Phần 7
“Mama calling…”
– Con nghe đây mẹ ơi.
– Mày đang ở đâu thế con?
– Con đang ở ngoài đường.
– Đi chơi với cái Trang cùng thằng Nhật à?
– Mẹ theo dõi con đấy à. Sao mẹ biết Trang?
– À, mẹ vừa điện cho thằng Nhật có tí việc, nó bảo mấy đứa đi ăn uống nhậu nhẹt gì đúng không?
– Thì đi ăn cơm thôi có chứ có gì đâu.
– Ừ, thế hôm nọ ngã giờ còn đau không?
– Con khỏi từ đời tám hoánh nào rồi.
– Ừ, thế bao giờ dẫn cái đứa đang đi cùng về cho mẹ xem mặt đây, mẹ nghe chú mày nói rồi. Giấu với chả giếm.
– Có gì đâu mà giấu mẹ?
– Mày khó tính vừa vừa thôi, giờ có đứa nó ưng thì gật đi, lại còn bày đặt.
– Mẹ đang chê con trai mẹ đấy à. Mà mẹ hiểu lầm rồi
– Mẹ đẻ ra mày mẹ còn không biết tính mày à, liệu đấy. Mẹ cúp đây.
Chưa kịp ú ớ phát nào đã bị phủ đầu.
– Mẹ anh gọi à – Trang nói
– Ừ, mẹ giục đưa bạn gái về – tôi buột miệng
– Vậy à, anh tính sao
– Để mai tính chứ còn sao nữa. Hề hề
– Em hỏi thật đấy
– Thì anh cũng nói thật mà
– Thôi kệ anh.
– Kệ làm sao được, anh buồn thì em phải làm cho anh vui, anh mệt mỏi thì em phải động viên anh, từ trước đến giờ em toàn làm thế còn gì?
– Nhưng anh có thèm để ý gì đến em đâu, anh chỉ biết có công việc, lúc nào cũng việc. Chán anh lắm. – mặt lại xị xuống.
– Xin lỗi mà, chủ nhật anh đưa đi chơi nhé.
– Hứa đi, chủ nhật mà không đi thì anh coi như xong đời.
– Rồi anh hứa.
Lai em Trang về nhà xong, tự nhiên lại muốn đi đâu đó. Cảm thấy cuộc sống buồn tẻ, ngày nào cũng như ngày nào, về nhà lại chẳng có 1 bóng người. Cứ uống rượu hay uống bia vào là mình lại như 1 thằng vô hồn. Mình lượn lên Hồ Tây, đi 1 vòng. Gần 12 h mới về đến nhà. Lúc này men rượu cũng gần hết. Uể oải vào căn phòng, ngả lưng xuống giường. Nhìn thấy cái ảnh, cười khẩy 1 cái. Nghĩ đến cô bé Ngọc hôm nay gặp, nhưng mà hôm nay không nghe thấy em Ngọc nói cái thằng gọi điện là người mà đã đâm xe vào cô ta, thế thì chắc cô ta chưa nói chuyện với em Ngọc rồi. Lấy máy gọi điện cho cô ta xem sao.
– Sao anh toàn gọi vào những giờ mà người ta đang ngủ vậy. – giọng ngái ngủ
– Ngủ cũng phải dậy, tôi có chuyện muốn nói.
– Để mai được không? Tôi buồn ngủ lắm.
Ơ hay cái cô này, chưa gì đã cúp máy luôn. Ngủ mà quan trọng vậy sao? Tôi cũng mệt, đi ngủ vậy. Hôm nay tôi không có hứng.
6h sáng hôm sau ngủ dậy. Đánh răng rửa mặt xong tôi lại gọi cô ta
– Alo – lại ngái ngủ.
– Sao lúc nào tôi gọi điện cô cũng ngủ thế hả
– Có chuyện gì vậy?
– Tôi muốn gặp cô.
– Tôi không rảnh.
– Ờ, không rảnh mà có thời gian ngủ đến bây giờ, con gái con lứa ngủ trương mắt lên. 6 rưỡi rồi đấy.
– Kệ tôi, mà thôi anh cúp đi.
– Ơ hay cái cô này, cô còn nợ tiền tôi đấy nha, không gặp là tôi đến tôi cày nát sân nhà cô đấy.
– Mới sáng sớm đã xúi quẩy – lẩm bẩm – vậy gặp nhau ở đâu
– Highland Hồ Gươm 12 giờ.
– Đến mấy chỗ đó tôi không quen, với lại đắt lắm, tôi không có tiền trả đâu đấy. Nhưng sao trưa lại đi uống cafe. Có lòng thì rủ tôi đi ăn đi.
– Tôi trở thành nhà tài trợ từ thiện của cô bao giờ vậy hả. 11 rưỡi tôi mới nghỉ làm. Đến đó có pizza với mì ý, mấy món linh tinh thích ăn gì thì gọi. Tôi trả tiền được chưa.
– Nhưng tôi còn nợ tiền anh mà.
– Nói nhiều thế nhỉ, tôi nói sao cứ thế đi.
– Vâng.
Cô ta đang nghĩ cái quái gì không biết. Mời đi uống cafe lại còn bảo mời đi ăn nữa. Đồ …
12h kém 15 tôi tan làm, tranh thủ đi gặp cô ta không thì không kịp. Xuống lấy xe, ra đến nơi thì 12h 10 rồi. Lấy máy gọi điện cho cô ta
– Này cô ngồi chỗ nào thế?
– Tôi đang đứng đợi anh ở bến xe buýt đối diện highland đây.
– Đầu óc cô có vấn đề à, sao không lên trên ngồi trước đi.
– Tại anh đến muộn nên …
– Thôi, sang đường đi, tôi đang đứng đối diện cô bên này đường này.
Trời nắng, cô ta ăn mặc như ninja, trùm kín mít từ đầu đến cuối. Nay cô ta mặc quần bò, đi tông. Lên tầng uống cf, cô ta bỏ cái áo chống nắng ra. Vẫn kiểu tóc búi rối, áo ngắn tay màu trắng. Nhìn hôm nay trông năng động, làm mình ngẩn ngơ tí chút, không ngờ cô ta cũng xinh, mình hơi ngạc nhiên.
– Đầu cô bên trong là bã đậu hay là thạch cao vậy, đến sớm thì lên ngồi trước đi. Lại còn đợi.
– Tại anh không để lại số điện thoại nên tôi chẳng biết thế nào. Mà việc gì phải giấu số. Chắc toàn làm việc mờ ám.
– Mờ cái đầu cô í. Thế giờ ghi lại đi. 012 …
– Nhà giàu mà dùng 11 số.
– 10 hay 11 không liên quan đến cô, miễn sao tôi liên lạc được. Mà đến đây rồi, cô ăn gì để tôi gọi, tôi cũng chưa ăn gì. Uống gì tôi gọi luôn.
– Cho tôi nước cam. Tôi ăn gì cũng được, anh mời mà.
– Cho 1 cái pizza bò, loại to ấy. Thêm 1 cam vắt và 1 soda nhé. – tôi nói với phục vụ
– Anh có vẻ thích uống những thứ dành cho phụ nữ nhỉ – cười
– Phù hợp với đồ ăn thì tôi uống, có sao không. Thắc mắc vớ vẩn
– Mà anh gọi tôi đến đây có chuyện gì thế. Tôi chưa có tiền trả anh đâu, anh cho tôi nợ thêm 1 thời gian nữa được không.
– Chưa khảo mà đã xưng, tôi đã đòi cô đâu. Tiền nong để sau, tôi có chuyện khác nhờ cô.
– Anh nhờ tôi, tôi thì giúp anh được gì chứ.
– Thôi ăn đi đã, vừa ăn vừa nói.
– Hôm nay thấy anh lạ lạ, khác với mọi lần tôi gặp anh.
– Đến tôi còn thấy mình lạ nữa là, cô ăn đi.
Cô ta cầm miếng bánh lên bẻ, haizz.
– Để tôi – mình cầm dao cắt ra từng miếng rồi đưa cho cô ta.
– Cô ăn đi, cứ cầm tay mà ăn, không phải dĩa với dao gì hết. Càng đến những chỗ như thế này mình lại càng phải thoải mái, không cần phải để ý họ ăn làm sao đâu. Như tôi đây này.
Mình bốc miếng pizza cắn đầy mồm, nhồm nhoàm nhai. Cô ta cười. Tự nhiên tôi dừng lại vì 2 đôi mắt nhìn thẳng vào nhau, 2 má còn phình ra vì bánh. Ánh mắt này không phải ánh mắt mà tôi đã từng chạm trước đó. Nó có chút gì hấp dẫn, có chút gì đó mà tôi không thể lột tả được.
– Anh toàn ăn thế này thôi à?
– Tất nhiên, làm sao cho thoải mái là được.
– Thế bố mẹ anh không dạy anh ăn uống thế nào à?
– Có chứ, bố mẹ tôi dạy ” ăn trông nồi, ngồi trông hướng”. Pizza còn 2 /3 cái. Tôi thì ngồi đối diện cô rồi. Tôi làm đúng như lời bố mẹ dạy mà.
Cô ta cười rồi cho miếng bánh lên miệng cắn miếng nhỏ, ăn từ từ
– Tôi có chuyện này …
– Chuyện gì cơ ?
– Ah thì lần trước tôi gặp cô í … tôi…
– Lần nào cơ …
– Thì cái hôm tôi với cô đi uống nước cam với nhau í – tôi gãi đầu
– Cái hôm anh làm tôi chết nghẹn đấy hả. Hôm đó làm sao?
– Thì hôm đó cô đưa tôi số em Ngọc ấy.
– Ah, thích em nó à, mà gặp em nó chưa. Nhưng nó có người yêu rồi, với lại giới thiệu cho anh hỏng đời con gái nhà người ta không chừng. Bên ngoài trông đứng đắn đấy, nhưng bên trong chả biết thế nào.
– Không, tôi không thích mà …
– Có gì anh cứ nói đi, làm gì như gà mắc tóc thế. Mọi hôm anh nói tôi xơi xơi thế cơ mà. Bị em í hớp hồn nên nhờ tôi tư vấn hả.
– Không, chẳng là tôi có đề nghị này, cô … đừng nói với em Ngọc … là hôm trước tôi gọi cho em í nha.
– Sao lại không
– Thì Ngọc là người yêu thằng em tôi.
– Gì cơ. – cô ta nói to làm mọi người quay lại nhìn
– Bé mồm thôi.
– Em anh tên gì ?
– Nhật
– Vậy thì đúng rồi, nhưng tôi thấy thằng bé nó khác xa anh hoàn toàn, nó có đến chơi mấy lần, ngoan ngoãn, dễ gần. Nhưng sao mà anh biết mọi chuyện.
– Thì tôi gặp cả 2 đứa rồi nói chuyện. May mà chưa bị phát hiện. Thằng Nhật nó còn nói ai mà tán Ngọc, nó đánh cho sưng mồm.
– Haha, đáng đời anh. Hay tôi về kể hết với 2 đứa nó nhé
– Tôi xin cô, thằng Nhật là em con bà cô nhà tôi. Nói ra tôi chui vào lỗ nào. Xin cô đấy.
– Thôi được rồi, tôi sẽ không kể, việc gì ra việc đó, tôi không tư thù cá nhân đâu mà lo, nhưng anh phải cho tôi nợ thêm 1 tháng nữa. Vì hiện tại tôi chưa có việc làm.
– Ok, ok, tôi cũng nghĩ cho em tôi thôi mà, hề hề
– Thế ngoài việc đó ra còn việc gì nữa không?
– Hết rồi, cô ăn đi.
May quá, không ngờ cuộc đàm phán lại suôn sẻ đến thế. Ngồi nhìn cô ta lúc, sao bây giờ trông cô ta hiền lành thế, đôi mắt đẹp và sâu, lơ tơ vài sợi tóc ở trán và ở 2 bên tai. Mình đang nghĩ cái gì vậy trời.
– Cái chị hôm trước đi cùng là người yêu anh hả, chị ấy xinh thế, nhưng mà khó tính, chưa gì đã chửi tôi rồi
– May là cô ấy chửi chứ không phải tôi chửi đấy, cô ấy không phải người yêu mà là …
– Là bạn gái chứ gì, đúng là nhà giàu có khác, nhìn là biết. Nhà giàu đi với nhà giàu là phải rồi
– Cô thì biết cái gì, ai giàu.
– Nhà anh giàu, nhà chị kia giàu. Anh thì trông cũng đẹp trai, chị kia thì xinh gái. Đẹp cả đôi còn gì nữa
– Từ nay trước mặt tôi, tôi cấm cô nói đến giàu nghèo, nghe rõ chưa
– Người gì mà khó ưa. Đàn ông gia trưởng như anh chẳng hiểu sao lại có người yêu được mới tài.
– Kệ tôi đi, có người yêu cũng được, ế cũng được. Cô để ý làm gì.
– Thì tôi nói thế thôi. Anh cứ hơi tí là nổi khùng.
– Thôi, cô ăn xong chưa, đi về nào.
– Xong rồi, mà anh không ăn à, uống mỗi nước vậy
– Tôi không thích ăn. Em ơi tính tiền
– Của anh 340k. – phục vụ
– Gì mà đắt thế, biết thế không theo anh vào đây.
– Tôi trả tiền cơ mà, cô lo làm gì.
– Nhưng mà tôi xót ruột.
– Thôi đi, muốn không xót thì cố gắng kiếm tiền nhiều vào. Hoặc lấy 1 thằng chồng nhà giàu, thoải mái tiêu.
– Hứ, không cần.
– Biết thế là tốt.
– Cô đi xe gì tới đây.
– Xe buýt.
– Xe máy cô đâu, hôm trước sửa rồi cơ mà.
– Ngọc lấy xe tôi đi có việc rồi.
…
– Lên xe đi.
– Anh định chở tôi đi đâu
– Về chứ còn đi đâu. Nhanh tôi còn về công ty
– Nhưng mà …
– Nhưng nhị gì, định đứng đợi xe buýt rồi làm ninja thêm nửa tiếng nữa à.
Cô ta lẳng lặng bước lên xe tôi, ngồi sau, suốt quãng đường từ hồ gươm về bạch mai tôi và cô ta không nói với nhau câu nào. Về tới ngõ nhà cô ta
– Tôi về đây, cảm ơn anh.
– Không có gì, chuyện lúc nãy tôi nói với cô, cô nhớ rồi chứ
– Vâng
Thế là mình giải quyết cũng êm êm cái chuyện em Ngọc. Nhưng cô gái kia, cô ta có 1 cái gì đó lạ lạ, 1 chút nhẫn nhịn khi nói chuyện với mình, đôi khi cũng ương bướng, đôi mắt sâu làm mình rất ấn tượng. Nếu biết cách ăn mặc và trang điểm thì rất xinh. Về đến công ty đang nghĩ mông lung thì em Trang lù lù đi từ đằng sau làm tôi giât cả mình.
– Anh, anh đi đâu về đấy, trưa em lên phòng rủ anh đi ăn cơm mà không thấy anh đâu.
– Anh đi đòi nợ.
– Sếp giàu ha, cho em mượn ít đi shopping đi.
– Chủ nhật đi, thích gì anh mua cho.
– Thật không
– Anh đã nói mà không làm bao giờ chưa?
– Hi hì, để em về suy nghĩ mua món gì thật đắt mới được
– Ừ
– Hôm nay anh bị làm sao thế nhỉ, ăn nhầm cái gì à.
– Làm sao cơ
– Dễ tính thật, không khó tính như mọi hôm, buổi trưa đi ra ngoài xong về có biểu hiện lạ lạ. Khai mau, anh tranh thủ đi với cô nào hả
– Làm gì có, anh đi đòi nợ thằng bạn thôi. Nhưng mà nó chả còn đồng nào, không đòi được.
– Hóa ra vậy
– Thôi về đi làm đi, có gì nói sau nha
– Vâng