Phần 30
5 ngày sau…
– Trang ơi, dậy ăn cháo đi em, anh mua chỗ hàng bọn anh hay ăn, ngon lắm, dậy cố ăn đi, anh xin em đấy.
– Em không muốn ăn đâu, anh kệ em đi.
– Anh xin em đấy, em muốn mắng muốn chửi anh thế nào cũng được nhưng anh xin em, em phải cố ăn để còn mau khoẻ lại, bác sĩ dặn 10 ngày đầu phải thật giữ gìn không sau này nguy hiểm lắm, anh xin em đấy.
– Anh để đấy đi, tí em ăn, anh về phòng đi, để em yên tĩnh, em không muốn nói chuyện với anh lúc này.
– Ừ, anh để đây nhé, em cố gắng ăn đi, em cứ thế này anh không sống nổi mất.
Trang vẫn quay đầu vào trong tường, vẫn là Trang của tôi đây, nhưng sao tôi thấy xa lạ quá, tôi không còn cảm nhận được sự thân thuộc, cảm nhận được hơi ấm của tình yêu từ em nữa, tôi cảm thấy giờ em như một con người khác, không còn là Trang của ngày hôm qua nữa. Tôi lặng lẽ đi về phòng, ngồi xuống giường, hai tay ôm đầu, tôi gục mặt xuống và khóc, tôi đau đớn vô cùng khi thấy em, người con gái tôi yêu hơn chính bản thân mình đang phải chịu đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần, một cô gái mới 17 tuổi, non nớt và tinh khiết như bông hoa mới chớm nở, làm sao có thể chịu đựng nổi chuyện này đây. Và chính tôi, chính tôi với cái dục vọng ghê tởm của mình đã đẩy em vào hoàn cảnh này, tôi ân hận, và căm thù chính bản thân mình.
Cả cuộc đời này tôi sẽ không bao giờ có thể quên được gương mặt Trang khi bước ra từ cái căn phòng kinh khủng đó, không còn vẻ tươi vui hồn nhiên, không còn nụ cười tinh nghịch, không còn ánh mắt trong veo như giọt sương sáng sớm mà tôi vẫn thường thấy ở Trang, thay vào đó là một gương mặt vô hồn, em không khóc nhưng tôi cảm nhận được nỗi đau đớn, nỗi sợ hãi, nỗi buồn đến tột cùng trên khuôn mặt em.
Tôi dìu em lên xe, tôi rất muốn hỏi xem em thế nào nhưng tôi không thể mở miệng nổi, Trang cũng không ôm tôi như mọi khi, em ngồi cách xa tôi, tôi và em chỉ cách nhau vài gang tay nhưng sao tôi cảm giác chúng tôi như hai người xa lạ, bác sĩ dặn trong 10 ngày đầu tuyệt đối không được hoạt động mạnh, uống thuốc và nghỉ ngơi, nếu không có thể ảnh hưởng đến khả năng sinh nở sau này, tôi phải nói dối mẹ tôi là Trang bị ốm, chắc cảm cúm gì đấy để Trang xin nghỉ học 5 hôm. Chúng tôi đã vượt qua được chuyện này, không ai hay biết, nhưng… sự thật là, tôi và… nhất là Trang, không biết đến bao giờ em mới có thể quên đi và vượt qua được những gì em vừa trải qua, có lẽ không bao giờ, vĩnh viễn không bao giờ…
Giá mà hôm đấy tôi không cố làm tình với Trang khi không có biện pháp bảo vệ nào, giá mà tôi không đi chuyến đi đấy, giá mà… tất cả chỉ là sự hối hận muộn màng, tôi đã sai ngay từ đầu, sai ngay từ cái ngày đầu tiên tôi lên kế hoạch tán Trang và tìm cách chiếm đoạt Trang.
Tôi và em yêu nhau, một tình yêu chân thành và thuần khiết, tôi và em có con với nhau, kết quả của một tình yêu đẹp, nhưng rồi sao, chúng tôi không thể thay đổi sự thật là chúng tôi cùng chung huyết thống, ai trên đời này có thể chấp nhận cái thứ tình yêu đấy của chúng tôi. Bỏ đi ư? Trốn đến một nơi nào đó rồi sống hạnh phúc suốt đời ư?
Không! Đến trên phim cũng không có chuyện đấy xảy ra, chúng tôi yêu nhau một cách mù quáng, chúng tôi chìm đắm vào tình yêu loạn luân này và cố tình quên đi mọi sự thực để lao vào yêu nhau… Tình yêu của chúng tôi như một giấc mơ đẹp, nó đẹp đến tuyệt vời, đẹp đến khiến tôi và Trang không muốn tỉnh giấc nữa… và rồi chuyện này xảy đến, nó giống như một tiếng chuông báo thức, báo cho tôi và Trang tỉnh dậy, giấc mơ dù có đẹp đến mấy thì mãi vẫn chỉ là giấc mơ.
Thời gian nặng nề trôi qua, tôi cố gắng chăm sóc Trang hết sức có thể, nhưng cũng phải thật khéo léo không mẹ tôi sẽ sinh nghi, rồi 10 ngày khủng khiếp đấy cuối cùng cũng trôi qua, Trang đã đi học trở lại. Tôi và em không biết phải nói với nhau cái gì mỗi khi chạm mặt, em lảng tránh tôi, tôi cũng không biết làm thế nào nữa, chỉ cố chăm sóc em từng chút một, tôi cảm nhận được sau biến cố vừa rồi, Trang trưởng thành hơn rất nhiều, không, phải gọi là bị bắt phải trưởng thành, có lẽ Trang bắt buộc mình phải mạnh mẽ lên để vượt qua được chuyện này.
Nhưng… Trang cuối cùng vẫn chỉ là một cô gái yếu đuối, em còn quá non nớt để có thể chịu đựng được chuyện khủng khiếp này. Hàng đêm tôi vẫn đứng ngoài cửa, áp tai vào, tôi nghe thấy tiếng Trang khóc thút thít, tôi đau đớn vô cùng, ân hận và trách bản thân mình là tất cả những gì tôi cảm nhận được trong những ngày tháng đó… tôi sợ mất em mãi mãi…
Thời gian có thể chữa lành tất cả ư, không, điều tôi lo sợ nhất cuối cùng đã đến. Một buổi chiều tầm hơn 1 tháng sau. Tôi lê bước mệt mỏi và nặng nề lên phòng, ngó qua thấy cửa phòng Trang vẫn đóng chặt như mọi ngày, tôi buồn bã vứt cái cặp xuống đất, rồi thả người xuống giường, tôi nhìn lên trần nhà suy nghĩ mông lung, chán nản thật sự, bỗng đánh mắt ra phía bàn học, có cái gì đó trên bàn tôi, một mẩu giấy, đúng là một mẩu giấy, chắc chắn là của Trang rồi, cuối cùng thì em cũng đã chịu mở lời với tôi, tôi choàng dậy, nhao đến, đúng nét chữ xinh xắn của Trang đây rồi:
“Anh mở ngăn bí mật của bọn mình nhé” Chúng tôi có một chỗ bí mật để cất riêng những bức ảnh tình cảm chụp chung, những gì cần giấu kín chúng tôi đều cất vào đấy, gọi là ngăn bí mật, thực ra nó là một chiếc hộp có khóa, tôi và Trang mỗi người cầm 1 khóa, cất kín dưới đáy tủ quần áo của tôi.
Tôi ngay lập tức mở ra, một phong bì thư, tôi như chết lặng, tôi thấy có gì đó không ổn rồi, tôi run run mở phong thư ra, vẫn những nét chữ ngay ngắn xinh xinh của Trang…
‘Gửi Anh của em!
Lúc anh đọc được bức thư này thì chắc em đang trên xe và đi được khá xa khỏi Hà Nội yêu mến này rồi, em xin lỗi vì ra đi mà không từ biệt anh, nhưng em sợ, nếu đứng trước mặt anh, em sẽ không đủ can đảm để rời xa anh, em nói với Bác và bố mẹ em lý do để em trở về nhà học tiếp cấp 3 là vì em nhớ nhà quá, em không chịu nổi nữa, em cũng thuyết phục bác đừng nói với anh sớm vì sợ anh sẽ can ngăn và sợ anh buồn, nên anh yên tâm là mọi người không nghi ngờ gì chuyện của anh và em đâu.
Anh à, ngay lúc này, em chỉ muốn có anh ở bên, ôm em thật chặt và nói với em: Tất cả những việc vừa rồi chỉ là một giấc mơ thôi, một cơn ác mộng thôi, rồi khi tỉnh lại, anh và em, hai chúng mình sẽ lại trở về những ngày tháng hạnh phúc tuyệt đẹp trước kia.
Nhưng không, cuối cùng thì vẫn không thể anh ạ, chuyện của chúng mình, tình yêu của anh và em là không thể đúng không anh. Anh ơi, em mong anh đừng buồn và đừng suy nghĩ gì cả, em không trách anh dù chỉ một chút đâu, tất cả vẫn chỉ là hai chữ “giá mà…” cuối cùng vẫn chỉ là ước mơ thôi anh nhỉ?
Những tháng ngày qua, từng giây từng phút, từng khoảnh khắc em được ở bên anh là quãng thời gian hạnh phúc nhất mà em có được trong cuộc đời. Được anh yêu thương chăm sóc, và được yêu anh… em cảm ơn anh đã dành tình yêu đấy cho em, em nhớ anh nhiều lắm, quãng thời gian vừa qua lúc nào em cũng chỉ muốn được nhào vào lòng anh, được ôm anh, được khóc trong vòng tay anh…
Nhưng em không thể, em hiểu là tất cả đã dừng lại rồi. Em không ân hận về những gì em đã làm, nên em mong anh cũng đừng tự trách, tự dằn vặt bản thân mình nữa, anh hãy vì em mà vượt qua được chuyện này, cố gắng chăm sóc bản thân mình, đừng thức khuya và chơi game nhiều nữa, em cũng sẽ cố gắng tự chăm sóc bản thân mình tốt nhất vì anh. Anh hứa với em nhé, anh và em, chúng mình hãy sống thật tốt… vì nhau anh nhé.
Còn một điều cuối cùng nữa, anh phải hứa với em, anh đừng cố gắng liên lạc với em nhé, số điện thoại này em sẽ không dùng nữa, anh cũng đừng gọi điện cố định vì như thế, bố mẹ em sẽ nghi ngờ đấy, chuyện em bỏ về giữa kỳ học này đã là bất bình thường lắm rồi. Anh à… em nói tất cả lý do trên, nhưng thêm nữa, lý do quan trọng nhất là… nếu anh còn liên lạc với em, em sợ mình sẽ không thể chịu đựng được, em sẽ không đủ quyết tâm mà sẽ lao đi gặp anh mất, em cũng chưa biết những ngày tháng tới, em sẽ làm cách nào để có thể vượt qua nữa, khi mà em đã quá quen thuộc với hình ảnh của anh, với tình yêu anh dành cho em…
Chúng mình cùng cố gắng vượt qua anh nhé.
Anh ơi, em yêu anh nhiều lắm, yêu hơn chính bản thân mình, yêu hơn bất cứ thứ gì trên đời này, em cảm ơn anh vì đã dành tặng cho em quãng thời gian tuyệt vời vừa qua, em chúc anh luôn hạnh phúc trong cuộc sống này. Em yêu và nhớ anh vô cùng. Em của anh!
Tái bút: Em lấy của anh một cái áo trong tủ nhé, em muốn giữ làm kỷ niệm để những lúc nào nhớ anh quá em sẽ mang ra để ngắm, em cũng tặng lại anh một cái áo em để bên phòng đấy’
Mắt tôi nhoè đi, tôi oà khóc như một đứa trẻ, tôi ngồi khuỵu xuống, ôm chân và vục mặt vào đầu gối, tôi khóc vì đau đớn, điều tôi lo sợ nhất cuối cùng cũng đã xảy đến, tôi và em, chúng tôi đã mất nhau thật rồi, tôi cảm nhận được nỗi buồn đến vô hạn của Trang trong bức thư này, nhiều dòng chữ bị nhòe vì nước mắt của em, chắc em đã khóc rất nhiều khi viết ra những dòng này, tôi thu mình lại, người tôi run lên, tôi khóc vì đau đớn, vì thương Trang, và cả vì nhớ Trang nữa… Tôi rút điện thoại ra bấm gọi cho Trang, đầu dây bên kia chỉ còn tiếng đọc lạnh lùng của tổng đài.
Tôi đứng bật dậy, tôi lững thững đi sang phòng Trang, mở cánh cửa ra, phòng em hôm nay trống trải quá, vẫn cái giường, vẫn cái bàn đây, tôi vẫn còn cảm nhận được mùi cơ thể em còn phảng phất trong phòng, cái áo tặng tôi em xếp ngay ngắn trên giường, là chiếc áo thun mà ngày đầu tiên tôi gặp Trang, tôi cầm chiếc áo lên hít hà, tôi cảm giác như em vẫn còn đây, tôi, nắm chặt chiếc áo rồi ôm mặt, tôi khóc, cuộc đời tôi có lẽ sẽ không bao giờ có thể quên được cái cảm giác lúc đó, nó hụt hẫng, đau đớn, quả thực quá sức chịu đựng của tôi.
Tối đó, mẹ tôi về và có nói chuyện với tôi, mẹ tôi nói khổ thân Trang, nhớ nhà thế mà phải chịu đựng gần 2 năm nay, rồi mẹ tôi lo không biết về đó Trang có học tốt được không, tôi thì chỉ biết trả lời ù ù cạc cạc cho qua. Đầu óc tôi lúc này thì nó rỗng tuếch rồi, còn nghĩ được gì nữa đâu.
Các bạn có hiểu cái cảm giác, người mình yêu thương nhất bỏ đi, mà không làm thế nào liên lạc được, không biết người ấy sống ra sao, mà bản thân mình bất lực không làm gì được, cái cảm giác ấy nó đan xen của nhớ nhung, ân hận, sốt ruột, lo lắng, dằn vặt, cảm giác lúc nào cũng dày vò trong tâm can. Tất cả gói gọn trong hai chữ KINH KHỦNG. Thật sự cảm giác của tôi lúc đó là sống không bằng chết. Tôi tìm mọi cách liên lạc với Trang, đi động thì em tắt máy, nhưng tôi vẫn điên cuồng nhắn tin, rồi yahoo, tôi cũng không bao giờ thấy em sáng níc nữa. Không thể chịu nổi nữa tôi điện thoại cố định về cho Trang.
– Alo chú ạ, cháu Minh đây ạ, chú cho cháu gặp Trang với ạ, cháu dặn em nó mấy việc này với ạ.
– À Minh à, ừ để chú gọi nó nhé, Trang ơi, anh Minh gọi này, xuống ngay nhé.
– Anh… em đây.
– Em à, anh…
– Anh không nhớ em dặn gì à, anh muốn bố mẹ em nghĩ ngờ, rồi mọi chuyện vỡ lở ra à, anh đừng liên lạc với em nữa, thế nhé, em cúp máy đây. Tôi chưa kịp nói thì Trang đã cúp máy rồi.
Hụt hẫng là cảm giác của tôi lúc này, vẫn là giọng nói dễ thương của Trang, nhưng bây giờ nó có gì đấy lạnh lùng và nghiêm nghị. Chả nhẽ em không nhớ tôi, em đã quên được tôi rồi sao, hay em đã có người khác ở nhà. Rồi cơn ghen như bùng cháy trong tôi. Tôi không thể chịu được thêm dù chỉ một phút giây nào nữa, tôi nói dối mẹ tôi là đi picnic cùng lớp đại học.
Ngay sáng hôm sau, tôi ra bắt xe về nhà Trang, quá trưa tôi đã về đến nơi, tôi bắt xe ôm thẳng ra cái chỗ rừng cây gần nhà Trang, tôi điện thoại về số cố định, hôm nay là chủ nhật, chắc chắn Trang có nhà, lần này Trang nhấc máy luôn, tôi như vớ được vàng, may mắn quá, chỉ sợ bố mẹ em nhấc máy lại sinh nghi.
– Alo ai đấy ạ.
– Trang ơi, anh đây.
– Em đã nói rồi, sao anh vẫn thế, em cúp máy đây.
– Khoan đã, anh đang ở chỗ rừng cây gần nhà em, chỗ lần trước ý, em ra gặp anh một chút được không, em không ra anh không về đâu.
– Trời ơi, anh điên rồi, anh ở nguyên đấy, đừng đi đâu, em ra ngay đây.
Tôi mừng như phát điên, tôi sắp được gặp Trang rồi, tôi nhớ em vô cùng, nhớ đến phát rồ phát dại. Một lúc sau thấy em đi xe máy ra, Trang của tôi đang đứng trước mặt tôi đây rồi, em vẫn thế, không thay đổi gì, vẫn xinh đẹp tuyệt trần, nhưng có vẻ em gầy hơn trước nhiều.
– Anh… nhớ em nhiều lắm.
Trang không nói gì, mắt em rưng rức, rồi hai hàng nước mắt chảy dài trên má em. Tôi định choàng đến ôm em nhưng ngay lập tức Trang đẩy tôi ra.
– Anh điên à, ai thấy thì sao, anh về đi, và đừng bao giờ làm như thế này nữa, nếu anh còn làm như thế này nữa em sẽ không sống nổi đâu, em xin anh đấy. Trang vừa nói vừa khóc.
– Anh… nhưng anh nhớ em quá, anh chịu không nổi, anh yêu em nhiều lắm… hay em có người khác rồi…
– Thôi anh im đi, đừng nói nữa, anh về ngay đi, em về đây không đi lâu quá bố mẹ nghi ngờ, đây là lần cuối cùng em gặp anh thế này, nếu anh còn về thế này nữa, em sẽ không bao giờ nhìn mặt anh nữa đâu. Anh đứng đấy em sẽ đi ra gọi xe ôm vào đón anh. Nói rồi Trang lên xe quay đi, tôi chỉ kịp nhìn thấy người em run lên, mắt em đẫm lệ.
Tôi đứng nhìn Trang đi khuất, tôi lững thững đi bộ, tinh thần như vừa trên trời rơi xuống vực sâu vậy. Một lúc sau thì thấy có xe ôm phóng đến, tôi lên xe rồi ra bến, tôi lủi thủi chờ có chuyến về Hà Nội, lên xe được một lúc, đang ngồi nhìn vô định ra ngoài cửa sổ thì bỗng có tiếng tin nhắn.
“Anh lên xe chưa, em xin lỗi, em cũng nhớ anh lắm, nhưng em xin anh, anh đừng làm thế này nữa, em khổ lắm rồi, từng giây từng phút em phải cố gắng để quên anh, để bớt nhớ anh, em phải nghĩ ra đủ việc để làm… để có thể bớt nhớ anh. Nếu cứ thế này, em sẽ không sống nổi mất, anh biết không. Em chẳng có ai cả, em mãi mãi chỉ của riêng anh thôi. Anh chỉ cần báo là anh đã lên xe chưa thôi, sau đó anh đừng tìm cách liên lạc với em nữa, em sẽ vứt sim này đi, em xin anh đấy, em thực sự không thể chịu nổi nữa. Em qua sức chịu đựng rồi anh ạ…”
Tôi thương em quá, tôi quá ích kỷ khi nghi ngờ em, tôi hiểu ra tôi nhớ nhung đau đớn 1, thì Trang còn khổ sở hơn tôi gấp nhiều lần, em vẫn chỉ là một cô gái yếu đuối và tình cảm.
“Anh lên xe rồi, anh hiểu rồi, em ơi, anh nhớ và yêu em nhiều lắm, tạm biệt em, chúng mình cùng cố gắng sống tốt vì nhau em nhé, anh yêu em” tôi nhắn tin lại.
Ngoài trời bắt đầu đổ mưa, từng hạt mưa hắt vào kính xe, tôi nhìn lên vô định, buồn và hụt hẫng là tất cả những gì tôi có lúc này, rồi không biết, những tháng ngày tiếp theo, tôi và Trang, chúng tôi sẽ sống ra sao đây…