Phần 13
Tôi như đang bay trên chín tầng mây rơi một phát không phải xuống đất nữa mà là xuống 9 tầng địa ngục luôn. Dù có thông minh nhanh nhạy đến mấy thì ở trong hoàn cảnh này tôi cũng chỉ ú ớ:
– Ơ… em… anh…
Trang ngồi choàng dậy, tay tôi đã rút ra khỏi quần em, Trang nhìn tôi, ánh mắt em nghiêm nghị. Tôi chỉ kịp nghĩ trong đầu:
– Thôi đời mình xong rồi.
Tôi sẵn sàng đón nhận một cái tát hay một câu xỉ vả của em.
Nhưng… Trang choàng đến, em ôm chặt tôi, đầu em nép vào ngực tôi, em cứ ôm tôi, càng lúc càng chặt.
Mất mấy giây tôi mới định thần lại được, tôi từ từ ôm siết em vào lòng.
Tôi thấy yêu em quá, yêu đến phát điên phát rồ.
Tôi áp nhẹ hai tay lên má em, đẩy đầu em ra từ từ, tôi nhìn em âu yếm, ánh mắt em như biết nói, tôi cảm nhận được em muốn gì, không chờ đợi hơn được nữa, tôi đặt lên môi em một nụ hôn nhẹ.
Trời ơi, đã không còn cái lắc đầu né tránh, tôi từ từ mở mắt ra, nhìn thấy mắt em đã nhắm nghiền, đôi môi căng mọng tuổi xuân của em đang mím nhẹ, nhưng em không hề lảng tránh tôi nữa.
Tôi nhắm mắt lại và cảm nhận môi em.
Môi tôi bắt đầu tấn công môi em mạnh mẽ hơn, tôi hôn, lưỡi tôi bắt đầu tách nhẹ môi em để tiến sâu hơn, môi Trang khẽ mở để đón nhận đầu lưỡi của tôi, tôi nhẹ nhàng từng chút từng chút một, đầu lưỡi tôi đang tìm lưỡi em, rồi tôi cảm nhận thấy đầu lưỡi nhỏ xinh của Trang, nó e thẹn giống một nàng công chúa, đang e ấp chờ hoàng tử đến giải cứu, đầu lưỡi tôi đã chạm được vào đầu lưỡi Trang, tôi cảm nhận được vị ngọt ngào từ em, lưỡi tôi và em nhẹ nhàng chầm chậm cuốn lấy nhau, Trang và tôi ôm nhau chặt hơn, một tay tôi vòng xuống ôm chặt sau lưng Trang, vừa ôm tay tôi vừa sờ soạng khắp lưng em, tay còn lại tôi giữ chặt sau đầu em như thể sợ em buông ra mất.
Hai tay em thì vẫn ôm chặt sau lưng tôi.
Tôi cũng bắt đầu cảm thấy em cuồng nhiệt hơn, chúng tôi hôn nhau ngấu nghiến như sợ giây phút này sẽ trôi qua mất.
Lúc thì lưỡi tôi quyện lấy môi Trang, lúc lại ngấu nghiến cắn nhẹ hai môi em.
Đây đều là nụ hôn đầu đời của tôi và Trang, nhưng có lẽ do ảnh hưởng của bộ phim sex tôi và em đã xem, nên chúng tôi không hề thấy bỡ ngỡ trong việc này.
Tôi và Trang cứ hôn nhau không biết bao lâu nữa, cả hai như sợ nếu dừng lại thì giây phút này sẽ biến mất.
Dương vật tôi cương cứng, lừng lững bóng nhẫy lên trong quần, lúc nãy sờ âm đạo Trang, tôi đã vạch dương vật tôi ra khỏi quần lót, bây giờ nó đang không có gì che chắn ngoài lớp quần đùi mỏng manh, tôi cảm nhận được dương vật mình đang cạ cạ lúc thì vào mu âm đạo Trang, lúc thì vào bụng, vào rốn em.
Tất nhiên Trang cũng cảm nhận được, tôi bị kích thích tột độ, tôi hành động theo bản năng, tay tôi luồn xuống dưới áo Trang, tôi luồn vào trong áo Trang định vén áo em lên để sờ soạng lưng em, cơ thể em, nhưng tay Trang ngay lập tức chặn tay tôi lại, Trang dừng hôn, khẽ đẩy nhẹ người tôi ra.
Em nhìn tôi ánh mắt đầy yếu đuối, có lẽ em cũng sắp không chịu được nữa, Trang đã phải cố gắng dùng nốt chút lý trí còn lại để ngăn tôi lại.
– Anh đừng làm vậy, không được đâu, mình là anh em mà, em xin anh đấy.
Lời nói của Trang làm tôi choàng tỉnh. Tôi hiểu ra là dù tôi có yêu Trang đến thế nào, và tình cảm Trang đáp lại tôi dù có nhiều đến thế nào thì chúng tôi vẫn là anh em họ, và Trang không bao giờ chấp nhận việc đi quá giới hạn với tôi. Có lẽ giới hạn cuối cùng là nụ hôn này rồi.
– Anh xin lỗi, thực sự anh không kiềm chế nổi, anh yêu emmm. Tôi nói như sắp khóc.
Trang lại ôm chầm lấy tôi. Tôi cảm nhận được hơi thở gấp gáp ấm nóng của em phả vào tai tôi.
– Mình không thể được đâu anh… chỉ thế này thôi, em xin anh.
Tôi không biết nói gì chỉ im lặng và ôm siết lấy em, chúng tôi cứ ôm nhau như thế, không ai nói với ai câu nào. Cái cảm giác cả hai như muốn hoà vào nhau làm một nhưng không thể này nó thật vô cùng khó chịu, nó khiến con người ta bứt rứt, sống không được mà chết cũng không xong. Chúng tôi cứ ôm nhau chả biết bao lâu nữa. Như chợt nhớ ra là cũng đã muộn quá rồi, Trang đẩy nhẹ tôi ra, mặt em ngường ngượng, xấu hổ.
– Thôi anh về phòng ngủ đi không muộn, lỡ Bác lên.
– Ừ, em cũng ngủ luôn đi nhé.
Tôi đứng bước xuống giường, đứng dậy, ngắm em ngồi đó, tôi lại không chịu nổi nữa, lại cúi xuống đặt lên môi em một nụ hôn, nhưng chỉ mấy giây Trang đã dừng lại, tôi cảm nhận được nội tâm em vẫn đang giằng xé lắm, có lẽ Trang vẫn còn lo sợ cái tình yêu ngang trái này. Tôi cũng không dám cưỡng ép em, chỉ thấy thương và yêu em nhiều hơn. Một cô gái mới 15 tuổi, xinh đẹp và yếu đuối lại bị tôi cuốn vào cái tình yêu loạn luân trái ngang này.
– Anh về phòng đây… Tôi nói rồi quay lưng bước đi.
Bỗng tự nhiên Trang như chợt nhớ ra điều gì, em đứng bật dậy kéo tay tôi lại. Tôi chưa hiểu việc gì xảy ra thì em đã lấy áo của mình lau lấy lau để mấy ngón tay tôi.
– Xong rồi, anh về ngủ đi, anh là hư lắm đấy nhé. Trang mắng yêu tôi.
Tôi cười hạnh phúc, thấy vui vì sự hồn nhiên đáng yêu của em, Trang đúng mà một cô gái vô cùng ý tứ.
Nhưng cũng tiếc thật, tôi đang định về phòng rồi mút mát hai cái ngón tay ấy, tôi thèm muốn được nếm thử mùi vị dâm thuỷ của Trang, chắc nó ngọt ngào và ngon lắm.
Biết thế lúc đấy tôi mút luôn.
Về phòng, tôi nằm suy nghĩ, tiên sư con bán thuốc, thế mà nó kêu thuốc ngủ đấy tốt, hoá ra Trang có ngủ say đâu, chắc em tỉnh ngay từ lúc tôi bắt đầu sờ soạng cơ thể em, thảm nào tôi thấy em nổi da gà.
Rồi tôi mới hiểu ra, chắc lúc bị tôi sờ soạng, em bị kích thích lắm nên dâm thuỷ mới ra ướt nhẹp như vậy, nghĩ đến mà tôi thèm không chịu được, tôi vừa nằm vừa nghĩ đến cảnh vừa xong, nhớ lại cảm giác được xoa miết mép môi âm đạo em, cảm giác hôn em, tay tôi sục cặc càng lúc càng nhanh, tôi xuất hết trong quần, ngồi dậy thay quần và lau sạch sẽ, tôi nằm rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Từ sau tối hôm đấy, tôi và Trang lại bước thêm sang một trang mới nữa trong cái tình yêu anh em họ này. Tôi với Trang gần gũi nhau hơn nữa, những cái hôn nhẹ lên má, lên môi đã trở nên dễ dàng hơn đối với tôi, chỉ tiếc là thời gian còn lại ít quá, ngày mai Trang đã về nhà ăn tết rồi. Tối hôm đấy, tôi đang buồn nẫu ruột vì nghĩ đến cảnh mai phải xa em, rồi mười mấy ngày nghỉ tết tôi nhớ em thì biết nói chuyện với em kiểu gì đây, gọi điện cố định thì không dám gọi nhiều vì sợ bị nghi ngờ, với có gọi cũng chả dám nói gì tình cảm.
– Minh, Trang ơi, xuống đây mẹ bảo. Tiếng mẹ tôi gọi dưới nhà.
– Bọn con xuống đây. Tôi và Trang đi xuống không biết có việc gì, cả hai thấy cũng hơi lo lắng. Cả hai chúng tôi đều lo hay là mẹ tôi đã biết chuyện gì.
– Có việc gì thế mẹ.
– Từ lúc Trang thi đỗ vào trường cấp 3, tuy không phải là trường chuyên nhưng cũng là trường giỏi, học kỳ vừa rồi cũng xếp loại giỏi ở lớp nên bác thưởng con cái điện thoại di động, nhưng con chỉ nên dùng để liên lạc với gia đình, nếu dùng mà sao nhãng học hành là bác thu lại đấy, nghe chưa. Mẹ tôi đưa cho Trang một chiếc Nokia 8300 mới kính coong.
– Dạ, con cảm ơn Bác nhiều ạ. Khỏi phải nói Trang vui thế nào, nhưng có vẻ em vẫn ngại nên không dám bày tỏ cảm xúc, vì món quà quá đắt tiền so với một học sinh cấp 3 như em nên trông em khá căng thẳng.
– Thôi đừng ngại nữa, nhất em rồi nhé, anh đến đại học rồi mà còn chưa có di động đây nè. Tôi hích hích vai Trang trêu chọc.
– Thế của con đâu mẹ, con cũng đỗ đại học mà.
– Con đỗ đại học phần thưởng là cả cái xe máy rồi còn đòi gì nữa. Kỳ vừa rồi mẹ thấy con vẫn còn chểnh mảng học hành lắm.
– Đâu ra, còn toàn học đến khuya còn gì. Trang nghe tôi nói thì khúc khích cười trêu tôi.
– Đây, của anh đây, tôi nói trước, không lo học hành, mà cứ chểnh mảng là tôi thu lại đấy. Mẹ tôi chìa ra một cái giống hệt của Trang.
– Ô zeeee, yêu mẹ nhất trên đời. Tôi vui sướng nhảy cẫng lên, mặc dù kể cả mẹ không cho thì tiền mẹ cho tôi ăn tiêu hàng ngày tôi mà để dành cũng dư sức mua được máy này, nhưng cứ có quà là thấy sướng rồi.
– Mai mẹ cho con tiền ra mua sim cho 2 đứa luôn nhé.
– Ừ, mai mẹ đưa cho.
– Thôi lên phòng xem máy nào Trang ơi. Tôi hí hửng kéo tay Trang đi.
Lên đến phòng hai đứa bóc ngay máy ra xem.
– Eo ơi, anh ơi đẹp thế, mà sao nó nhỏ thế anh nhỉ, nhỏ xíu luôn này, hiện đại quá đi mất. Trang ngắm nghía.
– Ừ, hiện đại gần nhất bây giờ rồi đấy, tín mẹ anh không mua thì thôi, đã mua kiểu gì cũng phải mua cái xịn nhất.
– Chắc đắt lắm đúng không ạ?
– Hình như khoảng 5 – 6 tr, hôm trước thằng bạn anh vừa mua.
– Trời, đắt thế ạ, eo ơi em chả dám dùng đâu, đắt thế lỡ mất thì chết.
– Ơ, không dùng thì mai em về nhà rồi, anh nhớ em anh liên lạc kiểu gì, em không nhớ anh à?
– Ai thèm nhớ anh. Trang cúi mặt xuống xấu hổ.
– Này thì không nhớ này. Tôi vật Trang ra giường cù léc em, rồi tôi nằm đè lên em, hai mặt nhìn nhau, tôi từ từ hôn em, nhưng chỉ được mấy giây:
– Thôi anh, lỡ bác lên, em sợ lắm. Trang đẩy tôi ra.
Tôi ngồi dậy rồi hướng dẫn em sử dụng điện thoại. Sáng hôm sau, tôi đèo em đi mua sim rồi đèo em ra bến xe luôn. Chia tay, hai chúng tôi buồn buồn tủi tủi chả khác gì các cặp đôi yêu nhau bình thường. Tôi ôm em, nhưng chỉ mấy phút là em đẩy nhẹ tôi ra, vì hồi đấy không như thời bây giờ, ôm nhau nơi công cộng đã là một cái gì đấy rất khó chứ đừng nói hôn nhau.
– Về cái là phải gọi điện cho anh nhé. Anh nhớ em lắm đấy.
– Vâng, thôi anh về đi, em đi đây, em về có hơn 10 ngày, làm gì mà nhớ.
– Kệ anh. Tôi ra vẻ giận dỗi.
Nhìn gương mặt em xinh đẹp ngó mặt ra cửa sổ vẫy vẫy tôi mà tôi đã thấy nhớ em lắm rồi. Nói gì đến tận mười mấy ngày. Về đến nhà tôi đã lấy máy ra nhắn tin ngay cho em:
“Anh về rồi nhé, anh nhớ em quá”
“Em cũng thế…”
“Anh yêu em”
“Thôi em ngủ tí đây, lên xe là mắt em cứ díu lại ý” Trang cố tình đánh trống lảng câu nói của tôi.
Tôi sang phòng Trang, nằm lên giường em, tôi hít hà cái gối của em, thơm thật, đúng là đồ dùng của con gái có khác, cái gì của em cũng thơm thơm nhẹ nhàng.
Rồi tôi chợt nghĩ ra.
Đồ lót, đúng rồi, đồ lót của em, kiểu gì em cũng để lại không mang về hết.
Tôi bật dậy mở tủ quần áo của em, đây rồi, tôi đoán không sai mà.
Tôi lấy chiếc silip màu hồng nhỏ xíu xinh xinh của em ra, tôi ngắm nhìn nó, đẹp quá, xinh và đáng yêu quá, tôi đưa lên mũi rồi hít một hơi thật sâu, thơm quá, tiếc đây là mùi thơm của quần áo mới giặt, chứ không có mùi cơ thể của em, tôi lật cái đáy xilip ra, đúng chỗ này đây, đây là chỗ cái môi âm đạo của em hàng ngày vẫn áp sát vào đây, tôi đưa lưỡi vào liếm nhè nhẹ vào chỗ đấy, tôi có cảm giác như mình đang được liếm âm đạo Trang vậy, tay tôi sục nhẹ dương vật.
Tự nhiên tôi lại thấy nhớ em điên cuồng hơn.
Có lẽ đấy là cái tết chán nhất của tôi từ trước đến nay. Mấy ngày tết ngày nào tôi cũng nhắn tin với Trang từ sáng đến tối, cứ lúc nào em rảnh, không phải phụ giúp mẹ nấu nướng hoặc đi chúc tết cùng gia đình là chúng tôi lại nhắn tin. Em kể chuyện ăn tết thế nào, đi chơi những đâu, rồi kể bạn bè đứa nào cũng khen em ra Hà Nội về xinh hơn bao nhiêu lần, bla bla bla…
“Thế có thằng nào dòm ngó tán tỉnh em không đấy” tôi thấy hơi ghen.
“Nhiều lắm ạ, em của anh xinh thế này cơ mà” Trang dí dỏm.
“Cái gì, yêu đương vớ vẩn chết với anh” Tôi ghen thật.
“Em đùa thôi, mà anh nhớ nhé, em không yêu đương ai hết”
“Ơ không, ý anh là với anh thì được”
“Nói linh tinh, em không nc với anh nữa”
“Ơ anh đùa tí mà”
“Kệ anh, em đi chơi đây”
Cứ mỗi lần nói đến vấn đề yêu đương giữa chúng tôi là Trang lại đánh trống lảng như thế.
Quả thực cái tình yêu của chúng tôi.
Nó rất khó định nghĩa.
Tôi biết em đã yêu tôi rất nhiều rồi, nhưng nó như kiểu một bức tường bằng sương khói vậy.
Rất muốn bước qua, và có vẻ rất dễ dàng để bước qua, nhưng bước được qua một chân rồi thì lại thấy rất khó khăn để bước tiếp, lại phải rút chân lại.
Tôi yêu em, lo lắng và cũng biết nếu chúng tôi vượt qua giới hạn thì hậu quả sẽ thế nào, nhưng, vì ham muốn thể xác nên tôi có thể bắt chấp tất cả, miễn là có được em, được thoả mãn tình dục với em.
Nhưng em lại khác, em yêu tôi chân thành, và em hiểu được tình yêu này hậu quả sẽ khủng khiếp như thế nào nếu thực sự xảy ra, mà việc chúng tôi quan hệ thể xác sẽ chính là cái dấu ấn xác nhận tình yêu của chúng tôi bắt đầu, nó giống như tiếng súng nổ để bắt đầu một cuộc đua vậy.
Ôi, tự nhiên tối thấy mọi việc nó như một mớ bòng bong, rối rắm và tù mù, tôi thấy bế tắc thực sự. Tôi thấy buồn chán quá. Nhấc máy lên, tôi rủ hai thằng Hoàng và Nam đi nhậu.
Tối hôm đó, tôi nhậu say bét nhè, tôi chả nhớ về nhà bằng cách nào. 11h trưa, tôi mới mở nổi mắt, đầu đau như búa bổ vì cơn say hôm qua, chợt nhớ ra mang mang là lúc say, tôi có nhắn tin gì đó cho Trang rồi tắt máy, tôi vội vồ lấy điện thoại, bật nguồn, thấy máy báo một đống tin nhắn. Vội bật lên, trong cơn say tôi đã nhắn cái gì cho Trang thế này.
“Anh buồn và nhớ em quá, sao chúng ta lại là anh em họ, sao em lại là em họ của anh, sao ông trời lại ác với anh thế” Tôi nhắn trong cơn say.
“Hôm nay anh làm sao thế, anh đang ở đâu thế” Trang nhắn lại.
“Anh đang say, anh chán đời quá nên đi uống rượu, em ơi, ước gì anh và em không phải là anh em họ, để anh có thể có được em, anh không thể chịu nổi cảnh này nữa, anh muốn em là của anh, không phải là của ai khác, đời này kiếp này anh muốn em thuộc về anh, em đừng thuộc về ai khác ngoài anh được không em, anh xin em đấy, không anh chết mất” Chết rồi, sao tôi nghĩ gì lúc đấy mà lại nhắn cho Trang như thế.
“Em xin anh đừng nói nữa, anh say quá rồi, anh về nhà ngủ đi, em xin anh, đừng đi đâu nữa, về nhà ngay rồi nhắn lại cho em”
“Anh yêu em, anh muốn em thuộc về anh, có thế thôi, máy anh hết pin rồi, tạm biệt em” Chắc tôi nhắn xong câu này rồi tắt nguồn điện thoại luôn.
Sau đó là một loạt tin nhắn của Trang.
“Anh về chưa anh”
“Sao em gọi điện không được”
“Anh về chưa sao không nhắn lại cho em”
“Anh về chưa, em lo quá, gọi điện thì toàn thuê bao, nhận được tin này anh nhắn lại em luôn nhé”
“Anh ơi, em lo quá, em xin anh đừng làm gì dại dột, em xin anh đấy”
“Anh vẫn chưa về à, anh mà có làm sao em không sống nổi đâu”
Và tin nhắn cuối cùng của Trang cũng là tin mà tôi không tin nổi vào mắt mình nữa.
“Em hứa với anh, em sẽ chỉ là của anh thôi, không là của ai khác, chỉ của riêng mình anh thôi, em yêu anh nhiều lắm, xin anh đừng làm gì dại dột, em xin anh”
Trời ơi, chả nhẽ những lời em nói là thật, tôi không tin vào mắt mình nữa, tôi ngửa mặt lên trời, tôi thấy hạnh phúc, thấy vui tột độ, có lẽ đây là ngày tuyệt vời nhất của cuộc đời tôi, cơn say đã vô tình giúp tôi bộc lộ được hết những gì tôi muốn nói với Trang mà không dám nói. Tôi không thể chần chừ một giây một phút nào nữa, tôi nhắn cho Trang từng chữ một, tay tôi run lên vì hạnh phúc:
“Anh xin lỗi em, hôm qua anh say quá chả biết gì, máy hết pin lúc nào không biết, bây giờ mới mở được máy. Anh xin lỗi tối qua say quá anh nói lung tung, anh cũng chả hiểu sao mình lại có thể nói những lời như vậy với em, anh ân hận lắm, chỉ có điều, anh nhớ em rất nhiều là sự thật, anh không thể dừng nhớ em được” Tôi thăm dò thử xem phản ứng của Trang thế nào.
Tin nhắn trả lời ngay tức thì, có lẽ em đang chờ điện thoại của tôi lắm.
“Anh không sao là tốt rồi, em không muốn nói chuyện với anh từ giờ cho đến lúc em ra ngoài đấy nữa, thực sự em rất buồn và giận anh, anh làm em quá lo lắng cho anh, anh không lo cho bản thân mình thì cũng phải lo cho Bác, cho em chứ, đừng trả lời tin nhắn nữa, em không muốn nói chuyện nữa”
Ôi, Trang giận tôi thật rồi, giận vì tôi nói linh tinh với em, hay giận vì tôi nhậu say nhỉ. Thực sự tôi rối bời quá. Vậy là sao? Tôi tưởng đã được em bật đèn xanh để tôi có được em, nhưng sao bây giờ lại thế này, tôi chả hiểu như thế nào nữa.
Từ sau hôm đấy, em không hề nhắn cho tôi một cái tin, không một cuộc điện thoại, tôi có nhắn tin và gọi cho em nhưng đều thuê bao.
Tôi cứ thế chờ đợi, cứ thế cứ thế, cuối cùng cũng hết tết, mai là ngày Trang phải đi học rồi, gọi di động không được, gọi cố định thì cô chú bảo em đi xe ra Hà Nội từ trưa rồi, chiều tối hôm đấy cũng vẫn chưa thấy em lên, mẹ tôi thì đi lễ sáng mai mới về, cô Hoa về quê ăn tết vẫn chưa lên, nhà còn mỗi mình tôi, tôi cũng không biết được em đi chuyến mấy giờ để mà ra bến xe đón.
Tôi cứ hết nằm rồi lại ngồi, hết ngồi rồi lại nằm, rồi tôi ngủ quên mất từ lúc nào không biết, tôi mơ màng, tôi thấy có ai đó đang vào phòng tôi, đúng là Trang rồi, rồi tôi thấy em đứng cạnh giường tôi nhìn tôi hồi lâu, em buông nhẹ ba lô xuống, em đang mặc một chiếc áo phông bó sát màu trắng, mặc cùng quần bò.
Bỗng tôi thấy em từ từ lột áo đang mặc ra, rồi lại từ từ cởi cúc quần bò, kéo phéc mơ tuya, em tụt quần xuống từ từ, hai đùi em trắng bóc dần dần lộ ra, quần đã tụt hết ra khỏi chân em, bây giờ trên người em chỉ còn đúng bộ quần áo lót màu đen.
Cơ thể em đẹp tuyệt trần, tôi giật mình tỉnh dậy, chỉ là giấc mơ thôi sao…