Phần 13
Đoạn phim hiện lên trên màn hình, mất mấy giây sững sờ rồi Hùng bật cười, vừa cười vừa lắc lắc cái đầu:
“Hay….”
Thì ra là như vậy, vì đoạn phim này mà cô bé Chi kia giận dỗi ông Johnson và chị họ mình, làm cho ba người bọn họ cùng lúc không biết phải đối diện với nhau như thế nào.
Anh nhìn thân thể trần truồng của Trâm và ông Johnson lúc này đang nhiệt tình va chạm vào nhau, một loại cảm giác khó tả từ từ xâm chiếm tâm trí anh. Sự ngạc nhiên ban đầu dần tan biến đi, thay vào đó là cảm giác khó chịu, giống như trong lòng anh là hàng trăm đốm lửa đang tụ lại thành một khối nóng rực thiêu đốt mọi giác quan.
Trước đây, anh chỉ dò xét Trâm khi nàng mặc đầy đủ quần áo chứ chưa từng được nhìn thấy những đường nét tự nhiên không chút che đậy của nàng. Từ lần đầu tiên trông thấy nàng, anh biết nàng là người đàn bà đẹp, nhưng những rào cản về đạo đức cũng như thành kiến của anh không cho phép anh lại gần nàng, thân mật với nàng, càng không được phép ngắm nghía vẻ đẹp của nàng nữa. Người ngoài bảo anh căm ghét, xa lánh mẹ kế của mình, còn anh biết mình là thằng đàn ông đang tìm mọi cách né tránh cám dỗ, một con ong thợ đang cố gắng chối từ sức hấp dẫn của đoá hoa đẹp đẽ mang trong mình thứ mật hương kịch độc.
Ngay lúc này, những động tác kích tình của Trâm đang hiển hiện trước mắt Hùng, đôi tay mềm mại vuốt ve dọc sống lưng gã Tây phía trên cơ thể nóng bỏng của mình, hông nàng ưỡn lên đón nhận vật đàn ông lực lưỡng thọc sâu vào cái khe giữa hai chân. Hùng chưa bao giờ nghĩ được lúc ở trên giường nàng lại có một vẻ mê hồn khêu gợi đến như vậy, chẳng trách đàn ông trong thiên hạ lại mê nàng, cả bố anh cũng không phải ngoại lệ.
Hùng đang nghĩ xem mình có phải là ngoại lệ không…
Từ lúc về nhà đến giờ cũng được hai tuần, anh luôn tâm niệm một điều rằng mình là người có khả năng làm chủ bản thân trước sức hấp dẫn của sắc dục, không phạm vào điều cấm kị của luân thường đạo lý. Nhưng đấy là trước khi anh được chứng kiến cảnh tượng Trâm làm tình ở trên giường, xem ra từ bây giờ anh phải đánh giá lại bản lĩnh của mình và kịp thời gia cố nó thật chắc chắn. Hai tuần là một khoảng thời gian ngắn chưa nói lên được điều gì cả, quãng đời từ nay về sau còn rất dài để anh chứng minh lý trí của mình sắt đá đến mức nào.
Khẽ thở dài, anh đóng chiếc laptop lúc này đang phát ra những tiếng rên rỉ như châm chọc vào hai lỗ tai mình, rồi đi xuống phòng bếp, nơi có Trâm đang bận lau dọn sau bữa tối. Ngoảnh trước ngoảnh sau không thấy ông nội đâu, anh mới lên tiếng:
“Xong việc chị lên phòng tôi một lát, tôi có chuyện cần nói.”
Nghe đến “chuyện cần nói”, Trâm như lạnh cả người, nàng trả lời nhỏ nhẹ:
“Ừ.”
Hùng cũng chỉ cần nghe thế thôi, anh lại quay lưng đi thẳng lên phòng. Còn Trâm đứng ngẩn người ra một lúc, suy nghĩ xem chuyện của mình sẽ được giải quyết như thế nào. Có lẽ Hùng đã xem đoạn phim ấy rồi, nàng đoán vậy dù không nhận thấy bất cứ biểu hiện khác lạ nào trong thái độ của anh. Vẫn là giọng điệu xa cách và trịch thượng ấy, y hệt cụ Vĩnh mỗi khi ông cụ có việc gì quan trọng cần nói với nàng.
“Khiếp, ông cháu nhà này giống nhau từ nếp ăn ở đến cả cách nói chuyện, cứ chị chị tôi tôi nghe sởn cả người…”, nàng lẩm bẩm.
Xong việc, nàng khẽ khàng đi qua phòng cụ Vĩnh, đến gõ cửa phòng Hùng, rồi tự mở cửa đi vào.
Hùng đang ngồi ở bàn máy tính, tay cầm chiếc USB tung hứng như một món đồ chơi của con nít. Mỗi lần nó bay lên không trung rồi rớt xuống lòng bàn tay anh, tim nàng lại nhảy lên rớt xuống y chang. Nàng khẽ hắng giọng rồi nói:
“Tôi lấy lại nó được chưa?”
Hùng không nói gì, liệng chiếc USB về phía Trâm, động tác mau lẹ khiến nàng không kịp đưa tay ra chộp lấy, chỉ biết vội vàng cúi xuống nhặt khi nó đã nằm chỏng chơ trên sàn nhà.
“Có nhất thiết phải thế không?”, nàng khó chịu hỏi.
Hùng lạnh nhạt đáp lại:
“Ai xem đoạn phim ấy rồi thì cũng làm như tôi thôi.”
Khó khăn lắm Trâm mới không nhảy đến giáng vào mặt anh một cái tát nảy lửa, nàng nghiến răng đứng im tại chỗ vì biết mình đang ở thế khó phải nhờ cậy anh.
Hùng thản nhiên nói:
“Tôi hỏi chị một câu, tại sao chị lại lấy bố tôi?”
Bằng sự chân thật sâu sắc nhất từ đáy lòng mình, Trâm trả lời:
“Tôi cần một danh phận.”
Dường như Hùng không hài lòng lắm với câu trả lời của nàng, anh cau mày:
“Vậy à? Vậy chị nghĩ xem mình có xứng với danh phận một người vợ không?”
“Ít nhất là trước khi bố cậu phải nằm viện, tôi đã làm tròn bổn phận của một người vợ.”
Hùng nghiến răng nói:
“Bây giờ chị coi như bố tôi đã chết rồi phải không?”
Trâm không biết nói gì nữa, vì sự thật đúng là như thế. Kể từ lúc ông Phúc nằm viện thì tinh thần của nàng không còn bị trói buộc nữa, nàng mặc nhiên tìm kiếm nhân tình ở bên ngoài để thoả mãn nhu cầu tình dục của mình, hoàn toàn quên mất bản thân là người phụ nữ đã có chồng.
“Thế này nhé, tôi cho chị cơ hội để chứng minh tinh thần trách nhiệm đối với gia đình của mình, chứng minh chị xứng đáng với danh phận là người vợ của bố tôi.”
“Cậu muốn tôi làm gì?”
“Không khó đâu, việc này đối với chị phải nói là quen tay mà làm. Chị biết ông Khánh ở công ty Gia Khánh nhỉ?”
Ông Khánh từng là bạn làm ăn của chồng nàng, có vài lần đến nhà chơi nên nàng cũng biết mặt. Nàng gật đầu.
“Tốt. Tình cờ một người bạn của tôi cho tôi biết một chuyện rất hay: lão dê già ấy để ý chị từ lâu rồi, nhưng vướng bố tôi nên không đả động gì hết. Việc của chị là cặp với lão ấy một thời gian…”
“Hả?”, Trâm gần như kêu lên thất thanh.
“Không cần phản ứng đến mức ấy đâu.”
“Nhưng… nhưng…”, nàng lắp bắp mãi không thốt được lên một câu nào.
“Nhưng cái gì? Không phải chị vẫn đang cặp với thằng cha Tùng kế toán à? Chỉ là đổi người thôi mà…”
“Cậu vừa phải thôi, dù sao tôi cũng là bậc trên của cậu!”, Trâm giận dữ nói.
Hùng bày ra một vẻ rất ngạc nhiên trên gương mặt. Anh nói chậm rãi:
“Tôi vốn chưa từng xem chị là người nhà, vì nể mặt ông nội nên tôi mới không tống cổ một người đàn bà như chị ra khỏi nhà. Chuyện ngày hôm nay là do chị tự chuốc lấy, chị không nghĩ rằng mình phải có trách nhiệm đền bù cho bố tôi sao?”
Trâm vừa giận vừa hoang mang, nàng nói thì thầm như độc thoại:
“Tôi có làm gì đâu…”
“Để tôi nói cho chị nghe. Chỉ trong ba tháng thôi, thằng cha Tùng đã ăn hết một nửa cái kho hàng của công ty, hắn làm được việc ấy cũng nhờ có chị góp sức vào, chị không cần giả ngây giả ngô trước mặt tôi như vậy.”
Rồi như muốn thêm sức nặng cho lời buộc tội của mình, trước sự im lặng vì sững sờ của Trâm, anh mở dữ liệu của công ty lên rồi xoay màn hình về phía nàng.
“Chị tự xem đi.”
Hai chân chầm chậm nhích tới gần màn hình phát ra ánh sáng trắng nhợt lạnh lẽo, Trâm mở to mắt nhìn những con số và chữ trong bảng thống kê mà Hùng đã cất công tìm hiểu và ghi chép lại chỉ trong hai tuần vừa qua. Nàng không tin Tùng lại là kẻ rắp tâm rút ruột công ty của chồng nàng như vậy, hắn ta thường ngày chỉ biết chải chuốt và săn gái bằng cái mồm dẻo quẹo cùng với cây hàng khủng trong quần chứ đâu có gan làm những chuyện tày trời như thế. Nhưng những gì Hùng viết trong bảng thống kê lại rất hợp lý, khớp với nhau từng con số, tất cả đều chĩa mũi nhọn về phía kẻ tội đồ là Tùng – người tình của nàng.
Nàng tưởng như trong lòng có cái gì vừa sụp đổ. Hai chân nàng không còn đứng vững vì nàng vừa mới hiểu tại sao Hùng bắt mình phải đền bù cho công ty. Hóa ra vì đôi tai thích nghe lời chiều chuộng và cái lồn ham tình dục mà nàng đã để cho Tùng toàn quyền kiểm soát sổ sách và cả việc xuất nhập kho, hắn chỉ việc ngồi một chỗ vẽ ra những con số đẹp như mơ mà giá trị thật của chúng chỉ đáng vài giọt mực. Nàng cố bình tâm lại để tiếp tục nói chuyện với Hùng:
“Tôi… tôi không chủ đích làm việc này. Tôi không hề biết…”
“Tôi cóc quan tâm chị biết hay không biết, tóm lại chị phải trả tiền cho tôi.”, Hùng ngắt lời nàng, nghe giọng anh có vẻ hơi mất kiên nhẫn.
“Được… cậu muốn bao nhiêu tiền, tôi sẽ tìm cách trả cho cậu.”
“Ba mươi tỷ.”
Ngay lập tức, Trâm kêu lên:
“Cậu vừa phải thôi, cái công ty rách của bố cậu không đáng giá bằng ấy đâu.”
“Tôi muốn làm cho nó đáng giá bằng ấy.”, Hùng trừng mắt nhìn nàng.
Ngay lúc ấy Trâm đã phải nghĩ xem nàng có nên tiếp tục nói chuyện với thằng trẻ ranh đội lốt người lớn đang ngồi trước mặt mình hay không. Số tiền bị thất thoát không đến một nửa con số 30 tỷ kia, ngay cả phần nhỏ ấy nàng cũng không đáp ứng được chứ đừng nói đến yêu cầu quá đáng của Hùng.
“Cậu có bị điên không?”, nàng buột miệng hỏi.
“Có, tôi đã điên muốn lộn tiết lên trong lúc làm cái bảng này.”
Nàng thật sự không biết phải nói gì nữa.
“Tôi biết chị không có 30 tỷ, nhưng chị có thể giúp tôi kiếm ra số tiền ấy… bằng cách lên giường với lão Khánh.”, Hùng mỉm cười, cuối cùng gương mặt anh cũng giãn ra.
“Cậu bán vợ của bố mình cho người khác sao?”
“Miễn không phải là mẹ tôi. Hơn nữa, chị được giá như vậy, ai cũng muốn bán.”
Lần này thì Trâm không nhịn được nữa, nàng nhấc cả chiếc laptop lên rồi dùng hết sức lực quăng thẳng vào mặt Hùng. Cũng may anh từng luyện võ nên phản xạ nhanh nhạy, kịp thời đưa tay lên che chắn trước mặt, chiếc laptop đập vào cánh tay anh rồi rơi xuống sàn thành những thanh âm chát chúa. Anh buông một câu chửi:
“Địt mẹ… gắt thế…”
Không muốn phải nhìn thấy con người bỉ ổi đang xoa xoa cánh tay bị đau thêm một giây nào nữa, Trâm quay người bước nhanh khỏi phòng, không thèm cả đóng cửa.
Còn lại Hùng vẫn ngồi ôm cánh tay đang dần hằn lên một vệt bầm tím, anh nghĩ thầm:
“Để rồi xem chị có muốn từ chối nữa không…”
Buổi sáng hôm sau không thấy Trâm dậy sớm đi chợ như thường lệ, cụ Vĩnh súc miệng bằng ít nước chè rồi lẩm bẩm:
“Con Trâm nó đâu rồi nhỉ? Cóc, mày lên gọi nó đi xem nào, mấy giờ rồi vẫn còn ngủ trương ngủ thối ra!”
Hùng đang bận bấm điện thoại, anh thờ ơ đáp:
“Chắc ốm rồi ông ạ.”
Nghe thấy cháu trai nói thế, cụ Vĩnh bỗng ngẩn người ra. Trí óc già cả của cụ vẫn còn nhớ được nguyên ngày hôm qua con dâu cụ khoẻ mạnh bình thường, nét mặt vẫn trắng trẻo hồng hào chẳng có vẻ gì là sắp ốm, thế mà hôm nay lại lăn ra ốm thì hơi lạ.
Cụ dậy từ 5 rưỡi sáng, đến bây giờ là 8 rưỡi hơn, đã ba tiếng đồng hồ rồi không được trông thấy con dâu, đâm ra cụ thấy thiếu thiếu, giống như những người già quen tập thể dục buổi sáng bỗng một hôm phải nghỉ tập thì thấy thiếu thiếu y như vậy.