Phần 7
Tôi giật mình tỉnh giấc ngồi bật dậy, đó là một giấc mơ, một cơn ác mộng, tôi đổ mồ hôi đầm đìa, Trang vẫn ở quê chưa lên mà…
Không, đó là sự thật, trời ơi, tôi biết làm cái gì bây giờ, tôi đổ người xuống giường một cách vô vọng, tôi nhớ lại từng chi tiết chuyện buổi chiều tối mà tôi muốn quên đi mà không được.
Lúc đó tôi chỉ kịp kéo vội quần lên, còn Trang thì quay ngoắt người chạy một mạch về phòng đóng cửa phòng rầm một cái. Tôi định thần mất một lúc thì sang phòng Trang.
– Trang ơi cho anh giải thích. Tôi gõ cửa.
– Khôngggggg, anh về phòng đi, kệ em. Giọng Trang đứt quãng, em đang khóc rồi.
Tôi vò đầu bứt tai đi về phòng, ngồi thừ người ra ở ghế, rồi lên giường nằm úp mặt vào gối. Mãi đến giờ cơm thì tôi thấy mẹ tôi gọi xuống ăn cơm, tôi nói vọng xuống:
– Con không ăn, cả nhà ăn đi, tí đói con ăn sau.
Tôi còn mặt mũi nào mà đối mặt với em. Rồi tôi nằm và ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Tất cả đều là sự thật rồi, không phải cơn ác mộng, ước gì đó chỉ là một giấc mơ.
– Mình phải bình tĩnh, chả có cái gì mình không vượt qua được. Tôi vuốt mặt và suy nghĩ.
Vốn tư chất thông minh, tôi dần dần bình tĩnh và nghĩ thông suốt cách giải quyết việc này. Phàm ở đời, việc gì mà không thể chối cãi được nữa, thì hãy dũng cảm đối diện và thừa nhận sự thật, đừng nên cố gắng nói dối biện minh, chỉ càng làm sự việc thêm rối rắm và đánh mất niềm tin của người khác với bản thân mình. Chỉ có điều, phải nắn sự thật đấy theo hướng có lợi cho mình. Nghĩ thông suốt rồi, tôi bật dậy:
– Trang ơi, em ngủ chưa, anh muốn nói chuyện với em được không?
– Anh về phòng đi, em mệt lắm, em ngủ đây.
Tôi cũng đoán trước sẽ như thế, tôi hỏi chỉ là để dò xem tâm lý em đang diễn biến thế nào thôi. Nói chuyện thì em không chịu, giá mà hai đứa có điện thoại di động thì tốt biết mấy. Bây giờ phải làm thế nào để giải thích với Trang. Tôi ngồi vào bàn, lúc sau, một mảnh giấy nho nhỏ được tôi nhét vào khe cửa phòng Trang kèm tiếng gõ cửa báo hiệu.
“Anh biết là em chưa sẵn sàng để nói chuyện với anh, nhưng anh muốn giải thích mọi việc. Anh biết việc em nhìn thấy hồi chiều đối với em là cái gì đấy bệnh hoạn, ghê tởm. Nhưng tất cả đều không như em nghĩ đâu. Anh xin lỗi em, nhưng không phải xin lỗi vì việc anh làm buổi chiều, mà xin lỗi vì đã không khóa cửa khi làm chuyện đó. Tại sao ư? Nếu em muốn biết, thì hãy nói chuyện với anh đi, anh chờ em ngoài cửa”
Mấy phút sau, một mảnh giấy nhỏ xíu đẩy ra.
“Anh viết ra đi rồi đưa qua khe cửa cho em! Em chưa sẵn sàng nói chuyện với anh” Nét chữ xinh xắn của Trang.
Tôi về phòng.
“Chuyện em nhìn thấy là một việc hết sức tự nhiên, nó là một việc thể hiện nhu cầu sinh lý của con người. Người ta gọi là tự sướng. Vì em chưa đến tuổi nên chưa biết. Còn anh đã đủ tuổi để làm việc đó, khi nào em bằng tuổi anh em sẽ hiểu. Anh chỉ sơ xuất là đã không khóa cửa và để em nhìn thấy hành động đó. Thực sự anh cũng rất xấu hổ và xin lỗi em. Mong em bỏ qua cho anh”. Tôi đẩy lại mảnh giấy vào phòng Trang.
Phải đến 1 tiếng thấp thỏm chờ đợi tôi mới thấy Trang hồi âm.
“Anh có nói dối em không, em thấy kiểu gì ý, em xin lỗi nhưng em thấy cứ bệnh hoạn thế nào ý, chả nhẽ con trai các anh ai cũng như vậy sao?”
“Đúng thế, đó là nhu cầu sinh lý tất yếu mà khi đến tuổi dậy thì ai cũng có kể cả con gái chứ không riêng gì con trai, nếu em vẫn chưa tin, anh sẽ tìm sách báo nói về chuyện đấy, do các chuyên gia giải thích cho em xem”
“Vậy anh tìm cho em đọc đi, nếu không chắc em sẽ không thể tin và không dám nhìn mặt anh nữa đâu, thôi em ngủ đây, bibi anh”
Bỏ mẹ thật, biết tìm đâu ra sách báo nào nói về chuyện đấy bây giờ. Hồi đấy mà có Google như bây giờ thì tốt biết mấy. Tôi nhớ là có đọc trên báo Hoa Học Trò mục trả lời của bác sĩ về vấn đề thủ dâm nên mới tiện nói ra với em như thế, tôi còn chả nhớ đọc từ bao giờ và toàn đọc ké của bạn trên lớp chứ mấy cái báo đấy tôi có mua bao giờ đâu, biết lục đâu ra bây giờ.
– Nào, cố lên, mày thông minh lắm cơ mà, cố lên, cố lên. Tôi tự nói với mình.
Tôi đi đi lại trong phòng chả biết bao lâu nữa, hết đứng, ngồi rồi lại nằm. Bỗng chợt tôi nhìn thấy cái điện thoại cố định trong phòng tôi. Thời đó nhà tôi lắp điện thoại cố định như bao nhà, tuy chỉ có một thuê bao, nhưng một máy mẹ tôi để tầng 1, và kéo dài dây lên 1 máy để phòng tôi để tiện cho tôi muốn gọi cho bạn bè hỏi việc học tập và dùng internet. Nếu một máy gọi điện thì máy kia có thể nghe được cùng luôn. Về cơ bản nó chả khác gì máy cố định mẹ con thời bây giờ, chỉ có điều không cầm đi quanh nhà được thôi.
Vừa nhìn thấy điện thoại, đầu tôi chợt lóe lên ý tưởng.
– Đây rồi, nghĩ ra rồi, phải thế chứ, mình phục mình quá. Tôi nghiến răng.
Sáng hôm sau tôi dậy rất sớm và gõ cửa phòng Trang vì tôi không thể chờ đợi được nữa.
– Trang ơi, Trang ơi, anh nói cái này.
– Dạaaa, anh không viết giấy nữa à, em ngại lắm, kệ anh, em không ra đâu. Giọng Trang ngái ngủ.
– Ừ thế không ra cũng được nghe anh nói này. Bây giờ thế này, chờ tí mẹ anh đi làm, cô Hoa đi chợ, khi nào anh bảo, thì em sang phòng anh, yên tâm anh xuống dưới nhà em không gặp đâu. Em nhấc điện thoại lên và nghe trong điện thoại nhé. Anh sẽ gọi tổng đài 1080 để hỏi chuyên gia tâm lý về vấn đề này, em nghe họ giải thích nhé. Được không?
– Thật á anh, cái vấn đề đấy mà tổng đài họ cũng trả lời ạ?
– Thậttttt, anh thề, tí em nghe điện thoại nhéeeee. Tôi van nài.
– Vâng.
Thời đó không có google như bây giờ, nên với chúng tôi tổng đài 1080 giống như một nhà thông thái vậy, cái gì chúng tôi cũng gọi lên hỏi, có khi còn gọi lên để nghe kể chuyện, nghe nhạc, nói chung ỉa không ra cũng gọi.
Chờ mọi người đi hết, Trang đã sang phòng và nghe điện thoại. Tôi ở dưới nhà bấm gọi tổng đài. Nhờ tổng đài viên chuyển máy sang cho chuyên viên tư vấn về mục tâm lý. Một giọng nữ có vẻ cũng khá lớn tuổi:
– Em cần giúp đỡ việc gì?
– Chị cho em hỏi, em năm nay 18 tuổi, em rất hay tự sướng, vậy chị cho em hỏi khái niệm về tự sướng và em làm vậy là có bệnh hoạn hay sai trái gì không ạ?
– Tự sướng là bla bla bla… Tổng đài viên giải thích rất cặn kẽ từng chút một.
– Em hiểu rồi, xin chị nhắc lại giúp em một lần nữa là việc đấy là hoàn toàn bình thường đúng không ạ? Tôi cố tính nhấn mạnh lại một lần nữa để Trang nghe.
– Đúng rồi em, nó là nhu cầu sinh lý rất tự nhiên của lứa tuổi dậy thì cũng như trưởng thành. Miễn sao không được để ảnh hưởng đến sức khoẻ. Tổng đài viên khẳng định.
– Vâng, em cảm ơn chị. À mà khoan chị cho em hỏi nốt cái này.
– Ừ, em hỏi đi, chị nghe đây.
– Chị cho hỏi khi em tự sướng mà có xem các hình ảnh hay các đoạn phim khiêu gợi (tôi cố tình dùng từ này vì biết Trang đang nghe cùng) thì có bình thường không chị?
– Thực ra thì không sai nhưng dù sao những thứ như vậy cũng là không tốt, vì nó ảnh hưởng xấu đến sự hình thành nhân cách cũng như tâm sinh lý nên tốt nhất là em hạn chế nhất có thể.
– Vâng em cảm ơn chị nhiều nhé. Tôi thở phào, cuối cùng có lẽ tôi đã thoát hiểm được lần này rồi.
– Anh đừng lên phòng vội nhé, 5 phút nữa anh hãy lên. Tổng đài vừa dập máy thì tôi nghe thấy tiếng Trang trong điện thoại.
5 phút sau tôi chạy như điên lên phòng, tôi muốn gặp mặt em ngay lập tức, 1 tháng xa em mà tôi cảm thấy như dài 1 năm, lại thêm khoảng thời gian nặng nề suốt từ đêm qua tới giờ tôi thấy tôi xem như mấy năm rồi vậy. Tôi nhớ em đến phát điên. Chạy vào phòng thì không thấy em đâu nữa, em đã về phòng em rồi. Chỉ thấy mảnh giấy để trên bàn tôi:
“Em xin lỗi vì đã hiểu nhầm anh và vì đã vào phòng anh mà không gõ cửa trước, nhưng dù sao em cũng ngại lắm, em vẫn chưa đủ dũng cảm để gặp anh đâu, anh chờ em thêm thời gian nữa em đỡ ngại đã nhé”
Trang dễ thương quá, tôi nhoài người ra giường mà buồn vui lẫn lộn. Buồn vì vẫn chưa được gặp em, nhưng lại thấy có gì đấy vui vui. Các bạn biết không, cái cảm giác để cho người mình yêu nhìn thấy dương vật của mình, mà người đấy lại là em họ mình nữa, nó cứ sao sao ý, cảm giác như bây giờ chúng tôi là một vậy, không còn khoảng cách gì nữa, đến dương vật của tôi mà em còn nhìn thấy rồi thì còn ngại ngùng gì nhau nữa.
Rồi tôi chợt loé lên một suy nghĩ, hay mình biến cái sự cố lần này thành bàn đạp để tiến tới luôn. Đúng! Mọi việc như xoay chuyển 180 độ, từ thế bất lợi, tôi sẽ biến nó thành có lợi cho tôi. Tôi viết ngay một mảnh giấy và nhét vào phòng em.
“Anh cũng ngại lắm, em nhìn thấy hết cả của anh rồi còn đâu, nhưng làm sao mà anh với em tránh mặt nhau mãi được, hay chúng ta cứ nghĩ việc em nhìn thấy hết của anh thành một điều gì đấy bình thường được không em, coi như bây giờ anh chẳng còn gì giấu được em nữa cả, anh và em coi như không còn khoảng cách gì nữa cả, được không em” Tôi cố tình nói đầy ẩn ý.
“Dù sao em vẫn ngại lắm, chả biết làm sao nữa, anh làm cách gì cho em hết ngại đi”
“Hay em cho anh nhìn lại của em đi, vậy là huề, hai chúng ta đều hết ngại” Tôi chỉ nói đùa cho không khí bớt ngại ngùng thôi, chứ tôi biết chắc là không bao giờ một cô gái tính cách như Trang lại đồng ý.
“Anh điên à, không bao giờ nhé, anh còn trêu thế nữa em hitler anh luôn đấy”
“Anh đùa mà, thế bây giờ cho em hỏi, em muốn hỏi gì anh trả lời đấy, bất cứ vấn đề gì nhạy cảm, coi như anh là thầy dạy giáo dục giới tính của em đi” Tôi câu kéo Trang vào ý đồ của tôi.
“Thật không, em hỏi gì cũng được nhé, nhưng anh hứa là không được cười em, không được trêu em nhé, không là em xấu hổ chết mất đấy”
“Anh hứa, anh thề”
Nghĩ cũng buồn cười, hai đứa tôi cứ một đứa trong, một đứa ngoài, viết giấy nói chuyện cả buổi, mà tuyệt nhiên không nói với nhau dù chỉ một tiếng, như 2 đứa thần kinh vậy, nhưng lại cảm thấy rất vui và lãng mạn. Như trong phim vậy.
“Em nghe bọn bạn em nó nói chuyện, đứa nào cũng kêu là xem phim con heo hay lắm, em chả hiểu phim con heo là phim gì, em hỏi thì chúng nó bảo em là đồ tồ, phim con heo là phim trai gái, thế cái anh xem tối qua là phim con heo à”
“Ha ha, hôm qua anh xem ảnh, chứ có phải phim đâu, phim mà trai gái họ quan hệ tình dục với nhau gọi là phim con heo”
Thời đó, nhà tôi thuộc dạng khá giả lắm mới sắm được bộ vi tính, một bộ vi tính thời đó mua được cả con xe máy, tôi đòi nên mẹ tôi lắp cả internet cho tôi dùng, nhưng nó không mạnh như mạng bây giờ, thời đó chủ yếu là dùng kiểu mạng Dial Up, tức là dùng chung với dây điện thoại, khi nào muốn dùng internet thì rút dây điện thoại ra cắm vào máy tính, điện thoại không gọi được nữa. Mạng kiểu này chậm khủng khiếp, để load được một cái ảnh sex có khi mấy nửa tiếng chứ đừng nói đến xem phim sex. Tôi có vài lần muốn coi phim sex thì nhờ mấy thằng bạn kiếm băng về xem bằng đầu video.
“Eo, anh nói ghê thế, anh có thể nói là trai gái ấy ấy là em hiểu rồi”
“Sao em cứ phải ngại thế, anh đang là giáo viên giáo dục giới tính cho em cơ mà, em cứ ngại thế thì làm sao hiểu được vấn đề, mà không hiểu được là nguy hiểm lắm đấy, nhất em lại là con gái, mình phải hiểu để còn biết phòng tránh, đấy mới là con người văn minh”
“Vâng, em biết rồi, tại em vẫn ngại, thôi anh cứ nói tiếp đi, thế phim đấy xem xong là bị kích thích rồi các anh tự sướng à, phim đấy nó nội dung thế nào ạ?”
“Mỗi phim một nội dung, làm sao anh kể cho em hết được, thôi thế này nhé, anh sẽ mượn bạn anh băng video về rồi anh bật cho em xem, coi như mình học giáo dục giới tính, như thế là nhanh nhất” Tôi bắt đầu gợi ý đưa Trang vào ý đồ của tôi.
“Eo, thế em ngại lắm, em chả dám xem đâu”
“Có gì đâu mà ngại, anh sẽ xem cùng em cho em đỡ ngại, được chưa cô bé” Tôi như mở cờ trong bụng, chỉ nghĩ đến cảnh tôi cùng em xem phim sex mà con cu của tôi đã cửng tướng lên trong quần.
“Vâng thôi tùy anh, thôi em chả nói chuyện nữa đâu, kệ anh”
“Anh cho em ngại anh đến đúng bữa tối nay nữa thôi nhé, sau đó em mà còn ngại không gặp anh nữa là anh xông vào cắn má em đấy” Từ giờ tôi sẽ mạnh dạn sử dụng các từ va chạm cơ thể để kích thích em, đây cũng là một chiêu bài của tôi.
Ngay chiều hôm đó tôi tức tốc đi kiếm phim sex về để thực hiện kế hoạch của mình.
Tôi chọn một bộ phim tôi đã từng xem.
Tên phim là Mật Đào.
Nội dung kể về một cô bé 6 – 7 tuổi, vì muốn thành người lớn mà đã ước trước một gốc cây thần, sau đó điều ước thành hiện thực, cô bé biến thành một cô gái 17 tuổi (hơn Trang có 2 tuổi). Sau đó cô gái yêu thầy giáo dạy bơi của mình.
Trong phim có rất nhiều cảnh quan hệ tình dục giữa các nhân vật với nhau.
Nhưng đây vẫn chỉ là một bộ phim cấp 3 để tránh Trang bị sợ khi xem.
Các bạn đọc nội dung phim chắc đã hiểu một phần ý đồ của tôi.
Hồi đi công viên nước tôi có hứa với Trang chuyện sẽ làm thầy dạy bơi cho em.
Bộ phim này có khá nhiều ý giống tôi và em.
Tất cả đều nằm trong sự tính toán của tôi.
Không biết ở đây đã bạn nào xem phim này chưa, nếu xem rồi xin hãy lên tiếng không lại bảo tôi bốc phét.