Phần 79
Đưa thằng Vũ về xong tôi bắt taxi về nhà, cả ngày cũng nhiều việc nên hơi mệt. Mở cửa ra vào trong bếp để lấy nước uống thì bất ngờ bóng dáng quen thuộc ấy hiện lên. Cô ấy đang lúi húi rửa bát
– Ơ…
– Anh về rồi đấy à?
– Em qua bao giờ đấy?
– Em vừa sang thôi, em gọi anh không được, rồi gọi cho anh Quân. Anh í bảo anh đưa anh Vũ về.
– Ừ, chắc máy anh hết pin.
Tôi tiến lại vòng tay qua eo cô ấy, mái tóc bồng bềnh hôm nay để xõa, tôi đặt cằm lên đôi vai gầy để tận hưởng mùi hương phảng phất bay ra từ tóc.
– Anh nhớ em – tôi thì thầm.
– Nhớ mà ngày nào cũng gọi cho em chỉ có 1 lần, em chẳng tin.
– Thì anh bận mà, còn tôi nay thằng Vũ nó kéo anh đi đấy chứ.
– Em biết mà, thế nên em mới không gọi, chị Huyền tối tâm sự với em rồi.
– Thế hả, vợ chồng nó lại va chạm, thằng cu hôm nay có vẻ cay cú lắm.
– Em cũng nói với chị Huyền rồi, cũng khuyên bảo chị ấy, chứ kiểm soát anh Vũ quá lại không hay. Anh đi ra đi, để em rửa nốt đống bát
– Kệ, mấy ngày chẳng được ôm, để anh ôm tí nữa đi, em không được ôm anh nên đuổi anh đi chứ gì – tôi trêu.
– Em chả thèm – cười.
Tôi bất ngờ buông Linh Nga ra rồi nhảy tót lên bàn bếp ngồi nhìn rồi chống 2 tay dưới cằm
– Em.
– Gì anh?
– Hay mình sinh em bé đi, cưới sau.
– Ôi trời, anh bị làm sao thế? Anh say à – cười lớn.
– Không, thật mà – tôi cố tỏ vẻ ngây thơ.
– Đừng dụ dỗ em, hôm nay định lấy cớ đi uống rượu về phải không – lườm.
– Anh thèm cho con ăn sữa lắm rồi.
– Anh có sữa đâu mà cho con ăn – cười.
– Ý anh là… cho con bú bình í, hề – gãi đầu.
– Hừm, nghi lắm. Bố em mà cho sinh cháu trước khi cưới chắc em chết đi sống dậy mất.
– Tự nhiên anh thích có con lắm í.
– Em cũng thích – mắt sáng lên.
– Hay là ….
– Suỵt – tay Linh Nga còn đầy xà phòng rửa bát đưa lên bịt miệng tôi. Rồi dường như nhận thấy việc vừa làm không ổn cô ấy vội vàng lấy cánh tay bên dưới khuỷu lau miệng cho tôi – ôi chết, em xin lỗi, không cố tình. Tại anh cứ….
– Hề, em suy nghĩ đi nha, sinh cho anh 1 đứa nha.
– Khooongggggggggggg. Không đâu!
Đến chủ nhật, ngày hôm đó tôi cùng Linh Nga đi chơi, lượn lờ phố phường, đưa cô ấy đi chụp ảnh, đi ăn uống rồi xem phim. Và như mọi lần, vì điều hòa trong rạp mát quá nên tôi cũng làm được 1 giấc ngon lành. Lâu rồi, vì công việc nên chúng tôi không có thời gian dành cho nhau, cho nên 1 ngày bên nhau như vậy thật sự rất đáng quý. Tối đó tôi với Linh Nga đang ăn ở tiệm thì có điện thoại của Quân.
– Mày đang ở đâu thế?
– Đang đi ăn với Linh Nga
– Mày không qua nhà Trang à?
– Có chuyện gì đấy, tao bảo hôm nay tao bận mà!
– Hôm nay sinh nhật Trang, mày không nhớ à?
– Gì hả, hôm nay á?
– Ờ, mày không nhớ à?
– Bỏ mẹ rồi, thế mày đang ở đâu?
– Tao đang ở nhà Trang. Mọi người vừa ngồi ăn cơm, con bé nó cứ ngóng mày mãi đấy.
– Ừ, xong việc đã nhé. Có gì tao alo.
Tôi cúp máy, nhìn sang Linh Nga, dấu hỏi to đùng hiện lên trên khuôn mặt cô ấy!
– Có chuyện gì thế anh
– Quân nó gọi điện, có việc nên lát nữa không đưa em đi chơi được rồi
– Việc gì thế ạ?
– À… cái đống bản vẽ… bên chỗ nó làm có vấn đề, mà anh là người thẩm định nên anh phải coi lại, mai phải giao sớm. Mà em ăn đi.
– Vâng, anh đưa em đi chơi cả ngày hôm nay rồi còn gì. Nếu vội quá thì anh đi về trước lo việc đi, chút em bắt taxi về cũng được.
– Đùa, không được, cứ ăn uống xong rồi anh đưa em về, đằng nào cũng muộn rồi. Trời đánh tránh miếng ăn.
– Thế thì ăn nhanh thôi anh. Hôm nay đi cả ngày anh có mệt lắm không?
– Cái đó anh phải hỏi em mới đúng – cười.
– Đi với anh thì làm sao mà mệt được. – cười tươi.
– Thế đi với anh cả đời có mệt không?
– Hông luôn, hì!
– Sau này em muốn đi trăng mật ở đâu?
– Anh lạ thật, chưa cầu hôn người ta đã nghĩ đến chuyện đi trăng mật.
– Hề, cái này…. – gãi đầu – nhưng cầu hôn dễ ợt
– Anh cầu hôn ai chưa mà anh nói dễ – bắt đầu xoắn.
– Chưa, anh nghĩ là sẽ dễ thôi, dễ như yêu em ấy.
– Thì tất nhiên phải yêu thì người ta mới cầu hôn đối phương chứ.
– Ờ nhỉ, thôi để hôm nào anh làm thử cho em xem.
– Trời, vậy hóa ra anh cầu hôn thử với em, xong anh đi cầu hôn cô khác à – bụm miệng cười.
– À… nhầm, hề hề. Anh nghĩ nếu cầu hôn không chuẩn bài nhưng mà cứ thật lòng người ta vẫn đồng ý thôi. Em có đồng ý không.
Cô ấy nở nụ cười, đầu thì gật rồi lắc, lắc xong lại gật nhìn yêu chết đi được.
– Tóm lại là dư nào?
– Thì bao giờ anh làm thật em mới trả lời chứ.
– Thôi được rồi, em đợi đấy.
– Lúc nào em chẳng đợi anh – lẩm nhẩm trong miệng.
Nói xong câu đó tôi đơ người ra mấy giây. Có những khi tôi cảm nhận tình yêu của cô ấy dành cho tôi nó lớn lao lắm, dù nó không hiện rõ nhưng vẫn thấp thoáng trong suy nghĩ của tôi, quanh quẩn đâu đây. Cô ấy hẳn đã trải qua những ngày không có tôi, vẫn mong muốn 1 điều gì đó ở tôi, một điều gì đó to tát hơn là cuộc nói chuyện về lời cầu hôn vừa rồi. Cô ấy sẽ đợi, sẽ chờ đến lúc đó chứ?
Rời quán ăn lúc 8 rưỡi tối, tôi đưa Linh Nga về nhà trọ. Tôi không để Linh Nga biết là tôi sẽ đến chúc mừng sinh nhật Trang, sợ cô ấy lại nghĩ ngợi. Trên đường đi Linh Nga có nói.
– Giá như tuần nào anh cũng đưa em đi chơi thế này thì thích nhỉ – lấy tay ôm vòng qua cái bụng bia của tôi.
– Sao em không nói rằng “tuần nào anh cũng đưa em đi thế này nhé” mà lại nói giá như!
– Anh bận mà – tay xoa xoa cái bụng béo.
– Thế từ nay khi nào em thích đi chơi thì cứ nói, anh sẽ sắp xếp thời gian đưa em đi. Em là người yêu anh cơ mà, có phải bà hàng xóm đâu! – tôi buông 1 tay lái xe nắm lấy tay cô ấy.
– Em cũng bận, anh cũng bận, hầu như chẳng có ngày nghỉ, cửa hàng để đó thì cho nhân viên trông thì em lại không yên tâm. Vả lại em nghĩ đi chơi nhiều cũng chán, thỉnh thoảng anh đưa em đi thế này lại hay, để em còn thèm đi chơi nữa chứ. Hì – Linh Nga dựa cằm vào vai tôi.
– Ừ, mà dạo này tình hình hàng quán thế nào hả em.
– Cũng được anh ạ, à mà anh ơi…
– Sao thế em?
– Mẹ hôm qua gọi cho em, nói là sang tuần về nhà, bố mẹ có chuyện muốn bàn. Anh về với em được không?
– Thế mẹ có nói cụ thể là bàn chuyện gì không?
– Em cũng chẳng biết, nhưng thấy mẹ có hỏi chuyện chúng mình.
– Em nói với mẹ sao?
– Em bảo là vẫn yêu nhau bình thường thôi mà, hì.
– Vậy em định bao giờ về?
– Cuối tuần sau anh ạ
– Rồi, để anh bố trí về với em, yên tâm đi – tôi nắm chặt lấy tay cô ấy.