Phần 16
Cả buổi chẳng có gì đặc biệt, Hùng và ông Khánh bàn bạc vài chuyện làm ăn với nhau, còn Trâm làm mấy việc pha trà, rót nước rồi ngồi đó… cho đẹp. Nàng cố gắng bày ra một vẻ thật lả lơi trong từng hành động đối với ông Khánh, đi qua đi lại vờ như bận rộn nhưng dáng vẻ thật yểu điệu, ánh mắt Hùng lanh và đuôi mắt cong lên đầy vẻ phong tình.
Đến cuối buổi, khi ông Khánh chuẩn bị ra về, ông ta nói với nàng:
“À quên, chú Phúc nằm viện mà anh chưa đến thăm được. Mấy hôm nữa anh sẽ thu xếp đến thăm chú ấy.”
Trâm chưa kịp trả lời thì Hùng đã chen vào:
“Bác đến chơi hôm nào thì cứ bảo cháu, khách đến viện phải đi cùng người nhà thì họ mới cho vào bác ạ.”
“Ừ, khả năng là thứ tư bác sẽ đến viện.”
“Thứ tư cháu lại có hẹn với bên xưởng rồi, cháu phải sang bên ấy thanh toán tiền hàng. Dì Trâm không bận gì thì sẽ đi cùng bác.”
“Ừ, thế cũng được.”, ông Khánh nhìn nàng chăm chú, “Lúc nào anh đi thì sẽ gọi cô nhé?”
Trâm gật đầu:
“Vâng, để em cho bác số điện thoại, bác đi được lúc nào thì gọi là em đến ngay.”
Nàng đã bị bán đi như thế.
Lúc ấy, Trâm vừa lo lắng trong lòng lại vừa có chút mừng vì cá đã cắn câu. Sau vài ngày nói chuyện cùng ông Khánh, nàng đã bớt âu sầu về tương lai tăm tối của mình, ngược lại còn thấy hơi hứng thú với việc nhử con cá to này, chờ nó bơi vòng vòng cho đuối sức thì nàng sẽ giật câu, còn Hùng thủ sẵn cái gậy, chỉ cần Trâm kéo con cá lên là giáng một gậy cho nó chết không kịp ngáp.
Sáng thứ tư, ông Khánh gọi điện hẹn nàng ở bệnh viện để thăm ông Phúc. Nàng lựa bộ trang phục tôn dáng nhất có thể, trang điểm thật kĩ, rồi lái xe đến chỗ hẹn.
Nói là đi thăm nom chứ thực tế đối với người bệnh đang hôn mê như chồng nàng, khách khứa chỉ đến ngó một cái rồi nói chuyện với người nhà là chính. Ông Khánh không nán lại lâu, chỉ ngồi được hơn năm phút là đứng dậy. Trâm đang chưa biết phải dụ ông Khánh như thế nào thì ông ta đã nói:
“Trưa nay cô có bận gì không? Bạn anh mới mở một nhà hàng ở gần đây, anh muốn mời cô đến dự tiệc khai trương ở đó.”
Không chần chừ gì nữa, nàng đáp luôn:
“Em còn phải lo cơm nước cho ông cụ ở nhà nữa bác ạ…”
“Ôi giời, bảo thằng cháu cụ nấu cho một bữa cũng được. Anh thấy cô cứ quanh quẩn trong nhà cả ngày, tuổi còn trẻ mà không ra ngoài giao lưu thì phí lắm! Nghe lời anh, cứ đi một buổi không sao cả!”
Lúc này Trâm mới gật đầu cười:
“Bác đã mời thì em cũng không dám từ chối. Bác dẫn đường cho em thì đi chậm chậm thôi không thì em chưa thạo đường…”
Ông Khánh khoát tay:
“Dẫn cái gì mà dẫn, cô cứ để xe ở đây, anh đưa cô đến đó luôn rồi lúc nào về thì quay lại lấy xe.”
“Vậy cũng được ạ.”
Ông Khánh đưa nàng đến nhà hàng. Dọc đường đi, ông ta nói chuyện rất nhiều, nàng nghe gì cũng gật đầu mỉm cười, dịu dàng tiếp chuyện ông ta. Nàng nhận thấy ánh mắt ông Khánh lưu lại trên cơ thể nàng lâu hơn, ông ta cũng thường xuyên thở dài những lúc hai người cùng cười vì một chuyện nào đó.
Bữa ăn trưa ở nhà hàng rất ngon, Trâm và ông Khánh thưởng thức set đồ ăn đắt tiền nhất, gọi chai rượu đắt tiền nhất, tất nhiên ông Khánh là người trả tiền.
Nàng chỉ uống một chút rượu vì cần tỉnh táo để đánh giá tình hình và tiếp tục ứng biến, còn ông Khánh thì vui vẻ nên uống rất nhiều, chưa đến mức say nhưng ánh mắt ông ta không che giấu được sự thích thú đối với nàng nữa.
“Cô thấy nhà hàng này được không?”, ông Khánh hỏi sau khi đã nhấp ngụm rượu thứ n.
“Chủ nhà hàng chọn địa điểm khéo quá, phong cảnh đẹp mà bài trí cũng rất sang, đồ ăn thì ngon lắm bác ạ.”, nàng cười tươi đáp lại.
“Nếu cô thích thì anh sẽ thường xuyên mời cô đến đây!”
“Ấy, làm sao bác cứ mời em thế được…”
“Có gì đâu, chỗ anh em thân thiết với nhau, anh chả ngại thì cô ngại gì, đúng không? Cô còn trẻ, đang lúc xuân sắc, cứ tận hưởng tuổi trẻ của mình đi, anh sẵn sàng mời cô đến những nơi còn tốt hơn thế này nhiều!”
“Bác quan tâm đến em như thế, em biết cảm ơn bác thế nào đây? Bác biết không, mấy năm nay em chẳng mấy khi được vui vẻ như thế này…”
Trâm bắt đầu kể lể về cuộc sống tù túng và tẻ ngắt của mình trong ngôi nhà với những người đàn ông khó tính bằng giọng cải lương nhất mà nàng có thể cất lên được. Ông Khánh ngồi nghe đầy vẻ thông cảm, đôi mắt như xoáy vào vòng một nửa kín nửa hở của nàng, đầu thì gật lia lịa đồng ý hết với những gì nàng nói.
Sau bữa trưa, ông Khánh lấy xe đưa Trâm về bệnh viện. Khu đậu xe cách nhà hàng 50m, trên đường đi bộ ra đó bước chân của nàng hơi liêu xiêu, phải vịn vào tay ông Khánh cho vững. Dù sao trong khu đậu xe cũng vắng người, chỉ là vịn tay chứ nếu nàng ngả hẳn vào người ông ta cũng chẳng ai biết.
Vào trong xe, Trâm còn chưa kịp ổn định chỗ ngồi, ông Khánh đã bất ngờ nhoài người sang ôm chầm lấy nàng.
“Ơ kìa… bác…!”
“Yên nào!”, ông Khánh thì thầm, hơi rượu nồng ngọt phả vào mặt nàng.
Trâm thấy có chút ghê sợ, nhưng nghĩ đến số tiền 30 tỷ của Hùng, nàng bèn ngồi yên không nhúc nhích, chờ đợi xem người đàn ông trước mặt mình sẽ làm gì tiếp. Đôi mắt ngà ngà say của ông Khánh phản chiếu gương mặt kiều diễm có phần thẫn thờ của Trâm, ông ta cứ nhìn nàng đăm đăm như vậy một lúc lâu, tim nàng đập thình thịch trong lồng ngực. Nàng biết mình sắp sửa phản bội chồng lần thứ hai, khi ông Khánh ngày càng tiến sát đến bờ môi đỏ rực đang đốt lửa trong lòng ông ta. Nàng chợt nhận ra việc quyến rũ con người này không đến mức khó khăn như mình tưởng, vì tự thân nàng đã có sức hút khiến ông ta không cưỡng lại được, chỉ chờ có dịp là vồ vập ngay lấy nàng.
Đôi môi dày của ông Khánh ấn lên môi Trâm, ra sức chiếm hữu trong khi nàng níu cổ ông ta. Một bàn tay to lớn đặt lên đùi nàng, xoa nắn qua làn váy rồi dần dần chuyển sang phần da thịt để trần ở đầu gối, nàng hờ hững đẩy bàn tay ấy ra, không làm cho nó thoái lui mà lại kích động nó càng hung hăng thọc hẳn vào bên trong váy ve vuốt đùi non.
Trâm khẽ rướn người lên, cố ý để cho tay ông Khánh luồn vào sâu hơn, đầu ngón tay đã chạm đến đáy quần lót của nàng.
“Ưm……….. làm vậy kì lắm bác…”
“Bác gì… gọi là anh đi cho tình cảm…”
“Ưm……..… anh……..… đừng làm thế…..… a…!”
Bàn tay của ông Khánh miết vào vùng mềm mại giữa đáy quần lót, Trâm thấy những ham muốn xác thịt bắt đầu nổi lên không có cách nào ngăn được. Bản năng khát dục của nàng nhanh chóng bị bàn tay sờ mó và những cái hôn tới tấp lên cổ đánh thức, hai đùi nàng càng lúc càng tách xa nhau để ông Khánh tha hồ khuấy đảo bên trong.
Ông ta rời khỏi cổ nàng, cúi xuống hôn hít vào nửa bầu ngực lộ ra ở cổ áo. Bên trong váy, hai ngón tay kéo giãn đáy quần lót ra để lách vào, dò dẫm trong khu vườn bí mật.
“Ui… đã ướt rồi này…”, giọng ông ta đầy thích thú như tìm thấy một báu vật.
Khe lồn của Trâm vẫn khép chặt, chưa mở ra chào đón bàn tay lạ lẫm đang nóng lòng muốn âu yếm nó. Ông Khánh lấy đầu ngón tay lần sờ đến mẩu hột le nấp dưới những sợi lông xoăn mượt, day nhẹ lên đó theo nhịp chậm rãi. Thân thể Trâm bắt đầu phản ứng lại với động tác kích dục ấy, nàng nhắm nghiền mắt lại, say mê trôi dạt theo dòng khoái cảm êm ái đang uốn lượn quanh những đường nét trên cơ thể nàng. Đôi môi của ông Khánh cắn mút làn da trắng mềm trên hai bầu ngực, không kìm được phải đưa tay vạch cổ áo nàng ra để vùi mặt vào sâu hơn.
Vẫn còn chiếc áo lót vướng víu, ông ta dùng tay kéo căng nó ra, luồn vào trong để kéo một bên đầu núm lộ hẳn ra ngoài. Màu hồng hồng của đầu núm làm ông ta bị kích động mạnh, lập tức há miệng ra đớp ngay lấy, chiếc lưỡi tham lam xoắn nút liên tục khiến Trâm chỉ biết thở hổn hển, ưỡn ngực lên cho ông ta bú mút. Bên dưới, hột le của nàng cũng bị day mạnh, nàng ôm lấy đầu ông ta rên rỉ:
“Ư… ư… bác… anh… làm mạnh… nữa…”
Tiếng rên của nàng khiến ông Khánh càng hứng thú, ngón tay càng ấn nhanh hơn, nước dâm chảy ra ướt cả mấy ngón tay còn lại. Trâm thấy đầu núm vú tê dại đi dưới đôi môi của ông ta, cơ thể nàng bị hun nóng đến mức ẩm ướt, trong lồn hơi co siết thèm có vật đàn ông đút vào để cùng dập dìu truy hoan. Nàng quờ tay bên dưới thắt lưng ông Khánh, mò mẫm trên lớp vải quần âu, nóng lòng muốn được cảm nhận dương vật của ông ta như thế nào.
Đột nhiên, ông Khánh rời khỏi ngực nàng, bàn tay cũng rút ra bên ngoài, khiến nàng vừa hẫng hụt vừa có chút bối rối.
“Mình vào khách sạn đi!”, ông Khánh nói, đạp mạnh vào chân ga khiến chiếc xe lao vút đi, Trâm suýt nữa thì ngất xỉu khi nhìn đồng hồ đo tốc độ.
Chiếc xe chạy chanh trên đường, nàng tranh thủ kéo lại trang phục cho chỉnh tề. Ông Khánh hít thở liên tục, nói gấp gáp:
“Cô em trẻ đẹp ngon lành thế này mà cứ ở nhà suốt, hôm nay mới cho anh nếm vị! Chốc nữa anh bóc ra ăn thịt, anh chọc cho nát cái ấy ra!”
Trâm tủm tỉm cười, nàng hỏi:
“Khách sạn có gần đây không anh?”
“Đi tầm 10 phút.”
“Lâu thế!”
Nàng vươn người về phía ông ta, thò tay kéo khoá quần khiến ông Khánh rất ngạc nhiên. Chiếc quần lót trong hiện ra, bên dưới là con cặc đang nổi cộm lên. Bàn tay nàng kéo nó ra khỏi quần lót, trông nó không dài nhưng tròn to và đen trũi. Nàng rút một tờ khăn ướt lau sạch cái đầu rồi cúi xuống, ngậm nó vào trong miệng.
“Được……. được lắm……. mút như thế……. đúng rồi……”
Nàng mút cặc ông Khánh chùn chụt trong lúc ông ta đang lái xe, những tiếng thở dài khe khẽ vang lên trên đầu nàng, con cặc bóng lưỡng được môi lưỡi đàn bà âu yếm càng nở phồng lên cứng đanh như thép. Hơn hai tuần rồi nàng mới được bú mút cây hàng thật sự của một người đàn ông nên càng nhiệt tình cọ xát nó với lưỡi mình, hai hòn bi cũng được nàng xoa nắn nhẹ nhàng.
“Hừm….. hừm…… liếm nhiều vào…..”
Đáp lại lời ông Khánh, nàng dùng lưỡi búng quanh đầu khấc, giống như đánh nhè nhẹ lên đó, rồi lại ngậm trọn vào trong miệng cọ xát lên xuống. Ông Khánh phải lái xe bằng một tay, tay còn lại ấn đầu nàng để cặc vào thật sâu. Trâm bị nghẹn, nàng phát ra những tiếng “ự ự” khi ông ta hơi rướn người lên khiến cho đầu cặc đâm vào họng nàng. Thế nhưng, nàng không hề cảm thấy khó chịu, vì lâu lâu mới được “ăn xúc xích” nên nàng chiều chuộng mọi đòi hỏi của người đàn ông này.
Trâm vẫn còn bú mút nó say sưa khi xe đã đến cửa khách sạn. Ông Khánh đỡ nàng ngồi dậy rồi chỉnh lại quần áo, cả hai cùng xuống xe, nhanh chóng thuê một phòng rồi ôm eo nhau đi lên đó.
Ông Khánh vội vã ôm chầm lấy nàng, nhưng bị nàng đẩy ra.
“Anh vội gì chứ, mình vào nhà tắm đi…”, nàng nũng nịu.
Ông Khánh gật đầu lia lịa:
“Ừ, ừ, vào nhà tắm, làm luôn ở trong ấy cũng được!”
Những món trang phục lập tức bị lột ra một cách thô bạo, ông Khánh bế bổng Trâm lên đặt vào trong bồn tắm rồi trèo luôn vào, đè lên người nàng. Thân thể tuyệt mĩ hiển hiện trước mắt khiến ông ta hào hứng vuốt ve, còn Trâm không quên mở vòi nước, vì thực sự nàng muốn tắm rửa để cho cả hai thật sạch sẽ rồi mới làm tình.
Những tia nước ấm áp xối lên tấm lưng to bè của người đàn ông, Trâm lấy xà bông tắm xoa đều trên cơ thể ông ta. Dường như ông ta rất thích được nàng xoa bóp như vậy, nàng nắm được điểm này nên ra sức xoa xà bông, mặc kệ cho ông ta đang bú vú mình. Lúc này, khi đã nằm dưới thân mình của ông Khánh, Trâm không còn nghĩ đến số tiền 30 tỷ, không còn nghĩ đến những yêu cầu của Hùng nữa, nàng chỉ còn biết đến những cao trào nhục cảm sắp được trải nghiệm trong căn phòng khách sạn đẹp đẽ này…
Cụ Vĩnh đi qua đi lại trong nhà, hai tay chắp sau cái lưng hơi còng, miệng thở phì phò như người lên cơn hen. Từ sáng con dâu cụ đã đi đâu mất, thằng Cóc ngay sau đó cũng đi luôn, cả nhà chỉ còn lại mỗi ông cụ già mắt mờ chân chậm chẳng làm được gì. Đến bữa rồi mà không ai về nấu cơm cho cụ ăn, cụ vừa đói vừa bực.
“Hai đứa này đi đâu mà lâu thế không biết! Lại còn đi gần như một lượt, chả thấy nói năng gì! Con với chả cháu! Chậc chậc!”
Sáng nay cụ Vĩnh chỉ kịp nhìn thấy con dâu phục sức trang điểm loá mắt, vội vã lái xe đi mà không nói một câu gì với cụ. Trâm vừa đi khỏi chưa được hai phút, đến lượt Hùng cũng xuống nhà chào cụ rất nhanh rồi đi thẳng. Cụ không biết được hai người bọn họ đi đâu mà vội vã như thế, đến tận giờ cơm trưa cũng không một đứa nào về nấu cơm thì đâm ra nghĩ ngợi.
“Chúng nó có đi cùng nhau không nhỉ? Đi liền một lúc cả hai, cứ như là hẹn nhau đi, đến giờ rồi cũng không thèm về. Hay là…?”
Cụ sợ cái điều mình đang nghĩ đến ấy.
“Bỏ mẹ rồi, hay là chúng nó đi hẹn hò nhau ở bên ngoài?”
Ý nghĩ về tội nghiệt của con dâu và cháu trai làm cụ rùng cả mình. Trâm hơn Hùng 2 tuổi, tính ra cũng coi như xấp xỉ nhau, cả hai đang trong tuổi thanh xuân hừng hực, sống chung một nhà mà không nảy sinh chuyện gì mới là bất thường. Nếu đúng như thế thật thì cụ Vĩnh sẽ uất lên tận cổ mất, thiếu điều lăn đùng ra giống con trai cụ ở trong bệnh viện.
“Không được! Không thể như thế được!”
Cụ Vĩnh nhận ra rằng con dâu trẻ trung xinh đẹp như thế, cụ sinh lòng dâm tà với nàng thì làm sao cháu cụ lại thờ ơ cho được, trừ phi thằng Cóc bị tám vía! Thảo nào thằng Cóc mấy hôm nay bỗng dưng dễ tính hẳn, còn nói chuyện với “dì Trâm” nữa, không kiệm lời như trước kia.
Những suy đoán phút chốc bùng nổ thành nỗi khiếp sợ và giận dữ, cụ không đi lại nữa mà ngồi phịch xuống ghế, đập mạnh tay vào đùi:
“Mẹ chúng mày! Về đây rồi ông xem! Ông mày không dám… mà mày lại… tiên sư mày thằng Cóc!!!”
“Ông gọi gì con ạ?”
Cụ Vĩnh giật nảy cả người, cháu trai cụ vừa mới về, nghe thấy ông gọi tên mình thì đáp lời luôn. Cụ vội húng hắng giọng, ngồi cho thẳng lưng rồi nói:
“Mày xem dì mày đi đâu mà không về cơm nước, cả mày nữa, giờ này mới chịu về, định cho ông chết đói à?”
Hùng cười:
“Ông làm chén nước chè đi cho mát, để con nấu nhanh cái gì đấy rồi hai ông con mình cùng ăn.”
“Thế mày có biết con Trâm đi đâu không? Nó có về ăn cơm không?”
“Dì ấy đi kí hợp đồng với công ty Gia Khánh ông ạ, chắc ăn tiệc với người ta luôn rồi.”
“Đi đâu cũng không bảo, để người ở nhà sốt cả ruột.”, cụ Vĩnh nhấp ngụm nước chè cho nguôi cơn tức.
Uống nước chè thì lại cồn ruột, cụ Vĩnh ngồi trên ghế mà cứ nhấp nhổm không yên. Cho dù Hùng không về cùng Trâm, cụ vẫn chưa tin tưởng hai người này vì có thể một đứa về trước, một đứa chờ ở ngoài rồi về sau. Nếu chốc nữa Trâm xuất hiện ở cửa nhà, có lẽ cụ sẽ sặc nước chè mà tắt thở không chừng.
Rất may cho cụ Vĩnh, cho cả Hùng và Trâm là nàng vẫn đang làm tình với ông Khánh trong bồn tắm ở khách sạn, không thể về nhà ngay lúc ấy được.