Phần 23
Cả tôi và Trang sau những giây phút đắm chìm trong tình yêu thì cũng đủ trưởng thành để hiểu cái tình yêu của chúng tôi là không có lối thoát, nhưng quả thực, chúng tôi, hai con tim như chung một nhịp đập, chỉ biết yêu và yêu, bất chấp tất cả, mà chính cái sự giấu diếm lén lút lại càng làm chúng tôi say đắm hơn trong cái tình yêu này… Tình yêu loạn luân!
Chiều hôm đấy, hôm nay là một ngày đặc biệt, sinh nhật người tôi yêu, tôi đang ngồi trong phòng Trang để chờ em đi học về, tôi ngồi mân mê ngắm nghía hộp quà mà tôi bí mật chuẩn bị cho em cả tuần nay. Tôi nhìn lên đồng hồ, bình thường giờ này Trang đã về rồi chứ nhỉ, hơi lo lắng, tôi rút điện thoại ra định gọi cho Trang thì đúng lúc thấy Trang đang gọi cho tôi.
– Anh ơi, anh ra ngay đoạn chỗ quán nét đóng cửa gần trường em, cứu em với, em sợ quá. Tôi vừa nhấc máy thì nghe thấy giọng Trang đang gần khóc trong điện thoại.
– Có việc gì vậy, em có sao không, anh ra ngay đây. Tôi chưa kịp nghe thấy Trang trả lời thì đã thấy dập máy.
Không suy nghĩ thêm được gì nữa, tôi vùng dậy lấy xe phóng như điên ra chỗ Trang nói. Đến nơi tôi thấy Trang và một đứa bạn gái cùng lớp em đang bị vây giữa năm thằng choai choai. Tôi dừng xe kít một phát, lao thẳng vào giữa lũ chúng nó.
– Chúng mày làm gì em tao đấy. Tôi không giữ được bình tĩnh nữa hét lên.
– Anh ơi, bọn em đang đi về tự nhiên bọn nó chặn xe lại trêu ghẹo. Trang oà khóc luôn, đứa bạn em thì run cầm cập.
Chỗ này tầm giờ này hơi vắng vẻ, chỗ này là quán net nhưng đã đóng cửa từ lâu, bọn ôn con này chắc biết vắng vẻ nên chặn đường trêu ghẹo, nhất là đối với một cô gái xinh đẹp như Trang thì lại càng dễ thu hút chúng nó.
– Hai đứa đừng sợ, có anh đây rồi.
– Chúng mày thích cái gì hả, nói với tao đây này? Giọng tôi cứng rắn.
– Thằng này gớm nhỉ, bọn tao thích bóp mông hai đứa này đấy, có sao không? Một thằng có vẻ là đại ca của mấy thằng còn lại giọng cợt nhả, nó nói xong thì cả lũ chúng nó cười ầm lên.
– Đm mày bóp này. Tôi không giữ được bình tĩnh nữa, đấm thẳng vào mõm thằng ôn vừa nói, nói thật với ngoại hình khá là cao to nên từ bấy giờ đến nay tôi cũng chả ngán thằng nào, nhưng thực sự việc đấm đá này tôi không giỏi, nhưng nghe nó xúc phạm Trang của tôi là tôi như phát điên rồi, chả còn nghĩ gì được nữa.
Thấy thằng đại ca bị tôi đấm một phát ngã ngửa ra thì cả lũ 4 thằng còn lại ngay lập tức xông vào đấm đá tôi. Tôi đạp được một thằng, đấm thêm được một thằng nữa sau đó là chịu trận, tôi chỉ còn biết lấy tay che đầu theo bản năng. Bỗng tôi thấy ai đó đang lao vào ôm lấy mình.
– Không được đánh nữaaaa… Giọng Trang thất thanh, mở mắt ra tôi thấy Trang đang ôm lấy tôi.
– Đm con này cút ra. Một thằng tóm tóc Trang kéo ra rồi đẩy ngã em.
Nhìn thấy Trang bị ngã dúi dụi, tôi như một con thú lên cơn điên, tôi vùng dậy đẩy được chúng nó ra.
– ĐM CHÚNG MÀY THÍCH ĐÁNH CON GÁI À. Tôi gào lên.
Nhìn thấy một thanh gỗ vứt ngay bãi rác cạnh quán nét, tôi lao đến cầm thanh gỗ lên xông vào vụt túi bụi vào lũ chúng nó, không cần biết trúng đâu, tôi vụt tứ phía, tôi thấy 2 thằng ngã vật ra ôm đầu, máu me be bét, nhưng lợi thế cũng không được lâu, một thằng xông vào ôm được tôi, thằng đại ca giật được thanh gỗ từ tay tôi, tôi vùng ra được thì cũng là lúc chỉ kịp giơ tay lên che đầu đỡ những cú vụt như trời giáng của thằng đại ca.
Tôi chả biết gì nữa, ký ức cuối cùng chỉ nhớ là thấy tôi đang được đẩy vào viện, ở bên cạnh thấy Trang đang đẩy cùng, vừa đẩy Trang vừa khóc:
– Anh Minh ơi, anh Minh ơi, huhu…
Tôi tỉnh dậy, mở mắt ra thấy Trang đang ngồi cạnh, đầu đau nhói, cả người đau ê ẩm.
– Anh Minh, anh tỉnh rồi, huhu, em lo quá. Trang cúi xuống ôm tôi rồi em oà khóc như một đứa trẻ.
– Anh đang trong viện à, em đừng khóc nữa, anh thấy khoẻ rồi, không sao hết. Tôi cố an ủi Trang chứ người thì đau nhức.
– Anh chưa khoẻ đâu, em lo quá, tại em cả huhu. Trang khóc nấc lên.
– Anh không sao mà, đừng khóc nữa. Tôi xoa xoa lưng Trang an ủi.
Định thần lại tôi thấy một tay tôi bó bột, đầu thì băng bó.
– Anh bị làm sao hả em.
– Anh bị gãy một tay, đầu thì bị khâu, nhưng chỉ rách ngoài da, may mắn quá, huhu… Trang vừa nói vừa khóc nấc lên.
– Thế bọn chó kia thì thế nào, sao anh lại vào được đây.
– Bọn nó đang đánh anh thì em hét ầm lên kêu cứu, may thế nào có mấy ông bác cựu chiến binh già đi ngang qua, các bác ý xông vào can ra, rồi các bác ý cùng em đưa anh vào viện này, em gọi cho bác một lúc sau bác cũng đến ngay. Em sợ quá anh ạ huhu…
– Em đừng sợ nữa, em không sao là tốt rồi, mấy con chó, kiểu gì bố cũng tìm được chúng mày. Tôi nghiến răng, cơn ức của tôi trào lên.
– Thôi anh đừng làm thế, em sợ lắm, em thấy bác bảo bác sẽ giải quyết việc này, anh đừng làm gì nữa cả, em xin anh đấy.
– Ủa, thế mẹ anh đâu?
– Bác vừa ở đây, bác đang đi đóng thêm viện phí rồi ạ.
Một lúc sau mẹ tôi về, khỏi phải nói mẹ tôi xót tôi thế nào, mẹ tôi bảo đang cho người đi lùng xem mấy thằng ranh con đấy là bọn nào, mẹ tôi làm nghề bất động sản cũng thuộc hàng có tiếng, nên cũng va chạm nhiều, lúc nào mẹ tôi cũng có một đội sẵn sàng để giải quyết các mâu thuẫn đất cát.
Chỉ ngày hôm sau, đội của mẹ tôi đã tìm được nguyên cả lũ 5 thằng chó chết kia.
Hoá ra là 5 thằng nghiện, chúng nó ở khu khác, đói quá nên đến đây chặn đường bọn học sinh để xin đểu tiền, hôm đó chúng nó gặp Trang xinh quá nên xoay sang trêu ghẹo sàm sỡ, đúng là mấy con chó cặn bã của xã hội.
Người của mẹ tôi cho chúng nó một trận nhừ tử, tôi nghe một ông anh trong đội kể lại là cả 5 thằng đều bị đánh gãy một tay và cấm bén mảng đến khu này nữa.
Nói thật là tôi nghe cũng hơi choáng, vì không nghĩ mẹ mình lại rắn đến thế, nhưng thấy ông kia kể là 5 thằng chúng nó sợ bị mẹ tôi cho lên phường cả lũ, tội làm tôi gãy tay cũng đủ cho chúng nó bóc lịch dài dài nên tự xin hình phạt, với cái lũ nghiện ngập thì thương cũng không được.
Tôi nằm viện 1 tuần thì về nhà, khỏi phải nói, ngoài thời gian đi học ra, thì những lúc ở nhà, Trang chăm sóc hầu hạ tôi còn hơn cả vua chúa, tôi muốn gì được đấy.
Món quà sinh nhật tôi tặng Trang là một bộ quần áo, Trang thích lắm, mê mẩn ngắm suốt, mỗi tội kế hoạch đưa em đi chơi sinh nhật bất ngờ của tôi đổ bể, nhưng Trang cũng chả bận tâm đến sinh nhật mình nữa, đối với em bây giờ việc chăm sóc chiều chuộng tôi mới là tất cả.
– Trang ơi, anh thèm… sữa quá.
– Thèm cái gì, vớ va vớ vẩn, anh đang chưa khỏi đâu, nói linh ta linh tinh.
– Kệ anh, cho anh đi mà. Mặt tôi tội nghiệp nài nỉ.
Trang không nói gì, em đi ra ngó xuống xem cô Hoa đang làm gì, rồi quay lại khóa cửa cẩn thận, Trang lại gần tôi, em vén áo lên, cởi áo lót. Tôi ngay lập tức dùng tay còn lại kéo Trang lại gần rồi vục mặt vào bú mút cặp vú tuyệt đẹp của Trang, lưỡi tôi đá đá hai đầu ti đỏ hồng của Trang.
– Ư ư ư ư… Anh là cái đồ dê già… ư ư ư.
– Kệ anh, của anh mà, anh thèm quá, không chịu nổi mất, Trang ơi, hay em…
– Anh còn muốn gì nữa, không được đâu nhé, anh đang chưa khỏi đâu, người còn tím bầm khắp nơi kia kìa.
– Hay em mút cho anh được không, anh thèm chết mất. Tôi tranh thủ gạ Trang mút chim cho tôi, điều mà tôi vẫn thầm ao ước bấy lâu nay.
– Koooooo… em không làm được đâu, em ngại lắm. Mặt Trang ửng hồng lên vì xấu hổ.
– Nhưng anh thích em làm thế lắm, giống như anh làm cho em ý, em có thích không, có sướng không hả?
– Em… có, em thích anh làm cho em lắm, nhưng em ngại lắm, huhu.
– Em mà mút cho anh, anh cảm thấy được em yêu anh nhiều, em làm cho anh đi, áiiii, đau quá… Tôi giả vờ đau tay để ép Trang.
– Ôi, anh có sao không, anh đau lắm à. Mắt Trang rưng rưng.
– Thôi được rồi, em hứa là sau khi anh khỏi, em sẽ làm cho anh, eo ngại chết đi được.
– Em hứa nhé, hihi, thích quá đi mất, anh yêu em nhiều lắm. Tôi kéo Trang xuống mút chụt vú em một cái.
– Anh dê ơi là dê ý. Trang cốc đầu yêu tôi.
Một tháng sau các vết thương của tôi mới lành hẳn, tay thì vẫn chưa được tháo bột nên đi học hôm mẹ tôi rảnh thì anh lái xe đưa tôi đi, hôm thì nhờ mấy đứa bạn ở lớp qua đón.
Cả tháng nhịn sex với Trang mà tôi như phát cuồng, nhưng Trang nhất định không cho tôi làm tình vì sợ ảnh hưởng đến các vết thương của tôi, em nói khi nào tay tháo bột hẳn em mới cho tôi.
Tôi chưa kịp tháo bột thì Trang cũng đã được nghỉ hè, bố mẹ Trang mặc dù rất nhớ con nhưng bảo Trang ở lại chăm sóc tôi đến khi tôi khỏi hẳn tay thì hãy về, Trang cũng muốn thế nhưng tôi cảm nhận được em cũng rất nhớ nhà, ở cái tuổi đáng nhẽ vẫn được gia đình chiều chuộng chăm sóc, nhưng lại phải sống xa nhà thì đương nhiên Trang rất nhớ và muốn về với gia đình rồi.
– Trang ơi, anh bảo, mai em về đi, anh khỏi rồi, có sao nữa đâu, tay thì chắc cũng chỉ tuần sau là tháo bột thôi, em không phải lo đâu. Tôi ngồi trên giường, kéo Trang vào lòng rồi thủ thỉ.
– Không, khi nào anh khỏi hẳn em mới về. Trang ngoái lại nhìn tôi, đôi mắt em long lanh.
– Em ở đây cũng có giải quyết được vấn đề gì đâu, anh cũng được nghỉ hè rồi, cũng chỉ ăn rồi ngủ, có phải làm gì đâu. Tôi ôm Trang và đan tay tôi vào tay em.
– Không giải quyết được vấn đề gì á, anh nhớ nhé, em dỗiiiii luônnnn… Trang phụng phịu.
– Koooo, ý anh là anh tự lo được, đương nhiên là anh không muốn em về rồi, em về anh nhớ phát rồ ý chứ.
– Anh là cái đồ dẻo mỏ, vừa kêu em về đi, ở đây không giải quyết gì, bây giờ lại ra cái vẻ nhớ nhung. Trang quay lại véo tai tôi.
– Thì đúng là anh không muốn em về, nhưng em đi lâu như vậy, cũng nhớ nhà đến phát khóc đi được, anh biết thừa, mà anh không muốn người yêu anh buồn đâu, nên em về đi, anh không sao đâu.
– Không, em chăm anh đến khi nào anh khỏi thì thôi. Giọng Trang có vẻ quyết tâm.
– Thôi thế này nhé, em về đi, xong khi nào anh tháo bột, anh sẽ cùng mẹ đi về nhà em chơi, từ hồi lấy bằng xe toàn đi loanh quanh, chưa được dịp nào đi xa cả.
– Thật không, anh nói thật à, anh hứa nhé. Trang quay ngoắt người lại, em có vẻ rất sung sướng khi nghe tôi nói vậy.
– Thật, anh cũng muốn về nhà em chơi lắm, phải về thăm nhà người yêu anh chứ, lâu lắm chưa về rồi.
– Ai là người yêu anh, còn mơ nhé. Trang ngượng nghịu.
– Này thì không phải người yêu này. Tôi xoay mặt Trang lại đặt lên môi em một nụ hôn, lưỡi tôi quyện vào lưỡi Trang.
Sáng hôm sau, mẹ tôi cho xe đưa Trang ra bến xe, tôi nói với mẹ tôi là tôi thuyết phục mãi Trang mới chịu về, cứ đòi ở lại chăm sóc tôi, mẹ tôi cứ suýt xoa mãi, ước có một cô con gái như thế. Tôi thầm nghĩ trong đầu “giá mà con được cưới Trang có phải mẹ có một cô con dâu tốt không” Nghĩ đến đó tự dưng tôi lại thấy buồn, ước gì chúng tôi không phải anh em họ, để tôi có thể đường đường chính chính yêu Trang, cưới Trang làm vợ. Còn thực tại thì…
Bình thường về đến nhà là có Trang bên cạnh, giờ đây bước vào phòng tôi thấy hụt hẫng thế không biết, nằm lên giường em, tôi vục mặt vào gối của Trang, hít hà cái mùi thơm của Trang còn vương trên gối, thơm quáaa… Cái tình yêu đầu đời này sao nó đẹp đến thế, nhớ nhung, buồn bã, rồi hạnh phúc, sung sướng, đúng là cái gì đầu tiên cũng luôn mang lại cho con người ta sự hưng phấn tuyệt diệu.
Hai tuần trôi qua, ngày nào tôi với Trang cũng nhắn tin với nhau phải đến hàng trăm tin nhắn, hết trêu chọc, rồi nhớ nhung, rồi Trang kể chuyện ở nhà, rồi em kể ở nhà em nhiều thằng bạn cũ của em bâu xâu đến nhà em để tán tỉnh, tôi nghe mà ghen đến phát điên, chỉ muốn về ngay mà bắt Trang ra ngay đây.
Rồi cũng đến ngày tôi tháo băng, vừa tháo xong, tôi nói ngay ý kiến về nhà Trang chơi:
– Mẹ ơi, mình làm một chuyến về nhà Trang chơi đi, lâu lắm rồi con chưa về nhà cô chú, với con cũng muốn thử lái xe xa, chứ từ hồi có bằng, chỉ thỉnh thoảng lái loanh quanh Hà Nội thì làm sao mà giỏi được.
– Không được, tay con còn yếu, lái làm sao được.
– Tay con khoẻ rồi mà, thế hay thêm một tuần nữa thì mình đi được không mẹ, mẹ cho cả lái xe đi, con chỉ lái thêm thắt vào thôi, đi mẹeee…
– Thôi được rồi, để mẹ thu xếp công việc đã, chắc có đi cũng chỉ đi được khoảng 3 ngày thôi.
– Eo, cả đi cả về tính ra mất hơn 1 ngày rồi còn đâu, thôi mẹ cố đi 4 ngày đi vậy, nhé mẹee…
– Đòi hỏi, lắm chuyện, thôi để tính sau.
Tôi nhắn tin ngay cho Trang báo tin vui:
– Em ơi, chắc tuần sau anh về nhé hihi.
– Thật không ạ, aaaaaa, thích quá, anh về em đưa anh đi chơi khắp nơi luôn.
– Ừ, anh sẽ lấy xe đèo em đi khắp nơi, nghĩ thôi đã thấy thích phát rồ rồi.
– Vâng, eo tận tuần sau cơ ạ, anh làm em háo hức quá đi mất.
– He he, nhớ anh quá à.
– Koooo, còn lâu nhé, chả nhớ gì cả, ai thèm nhớ.
– Em nói dối dở tệ, anh biết thừa, về anh sẽ… cho bõ cơn nhớ.
– Anh chỉ dê là giỏi, nhưng mà em bảo cái này…
– Em nói đi, làm gì mà ấp úng thế.
– Anh về anh đừng làm gì nhé, không được đâu, ở nhà em bố mẹ hay lên phòng bất ngờ lắm, với cái Huyền nó nghịch lắm, nó có thể chạy lên bất kỳ lúc nào nên em sợ lắm, anh ạ.
– Hixxx, chán thế nhỉ, thôi em đừng lo, anh hứa sẽ kiềm chế, được gặp em là anh sướng lắm rồi, anh nhớ em quá…
– Em cũng thế…