Phần 26
Sáng nay, sau khi vào phòng Trâm yêu nàng một trận cuồng nhiệt, Hùng cầm chiếc USB chứa đoạn phim quay lại cảnh ông Khánh thả dê, phấn khởi lái xe đến công ty.
Anh đã hẹn ông Khánh đến, nói là để bàn bạc một hợp đồng rất có giá trị. Chỉ vài tiếng nữa thôi, tiền trong tài khoản của anh sẽ nhảy số chóng mặt, còn anh sẽ khoan khoái nhìn ông Khánh tím mặt chửi thầm anh trong lòng.
Anh cũng đã nói rõ cho Trâm kế hoạch của mình. Thực tế số tiền anh đòi của ông Khánh chỉ là 20 tỷ, nhờ giúp ông Johnson khuyên giải cô bé Chi nên được ông ta “lại quả” 5 tỷ nữa.
“Thế còn 5 tỷ nữa đâu?”, Trâm hỏi anh.
“Em trả.”, anh thản nhiên đáp.
“Em làm sao trả cho anh được?”, nàng kêu lên.
“Không sao, lấy thân trả nợ là được rồi.”
Nàng ngẫm nghĩ một lúc, nói:
“Anh buôn bán kiểu gì mà em rớt giá từ 30 tỷ xuống còn 5 tỷ vậy?”
Hùng hôn nhẹ lên môi nàng.
“Bán cho người nhà, giá đó là được rồi.”
Nhiệm vụ của Hùng bây giờ là đến văn phòng, ngồi chờ ông Khánh đến, mời ông ta xem phim và thu tiền vé.
Anh không phải chờ lâu, khoảng 15 phút sau ông Khánh xuất hiện ở cửa văn phòng, cười rất vui vẻ.
Hùng đứng dậy chào ông ta, mời ông ta ngồi xuống ghế, lại mời ông ta uống nước, xởi lởi hệt như khi anh “bán” Trâm cho ông ta.
Trò chuyện đưa đà một hồi, cuối cùng Hùng cũng quyết định đi vào vấn đề chính.
“Cháu nghe nói hôm nọ bác Thi phải nhập viện, tình hình bác gái bây giờ sao rồi ạ?”
Ông Khánh lắc lắc đầu:
“Bà ấy chẳng làm sao đâu, chỉ doạ con Linh thôi. Đợt này nó lại đòi đi miền Nam, chẳng hiểu đang ở đây có bố mẹ lo cho không phải động cái móng tay vào việc gì, lại đùng đùng đòi vào miền Nam học ở trong đấy. Bà Thi khuyên nó không được nên giả vờ ngất xỉu phải vào viện cấp cứu, như thế mới giữ được nó ở nhà.”
Hùng cười:
“Ra thế ạ! Bác gái cũng cao tay quá nhỉ!”
Ông Khánh làm mặt sợ sệt:
“Bà ấy đáo để lắm, đến bác còn phải nể mấy phần, con Linh làm sao thoát được!”
“Vâng, cháu cũng biết thế, nên hôm nay cháu mời bác đến đây là để nhờ bác một chuyện.”
“Chuyện gì cứ nói, bác mà giúp được thì bác giúp ngay.”
“Là thế này, bác cũng biết đấy, công ty của bố cháu đợt này gặp khó khăn, nợ rất nhiều và cũng thiếu vốn, cháu muốn bác cho cháu vay 20 tỷ.”
Ông Khánh nhìn Hùng chăm chú, nét mặt bớt hồng hào đi vài phần.
“Hùng này, nếu cháu nói vay 2 tỷ, nể tình bố cháu, bác sẵn sàng cho cháu vay. Nhưng 20 tỷ thì không phải chuyện đơn giản…”
“Vâng, vâng, cháu biết…”, Hùng ngắt lời ông ta, “… cháu cũng không đơn giản là vay bác 20 tỷ.”
Nói rồi, anh lấy điện thoại ra, bật đoạn phim lên và đưa cho ông Khánh.
Ông ta chết sững nhìn những hình ảnh nóng bỏng hiện ra trên màn hình.
Hùng tươi cười chờ đợi.
Chiếc điện thoại bay thẳng về phía Hùng, anh nhanh nhẹn giơ tay lên đỡ được.
“Bác đừng nóng…”
“Nóng cái con mẹ mày! Thằng mất dạy!”, ông Khánh gầm lên.
Hùng vẫn cười rất tươi:
“Là do bác ép cháu đến bước này thôi.”
Ông Khánh hằn học nhìn anh, gương mặt đỏ sậm lại.
“Mày… mày…”
Anh nhìn thẳng vào mắt ông ta.
“Cháu chỉ vay của bác 20 tỷ, cháu không đi ăn cướp, bác đừng nóng…”
“Vay cái mả mẹ mày…”, ông ta nghiến răng, “… tao còn không biết ý mày muốn gì nữa à? Mày muốn cướp không của tao thì nói trắng ra đi, không phải vòng vo!”
Hùng thở dài.
“Cháu chỉ nói vay thôi, bác muốn cho thì cháu cũng xin nhận…”
“Thằng mất dạy…! Cái loại cóc ghẻ nhà mày…”, vừa nói, ông ta vừa rút điện thoại ra.
Hùng lập tức lên tiếng:
“Bác đừng manh động, kẻo sau này lại hối hận!”
Giọng cười của ông ta vang lên.
“Mày nghĩ là tao không dám giết mày à?”
Hùng cũng cười:
“Vâng, bởi vì cháu đã gửi bản gốc cho ông Johnson ở công ty B128, chắc bác biết chứ nhỉ? Nếu hôm nay cháu không ra được khỏi đây, ngày mai đoạn phim sẽ được đăng lên mạng, bác biết đấy, thời buổi này tin tức truyền nhanh lắm…”
“Mày câm cái mõm chó của mày lại!”, ông ta quát vào mặt Hùng.
“Được rồi, cháu sẽ câm ngay khi bác chuyển khoản cho cháu 20 tỷ không thiếu một xu. Bác làm ăn lâu năm rồi, chắc cũng phải biết cái gì nên giữ, cái gì nên bỏ. Bác đưa cháu 20 tỷ, món tiền ấy với bác có là gì, đổi lại bác cháu mình vẫn sống vui vẻ từ giờ đến hết đời…”
“Câm mồm!”
Ông Khánh ngồi thở phì phò, mắt vằn lên những tia đỏ. Hùng ngả người ra ghế, chờ đợi.
Ông ta gọi điện cho thư kí, ra lệnh chuyển 20 tỷ vào số tài khoản abcxyz…
Điện thoại của anh rung lên, tin nhắn từ ngân hàng gửi đến báo số dư tài khoản.
Anh ngẩng lên cười rất tươi:
“Cháu rất biết ơn bác!”
Ông Khánh hùng hổ đứng dậy, đạp cửa đi ra ngoài.
Chỉ còn lại Hùng ngồi trong văn phòng công ty, anh gọi điện cho ông Johnson:
“Cảm ơn ông rất nhiều, việc của tôi đã xong rồi.”
“Không có gì, đấy là việc tôi nên làm để cảm ơn cậu!”
“Ông và Chi ổn thoả rồi chứ?”
“Rất tốt!”
“Vậy thì chúc hai người hạnh phúc!”, anh cười, “Chào ông!”
“Cảm ơn! Chào cậu!”
Hùng lái xe trở về nhà. Gần về đến khu phố, xe của anh bỗng nhiên gặp trục trặc, phải vào một ga ra gần đó để sửa. Rốt cuộc Hùng phải đi bộ về, vì xe anh bị một lỗi khá nghiêm trọng trong hệ thống phanh, đi nữa thì không an toàn chút nào.
Hùng không thấy bất tiện cho lắm. Mấy năm trời ở Pháp, anh đã quen đi bộ những quãng đường dài một hai cây số, giờ đi bộ về nhà một đoạn cũng không sao.
Về đến cổng, anh mỉm cười, đứng ngắm ngôi nhà hai tầng rộng lớn của mình. Cuối cùng anh cũng giữ được ngôi nhà này làm nơi dưỡng già cho ông nội, còn anh và Trâm sẽ tìm cách chuyển đến một nơi khác sống cùng nhau, không còn lo bị ông nội phát hiện hay bị ông quấy rầy. Đang là lúc giao mùa, tiết trời se lạnh những vẫn còn chút nắng san sẻ từ mùa thu chưa đi hết, rọi xuống ngôi nhà sơn màu vàng chanh khiến cho nó càng rực rỡ, và những ô cửa kính sáng bừng lên như đôi mắt của Trâm khi anh dang rộng tay ôm nàng vào trong lồng ngực.
Anh hứng chí mở cổng, bước vào nhà, giờ này có lẽ nàng đã dọn xong cơm trưa, đang cùng ông nội chờ anh về ăn cơm.
Trong phòng khách vắng lặng, anh có chút ngạc nhiên, giờ này sao lại không có ai ở nhà?
Anh thong thả bước lên cầu thang, đi về phía phòng của bố anh, cũng chính là phòng của Trâm. Khi đến trước cửa thì anh bỗng nghe thấy âm thanh quen thuộc, giống như tiếng Trâm đang rên rỉ. Không hiểu sao Hùng có cảm giác giống như mình đang quay trở lại làm cậu bé Hùng 13 tuổi, đang nín thở ngó vào phòng của bố mẹ để tìm hiểu xem vì sao mẹ lại rên những tràng dài não nề.
Tay anh run run đặt lên tay nắm cửa, anh hít một hơi, đẩy mạnh.
Trước mặt anh là hai thân thể trần truồng, một người là Trâm đang đưa đẩy phía trên, người còn lại nằm bên dưới chính là cụ Vĩnh, ông nội của anh. Tiếng rên của nàng đang vang vọng, chợt ngưng bặt khi nàng quay ra và nhìn thấy anh.
“Đồ dâm tiện!”, anh gào lên, bước về phía nàng.
Trâm sợ hãi đến mức choáng váng, nàng cứng đờ người không cử động được, cũng không nói được câu gì, chỉ sững sờ nhìn anh lao đến trước mặt mình.
Anh kéo mạnh tay nàng, lôi nàng khỏi người cụ Vĩnh, bàn tay to khoẻ siết lấy tay nàng lôi đi xềnh xệch. Mặc cho Trâm ngã khuỵu xuống sàn, anh vẫn hùng hổ kéo nàng đi, đầu nàng va đập vào cạnh tủ, vào cánh cửa, anh đều không để ý, cứ một mực lôi nàng về phòng mình. Đằng sau anh, cụ Vĩnh luống cuống mặc lại quần, hớt hải gọi với theo:
“Đừng kéo nó như thế!Đừng kéo nó như thế!”
Thân thể bị kéo trên mặt sàn, đầu va vào những vật cứng đầy đau đớn, Trâm khóc nức nở, cố gắng níu tay anh lại:
“Em xin anh… không phải vậy đâu…! Em xin anh…!”
Nhưng Hùng không hề nghe thấy những lời van xin của nàng, anh gồng người lôi bằng được Trâm về phòng. Vào đến nơi, anh đóng sầm cửa, khoá lại.
Anh giáng một cái tát vào mặt Trâm.
“Tại sao? Tại sao lại như vậy? Tại sao lại là ông nội tôi?”
Sức lực của một người đàn ông đã luyện võ lâu năm giáng vào mặt khiến hai mắt nàng tối lại, không còn nhìn thấy gì nữa, cũng không nghe thấy gì, chỉ có cơn đau buốt lan toả trên gương mặt.
“Nói đi? Tại sao cô lại ngủ với ông nội tôi?”
Trâm cố gắng mở miệng:
“Không… em không…”
“Còn không cái gì nữa? Cô ở trên người ông nội tôi nhún nhảy rên rỉ, không lẽ cô bảo tôi chơi thuốc nên sinh ảo giác?”
Một cái tát nữa giáng vào bên má còn lại của nàng.
“Em… không… là… bố… bố… ép em…”
Hùng không thể tin vào tai mình, người phụ nữ lăng loàn này còn dám nói ông nội anh ép nàng làm vậy.
“Nói dối!”, anh tóm lấy cổ nàng, “Cô là đồ đĩ thoã, đê tiện! Cô ra ngoài ngủ với ai thì ngủ, tại sao lại ngủ với ông nội tôi? Cô muốn ngủ với tất cả đàn ông nhà này phải không?”
“Không… xin… anh…! Em… không phải…”
Những cơn đau buốt làm cho nàng không cử động hàm được nữa, nàng rất muốn chứng minh với anh mình không hề chủ động quyến rũ ông nội anh, nhưng nàng không có chút sức lực nào cả.
Hùng điên cuồng cởi bỏ quần áo, anh tách hai chân nàng ra, hung hăng đâm vào.
Cơ thể Trâm rung lắc dữ dội, cặc anh phồng to xuyên vào cơ thể nàng như những nhát dao dùng để đâm chết nàng. Bàn tay anh đặt ở cổ nàng ngày một siết chặt hơn, khiến nàng không thở được.
“Ặc… ặc… khụ… khụ…”
Ở bên ngoài, cụ Vĩnh mếu máo đập cửa từng hồi, cụ kêu như sắp khóc:
“Cóc ơi…! Mày đánh chết nó mất Cóc ơi…!’
Hùng điên cuồng phát tiết nỗi giận dữ của mình lên cơ thể nàng, anh cắn nghiến lên hai bầu ngực, thúc tới tấp vào cái khe hẹp sưng đỏ. Giờ này, trước mắt anh, nàng chỉ còn là một thứ dơ bẩn mà anh muốn xoá bỏ sự tồn tại của nó trên đời.
…
Giải phóng hết dục vọng và nỗi căm hận của mình vào trong lồn Trâm, Hùng loạng choạng đứng dậy, chậm chạp lê từng bước ra cửa.
Cánh cửa mở ra, cụ Vĩnh đang ngồi sụp xuống ở cửa vội ngẩng dậy. Trông thấy bộ dạng của cháu trai, trong lòng cụ có chút kinh hãi, vội đứng dậy chạy vào xem con dâu cụ thế nào.
Nàng không còn thở nữa.
Cụ sờ sờ lên người nàng, lay mạnh.
“Mày giết nó rồi Cóc ơi…”, cụ kêu lên khe khẽ.
Nghe thấy lời ông nội, Hùng như bừng tỉnh, anh bước nhanh trở lại bên cạnh nàng, sờ vào cổ.
Nơi ấy không còn nhịp đập đều đặn nữa.
Hùng lờ mờ nhớ lại, trong lúc cơn giận dữ bộc phát, anh có đưa tay ra bóp cổ nàng. Hai tay run run nâng đầu nàng dậy, anh thì thào:
“Dậy đi em… đừng như thế…”
Cụ Vĩnh khiếp sợ nhìn cháu trai, không còn nói được câu gì nữa.
“Em chỉ ngất thôi… dậy đi! Tại sao không dậy chứ? Dậy đi!”
Ông nội anh ngồi phịch xuống sàn, những tiếng gọi khẩn thiết vang lên ù ù bên tai cụ, nhắc cho cụ biết rằng cô con dâu xinh đẹp của cụ đã không còn trên đời này nữa.
— Hết —