Phần 9
Sáng hôm sau mình vẫn đi làm. 6h chuông báo thức reo. Ra ngoài thì bố mẹ đã dậy từ lúc nào…
– Dậy sớm thế con.
– Vâng, nay con vẫn phải đi làm, chắc chỉ làm buổi sáng thôi, chiều con nghỉ
– Vậy ăn sáng xong rồi đi
– Thôi, con ra ngoài ăn, với lại qua đón Trang đi làm
– Vậy điện cho con bé rồi 2 đứa đi ăn luôn, nhớ ăn đấy, có bữa sáng quan trọng nhất thì phải ăn
– Vâng – tôi uể oải.
Vệ sinh cá nhân xong rồi mặc quần áo đi luôn. Gọi điện cho Trang
– Alo, em nghe.
– Dậy đi rồi ra ngoài ăn sáng.
– Em dậy lâu rồi. Anh đi đến đâu rồi.
– Giờ anh ở nhà đi, tô son trát phấn gì thì nhanh lên đấy, anh đợi mà lâu quá cho em đi taxi đó
– Mới sáng đã khó tính rồi, em không trang điểm được chưa
Vội vã phóng xe đi, qua nhà đón Trang rồi đi ăn sáng, xong đến công ty. Tâm trạng của mình không được tốt cho lắm, từ tối qua, và Trang dường như cũng nhận ra điều đó.
– Anh, nhớ mai là ngày gì không?
– Mai chủ nhật.
– Thế hôm trước anh nói với em làm sao ? Anh không nhớ à
– Nhớ chứ, mai dẫn nhóc đi sắm đồ, à nhầm, nhóc dẫn anh đi mua áo chứ. Mà em thích gì, anh còn biết lối cày kéo để mua đồ cho em chứ, túi LV, nước hoa chanel, cái gì đắt tiền ngoài những thứ đó ra muốn gì anh mua cho.
– Đồ ki bo, ki bo, em chỉ cần anh đi xách đồ cho em thôi, làm vệ sĩ cho em 1 ngày nhé, em nghe lời anh nhiều rồi, bây giờ anh phải nghe lời em.
– Được thôi. Cứ ngoan là cái gì anh cũng cho.
– Em hư chắc. Có anh dở dở ương ương khó chiều.
– Vâng, thế mà có đứa cứ suốt ngày nhõng nhẽo đi theo ấy nhỉ.
– Chẳng nói với anh nữa, thôi anh về phòng mà ôm cái đống bản vẽ của anh đi
– Sơ ri, mà anh lên phòng đây
Ngồi làm việc được lúc, chú Quang gọi tôi xuống phòng
– Có việc gì thế chú
– Xong bản quy hoạch lên Gia Lâm chưa?
– Rồi chú ạ, cháu chuyển mấy mẫu nhà sang cho anh em bên kết cấu làm rồi.
– Ừ, ông Tuân ( bố Trang) mới nói chuyện với chú, đợt này chú giao cho cháu hết đấy, tự lo liệu rồi bố trí anh em làm việc nhé.
– Vâng.
– Mà này chia ra cho anh em nó làm, đưa cho mấy đưá trẻ nó làm để chúng nó vỡ ra, cháu cứ ôm vào người làm không hết việc đâu, mình chỉ kiểm tra khối lượng với chất lượng thôi. Chú thấy cháu cứ cắm đầu vào việc nhiều quá. Tại chú nể ông Tuân nên mới để cháu làm dự án này đấy
– Cháu vẫn đi chơi mà
– Chú biết cái nghề của cháu, 1 khi đã hứng thì làm, nhưng không có hứng thì có nghĩ nát óc ra cũng không hiệu quả đâu, cho nên làm sao chi phối hợp lí, suy nghĩ ít thôi, bố mẹ cháu nói thế thôi, cái gì đến nó sẽ đến.
– Cháu có nghĩ gì đâu, thôi cháu về phòng đây.
Tôi lẳng lặng bước ra, đi ra cửa gặp em Trang
– Hồ sơ nè anh, chú bảo em đưa cho anh
– Ừ, trưa đi ăn với anh không?
– Cái gì cơ ạ.
– Trưa đi ăn cơm cùng anh không ?
– Tự nhiên hôm nay chủ động, để em suy nghĩ xem đã. Mọi hôm đến giờ toàn em giục anh đi ăn. Hôm nay thì lại rủ em thì rõ sớm. Sáng mẹ cho anh ăn cái gì à?
– Vớ vẩn, hỏi lại lần nữa có đi không, chiều nghỉ kiếm chỗ nào chơi đến tối rồi về.
– Có phải anh không vậy, anh Tùng. – khua khua tay trước mặt mình – để em bẹo cái cho anh tỉnh nhé – nói là làm, Trang bẹo thật
– Này, lợi dụng để sàm sỡ anh đấy à, đang ở công ty đấy.
– Kệ chứ, chú Quang bảo em để ý đến anh cho nên em là quản lí của anh, anh làm sao em lại phải chịu trách nhiệm.
– Rồi rồi, quản lí hay quản giáo gì cũng được hết. Anh đi làm việc tiếp đây.
Lên phòng uể oải, ngồi được 1 lúc thì Trang lại gọi điện.
– Anh, bố em vừa điện, bảo chiều cả nhà về quê. Anh có đi không ?
– Ơ, sao tự nhiên rủ anh đi làm gì?
– Thì rủ anh đi cùng cho vui, đi tối lên luôn, về quê đi vui lắm, đang mùa gặt mà anh.
– Thôi, anh đi có quen biết ai ở quê em đâu mà đi.
– Trước lạ sau quen, với lại hôm nay bố em không có lái xe, em bảo bố rồi.
– Ơ hay.
– Em gọi điện xin 2 bác rồi, anh chỉ việc làm vệ sĩ cho em thôi. hehe…
– Vậy hoá ra đây là em gọi điện cho anh để thông báo chứ không phải là để rủ rê anh đi chơi cùng đúng không hả. Đồ khôn lỏi.
– Đúng rồi, em thông minh mà, anh không thấy vậy à, hì hì, cứ thế anh nhé – nói xong là cúp máy luôn.
Tôi lắc đầu nguây nguẩy, có vẻ tình hình đi quá xa rồi, bố mẹ hiểu lầm, giờ được cả 2 bác nhà Trang lại cũng hiểu lầm, chú Quang cũng hiểu lầm. Tính mình lại sống cầu toàn, tuy nhiều lúc có lạnh lùng thật nhưng không muốn làm mất lòng người thân mình, tặc lưỡi đành chấp nhận đi vậy, có cơ hội giải thích sau. Mà thôi cứ vô tư đi, nghĩ nhiều mệt óc.
Làm xong mình cùng về nhà Trang ăn cơm rồi chiều đi về quê nội Trang. Về đến nơi cũng khoảng 3 giờ. Khung cảnh ở quê mát mẻ, thanh bình, nơi đây đúng thật sự là làng quê, có triền đê, có luỹ tre,có những đứa trẻ đá bóng trên bãi cỏ. Người lớn thì ra đồng gặt lúa. Đã lâu lắm rồi tôi mới ngửi thấy mùi thơm của rơm rạ, ngửi thấy mùi khói khi chiều tà của làng quê. Ông nội Trang đã mất từ lâu, giờ chỉ còn bà nội. Bà ở với cô chú ruột của Trang, về đúng ngày gặt, nên chỉ có mình bà ở nhà.
– Con chào bà.
– Cháu chào bà – tôi chào.
– Cả nhà cái Trang về rồi đấy à.
– Mọi người đi đâu hết rồi bà – bác Tuân nói.
– À, chú cô đi ra đồng gặt cả rồi, thằng cò cũng đi theo. Bà đang đợi lúa về để suốt lúa đây. Mà đây người yêu Trang à, đẹp trai nhỉ, dân thành phố có khác.
– Dạ, cháu không phải dân thành phố đâu ạ.
– Thành phố hay không không quan trọng, miễn sao cứ yêu thương cháu gái bà là được rồi. Mà mấy đứa nghỉ ngơi đi, đi đường chắc mệt.
– Dạ, không sao đâu bà ạ, mà bà ơi, cháu đi vòng vòng quanh xóm tí. 2 bác với bà ngồi nói chuyện đi ạ. Em đi cùng không – tôi nói với Trang.
– Anh đi đâu em đi đấy.
Chào bà, tôi và Trang đi ra tìm chú thím của cô bé ngoài cánh đồng, ra tới ngõ thì gặp thằng cò em Trang chạy về. Thằng bé tầm 7, 8 tuổi gì đó.
– Ơ, chị Trang về.
– Làm gì mà mồ hôi mồ kê thế này, bố mẹ đâu?
– Bố mẹ em ngoài đồng, mẹ bảo em về nói với bà gọi người ra đội lúa, sắp gặt xong rồi.
– Thôi không phải gọi đâu, để anh ra xem giúp được gì không – tôi hào hứng.
– Anh có làm được không mà giúp – Trang nói.
– Để xem, nhóc… dẫn anh ra đồng.
Thằng cò dẫn tôi và Trang ra đồng, thửa ruộng của nhà chú thím ấy chắc tầm 2 sào, 5 người gặt, còn 1 góc nữa chưa gặt xong, lúa thì chưa bó. Tôi xắn quần lên, cởi áo sơ mi ra nhảy xuống đồng. Đúng thật lâu lắm rồi tôi lại phấn khích như thế, tôi cũng đã từng đi gặt, đi bó lúa. Tuổi thơ tôi đã từng đi mò cá, đi thả diều, đã làm đủ thứ. Nhớ ngày xưa, nhà tôi còn nuôi lợn, lớp 7 tôi vớt bèo, nấu cám cho lợn ăn, chẳng ngại thứ gì.
– Cháu chào các bác, cháu làm được không ạ?
– Anh làm cùng cơ quan cháu đấy – Trang nói với mọi người, tay cầm đôi dép vẫn đứng trên bờ ruộng.
– Trang về à cháu, sao để người yêu xuống ruộng thế này?
– Ngày xưa cháu cũng làm rồi à, để cháu giúp cô chú.
– Làm được thì tốt quá rồi, đang không có người.
Tôi cầm liềm gặt, gặt xong thì bó lúa rồi đội lên bờ để cho lên xe đẩy chở về nhà. Cái đuôi đi theo cứ nói liên mồm.
– Trông thế này mà ra dáng nông dân phết nhỉ, sếp !
– Lại chả không, tí anh có trò này hay lắm.
– Trò gì anh?
– Đợi đi, về nhà suốt lúa xong đã rồi ra đây.
Tôi giúp cô chú căng bao, dồn thóc vào bao, vì có 2 sào nên cũng nhanh. Xong xuôi việc, cô chú có vẻ hài lòng.
– Ai lại để khách đến chơi mà làm thế này, không ngờ cháu biết làm đấy – bố Trang nói
– Dạ ở quê ngày trước cháu làm suốt mà bác.
– Ai tin được ông trưởng phòng biết gặt với biết bó lúa nhỉ.
– Nhà cháu có 1 mình, việc gì cũng đến tay, không làm thì ai làm. Mà xong rồi bác ạ, cháu với Trang ra đồng tí nữa.
– Lại đi nữa à, đi nhanh rồi về tắm rửa ăn cơm nhé.
– Bố cứ yên tâm, con làm hướng dẫn viên cho, hì hì – Trang toe toét.
Tôi và Trang cùng ra đồng lần nữa
– Anh dẫn em ra đây làm gì?
– Vồ cào cào.
– Vồ cào cào là sao.
– Cái con nó đậu trên gốc cây lúa kia kìa.
– Sao lại bắt nó làm gì hả anh.
– Ăn chứ làm gì nữa.
– Eo ơi, ghê khiếp đi được.
– Vậy đứng trên này đi, anh xuống ruộng, mà thôi về gọi thằng cò ra đây cho anh.
Trang chạy về gọi thằng cò, mình xuống ruộng, vồ 1 lúc được vài chục con. 2 chị em lon ton ra đến nơi
– Ê cu, biết ăn con này không?
– Em không, ăn được à anh – thằng cò nói
– Ăn được, đi vồ nó với anh, tí anh chế biến cho mà ăn. Mà này thấy con nào to hơn con cào cào thì vồ nốt nhé. Biết con muồm muỗm không?
– Dạ biết.
Ngày trước ở quê mình nhiều cào cào lắm, nhưng bây giờ phun thuốc sâu nhiều quá đâm ra chúng chết hết. 2 anh em bắt 1 lúc cũng được nhiều nhiều. Dẫm vào bùn lấm hết lên quần áo và mặt. Lúc tôi lên bờ Trang chạy lại.
– Lại đây em bảo.
– Gì cơ?
Cô nhóc vứt đôi dép xuống, phủi phủi tay vào áo, rồi lấy tay lau mấy vết bùn bị bắn trên mặt tôi
– Này đừng có lợi dụng sàm sỡ anh đấy nha.
– Em thèm vào, hết bẩn rồi đó.
– Cò, chạy về nhà lấy cái bật lửa ra đây cho anh – tôi quay sang thằng cò nói
– Anh đừng bảo là đốt đống rơm nhà người ta đấy nha – Trang cười.
Thằng cò chạy nhanh về nhà lấy bật lửa ra, mình sai nó đi lấy thêm ít rơm nữa. Thế là 2 anh em hì hụi đốt rơm, cào cào thì vặt đầu đi, lấy que tre nhỏ xiên qua bụng cho lên nướng.
– Chạy đi kiếm cho anh cái lá khoai nước, càng to càng tốt nhé – khổ thân thằng bé cứ bị mình sai vặt.
Mình nướng bị cháy mất 1 ít, còn 1 ít ăn được.
– Em ăn không?
– Sợ lắm anh ơi, nhỡ bị làm sao – trang sợ sệt.
– Không làm sao đâu, ăn 1 con thôi, thơm lắm.
Mình cầm 1 con lên đút vào miệng Trang, cô bé nhắm mắt nhắm mũi ăn.
– Ơ thơm thế anh ơi, em con nữa đi.
– Sao bảo không ăn, đợi anh nướng cho con muồm muỗm.
– Nhưng mà ăn xong có đau bụng không anh?
– Ăn ít thôi, ăn cho biết mùi thôi còn lại để anh.
– Đồ tham lam, thế mà em không biết, mọi lần về quê chả ai chỉ cho em ăn con này cả.
– Thì bây giờ có người chỉ rồi đó thôi.
Tôi và Trang cùng thằng cò ngồi túm lại cái đống cào cào, hì hụi nướng, hì hụi ăn. Ăn xong thì thằng cò chạy về nhà trước
– Này Trang, anh muốn đi 1 chỗ nữa.
– Chỗ nào anh.
– Lên đê đi.
Trang dẫn tôi lên đê, 1 mặt quay ra sông, 1 mặt quay về cánh đồng. Tôi đã từng ước ao 1 lần được nằm lên đó, ngửa mặt lên trời. Quê tôi không có đê, tôi muốn nằm xuống để nhìn lên cao bầu trời trong xanh, khi đó tâm hồn thật thoải mái
– Nằm không?
– Anh đi mà nằm, nằm xong về người em ngứa ai chịu trách nhiệm.
– Em không nằm thì thôi, về trước đi.
– Em ngồi vậy.
Tôi ngẩng mặt lên nhìn bầu trời, lúc này nắng đã tắt, nhưng vệt sáng yếu ớt, xa xăm xa xăm. Không ngờ chuyến đi tôi không hề muốn tí nào lại cho tôi quay về tuổi thơ ngọt ngào như vậy. Tôi nằm còn Trang ngồi cạnh, 2 đứa ngửa mặt lên trời
– Trang này, anh cảm ơn nhé.
– Tự nhiên sếp khách sáo thế, sao cảm ơn em?
– Thì đầu tiên anh không định về với em đâu, không ngờ về lại vui như thế.
– Hì, mà em không ngờ anh lại như thế đấy.
– Anh làm sao.
– Thì gặt, đội lúa, bắt cào cào, nằm trên đê mơ mộng như bây giờ, khác xa với hình ảnh quen thuộc của anh.
– Ngày xưa nhà anh cũng không có điều kiện nên anh phải làm, anh phải lao động, có 1 mình bố mẹ anh cũng không chiều chuộng anh, anh còn biết câu cáy, buổi tối biết cầm đèn đi soi cua ở ao nữa cơ.
– Em thì lên Hà Nội từ nhỏ nên nhiều thứ em không biết, nhìn anh thoải mái thế này em cũng vui.
– Anh còn vui chết đi được nói gì em.
Trang bất ngờ nằm xuống cạnh tôi, 2 tay tôi để sau gáy gối đầu lên rồi, quay mặt sang, gặp ánh mắt của Trang, 2 đứa nhìn nhau
– Thôi đi về đi em – tôi bật dậy.
– Vâng, hì hì, anh cõng em nhé.
– Nặng lắm anh không cõng đâu.
– Đàn ông gì mà yếu đuối, chả galant chút nào.
Nghe cái từ “ yếu đuối” mình tự nhiên lại nghĩ đến cô ta. Không biết giờ cô ta đang làm gì, đã tìm được việc chưa. Nhưng thôi chả liên quan gì đến mình, chỉ là suy nghĩ thoáng qua thôi mà.
– 1 đoạn thôi đấy nhé.
– Có thế chứ, hehe.
Mình cõng Trang được mấy chục mét, 2 đứa đi bộ về đến nhà
– Mệt không cháu – bà hỏi
– Dạ không bà ạ – 2 đứa đồng thanh
– Thôi tắm rửa đi rồi ăn cơm, mà bà biết 2 đứa đi đâu rồi nhé. * cười *
– Thằng cò nó chạy về bảo “ 2 anh chị đang tình cảm ở trên đê mẹ ạ ” – bà thím Trang nói vọng từ trong bếp ra.
Tình ngay lí gian, bây giờ có giải thích cũng chả ai tin, tôi chỉ biết cười ngượng, còn mọi người thì cứ tủm tỉm cười.
Ăn cơm xong, tôi cùng bố mẹ Trang về Hà Nội, 9h mới bắt đầu ở đó đi, uống mấy chén rượu bà nội Trang nấu vào thấy tây tây, phê phê. Trên đường lái xe tít, cũng may là đường vắng người. 10 rưỡi về đến nhà Trang, cũng xin phép 2 bác về luôn.
– Cháu đi xe máy về được không đấy?
– Dạ cháu đi được bác ạ, cháu chào 2 bác ạ.
– Trang ra mở cổng cho anh về đi con.
Cô bé nhanh nhảu đi trước, ra đến cổng Trang nói
– Anh về cẩn thận nha.
– Ừ, mà hôm nay vui thật đấy, cảm ơn nhóc nha.
– Anh cứ như vậy là được rồi, khỏi cảm ơn, mai anh còn làm vệ sĩ cho em đấy.
– Ờ nhỉ, nhưng mai mấy giờ đi thế, mà nghĩ đi đâu chưa?
– Bao giờ dậy em gọi nhé, để em chủ động qua. Em định dẫn anh đi mua mấy cái áo sơ mi, áo ngắn tay, quần để anh mặc đi làm
– Ờ, mà sao mua lắm thế
– Anh có chịu mua đâu, mẹ anh nói ngày trước quần áo anh toàn mẹ anh mua,đến quần chíp cũng mẹ mua
– Cái gì vậy trời, mẹ ơi là mẹ
– Haha, không phải ngượng, thôi anh về đi nhé, về tới nhà nhớ gọi cho em
– Ừ, anh về đây
Trang bất ngờ lại sát thì thầm vào tai mình
– Anh là đồ ngốc, ngốc ngốc ngốc, người ta đã như thế rồi mà còn không biết đường
– Ngốc kệ anh, mà này, từ mai anh gọi em là tít nhé – Trang tít, lúc nào cũng tít hết cả mắt, miệng thì xoắn liên hồi. Tít tít, hê hê, anh về đây.
Tạm biệt cô bé, mình đi về trong lòng phấn khích, vui vẻ. Mình biết tình cảm của em nó dành cho mình, nhưng mình vẫn chưa sẵn sàng, vẫn chưa muốn yêu. Hãy cho anh thêm 1 thời gian nữa nhé, lúc đó anh sẽ tự tìm đến em.