Phần 6
Tắm xong, nàng quay lại giường, nhặt quần áo lên mặc lại nghiêm chỉnh. Tùng nhìn nàng chăm chú, hỏi:
“Em về sớm vậy?”
Nàng than thở:
“Bố chồng em bắt dọn dẹp lại phòng của thằng Hùng cho sạch sẽ, mấy năm rồi chẳng ai vào phòng đó cả nên bụi bẩn nhiều lắm. Em phải về sớm để dọn nhanh không ông cụ lại mắng cho nhức óc.”
Tùng vụt ngồi dậy:
“Làm gì mà cứ phải sợ lão ấy? Em bỏ quách cái nhà ấy đi, anh sẽ cưới em!”
“Cưới em á?”
“Ừ, em không tin à?”
Trâm tròn mắt nhìn hắn. Không lâu sau, nàng bật cười khanh khách, tiếng cười của nàng chọc vào lòng tự ái của Tùng.
“Cười cái gì? Hay là em chê anh không giàu bằng người ta, không cưới nổi em về?”
Trâm nói giữa lúc vẫn còn ôm bụng cười:
“Thế còn sư tử hà đông nhà anh thì làm thế nào? Em làm vợ hai một lần rồi, không muốn làm lẽ nữa đâu!”
Nghe nàng nhắc đến bốn chữ “sư tử hà đông”, Tùng giật nảy người lên. Hắn không ngờ nàng đã biết chuyện hắn có vợ ở quê. Nàng biết từ bao giờ và vì sao lại biết? Tại sao biết rồi lại vẫn vui vẻ qua lại với hắn mà không tức giận? Hắn đã nhọc công giấu giếm nàng như vậy trong khi nàng lại chẳng thèm để tâm, còn nói toạc móng lợn ra mà mặt không biến sắc nữa.
Hơi run giọng, hắn nói:
“Sư tử hà đông nào? Em nói nhảm gì thế?”
“Thôi đi, em biết từ lâu rồi, anh không cần nói dối nữa, dù sao em cũng đâu có quan tâm chuyện đó.”, nàng điềm nhiên trả lời.
“Làm… làm sao em biết? Biết từ bao giờ?”, Tùng vội hỏi.
Nàng thở dài:
“Đồ hâm ạ, hồ sơ anh nộp cho công ty khai là đã kết hôn, em làm sếp của anh thì em phải biết chứ.”
“Thế nghĩa là… em biết từ lúc anh chưa tán tỉnh em cơ à?”, Tùng trố mắt nhìn nàng, trong lòng không khỏi bối rối.
“Đương nhiên.”
“Thế mà em vẫn chịu ngủ với anh?”
“Quan trọng gì đâu, anh biết em có chồng rồi mà vẫn ngủ với em đấy thôi!”
“Không, hai chuyện này không giống nhau!”, Tùng kêu lên, “Anh tán tỉnh em chứ có phải em tán tỉnh anh đâu, tại sao biết anh có vợ rồi mà vẫn để anh tán?”
Trâm có chút khó chịu, nàng thật sự không hiểu Tùng muốn nói gì nữa. Chuyện đó có gì nghiêm trọng đâu nhỉ, hắn làm gì phải lên giọng với nàng như vậy, không lẽ hắn muốn nàng phải tốc váy gào mồm lên chửi bới, hoặc là khóc lóc rền rĩ với hắn?
“Anh làm sao thế? Chuyện này quan trọng với anh đến thế cơ à?”
Tất nhiên là Tùng thấy quan trọng, vì những người tình trước đây của hắn khi phát hiện ra hắn đã có vợ đều lập tức hoá thành quái vật, làm hắn phải cố gắng lắm mới thoát khỏi cơn điên của bọn họ. Hắn coi việc chiếm hữu người đẹp là một điều gì đó đáng tự hào, riêng đối với Trâm hắn còn nảy sinh ý muốn chinh phục. Hắn thèm muốn nàng, quyết tâm chiếm được nàng để thoả mãn dục vọng và sĩ diện với mấy thằng bạn thân, nhưng không ngờ nàng đã sớm biết tất cả, còn thản nhiên lên giường cùng hắn nữa.
Rốt cuộc, nàng là loại phụ nữ như thế nào, hắn nghĩ nát óc vẫn không thể hiểu nổi.
Không thấy Tùng nói gì, chỉ há mồm ra nhìn mình nãy giờ, Trâm sốt ruột nói:
“Anh thèm muốn em, em thèm muốn anh, bọn mình quyết định lên giường với nhau là hợp lý quá còn gì? Nếu không phải như vậy thì anh nói thử xem?”
“Ừ…”, Tùng trả lời lấy lệ.
Vậy là kế hoạch hắn cất công xây dựng bao lâu nay đã tan nát hết cả. Hắn tưởng đã chiếm được cả thân xác lẫn trái tim nàng, và định sẽ li dị người vợ quê mùa để cưới Trâm, nhưng hoá ra hắn chỉ là công cụ thoả mãn nhu cầu sex của nàng. Hắn coi trọng nàng như vậy, nàng lại chẳng thèm để tâm.
Mới hôm nọ trong lúc dục vọng dâng trào, hắn nghe loáng thoáng nàng nói yêu hắn, nhưng bây giờ tỉnh ngộ ra, những gì nàng nói chính xác là : “Em yêu cặc anh!”
Một niềm tiếc nuối dâng lên từ từ trong lòng hắn. Người đàn bà quyến rũ như Trâm, hắn rất muốn chiếm làm của riêng mình, nhưng đáng tiếc nàng không phải là người hắn có thể cưới về làm vợ. Người ta nói lấy đĩ về làm vợ còn hơn lấy vợ về làm đĩ, hắn mường tượng ra cảnh một ngày hắn cũng ngã bệnh như ông Phúc, nàng sẽ chẳng buồn rầu lấy một phút nào vì nàng còn bận ưỡn mông ra chờ một con cặc khác lấp đầy cơ thể mình.
Chủ nhật là ngày nghỉ, Trâm chẳng biết lấy cớ gì để được ra khỏi nhà đi gặp Tùng, nàng đành dậy nấu bữa sáng cho bố chồng rồi lại chui ngay vào phòng để khỏi phải nhìn vẻ mặt lúc nào cũng khó đăm đăm của ông cụ.
Ở lì trong phòng, nỗi buồn chán làm chân tay nàng bứt rứt, nàng muốn tìm cái gì đó giải trí để quên nó đi, bèn lên mạng kiếm mấy bộ phim tình cảm xem giết thời gian, xem được vài tập mà nước mắt nước mũi chảy ra ròng ròng, dùng hết cả một hộp giấy ăn.
Đang lúc xì mũi thành những tràng dài thì nàng nghe thấy tiếng gõ cửa của bố chồng. Cửa mở ra, ông cụ Vĩnh cau mày nhìn bộ dạng tèm nhem nước mắt nước mũi của con dâu, lắc đầu:
“Giờ này chị còn ngồi sụt sùi cái gì nữa hả? 11 giờ thằng Cóc về đến đây, chị sửa soạn đi rồi đưa tôi ra sân bay đón nó.”
Trâm vội vâng dạ rồi nhanh chóng thay quần áo, trang điểm qua loa.
Nghĩ đến cậu con trai của ông Phúc chưa từng gặp mặt bao giờ, nàng tự hỏi không biết nó sẽ nghĩ gì khi trông thấy người mẹ kế chỉ đáng tuổi chị mình? Nàng sẽ được chấp nhận hay sẽ phải chịu đựng ánh nhìn khinh rẻ từ con riêng của chồng?
Lúc nhận lời cưới ông Phúc, nàng chưa từng nghĩ đến hoàn cảnh này nên không mảy may lo lắng. Bây giờ cảnh mẹ kế con chồng mâu thuẫn sắp sửa xảy đến với bản thân, nàng cảm thấy cuộc đời đúng là làm khó nàng.
Nghĩ lại, nàng cũng thấy ông bố chồng mà nàng cho là lú lẫn thực ra chẳng lú chút nào, nếu không nói là rất tỉnh. Con trai ngã bệnh là ông cụ gọi ngay cháu về giữ của, chẳng để cho con dâu được động chân động tay vào tí nào hết.
Trâm còn đang mải nghĩ thì nghe thấy tiếng cụ Vĩnh gọi từ dưới nhà vọng lên: “Xong chưa Trâm ơi? Đàn bà con gái các chị làm gì cũng lề mề lắm cơ!”
“Dạ, con xuống ngay đây!”, nàng vơ vội chiếc túi xách rồi chạy xuống.
Trên đường ra sân bay, cụ Vĩnh chẳng nói chuyện với Trâm câu nào. Cụ đang mừng thầm trong lòng vì sắp được nhìn thấy thằng cháu đi học xa nhà mấy năm trời đằng đẵng, lại đắc ý vì từ nay đã có thằng cháu trông nom công ty và canh chừng cả con dâu của cụ. Từ nay cụ sẽ được ngắm mông, ngắm vú con dâu cả ngày vì Trâm chỉ quanh quẩn ở nhà, không được “đi làm” như lúc trước nữa.
Cụ Vĩnh ngồi ở ghế sau nên không nhìn được thân thể của con dâu. Hôm nay nàng lại mặc áo trễ cổ cùng cái váy jupe ôm sát vào mông và hai đùi. Khi ngồi, chiếc váy bị co lên làm cho đùi nàng phơi ra đến hơn nửa, cụ Vĩnh nhòm thấy làn da mịn màng thì hận không thể nhéo mấy cái vào đùi con dâu cho thoả cơn ngứa ngáy.