Phần 2
Một hai con dancer bắt đầu uốn éo, thực ra lúc này nhạc phải xuống rồi, gần 12h đêm. Phải mất 30 phút nhạc mới xuống dần để khách không bị chững. Nhưng đây là cách chúng nó gây sự chú ý để hướng khán giả về phía trung tâm khi mà trong góc tối nào đó một hai thằng an ninh đang dần chết một đứa ăn trộm điện thoại hoặc quỵt tiền. Tiếng nhạc bay cả quần áo này ( theo đúng nghĩa đen và nghĩa bóng) khiến cho khổ chủ, dù có gào thét đau đớn thế nào cũng sẽ bị xử lí đẹp ngay ở trong quán bar trước khi được dẫn lên buồng kín nói chuyện.
– Nó là con nào thế này? – Chị vừa cài lại mấy chiếc khuy bung ra trên ngực con bé, vừa lấy khăn lạnh lau trán nó.
– Em đéo biết, nhưng chậm một tí là thành hàng free cho thằng kia rồi. Em ghét cái chuyện không công bằng. Chơi gái là phải trả tiền. – Nó làu bàu.
– Xem chừng chưa đủ 16 tuổi.
– Đồng phục cấp 3, đêm nay mà có chuyện, bố mẹ nó mà làm loạn lên thì sập cụ nó bar mất. Chúng mày nữa, đứng đấy mà cổ vũ, Sư cụ chúng mày – Nó quay sang chửi bậy cả mấy thằng bảo vệ.
– Mai bọn mày không được lên đây nữa, bảo vệ là phụ trách ở sảnh. Sao lại kéo hết lên đây thế này?
Được bà chị quát thị uy theo, bọn bảo vệ sợ co rúm lại. Vâng vâng dạ dạ rối rít.
– Giờ tống cái của nợ này đi đâu bây giờ nữa. Mày có mò được cái điện thoại của nó không?
– Trong túi này chị. Con dở hơi này tưởng rượu tây là trà sữa chắc. Trong túi còn vài trăm. Tịch thu cái điện thoại rồi tống cổ nó về nhà đi. – Nó ném bịch cái túi về phía chị. Miệng chửi rủa cái con dở người này lên bar với chỗ tiền chẳng đủ đi vào quán hát, định chăn giai đêm nay ở đây chắc.
– Đưa máy đây.
Chị cầm lấy con iPhone từ đời cụ tổ mò mẫm vào danh bạ, phúc bảy mươi đời nhà cái con dở hơi này là nó không đặt pass. Không chắc phải đợi phụ mẫu nhà nó đêm nay gọi thì mới tha được nó về mất.
– Alo, bác ạ. Bác là mẹ của…à, của bạn cháu ạ ( khốn khổ, bà ấy ít ra cũng mò xem nó có cái thẻ học sinh nào trong đấy không để tìm tên chứ)… vâng vâng bác ơi, bạn ấy đi sinh nhật với lớp, bị mấy thằng con trai chuốc hơi nhiều rượu. Bác cho cháu xin địa chỉ để cháu mang bạn ấy về được không ạ… Vâng vâng, cháu cảm ơn.
– Này, cầm lấy. Mang nó về Thanh Xuân, tới Bách Hóa Thanh Xuân thì gọi bố mẹ nó ra đón. Bà ấy đòi tới tận nơi đón cơ. Mấy thằng kia , à nhầm. Thằng Nam mày nghỉ sớm lấy xe máy đưa nó về.
– Thôi, cái bị thịt này thì ngồi sau xe làm sao được. Chị nghỉ sớm đi, em với chị đưa nó về.
Nó hất hàm nói với chị bằng vẻ mặt tự nhiên nhất có thể, bà ấy nhìn nó ngớ người ra một lúc rồi chặc lưỡi.
– Mày lắm lúc cũng khó hiểu lắm cơ Kiên ạ, đợi tao đi thay cái quần áo nào nó tử tế tí đã.
Nó xốc con bé kia lên tay, bế xuống tầng một. Nặng mùi rượu, nhưng phảng phất chút mùi thơm của con gái. Không phải nước hoa, mùi dầu gội đầu thì phải. Rất quen. Nhưng nó không nặn óc ra để nhớ được là mùi gì. Mùi lồn… Mẹ, lại nghĩ lung tung rồi, nếu không phải vì hai tay đang bận nâng cái của nợ này, nó sẽ tự cốc đầu mình một cái vì cái suy nghĩ không đâu đấy. Nói cho cùng, cũng chỉ là một con ranh tập tành ăn chơi đua đòi đú đởn nhưng trong ví đéo có nổi lấy một đồng.
– Mày đang nghĩ gì thế? – chị nhìn nó chằm chằm.
– Ơ, nghĩ gì, em buồn ngủ quá.
Nó ngáp một cái rõ to nhưng quá dễ để nhận thấy là một cái ngáp giả tạo và vô duyên không thể đỡ được. Con bé vẫn dựa vai nó ngủ ngon lành, đã mấy lần nó cố hất cái đầu nó ra, nhưng rồi được một lúc nó lại đổ oặt vào vai nó. Mà sao nó không đổ sang phía chị chứ, hy vọng là vì nó thuận bên phải, logic thì là thế nhưng nó cứ ngại ngại khi nghĩ về chuyện này. Mùi tóc thoang thoảng, tự dưng tim nó đập mạnh. Đang quay lại ngắm, khuôn mặt tròn, hai má bầu bĩnh, môi hồng chứ không đỏ… thì chị nó nói một câu như tát thẳng vào mặt khiến nó bối rối chỉ biết cãi chống chế và cười trừ.
– Này chị bảo. – Chị nó lại cười bí hiểm
– Sao?
– Nhìn đéo giống đâu?
– Giống cái gì? – Nó chột dạ.
– Cái mày đang nghĩ ý, bớt mơ mộng đi em ạ. Thật đấy.
– Lung tung, đến nơi rồi này. Chị dìu nó ra nhé, em đéo bế được đâu, nặng lắm, lôi cổ nó ra dựng vào chỗ nào thì dựng.
– Gớm, thích bỏ mẹ còn lắm chuyện. – Chị nó nháy mắt trêu.
– Kệ chị – Nó mở cửa ra trước rồi đóng sầm lại.
Bà ấy hỳ hục loay hoay mãi mới lôi được con bé ra khỏi xe nhờ sự trợ giúp của ông tài xế taxi. Miệng bà ấy chửi ông ổng
– Sư cụ mày, bà trêu tí mà mày định bỏ mặc bà mày thật à?
Bất ngờ con Lexus đỗ đằng xa bật đèn pha rọi thẳng về phía nó rồi lao vội như thể sắp đâm vào chúng nó tới nơi, một người đàn bà vội vàng bước ra khỏi xe, nước mắt rơm rớm.
– Con ơi, con làm sao thế này? Ôi giời ơi, con tôi.
– Bạn ấy đi hát với lớp, cả lớp cháu đều say hết cô ạ, Cô đừng mắng bạn ấy nhé.
– Giời ơi, đã bao giờ nó như thế này đâu, say như chết thế này, có biết rượu chè là gì đâu chứ, sao các cháu chuốc rượu bạn say thế.
Nó định đá đểu một hai câu, nhưng lại thôi. Nhiều bố mẹ mải mê kiếm tiền, chẳng biết con mình là cái loại gì nữa. “Em nó tu hết nửa chai Chivas nhà cháu đấy cô ạ, đợi khi cô biết con mình nó uống được rượu thì nó phải nát như tương bần rồi.” Bất chợt bà ấy quay lên nhìn nó, run run hỏi
– Các cháu, có làm gì em không? Có cho em uống thuốc gì không?
Chị nó ngớ người ra một chút rồi như chợt hiểu ra. Mẹ kiếp, bạn bè cùng lớp gì mà một bà mặt đầy phấn, tóc đỏ lòm mặt già hơn tới cả chục tuổi, còn một thằng một tay xăm Quan Công, một tay xăm cá chép hóa rồng, bấm chi chit khuyên tai thế này chứ. Chị chưa kịp nói gì thì nó nói cắt mẹ nó lời
– Cháu nói thật với cô, bọn cháu là nhân viên của quán hát. Bạn bè em ấy về hết rồi, em ấy ngủ lại một mình, cháu sợ có chuyện gì mới đưa em ấy về đây. Chúng cháu không phải bạn cùng lớp nó đâu.
Bà ấy vẫn nhìn hai đứa ánh mắt nghi ngờ, chị nhỏ nhẹ.
– Đồ của em, chúng cháu vẫn giữ. Có gì mai cô bảo em lên đấy mà lấy.
– Thế cháu vẫn cầm điện thoại của em phải không, cô vừa thấy cháu gọi cô mà. Cho cô xin lại. Mai cô bảo em lên lấy đồ sau.
Bà chị đang định rút điện thoại ra đưa cho bà kia, nó cáu tiết, ngăn mẹ nó lại. Không hiểu cái thể loại người tử tế này, họ nghĩ cái gì nữa, đưa con nhà họ về giao tận tay. Chưa thấy một câu cảm ơn nào. Đã bị nhìn như mấy đứa cave trộm cắp đầu đường xó chợ.
– Cháu nói thật với cô, em nó đi hát giờ chưa trả tiền, giờ bọn cháu giữ điện thoại với giấy tờ làm tin. Cô bảo em nó mai khi nào tỉnh thì lên chỗ cháu làm việc, không chúng cháu báo thẳng về trường luôn.
Bà kia shock há cả mồm ra. Một ông nữa trong xe chạy vội ra liên mồm quát ầm ĩ.
– Làm sao? Làm sao? Có chuyện gì thế này? Con Dương làm sao thế này?
– Hoặc giờ cô đưa đủ tiền đây chúng cháu sẽ trả lại đồ cho em. – Chị nó bắt đầu bình tĩnh lại và nhận ra vấn đề này cần phải nói chuyện thế nào cho đúng, chúng nó, chính chúng nó mới có quyền quát tháo ở đây.
– Bao nhiêu? – Ông kia rút ví định đếm tiền đưa luôn. – Chúng mày giờ định làm tiền chứ gì.
– Hai triệu cả tiền công và taxi đưa về. – Nó thẳng thừng nói.
– Anh không phải đưa tiền cho chúng nó. – Bà kia quát – Đưa chúng nó lên công an giải quyết. – quay sang nói với hai chị em mình – Nếu con tao bà mất một sợi tóc nào, chúng mày đi tù mọt gông.
Chị quay sang mình lắc đầu, mình cười gằn, đúng là không thể nói chuyện với dân trí thức loại này được. Nhổ toẹt một bãi nước bọt dưới đất. Nó gằn giọng từng tiếng
– Xin lỗi, công an với tù với thằng này là nhà rồi nhé. Thôi mang con gái rượu về đi kẻo nó trúng gió lăn ra cảm chết mẹ nó luôn ở đây đấy. Mai nó tỉnh tự khác nó dẫn ông bà lên. Nhớ. Chào bọn này về đi ngủ.
– Đứng lại, ai cho chúng mày đi. – Ông kia lao ra giữ tay nó lại.
– Này lão già, bỏ tay ra không mất mạng đấy. – Nó trừng mắt nhìn tóe lửa, hai tròng mắt lúc ấy có lẽ hằn lên từng tia máu. – Buông ra.
Hai ông bà đứng như trời trồng trợn mắt nhìn. Nó hằn học cùng chị lên xe, sập cửa tới rầm một cái. Chiếc taxi lao đi vun vút trong đêm. Mẹ kiếp, đêm lạnh thật.