông nổi chắc dần rồi cũng hết. Dù sao tôi cũng vui vì con bạn thân của mình nó làm ở đây, thỉnh thoảng có đứa để trêu cũng đỡ buồn.
Vài hôm sau tôi đang làm thì có điện thoại của Linh Nga…