Phần 7
Đến sân bay, Trâm để bố chồng xuống ở cổng vào còn nàng thì đi tìm chỗ đậu ô tô. Loanh quanh một hồi, cuối cùng hai người cũng có thể vào ghế chờ bên trong sân bay, ngồi đợi Hùng.
Cụ Vĩnh ngồi sát cạnh con dâu, tưởng chừng như nhích một cái thôi là đùi cụ chạm vào đùi nàng, vai cụ chạm vào vai nàng. Hai lỗ mũi cụ nở ra hết cỡ để hít vào hương thơm ngọt ngào từ cơ thể nàng, trong quần cụ lại hơi nong nóng lên như sắp cương đến nơi. Cụ phải bặm môi bặm lợi dằn cơn thèm khát xuống, bắt thằng cu phải nằm im trong quần không được ngọ ngoạy.
Trong lúc cụ Vĩnh và Trâm ngồi đợi thì Hùng đã lấy xong hành lý, anh vừa bước đi vừa thận trọng nhìn xung quanh để tìm bóng dáng người thân.
Ánh mắt anh dừng lại ở một băng ghế, nơi có một ông cụ mặc áo khoác xám nhạt ngồi cạnh một thiếu phụ trẻ đẹp, gương mặt kiều diễm được trang điểm nhẹ nhàng và bộ trang phục thì phô bày hết những đường nét hấp dẫn của cơ thể.
Nhìn hai người bọn họ nói chuyện với nhau, ông cụ thì ra điều kẻ cả, còn người thiếu phụ trẻ đẹp thì tỏ vẻ nhún nhường, trong lòng anh bỗng dâng lên một nỗi lo lắng mơ hồ.
Ông trời ơi, ngàn lần đừng nói với con rằng người đang nói chuyện với ông nội chính là vợ mới của bố con, là mẹ kế của con!
Hùng chậm rãi bước về phía bọn họ. Ông nội đang nói chuyện bỗng quay ra và nhìn thấy anh, ông cụ lập cập đứng dậy, hai mắt sáng rực lên và đưa hai tay ra trước:
“Thằng Cóc đấy à? Phải mày đấy không Cóc ơi?”
Hùng lao đến ôm chầm lấy cụ Vĩnh, giọng anh hơi run:
“Con về rồi đây ông ơi! Ông đến tận đây đón con không sợ bị mệt sao?”
Cụ Vĩnh vỗ vỗ vào lưng anh:
“Không sao, bố mẹ mày chẳng đón mày được thì ông phải đón chứ! Có con Trâm ở đây rồi, ông có làm sao thì nó cũng lo được!”
Nghe thấy tên Trâm, Hùng quay sang nhìn chằm chằm.
“Chị Trâm đây là….?”
Cụ Vĩnh xua tay:
“Ấy, mày không được gọi nó bằng chị, phải gọi nó bằng mẹ đấy!”
Lời ông cụ Vĩnh nói ra, Hùng tưởng như mình bị đẩy xuống một vực sâu hun hút không thấy đáy.
Người đàn bà tên Trâm này đúng là vợ của bố anh.
Đôi mày anh nhíu lại, ánh mắt đang nồng ấm thân tình bỗng trở nên cảnh giác, giọng nói cũng lạnh nhạt hẳn đi:
“Mẹ sao?”
Trâm biết Hùng không chào đón mình, nàng cố gắng nặn ra một nụ cười, nhỏ giọng nói:
“Nếu Hùng không thích, cứ gọi tôi bằng dì cũng được.”
Cụ Vĩnh vỗ vai Hùng:
“Không sao, mày gọi nó là dì cũng được, phải nhớ nó là bậc trên của mày, không được vô lễ với nó biết chưa?”
Hùng nhìn người phụ nữ mà anh phải gọi bằng “dì”, rồi lại nhìn cụ Vĩnh. Ông nội anh xuất thân bần cố nông, chẳng được học hành gì nhiều, nên những chuyện nhạy cảm như thế này chẳng bao giờ ông cụ để ý đến, cứ xuề xoà là xong chuyện. Nhưng anh thì khác, việc một người phụ nữ đồng trang lứa lấy bố anh và trở thành mẹ kế của anh, anh không thể chấp nhận ngay trong một sớm một chiều.
Một vấn đề nữa ngoài vấn đề tuổi tác, đó là người phụ nữ ấy rất đẹp, đẹp tới mức quyến rũ, và có một nét gì rất lẳng lơ trong dáng vẻ của cô ta.
Hùng thật sự không hiểu nổi bố anh nghĩ gì lại đi cưới người phụ nữ như vậy về làm vợ, một người mà ai nhìn vào cũng phải công nhận rằng chẳng chóng thì chầy cô ta sẽ cắm vào đầu chồng những cái sừng to như sừng bò sừng trâu. Và thực tế là cô ta đang cắm sừng bố anh rồi, theo như lời ông nội anh kể qua điện thoại cách đây không lâu.
Nếu cô ta không phải vợ của bố anh, với nhan sắc rực lửa như vậy đứng trước mặt Hùng, có lẽ anh đã không ngần ngại tìm cách tán tỉnh ngay lập tức, làm sao để đưa người đẹp lên giường nhanh nhất có thể.
Đáng tiếc, người phụ nữ quyến rũ này là báu vật bất khả xâm phạm, nằm giữa những rào cản kiên cố của ngàn năm đạo đức và luân lý, khiến cho người ta chỉ có thể tò mò về báu vật ấy, khao khát báu vật ấy trong thầm lặng mà không thể vươn tay ra chiếm đoạt làm của riêng mình.
Hùng nhìn thấy vẻ thèm muốn trong ánh mắt những người đàn ông đi qua Trâm, những đôi mắt luôn dán chặt vào phần da thịt lộ ra ở cổ áo và bờ mông căng đầy trong chiếc váy jupe ôm sát. Bất giác, anh như nhìn thấy cảnh tượng khủng khiếp trong đoạn kí ức tăm tối của nhiều năm về trước.
Ông Hải, người mà cậu bé Hùng thường gọi thân mật là “chú Hải”, đến chơi nhà như thường ngày. Khi ấy ông nội đang có việc đi lên tỉnh xin giấy tờ, bố thì đến xưởng sản xuất đánh một chuyến hàng lớn, chỉ có Hùng và mẹ ở nhà.
Chú Hải nhiều tiền nên rất hào phóng, thường cho Hùng khi thì 10 nghìn, khi thì 20 nghìn để đi chơi điện tử. Bố Hùng không biết chuyện này, cứ nghĩ thằng con mình và ông bạn mình hợp tính nên tự nhiên quý mến nhau.
Ngày hôm ấy sang nhà Hùng, chú Hải lại dúi vào tay cậu một tờ 20 nghìn, bảo:
“Hôm nay chú cho 20 nghìn tha hồ chơi cả ngày nhé! Mày cứ đi chơi đi, chú sẽ nói với mẹ mày là mày đi mua hộ chú mấy thứ đồ.”
Hùng hí hửng cầm tờ tiền mới tinh thơm mùi mực in, lấy xe đạp phóng nhanh đến quán net ở cuối làng. Rủi thay, ngày hôm ấy chủ quán đóng cửa để sửa dàn máy, cậu đành thất thểu đạp xe về nhà, vừa đạp vừa thầm chửi tiên sư thằng chủ quán không biết chọn ngày sửa máy.
Về đến sân, Hùng ngạc nhiên khi thấy nhà cửa vắng lặng, cậu lẩm bẩm:
“Chú Hải bữa nay về sớm thế sao?”
Hùng cũng không quá bận tâm về chuyện đó, cậu định vào buồng trong hỏi mẹ xem mấy giờ thì được ăn cơm.
Nền nhà bằng đất nện đỡ lấy bàn chân trần của cậu êm như ru, cậu cứ thế bước đi mà chẳng phát ra tiếng động nào.
Cửa buồng hôm nay được kéo rèm che kín mít, bên trong vọng ra tiếng ai đó thở gấp, lại có cả những tiếng rên rỉ đứt quãng.
“……a….….. a….…….”
Hùng nghe rõ mồn một là giọng của mẹ mình, còn tiếng thở hổn hển nặng nhọc thỉnh thoảng xen vào thì cậu không biết là của ai.
Tò mò, Hùng rón rén lại gần tấm rèm, khẽ khàng hé một chút ra để nhìn vào, và đứng chết trân ở đó, sững sờ nhìn cảnh tượng bên trong buồng.
Giữa tấm phản lớn dùng làm giường ngủ của bố mẹ Hùng, mẹ cậu nằm ngửa ở đó, thân thể đang lắc lư không ngừng, bên trên là chú Hải, người bạn thân thiết nhất của bố Hùng, cũng lắc lư không ngừng.
Cả hai thân hình đều không một mảnh vải, mẹ Hùng quấn chặt lấy hông người đàn ông kia, Hùng còn nhìn thấy rõ khúc thịt to cồ cộ đen trũi như con rắn hổ chì giữa hai chân ông ta ra vào trong cơ thể mẹ cậu.
Những âm thanh “bạch, bạch, bạch” phát ra khi hai người va chạm cứ dồn dập vọng vào lỗ tai Hùng, cậu nuốt nước bọt, cảm thấy trong người mình có gì đó là lạ, giống như có thứ thuốc gì ngấm vào làm cho từng tế bào trong cơ thể cậu nóng lên, từ từ nhũn ra. Tim cậu đập thình thình trong lồng ngực, lòng bàn tay ướt đầm mồ hôi, và kì lạ nhất là dưới đũng quần cậu, nơi có thứ mà trẻ con gọi là “chim” còn người lớn gọi là “cặc” bỗng nhiên sưng phồng lên, nhô ra dưới lớp vải quần mỏng.
Chú Hải ra sức đẩy khúc thịt vào cái khe đỏ ửng giữa hai hàng lông đen mượt của mẹ Hùng, từ nơi đó một thứ nước gì trong trong rỉ ra, làm cho khúc thịt đâm vào tạo thành tiếng nhóp nhép. Thỉnh thoảng, chú Hải cúi đầu xuống dụi vào bầu ngực tròn đầy, rồi chú lại há miệng ngậm trọn đầu vú màu nâu nhạt, bú vú mẹ Hùng.
Cũng chính bầu ngực ấy ngày nhỏ Hùng thường ôm ấp, hít hà hương thơm ấm áp trước khi chìm vào giấc ngủ vô tư lự. Bây giờ, khi chứng kiến cảnh một người đàn ông cao lớn bú mút bầu ngực mềm mại của mẹ, những xúc cảm ấm áp ngày xưa bỗng tan biến đi hết, thay vào đó là cảm giác ngưa ngứa tê dại ở dưới chim, hơi nóng dâng đầy lên mặt và trong lòng thì không khỏi hoang mang.
Hùng từng nghe bọn con trai lớn tuổi hơn mình trêu chọc nhau, kể cho nhau những câu chuyện bậy bạ đa phần là từ những bộ phim người lớn trên mạng. Cậu bé 11 tuổi vừa háo hức nghe chuyện, vừa tò mò muốn cùng các anh lớn xem phim nóng, nhưng khi được rủ xem thì cậu lại thấy sợ sệt vì ông nội từng bảo cái đó bậy bạ, không tốt, trẻ con không được xem. Thành ra ngày hôm đó khi bắt gặp cảnh tượng chú Hải địt mẹ mình ngay trong nhà mình, Hùng mới thực sự biết chuyện người lớn địt nhau là như thế nào.
Tâm hồn thơ dại của cậu thiếu niên 11 tuổi mắc kẹt giữa hai ý nghĩ: Hùng thấy tủi hổ và căm hận thay cho bố mình vì mẹ ngoại tình với ông Hải trên chính chiếc giường ngủ của bố mẹ, nhưng cậu không thể ngăn được bản thân tiếp tục xem cảnh tượng ấy. Chú Hải nắc vào lồn mẹ Hùng một lúc lâu thì bọn họ đổi tư thế: mẹ trèo lên bụng chú Hải, ngồi lên con cặc dựng thẳng đứng, bắt đầu nhảy lên nhảy xuống để nó đâm vào bên trong liên tục. Thân thể tuyệt đẹp của mẹ được đôi bàn tay thô kệch của chú Hải vuốt ve, xoa nắn khắp từ trên xuống dưới, từ bộ ngực như hai quả bưởi lắc lư đến vòng eo hơi có chút xíu mỡ, rồi xuống hai đùi trắng mịn và chắc nịch. Cả hai cùng thở dồn dập, chú Hải vừa thở vừa nói:
“Cưỡi nhanh lên em… lồn em ngon lắm Bích ơi!”
Mẹ Hùng say mê cưỡi trên con cặc cứng ngắc, miệng hé ra rên từng tiếng:
“Hự… hự… hự…”
Dáng vẻ của mẹ bây giờ thật quyến rũ, còn đẹp hơn cả ngày thường. Dân trong làng thường bảo rằng mẹ Hùng đẹp gái như vậy lại lấy thằng nhà quê cục mịch như bố Hùng thật uổng phí. Hùng thường không để ý những lời người ta nói, cậu vẫn còn nhỏ chưa hiểu được lời họ có ý nghĩa sâu xa gì, chỉ thấy họ khen mẹ đẹp thì thấy tự hào thôi.