Phần 3
Trong khi Trâm đang lái xe đi gặp Tùng để hành lạc, thì ở nhà cụ Vĩnh đang khổ sở cắn từng miếng lê vừa ngọt vừa chát.
Nhìn con dâu lễ phép, hiếu thảo chăm sóc cho bố chồng từng miếng ăn giấc ngủ ở nhà, rồi lại tí tởn chạy đi với trai, cụ không khỏi giận sôi máu lên. Cụ đã sống đến 80 tuổi rồi, con cáo thành tinh cũng phải gọi bằng cụ, vậy mà con dâu dám lừa gạt cụ hẹn hò với trai lạ. Mà đâu phải hẹn hò bình thường, chúng nó còn ngang nhiên dắt nhau về nhà cụ, vào căn phòng của con trai cụ, hú hí rên la ầm lên ở trong đó. Cụ thừa biết! Cụ thậm chí còn đứng ở cửa nghe hết mọi thanh âm trong phòng từ đầu đến cuối! Tuyền những là tiếng rên rỉ, tiếng trò chuyện đầy dâm dục, bao nhiêu đều chui vào cái lỗ tai thính hơn chuột của cụ cả. Cực chẳng đã, cụ bèn gọi cửa phá đám chúng nó cho bõ tức, nhưng rồi vẫn phải giả vờ như mình không biết chuyện gì hết.
Cụ Vĩnh oán giận con dâu, không phải theo cách mà những ông bố chồng bình thường nổi giận khi con dâu lăng loàn phản bội con trai mình, mà là cụ ghen với thằng trai trẻ đã lên giường với cô con dâu xinh đẹp khêu gợi của cụ. Kể từ cái ngày con trai cụ quyết định tục huyền, dắt Trâm về nhà và nói với cụ rằng chúng nó sẽ cưới nhau, cụ Vĩnh bắt đầu cảm thấy cuộc đời mình sẽ khổ sở hơn bao giờ hết. Con dâu cụ đẹp, vẻ đẹp không chỉ đơn giản là lộng lẫy kiêu sa mà từng tấc trên cơ thể nàng đều toát lên một vẻ gợi tình khiến cho đàn ông nhìn thấy đều phải nuốt nước bọt, hoặc công khai hoặc lén lút. Vẻ gợi tình ấy đã khiến cho một ông già 80 tuổi phải bồi hồi trong lòng, phải bối rối trong tâm trí và phải phập phồng trong đũng quần.
Con dâu mới của cụ cứ đẹp lạ, cứ quyến rũ lạ, cụ thường không có cách nào rời mắt khỏi cặp mông tròn căng ẩn hiện khi nàng mặc váy ngủ trong nhà hay là bộ ngực thường xuyên đong đưa qua lại khi nàng mới ngủ dậy quên chưa mặc áo ngực. Cụ nghiến răng từng đêm khi con trai và con dâu mới ân ái trên giường, nghĩ đến cảnh con trai cụ đè lên thân thể mơn mởn của Trâm mà hôn hít vuốt ve, mà quấn lấy nhau đưa đẩy, cụ lại xuýt xoa thở dài, nhớ về thời trai trẻ lẫy lừng của mình.
Hồi còn trẻ, cụ Vĩnh cũng nổi tiếng khắp làng xóm là tay ba lăm háo sắc, thường gạ gẫm hết cô này đến cô khác, thậm chí khi đã chơi chán các cô gái trẻ thì tìm đến cả những bà nạ dòng. Chiến tích chơi gái của cụ nhiều vô kể, khả năng trên giường của cụ thì tuyệt vời đến nỗi người nào từng lên giường với cụ dù chỉ một lần cũng nhớ mãi không quên.
Nhưng tất cả cũng chỉ còn là dĩ vãng. Cụ lập gia đình, có một con trai duy nhất, và sau 50 năm chung sống mặn nồng thì người vợ thân yêu đã rời bỏ cụ xuống suối vàng vì căn bệnh ung thư vú quái ác. Kể từ đó cụ cũng đoạn tuyệt với chuyện chăn gối, sống lủi thủi một mình, quên hẳn những khao khát dục tình cho đến khi Trâm xuất hiện trong ngôi nhà này 2 năm trước.
Người vợ đầu của ông Phúc – con trai cụ – cũng mất sớm vì tai nạn giao thông, bỏ lại người chồng cùng cậu con trai 15 tuổi. Ông Phúc sống một mình cho đến khi gặp Trâm ở một hội nghị khách hàng của công ty. Vẻ quyến rũ và tươi trẻ của nàng khiến ông mê mẩn, ông quyết tâm theo đuổi nàng bằng mọi cách, đủ mọi chiêu trò để rồi đến một ngày, nàng đồng ý về làm vợ lẽ của ông, làm mẹ kế của con trai ông và làm người tình trong tưởng tượng của bố ông.
Trâm vừa xinh đẹp vừa khéo ăn nói, lại biết nấu nướng. Bố chồng nàng khổ sở vì những khao khát bất chính với con dâu, mà nàng thì lại chẳng làm gì trái ý cụ bao giờ, nên cụ càng buồn bực, thường tìm cớ xét nét nói nặng nói nhẹ. Nàng lại cho rằng mình là con dâu thứ, với lại cũng không chấp người già khó tính nên mỗi lần bị bố chồng mắng nàng cũng chỉ cười cho qua, mà như thế thì ông Vĩnh lại càng tức anh ách trong bụng.
Bây giờ thì cuộc sống không biết còn kéo dài được bao lâu của cụ lại khốn khổ hơn nữa. Hùng, cháu đích tôn của cụ thì đang du học ở Pháp, còn ông Phúc con trai cụ đã 3 tháng nay rồi nằm hôn mê trong bệnh viện sau một cơn tai biến khủng khiếp. Việc làm ăn của công ty đành giao cho Trâm quản lý dưới sự giám sát của cụ Vĩnh. Thực lòng mà nói, con dâu cụ còn trẻ tuổi, không phải là người giỏi giang cũng không có kinh nghiệm trong lĩnh vực quản lý, mà cụ thì đã cao tuổi rồi không thể điều hành được cả một công ty. Cụ đã khó nghĩ suốt 3 tháng nay, không biết phải làm sao cho ổn thoả. Chuyện làm ăn khó khăn đã đành, lại nảy sinh thêm cả chuyện ngoại tình trăng gió của con dâu, khiến cho gương mặt già nua của cụ vốn đã nhiều nếp nhăn nay lại càng nhăn hơn nữa.
Càng nghĩ đến chuyện đêm qua, lòng cụ càng sôi lên vì tức. Lúc Trâm chạy ra mở cửa, nàng chỉ mặc mỗi chiếc váy ngủ mỏng dính vào người lại còn xộc xệch, bên trong không mặc áo lót, hai bầu ngực nổi lên lồ lộ như muốn chọc mù mắt cụ. Lại thêm dáng vẻ đờ đẫn ngây ngất sau khi bị chơi tơi tả, hai má thì hồng rực lên, đôi môi hơi sưng đỏ, cơ thể toả ra hương thơm ngòn ngọt trộn lẫn với mùi mồ hôi và mùi dâm thuỷ thoáng qua, làm cho cụ cố gắng lắm mới giữ được vẻ đạo mạo nghiêm nghị trước mặt con dâu. Nếu không phải trong phòng đang có tên gian phu nấp ở đâu đó, có lẽ cụ đã xông vào ôm chầm lấy nàng mà vạch lồn ra địt tới tấp cho nàng biết mùi con cặc “cựu chiến binh” của cụ sừng sỏ như thế nào, có đáng địt hơn cặc của thằng trai trẻ kia không.
Đương nhiên tâm tư của cụ rất kín đáo nên Trâm không thể nào biết được. Nàng không thể biết sau khi cụ trở về phòng, dưới cặc cụ nóng ran lên, cây dùi cui thịt đã ngủ yên bao năm trong quần giờ lại trỗi dậy đòi được nện vào lồn đứa con dâu hư hỏng. Cụ tự thấy mất mặt với chính con cặc mình khi không thể kiếm cho nó một cái lồn đàn bà để thoả mãn cơn động dục, phải tự giải quyết bằng tay – một việc trước giờ cụ chưa bao giờ phải làm vì luôn có sẵn những con đàn bà chực ngửa lồn hoặc há miệng chờ cặc cụ đút vào. Cụ vừa mường tượng lại dáng vẻ của Trâm lúc đứng ở cửa phòng nàng, vừa vuốt ve con cặc gân guốc già nua nhưng vẫn cứng đanh như thép. Giá như người đàn ông trong căn phòng đầy lạc thú kia là cụ, thì cô con dâu xinh đẹp gợi cảm sẽ phải uốn éo rên la làm cho cụ sướng đến mê người đi thì thôi.
Cụ cứ ôm cục tức mà thủ dâm như vậy cho đến khi dòng tinh nóng hổi bắn như vòi rồng ra sàn nhà. Tự thân cụ cũng thấy ngạc nhiên khi mình đã cao tuổi vậy mà tinh vẫn dồi dào chẳng kém gì đàn ông trẻ tuổi sung sức. Lau xong chỗ sàn nhà nhầy nhụa, cụ thở dài một cái rồi vào giường ngủ cho quên đi những nỗi giày vò bên ngoài cánh cửa phòng.
Sáng nay, cụ thức dậy thì biết gã trai trẻ kia đã lén về rồi, còn Trâm thì lại tiếp tục đóng tròn vai con dâu thảo hiền nết na. Nàng lo cho cụ ăn xong cơm trưa rồi mới xin phép đi làm. Cụ biết cái “đi làm” của nàng là đi đâu rồi, nhưng vẫn vờ như không biết gì cả. Trông thấy đĩa lê trắng tinh như ngọc bày trước mặt mình, cụ thầm nghĩ: “Mày cho bố ăn lê này làm gì, sao không mời bố hai quả lê đong đưa trên người mày ý!”. Từ nãy cụ đã nhức hết cả mắt khi trông thấy Trâm mặc chiếc áo rộng cổ, để lộ một phần ngực trắng bóc ép vào nhau thành cái khe khít khìn khịt. Cụ vừa cắn lê vừa ước giá như mình được úp mặt vào cái khe mềm mại đấy mà hít hà hương thơm đàn bà ấm áp, rồi lại thè lưỡi ra liếm, ngậm núm vú mà bú thì sướng biết chừng nào! Cứ như vậy, những quả lê rất ngọt mà con dâu đã kì công lựa chọn và cắt sẵn thành miếng bày ra đĩa, khi vào đến mồm cụ sao mà lại vừa chua chua, vừa chan chát thế.
Trong cơn rạo rực và ghen tị chưa nguôi xuống được, cụ bỗng nghĩ ra một cách, cách này có lẽ sẽ trói được con dâu cụ ở nhà, không cho nàng đi ra ngoài tìm trai nữa và cũng tránh cho tài sản của con trai cụ bị nàng làm thất thoát vào tay lũ đểu cáng ấy.
Cụ nhấc máy gọi điện thoại cho Hùng, cháu trai cụ đang du học ở trời tây xa xôi…
Hùng đang nằm dài trên bãi biển ở Nice, một thành phố biển xinh đẹp đầy nắng và gió phía Nam nước Pháp. Ngồi bên phải anh là một cô bé sinh viên Pháp với thân hình của một siêu mẫu và mái tóc hung đỏ óng ánh dưới nắng vàng, hai tay nhẹ nhàng massage lưng anh. Bên trái là một anh chàng nữa người Việt Nam cũng đang nằm dài cả người ra, ấy là Bình, bạn thân của Hùng từ khi sang Pháp. Bình nói như than:
“Con Hoa đợt trước vét sạch thẻ của tao rồi biến đâu mất, bây giờ nó quay lại xin lỗi tao, nó nói vẫn luôn yêu tao mày ạ, tao nên nói gì với nó bây giờ?”
Hùng ngáp một cái.
“Bảo địt mẹ em.”
Bình vỗ vào đầu Hùng một cái.
“Mày không khuyên tao cái gì tử tế hơn được à?”
“Vậy chứ tao biết khuyên mày thế nào bây giờ? Mày vẫn muốn mất tiền ngu thì cứ để nó quay lại bám lấy mày, còn không thì kệ mẹ nó đừng liên lạc gì nữa.”
“Nhưng tao vẫn còn yêu nó.”
“Tuỳ mày thôi, muốn tình thì chọn tình mà muốn tiền thì chọn tiền.”
“Địt mẹ, sao đời lại chó thế nhỉ?”, Bình buồn bực nói, mắt liếc sang cô em xinh như mộng bên cạnh Hùng.
Bình thực sự có chút ghen tị ngấm ngầm đối với anh bạn thân nằm cạnh mình. Hùng đẹp trai, thân hình vạm vỡ và nhà lại có điều kiện nên anh không lúc nào thiếu gái đẹp bên cạnh. Còn Bình thì không được như vậy, gia đình anh không phải khá giả lắm, thu xếp mãi mới đủ tiền cho anh sang đây học, và bản thân anh thì cũng không có gì nổi bật về ngoại hình.
Bình gặp Hoa ở trường đại học, nàng là sinh viên trao đổi một năm ở trường này. Hai người đã có khoảng thời gian hạnh phúc ngắn ngủi, rồi đến một ngày Hoa biến mất không để lại một lời nhắn gì cho Bình, đau đớn hơn là trước đó nàng đã hỏi mượn anh 1000€, anh đã phải gom góp cả số tiền học bổng lẫn tiền đi làm thêm tích cóp được bấy lâu nay đưa cho nàng. Giờ nàng đã trở lại, khóc lóc nói với Bình rằng khi đó mẹ nàng ở nhà ốm nặng cần tiền gấp nên nàng mới vay anh số tiền đó chứ không có ý lừa anh. Bình đang rối bời trong lòng, chẳng biết có nên tin lời nàng nói hay không.
Nghĩ đến hoàn cảnh của mình, Bình lại ước giá như anh có một chút ưu điểm nào đó của Hùng thôi thì có lẽ đời anh sẽ khá hơn. Có thể anh sẽ không phải bận tâm về món tiền đã đưa cho Hoa, hoặc có thể anh chẳng cần Hoa nữa vì khi ấy anh đã có nhiều cô gái trẻ đẹp hơn nàng ở bên mình, giống như cô gái Pháp đang dịu dàng phục vụ Hùng lúc này chẳng hạn.
Trong khi Bình rơi vào trầm tư một mình, Hùng nằm lim dim tận hưởng bàn tay mềm mại xoa bóp trên lưng mình. Anh nhắm mắt lại vì biết rằng nếu mở mắt ra, anh sẽ trông thấy ánh mắt khát khao của Bình dành cho cô gái đang ngồi cạnh anh. Hùng biết Bình vẫn luôn ghen tị với anh, dù Bình là một chàng trai tốt và không có ý định gì xấu xa với anh cả. Anh thở dài trong lòng, bạn anh đâu có biết anh đã phải đánh đổi những gì để được như bây giờ…
Gia đình Hùng ngày trước không giàu có, nếu không muốn nói là nghèo rớt mùng tơi. Nhà nội anh là nông dân bền vững nhiều đời, còn mẹ anh thì lại là con gái rượu của ông chủ trại lợn to nhất vùng. Bố anh vì cao lớn khoẻ mạnh, lại chăm chỉ và hiền lành nên được mẹ anh để ý. Hai người bí mật hẹn hò với nhau được một thời gian thì đến một ngày, bà ngoại anh thẽ thọt nói với ông ngoại anh rằng con gái chúng ta có chửa với thằng Phúc con ông Vĩnh rồi. Ông ngoại đành nghiến răng gả con gái cho Phúc và tuyên bố từ nay về sau sẽ đoạn tuyệt tình cha con vì ông quá mất mặt với thiên hạ.
Mẹ anh theo bố về nhà, 7 tháng sau Hùng ra đời, còi cọc và yếu ớt vì sinh thiếu tháng. Lúc Hùng lên 3 tuổi, bố anh phải ra đồng bắt hàng rổ cóc về làm thịt cho con trai ăn để đỡ còi xương. Ăn nhiều đến nỗi, ông nội anh gọi anh là “thằng Cóc”. Đám trẻ trong làng cũng thường trêu chọc gọi anh là “Hùng cóc”. Hồi nhỏ Hùng thích thú vì cái tên này nghe ngồ ngộ, nhưng sau này khi đã lớn anh dần thấy ghét cái tên đó, dù ông nội anh vẫn thường xuyên gọi “thằng Cóc”.
Khi Hùng lên 10 tuổi, bố anh bắt đầu làm ăn chung với một ông bạn tên là Hải. Hai người cùng mở một cơ sở thu mua phế liệu được hơn ba năm thì đủ vốn lập hẳn một công ti tư nhân nhỏ chuyên buôn ống nước. Sẽ không có gì để nói nếu một ngày đẹp trời ông Phúc không phát hiện ra vợ mình tằng tịu với chính người bạn làm ăn của mình. Trong cơn ghen điên cuồng, ông vác dao đuổi cặp gian phu dâm phụ chạy bán sống bán chết. Ông Hải lôi được mẹ Hùng vào trong xe ô tô rồi phóng vội đi, có lẽ do quá hoảng hốt vì lần đầu tiên có người cầm dao đuổi theo mình nên ông nhấn ga không thèm nhìn đồng hồ. Kết quả là chiếc xe không làm chủ được tốc độ, đâm thẳng vào một xe tải chở ngô đi ngược chiều khiến cả hai người trong xe tử vong tại chỗ.
Sau biến cố đó, ông Phúc từ một người hiền hậu vui vẻ trở nên trầm lặng hẳn. Được sở hữu cả công ti do người bạn thân đã chết, ông dành hết thời gian vào việc buôn bán tích luỹ tài sản, chẳng màng đến những mối quan hệ trai gái dù bao nhiêu người đã ngỏ ý với ông. Còn Hùng không biết là do cái chết khủng khiếp của mẹ hay là do chất nhựa kịch độc của loài cóc đã ngấm vào máu từ nhỏ, anh càng lớn càng thâm trầm âm độc, suy nghĩ điều gì chẳng bao giờ để người khác biết nhưng luôn biết rõ người khác trong lòng bàn tay và biết cách điều khiển họ theo ý mình.
Từ năm 15 tuổi anh ý thức được rằng mình phải có sức khoẻ tốt mới có thể làm nên việc lớn, nên anh đã xin bố cho đi tập võ và tập thể hình nữa. Cậu bé Hùng cóc ngày nào giờ đã là một chàng trai vạm vỡ, có thể đấm nhau với 5 người cùng một lúc mà không xây xước gì. Hùng cũng biết chỉ có sức lực thì chưa được hoàn thiện cho lắm, cần phải bồi dưỡng cả trí óc nữa, nên sau khi tốt nghiệp cấp ba, anh tự mình xin được học bổng đi Pháp, bố anh còn cho thêm một khoản nữa để chi tiêu khi anh sang đó học.
Hùng thừa tiền lại tốt mã nên không khó để anh kiếm được những cô gái sẵn sàng lên giường với anh bất kể ngày nào, giờ nào và chỗ nào. Đám con gái sau khi được nếm mùi con cặc khủng của anh thì càng chết mê chết mệt, bám dính không rời. Đa phần là anh chán cô nọ thì chuyển sang cô kia chứ chưa ai chủ động đá anh cả. Số lượng những cô gái bị anh đá và những cô gái mong chờ được làm bạn gái anh để rồi bị anh đá có lẽ là tương đương nhau, cứ một bên thêm vào một người thì bên kia cũng phải thêm vào một người cho công bằng.
Nhu cầu tình dục của Hùng khá cao nên anh thường duy trì mối quan hệ với cả một đội quân gái đẹp, đương nhiên là cũng phải tốn kha khá tiền cho bọn họ. Về điểm này, Bình rất phục Hùng vì mặc dù số lượng “bạn giường chiếu” của Hùng đông như quân Nguyên nhưng các cô gái lại chẳng bao giờ biết đến sự tồn tại của nhau, hoặc chỉ biết đến nhau sau khi đã bị Hùng đá ra khỏi giường.
Nhìn bề ngoài, cuộc sống của Hùng rất dễ dàng và sung sướng, nhưng trong thâm tâm anh luôn có một bóng ma tâm lý không bao giờ xoá bỏ được. Anh và bố rất ít nói chuyện với nhau, cả hai đều cảm thấy day dứt trong lòng khi người thân yêu nhất của họ đã chết theo cái cách đau khổ và nhục nhã như vậy. Gia đình chỉ có ba người đàn ông, thiếu vắng bàn tay chăm sóc của phụ nữ nên lúc nào cũng lạnh lẽo và tịch mịch. Hùng không thân thiết lắm với bố, nhưng anh lại thường xuyên trò chuyện cùng ông nội vì dù sao cụ Vĩnh cũng là người yêu quý Hùng nhất trong nhà, và cũng chỉ cụ mới có thể gọi Hùng là “thằng Cóc” đầy vui vẻ và trìu mến. Đi xa nhà mấy năm, anh rất thương ông nội sống lủi thủi một mình không có ai bầu bạn, còn bố anh thì đã cưới vợ mới rồi.
Khi biết tin bố lấy vợ, Hùng rất ngạc nhiên vì bố anh vốn đã tắt lửa lòng từ lâu, giờ lại đùng cái cưới ngay một người phụ nữ về làm vợ hai. Anh tự hỏi người phụ nữ ấy như thế nào mới có thể khiến cho bố anh từ một con người lòng dạ sắt đá phải mềm lòng mà cưới cô ta về làm vợ?