Phần 15
Hùng vẫn điềm nhiên lái xe, anh đoán chắc gã Tùng kia vừa khoe với Trâm chuyện lô đề thì nàng mới đột nhiên quay sang nhìn anh không chớp mắt như vậy. “Cứ để cho con lợn ấy ăn no”, anh nghĩ thầm, “rồi đến lúc đủ cân thì mang ra thịt!”
Đã tới quán cafe nơi anh hẹn gặp cô bé Chi, anh nói với Trâm:
“Chị vào trước đi, tôi gửi xe đã.”
Quán cafe bài trí trang nhã và thoáng đãng, Trâm vừa vào đã thấy ngay Chi đang ngồi ủ rũ ở một góc. Nàng vội chạy đến chỗ cô bé.
“Trời ạ, sao em đi mà không nói gì với bố, lại còn tắt máy để bố với chị lo quá!”
Cô bé mở to mắt nhìn nàng:
“Sao chị biết em ở đây?”
“Hùng nói cho chị biết.”
“Chị đến đây làm gì? Em hẹn anh Hùng chứ có hẹn chị đâu?”
“Hùng đưa chị đến đây mà.”, nàng nói rồi ngồi xuống ghế trong ánh mắt sửng sốt của cô em họ.
Ông Johnson gọi cho nàng, bảo rằng không tìm thấy Chi ở Sparkle. Nàng nói lại cho ông ta biết mình đang ở cùng chỗ với Chi rồi, không cần phải đi tìm nữa.
“Cô bé không sao chứ?”, ông ta hỏi.
“Ừ, không sao. Để tôi nói chuyện với nó đã.”
Nàng tắt máy, dịu giọng nói với cô bé:
“Ông Johnson đi tìm em đấy, ông ấy rất lo cho em…”
“Mặc kệ ông ta.”, Chi quay mặt đi chỗ khác, tỏ vẻ khó chịu.
Lát sau Hùng bước đến chỗ hai chị em Trâm đang lặng lẽ nhìn ra cửa sổ, anh nở nụ cười tươi rói với Chi:
“Chào em, đến lâu chưa?”
Chi khẽ khàng đáp:
“Em đến được một lát rồi ạ.”
“Ừ. Anh hẹn em đến đây là để làm rõ chuyện giữa em với Trâm. Anh nói đơn giản thôi, Trâm với ông Johnson chỉ là bạn bè, không có bất kì quan hệ nào khác.”
Cô bé thở dài:
“Đó là anh chưa xem đoạn phim của…”
Hùng ngắt lời:
“Anh xem rồi.”
Trâm nín thinh nghe hai người bọn họ nói chuyện, nàng muốn xem Hùng sẽ nói gì để thuyết phục cô em họ của nàng.
“Anh thật sự xem rồi á?”, cô bé thốt lên nho nhỏ.
Hùng kiên định gật đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt thẫn thờ của cô bé đối diện mình.
“Lúc mới xem đoạn phim ấy, anh cũng thấy tức giống em vậy.”
“Làm sao anh biết được hai người bọn họ không có gì cả?”, giọng cô bé đầy nghi hoặc.
“Ừ thì… anh biết ba tháng nay em và ông Johnson hẹn hò với nhau, còn anh và chị em cũng yêu nhau được chừng ấy thời gian rồi.”
Cả Chi và Trâm cùng tròn mắt nhìn Hùng, Trâm hốt hoảng đến mức nghẹn cả họng, còn Chi thì lắp bắp:
“Anh… anh bảo… anh với chị Trâm… yêu nhau á?”
“Ừ, nên anh mới nghĩ ông kia với chị em chỉ là vui chơi qua đường thôi, dù sao nó cũng là chuyện của mấy năm trước rồi, anh không để bụng thì em việc gì phải để bụng, có đúng không?”
Trâm đá đá vào chân Hùng ra hiệu cho anh đừng nói nữa, nhưng anh vẫn tiếp tục:
“Anh thấy ông Johnson rất quan tâm đến em, cũng giống như cách anh quan tâm đến chị họ của em vậy. Dù quá khứ của ông ấy có thế nào thì hiện tại em vẫn là mối quan tâm duy nhất của ông ấy. Thế nên hãy cho ông ấy một cơ hội đi.”
“Nhưng chị ấy là… là mẹ kế của anh mà?”, Chi kêu lên, ngón tay run run chỉ vào Trâm.
“Có gì đâu. Ngẫm ra thì… chuyện của em với ông Johnson còn hay ho hơn nhiều…”
Trâm không nhịn được nữa, nàng ngắt lời anh:
“Thôi đi! Đừng nói với con bé những lời kiểu như thế!”
Nàng chưa bao giờ tưởng tượng được Hùng lại dùng cách này để làm cái gọi là “giúp đỡ” nàng. Chưa biết hiệu quả đến đâu nhưng cả hai chị em nàng đều bị anh dọa cho chết khiếp rồi.
Hùng không thấy bực mình vì bị ngắt lời, trái lại anh vui vẻ vòng tay qua ôm lấy nàng.
“Cứ bình tĩnh, em không ăn không ngủ mấy ngày rồi, anh không chịu được mới phải đến đây nói chuyện với Chi, thế nên là…”
“Buông ra, con bé đang nhìn…”, nàng cố nhích ra xa khỏi Hùng.
“Dù sao anh cũng thừa nhận rồi, em cần gì phải giấu nữa.”, nói xong anh quay ra phía Chi, “Em không phản đối chuyện của bọn anh chứ?”
Cô bé tội nghiệp há hốc mồm ra nhìn hai người đang ngồi trước mặt, một người là chị họ mình, một người là con riêng của chồng chị ấy, và anh ta vừa mới nói rằng bọn họ yêu nhau.
“Anh đã gọi ông Johnson đến đây đón em rồi, em chờ một lúc nữa là ông ấy đến. Bây giờ bọn anh có việc phải đi, lúc khác lại mời em đến nhà ăn cơm nhé!”, Hùng nói xong thì kéo Trâm đứng dậy. Không còn cách nào khác, nàng đành nói với Chi:
“Chị xin lỗi vì không nói cho em biết… bây giờ chị phải đi đã, tối về nhắn tin nói chuyện nhé.”
Cô bé chậm rãi gật đầu:
“Vâng.”
Hùng không nói gì nữa cho đến khi cả hai đã yên vị trong ô tô.
“Xong việc của chị rồi nhé. Ngày mai đi theo tôi đến gặp ông Khánh.”
Không còn lời nào để diễn tả cảm giác lúc này của Trâm. Nàng trả lời anh bằng một cái gật đầu hờ hững, hệt như khi nàng đồng ý để Tùng quản lý kho hàng của công ty giữa lúc hắn đang nắc như cái máy vào trong lồn nàng.
Ba ngày nay, Trâm thường xuyên nhận những cuộc điện thoại “hỏi thăm” từ ông Khánh, sau cuộc hẹn của Hùng và ông ta ở văn phòng công ty với sự góp mặt của Trâm trong vai trò “trợ lý sếp Hùng”.
Nàng không còn e ngại việc mình phải lén lút cặp kè và có thể sẽ phải lên giường với ông Khánh nữa. Ông ta tuy lớn tuổi hơn cả chồng nàng nhưng nói chuyện rất có duyên, ngoại hình không được bắt mắt cho lắm nhưng không đến nỗi béo mỡ bụng phệ như mấy lão bạn làm ăn khác của ông Phúc. Những cuộc trò chuyện qua lại trên điện thoại đã khiến nàng dần quen với sự xuất hiện thường trực của ông Khánh trong cuộc sống của mình, dù sao trước đây ông ta cũng đến nhà chơi vài lần, Trâm có sẵn thiện cảm với ông ta rồi, điều quan trọng bây giờ là nàng phải làm sao đẩy cái thiện cảm ấy cùng tăng lên giữa đôi bên đến mức có thể biến thành “tình cảm”, như vậy mới đạt yêu cầu của Hùng.
Nàng nhớ lại hôm ấy, trong lúc nàng và Hùng ngồi trong phòng tiếp khách ở công ty chờ ông Khánh đến, trông thấy vẻ mặt đầy hứng khởi của anh, nàng hỏi:
“Cậu nóng lòng muốn bán tôi đến thế cơ à?”
Hùng gật đầu chắc nịch:
“Ba mươi tỉ đấy.”
“Làm sao tôi lấy được ba mươi tỉ của ông ta đưa cho cậu?”
Anh cười rất thoải mái:
“Việc của chị là lên giường với ông ta, tiền sẽ tự nhảy số trong tài khoản của tôi.”
Nàng thở dài:
“Nhỡ ông ta không có ý định ngủ với tôi thì sao?”
“Đấy là nhiệm vụ của chị. Tôi tưởng chị giỏi việc ấy lắm cơ mà?”
Lần nào nói chuyện Hùng cũng phải công kích nàng như vậy, nàng rất bực mình nhưng không có cách nào để bắt anh ngừng làm như thế. Trâm ngẫm nghĩ một lát, đột ngột lên tiếng:
“Nếu tôi giở trò quyến rũ cậu thì cậu có ngủ với tôi không?”
Vừa dứt lời, nàng đã phải nhận ngay cái nhìn trừng trừng của anh.
“Nói cái gì thế?”
“Tôi muốn kiểm định lại khả năng của mình có đúng như chú em tin tưởng hay không thôi.”
“Ăn nói cho cẩn thận!”, Hùng nói xong thì đứng dậy đi ra ngoài.
Lát sau anh quay trở lại, dẫn ông Khánh vào trong phòng. Thái độ niềm nở của anh đối với ông Khánh khiến Trâm thấy có chút buồn nôn, nếu là người ngoài cuộc chắc chắn nàng sẽ không bao giờ tin được rằng chàng trai vui vẻ lôi cuốn ấy thực chất là một con cóc bẩn thỉu, mình mẩy đầy nhựa độc sắp sửa làm cho kẻ đối diện lăn đùng ra vì trúng phải chất độc chết người.
Hai người bọn họ vừa đi vừa nói mấy câu chào hỏi xã giao, lúc bước vào phòng, ông Khánh trông thấy nàng thì mừng rỡ nói:
“Cô Trâm cũng ở đây à? Lâu lắm rồi anh không nhìn thấy cô, hồi này vẫn khoẻ chứ?”
Nàng nặn ra vẻ mặt tươi cười, duyên dáng nhất có thể:
“Em khoẻ, bác Khánh dạo này thế nào?”
“Tôi vẫn khoẻ lắm, ngày trước ở nhà cô chú như thế nào thì bây giờ vẫn thế.”
“Dạ, bác được như thế thì chúng em cũng mừng, lúc nào rảnh rỗi bác lại qua nhà em chơi.”