Phần 18
…
10 giờ sáng…
Nó vẫn ngủ, dĩ nhiên là thế rồi, hôm qua đi tung tăng hồ Tây chán nó lại về với cái cần câu cơm nhà mình đến 2,3h sáng mới được ngả lưng. Tiếng chuông điện thoại phá tan giấc ngủ êm đềm. Tin nhắn từ Mèo Lo.Lem.
“Anh dậy chưa?”
“Rồi, vừa bị mày gọi dậy”
“Anh có dám đến nhà em không?”
“Cái gì thế? Định dẫn tao ra mắt à? Loạn à? Mày có biết hôm tao đưa mày về bố mày quý mến tao thế nào không?”
“Vớ vẩn, em định làm sinh nhật cho em trai em, chưa biết thế nào, anh rảnh thì giúp em với”
“Bao giờ thế?”
“Sang tháng ạ”
“Thế mà mày đã phải cuống lên từ bây giờ à?”
“Nhưng mà em phải chuẩn bị mà, mấy lần hứa sẽ làm cho nó rồi”.
“Thôi ở nhà ý, tao qua đón đi đâu đó café cho thông não rồi tính, mệt quá đi, sau gọi gì thì gọi sau 12h trưa nhé”
“ Dạ… anh tốt nhất, hihi”
…
Nói là như vậy nhưng mấy ngày sau nó gần như xao nhãng mấy việc trên bar, thậm chí cả việc chị gọi nó ra ngoài hàng nó cũng miễn cưỡng từ chối. Độ hai, ba ngày sau nó gọi điện cho con bé chủ động hỏi tiến độ công việc, nó cũng không biết sao nó lại hảo hứng với công việc này đến thế, hay đơn giản vì con bé thích nên nó làm theo.
– Phông đặt chưa?
– Em đặt rồi, ở hàng làm quảng cáo gần nhà.
– Thế lấy được chưa?
– Họ làm xong rồi, nhưng em gửi lại đấy, mang về ku em nhìn thấy thì hết cả bất ngờ.
– Hâm à? Thế để tao mang về. Phải phơi cho nó bay hết mùi sơn chứ. Không thì hôm đấy chúng nó chết ngạt. Thế còn bàn ghế thì sao?
– Em hỏi mấy người ở chợ Phùng Khoang rồi. Họ bảo là đặt cọc 1 triệu, thuê 3 bàn thì là 200k/bàn/ngày. Mình tự chở. Ghế thì 20/cái.
– Đùa à? Chém nhau à? Thế đã đặt cọc chưa đấy? – Nó trợn tròn mắt.
– Em chưa, em thấy hình như cũng hơi đắt, nên hỏi ý kiến anh xem thế nào đã.
– Tốt nhất lên chỗ đầu mối, chợ thì cũng lấy từ mối ra cả. Chắc nhìn mặt mày đần nên nó chém ý. Hôm nay thống nhất đi mua đồ trang trí, chịu không?
– Đi…đi…điiiiiiiiiiiiii
Nó hỏi mãi mới dò được cái nhà cho thuê phông bạt bàn ghế, bát đĩa, lọ hoa, thậm chí cả cà-vạt nằm trên đường Nguyễn Xiển. Một cái lều nhỏ và hỗn tạp, sau khi xem qua nó bằng lòng chấp nhận cái giá 80k/bàn và 5k/ghế, hai đứa cẩn thận chọn thêm bộ khăn trải bàn và lọ hoa của đá, cưới để bày cho sang. Thống nhất đi thống nhất lại giá cả. Nó và con bé cũng bằng lòng đặt cọc lại 200k làm tin. May mắn nhất là bà chủ đồng ý giao bàn tại nhà.
Nó đưa tờ giấy đặt cọc cho con bé mà con bé cứ xuýt xoa sao anh giỏi thế, cái vụ thế này mà cũng biết, còn nó chỉ biết nhăn mặt cười trong bụng ” anh mày đi móc tiền thiên hạ từ mấy cái vụ này ra chứ đâu “. Nghĩ thêm một hồi nó và con bé quyết định lên Hàng Mã mua đồ trang trí.
– Anh ơi, mua cái dải Happy birthday này đẹp này.
– Mua 2 cái đấy treo trong nhà đi, còn mua hai cái lóng lánh này để ngoài cổng. Nhà còn đèn nháy không?
– À phải mua thêm một ít đĩa giấy và dĩa cho chúng nó ăn bánh nữa.
– Lúc mua bánh kiểu gì chả được tặng kèm, mua cái gì thiết thực hơn đi.
– Cô ơi có pháo hoa giấy không ạ?
– Điên à, cô có pháo sáng không? Cái loại phụt phụt giống que hàn ý. Có phải đám cưới đâu mà mua pháo giấy.
– Có nhận làm cổng bóng không cô?
– 300k cổng nhỏ, 500k cổng to cháu ạ.
– Cái đấy bình tĩnh đi mày – Nó nhăn mặt – Tao hồi xưa đám cưới chị họ thổi 1 mình 2 cổng bóng này. Sao mày đi mua đồ sinh nhật mà như đi đám cưới thế. Cô ơi cho cháu xem cái đống mũ sinh nhật – Nó với tay vào cái đống mũ giấy chóp nhọn đủ màu, nhấc lên rồi khoe con bé – Mua cho bọn trẻ con mỗi đứa một cái cho chúng nó đội mang về, người lớn thì mua tầm chục cái, ai đội chụp ảnh thì đội. À cho cháu ít bóng bay. 5 túi cam, 5 túi trắng to. Cả 1 ít bóng nhỏ nữa. Đúng rồi cô, 2 bịch ngũ sắc đi. À cho cháu 5 bịch dài 5 màu khác nhau.
– Anh định làm gì mà mua lắm thế. – Con bé ngạc nhiên.
– Bí mật. – Nó lè lưỡi – Mua thồi cho bọn trẻ con đập nổ.
– Cô ơi, cho cháu ít dây ruy băng nữa. Cháu kết cái bàn. Xem nào, em định trải hết ruy băng lên bàn anh à. Rắc cả óng ánh nữa.
– Thế thì bao nhiêu mà đủ, quấn viền thôi. Bàn có khăn trải rồi. Với cả đặt đồ lên cũng che hết mà…
Hai đứa nó tranh nhau nói, chí chóe một hồi. Con bé thấy nhiều đồ lạ cái gì cũng ham rồi còn bắt nó chụp ảnh cho cạnh mấy cái đèn lồng. Nó thì lếch thếch mồ hôi nhễ nhại tay xách nách mang đủ thứ đồ. Bà bán hàng thấy hai đứa nó như thế cũng buồn mồm hỏi.
– Hai anh em đi mua đồ sinh nhật cho ai thế.
– Không phải anh em đâu cô ơi. – Con bé tinh nghịch.
– À, tại nhìn hai đứa nhang nhác giống nhau. – Bà bán hàng chữa ngượng.
– Giống thế nào cô? – Con bé lại hào hứng hỏi tiếp
– Mắt giống, mồm giống, mũi cũng giống. – Chắc bà ấy phịa bừa ra.
– Ôi thật á…
– Giống gì mà giống. Cháu là xe ôm đầu ngõ cô ạ. – Nó tưng tửng.
– Oh thế à, cô xin lỗi.
– Không phải đâu cô, bạn trai cháu ý. Cô xem đẹp đôi không.
– Bố láo nó quen, ai bạn mày.
Hai đứa đánh lộn mãi cũng mua xong đồ, phải cái cũng hơi tốn nước bọt vì buôn chuyện nhiều quá. Phố hàng mã mùa này vắng vẻ, sau đợt trung thu mới tấp nập tới tận tết ta. Hai đứa nó làm náo loạn góc phổ nhỏ giữa trưa hè oi bức.
“Xịch…xịch…két…két…Brum…brum…xich…xịch…”
– Sao thế anh?
– Bỏ mịa, hết xăng. – Nó lắc đầu chán nản.
– Đi xuống dưới Trần Hưng Đạo có cây xăng kìa.
– Mày ngồi đây đợi tao nhé, tao dắt xe xuống mua xăng rồi chạy lên.
– Biết đợi đến bao giờ, thôi em đi cùng anh, gần mà.
Nó im lặng không nói gì, ít đứa con gái nào muốn đi bộ cạnh một cái xe wave ghẻ hết xăng mà thằng dắt xe thì lem nhem bẩn bẩn như một đứa xe ôm. Vậy mà con bé cũng chịu khó lếch thếch đi song song với nó dọc từ Hàng Gai lên đến Tràng Tiền. Như sực nghĩ ra cái gì. Nó bảo con bé đứng ngoài rồi dắt thẳng xe vào bên trong. Một lúc sau nó cầm ra hai que ốc quế và dúi cho con bé một cái.
– Ăn đì này.
– Ơ, xe đâu, đồ đâu? – Con bé ngạc nhiên.
– Để hết trong kia, khóa cổ, khóa càng cẩn thận rồi. Đồ để đấy ai lấy mà sợ.
– Nhỡ mất thì sao.
– Thì vòng ra mua lại. Tao nhớ là cần mua cái gì rồi. Chẳng lẽ mày định bắt tao thồ cái bao tải ấy xuống tận kia à. Ăn đi. Chảy hết kem bây giờ.
Con bé ngoan ngoãn nghe lời, hai đứa nó đi bộ men men lên phía trên, nó định gọi một cái xích lô, nhưng con bé níu tay nó lại “ đừng an, gần mà, lâu rồi em không đi bộ ở đây, đi xuống dưới có hàng cây này, mát lắm”. Thế là hai đứa lại vòng xuống dưới dù theo nó lẩm nhẩm tính thì đáng lẽ đi thẳng ra nhà Hát Lớn rồi mua xăng ở dốc Bác Cổ thì gần hơn là chỗ đầu ngã ba Trần Hưng Đạo. Nhưng kệ, con bé thích thế cũng được, dù gì cũng có ai vội gì đâu.
– Ơ kìa, anh không ăn kem à? Chảy hết rồi.
– À, ừm, tao không thích ăn kem…
– Sao thế? Ngon mà.
– Có lý do riêng.
– À… – Con bé gật gù ra vẻ hiểu hiểu – Do chị kia à.
– Mày biết làm gì. – Nó gắt gỏng.
– Thế sao anh còn mua hai que.
– Vì có hai người.
– Nhưng anh có ăn đâu.
– Không mua thì người ta tưởng tao tiếc tiền mua ăn mảnh, hỏi gì mà hỏi lắm thế.
Im lặng…
– Anh ơi, lần sau em cũng không ăn kem. Anh thích ăn gì… Nước mía nhé.
– Lắm chuyện.
Hai đứa đi mãi rồi cũng đến, chết tiệt sao mà đường gần thế không biết, nó hậm hực. Đường đang đẹp, nó cũng muốn đi thêm một chút nữa dưới mấy hàng cổ thụ này. Trưa nắng to nhưng mọi thứ cứ mát mẻ và yên bình thế nào ý.
Trở lại với nhiệm vụ chính. Nó nhặt xung quanh mấy cái vỏ chai nước to rồi vào cây xăng đổ đầy hai chai, xin thêm hai cái túi to để nhét cái đống ấy vào cho đỡ mùi. Hai đứa lại nhong nhong quay lại tràng tiền lấy xe – nếu như xe chưa bị ai dắt mất.
– Anh ơi, đi Hồ tây đi.
– Điên à? – Nó tí nữa thì quay lại cốc con bé một cái. – Trưa nắng thế này ra đấy để cảm vật ra à.
– Nhưng em thích, mát mà.
– Hâm, ngoài ấy làm gì có cây. Thôi để hôm nào mát trời thì đi, tao sắp say nắng đến nơi rồi.
– Chết, em xin lỗi – con bé hốt hoảng – Thế anh đưa em về rồi về nghỉ đi, em vô ý quá.
– Nếu có ý hơn thì mày đã bảo thôi anh về đi nghỉ đi em bắt taxi về. – Nó châm chọc.
Hai đứa nói chuyện luyên thuyên một hồi lâu nữa trước khi nó thả con bé trước cửa nhà. Tự dưng hôm nay nó thấy vui vui vì con bé muốn rủ nó ra Hồ Tây. Ít ra đã có sự thay đổi so với hôm trước. Con bé đã chấp nhận nơi ấy có thêm người khác nữa…