Phần 15
5/5/2015.
Cả ngày hôm nay em được nghỉ nên dậy hơi muộn, giờ chỉ ở nhà làm báo cáo thực tập đâm ra cũng chán, thế là sắp hết cái thời sinh viên ăn chơi nhảy múa tụ tập đàn đúm đến nơi rồi. Lúc còn đang học thằng nào cũng kêu nản chán muốn ra trường thật nhanh còn đi làm kiếm tiền lấy zợ. Cơ mà đến lúc sắp hết cái dớp học sinh, sinh viên mới thấy tiếc thấy nhớ.
Sáng dậy con em đi học rồi, nó cũng ngoan cũng chăm biết nấu bữa sáng cho không thì em suốt ngày bỏ ăn. Riết cũng quen chẳng may nó không nấu chắc em lả luôn chả làm được cái gì.
N giờ mới nghỉ đi làm rồi, em ấy đang bước vào học chuyên ngành khá vất vả và tốn thời gian, em là con trai còn khó mà chịu được huống hồ N là con gái. Dạo này N cũng hay sang phòng em chơi với ăn cơm chung, lắm lúc còn rủ con em em sang đấy ngủ cùng cho đỡ sợ.
Em thì kệ, mà con em sang đấy ngủ thì càng tốt 1 mình 1 giang sơn nó mới thoải mái. N hay sang mục đích chắc là để thân với em như trước, nhưng em toàn lấy cớ là “chiều anh đi tập gym rồi em ở nhà chơi với TA nhé” “dạo này anh bận làm báo cáo lắm, em ngồi nc với TA nhé”…
Mỗi lần như thế ánh mắt Nhung lại xa xăm lại áng buồn. Nhờ con em cố gắng làm chị vui hay rủ chị đi đâu đó cho thoải mái, nó đều lắc đầu “em chịu, em cũng cố lắm rồi, nhưng chị ý…”. Phải làm sao đây?
Nhung học sáng, chiều lúc học lúc nghỉ. Cái kiểu học tín chỉ này chỉ làm khổ cánh sinh viên thôi, lịch học không cố định, đăng ký học thì như 1 bãi chiến trường mà mỗi đứa là 1 nước đứa nào cũng muốn thắng.
À đấy Ngọc Anh từ tối qua đến giờ chưa thấy nhắn tin gì cho em hơi buồn chút, có khi nào em ấy coi em như anh trai không cơ mà thấy con em bảo đợt này đang bận ôn thi bài vở nhiều hờ chắc Ngọc Anh cũng thế, bận học thôi! Bận học thôi!
Con em không có nhà cả Nhung cũng không, tính sang phòng em Phương em Duyên chơi cái cho đỡ buồn. Vừa bước đến cửa thế bất nào 2 em đang ôm nhau ngủ đứa quần ngắn đứa mặc váy nằm ngáp đến con ruồi nó bâu ngay mồm cũng không biết.
Con gái con nứa tối đi ngủ cửa sổ cũng không thèm chốt để ông sang ông hé cửa thấy hết thế này à, chả có lẽ ông quay clip full HD up lên mạng chết mợ 2 con quạ giờ.
Thôi nhìn đủ rồi, nhỏ dãi đủ cmnr về phòng lên SieuKhung.Net đọc truyện, vừa đọc xong mấy truyện mới cập nhật thì con em nó về. Sướng vãi nó về sớm em đỡ phải ăn quán hị hị. Vừa về nó đã càu nhàu.
– Anh ở nhà sao không đi chợ đi, lười.
– Mày không thấy anh đang bận đánh máy à.
– Bận đọc truyện trên mạng chứ gì? – Nó quăng ánh mắt sắc như dao cạo.
– Ơ hay, mày toàn nói vớ vẩn anh đang làm báo cáo gãy cả tay đây này – em giả vờ quay tay ơ đệt nhầm quay bả vai xoay lưng nhăn nhó.
– Thôi đi ông anh già, anh có thích em nói với chị Nhung với cả Ngọc Anh là anh đọc truyện linh tinh trên mạng không hửm – nó bật luôn.
– Ờ thì, thôi anh thua, anh đi chợ được chưa, nóng nảy là dễ ị chảy hề hề – em lại xoa đầu nó.
– Mất vệ sinh, cho anh 15p để đi chợ nhanh, cấm lằng nhằng.
– Được rồi, được rồi, chờ anh tí – em nhanh tay tắt tab SieuKhung.Net phát không nó đọc được thì khốn.
– Không phải tắt, em thích là đọc được ngay nhá, đi nhanh – nó chống 2 tay vào hông, làm mặt giận, chân dậm dậm lườm em.
Tỉnh thế cái con quạ này.
– Anh cấm, ở nhà cắm cơm đi – mợ lại phải xuống nước với nó.
Khổ vãi các bác ạ, để nó nắm được thóp éo làm sao được. Lững thững đi bộ ra chợ, nó gần chỗ em đi 5p là đến. Nay đi sớm nên khá thưa, thịt cá còn tươi nguyên. Đi qua hàng thịt thì “thịt chị đi em, thịt chị ngon lắm” đi qua hàng bán ví thì “bóp chị đi, bóp đi, bóp trên 50k, bóp dưới 100k bóp đi bóp đi” mợ ngại vãi em lướt qua hàng rau củ quả hỏi mua quả quất về vắt nước canh, chị dao ngay “quất chị đi, quất chị tươi lắm chưa dùng lần nào”.
Thôi éo đùa nữa không các bác atsm thì bỏ mợ. Em mua con cá trôi về kho riềng sả, thêm ít rau đay nấu cáy hị hị, cáy trên này họ làm hết cho mình rồi chỉ việc về gạn nước cáy mà nấu thôi đỡ phải cách nhách.
Em đi chợ rồi đếch phải nấu, kệ để con em nó xử lý có gì tí ăn xong em rửa bát cũng được hự hự. Đúng như dự đoán ăn xong em rửa bát nó ngồi máy tính mợ. Cố nín nhịn chiều nó chứ chẳng may nó khai hết với 2 em kia thì em chỉ còn nước xách balo lên mà đi.
Chiều 2h Nhung về trông khá mệt mỏi, cũng phải học dưới cái thời tiết trời đun đất hun thế này thì chịu sao nổi. Nhìn thấy em Nhung gật đầu chào 1 cái rồi vào phòng luôn. Có biến gì chăng? Thây kệ ngủ 1 giấc đã tối tính tiếp hị hị.
Làm giấc đến 4h con em gọi dậy.
– Dậy anh ơi, chị Nhung ốm kìa.
– Ừ… ừ, mà… cái gì cơ, Nhung ốm á – em bật ngay dậy.
– Vâng, chị ý đang sốt nằm ở phòng kia kìa, anh sang xem thế nào đi.
– Mày con gái sang có phải dễ hơn tao không bắt tao sang làm gì.
– Anh bị làm sao vậy, em sang rồi mới biết chứ, em đắp khăn ướt với nấu cháo cho chị rồi, giờ anh sang xem xem thế nào thôi, đàn ông con trai gì mà…
– Ờ rồi, để anh sang.
Nhung sốt nhẹ thôi, không đáng lo lắm, con em nó cho ăn cháo với uống thuốc rồi tối là đỡ thôi. Em ngồi cạnh chả biết làm gì cả, mắt trân trân nhìn Nhung ngủ.
– Anh lo cho em lắm hả? – Mắt Nhung vẫn nhắm nghiền.
– Em hỏi lạ, bạn bè với nhau sao anh không lo được – tim khẽ nhói lại.
– Vâng, bạn bè – Nhung quay mặt vào trong 2 tay kéo lên mắt.
Khóc, thứ vũ khí có sức sát thương rất lớn đối với con trai, mỗi lần đứng trước giọt nước mắt của họ em đều không còn là chính mình nữa, bối rối, sợ sệt lo âu.
– Em ngủ đi, anh về phòng đây – em đứng dậy, không thể ngồi cạnh em 1 chút nào nữa.
– ANH – Nhung níu tay em.
Em sững người, đôi mắt run run.
– Sao vậy? – Lạnh lùng.
– Anh có thể cho em ôm anh ngủ được không? – Nước mắt Nhung rơi.
Em hít 1 hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh.
– Mình là bạn mà em, bạn bè không thể có những hành động đấy được, em phải hiểu chứ – em dứt khoát.
– Không! Em không cần biết, em yêu anh, anh cho em ôm 1 lần này nữa thôi – Nhung kéo tay em 2 bàn tay nhỏ nhắn yếu ớt như muốn giữ lại 1 thứ gì đó đã không thuộc về mình.
– Qua rồi mà em, tình cảm của anh đối với em giờ chỉ là tình bạn, anh nói với em rồi mà, em hãy quên anh đi.
– Em sẽ quên, quên anh như mình chưa từng gặp, nhưng anh cho em ôm anh, em xin anh đấy.
– Nhung à, em…
Nhung ôm chầm lấy em, mặc em dù em chưa đồng ý, em nắm lấy đôi vai gầy run rẩy kéo Nhung ra khỏi mình.
– Đừng anh, để em ôm 1 lúc thôi rồi em ngủ.
Em cứ đứng như vậy 2 tay buông thõng, 1 lúc lâu Nhung buông em ra ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn em.
– Em cảm ơn anh.
– Ừ, thôi em ngủ đi, ngủ cho nhanh khỏe – em cười dìu N xuống chiếu.
– Anh mình vẫn là bạn chứ?
– Ừ, mình vẫn là bạn.
Em về phòng mệt mỏi nằm phịch xuống giường.
– Chị sao rồi anh – con em hỏi.
– Ngủ rồi.
– Chị ý vẫn còn yêu anh lắm đấy.
– Biết rồi, khỏi nhắc.
– Ơ, anh làm sao vậy tự nhiên cau có với em.
– Thôi, mày nấu cơm đi hỏi nhiều.
– Xì, giận cá chém thớt.
Kệ xác con em nói thêm tí nữa chắc em điên cmn tiết mất, chán nằm em bật máy tính lên SieuKhung.Net chơi. Chém gió được 1 tí con em lại lải nhải.
– Ơ anh không đi tập gym à – nó vừa nhặt rau vừa hếch mắt lên hỏi.
– Ờ, tí tao tập ở nhà.
– Tốn tiền.
– Kệ tao, à mà tí mày cho tao mượn cái xác mày tao tập phát.
– Mượn em, mà mượn em tập cái gì – nó trố mắt lên.
– Tập chân, hỏi ngu, tí nữa mày ngồi lên vai tao để tao tập hiểu chưa con dở.
– Xì, ra quán đầy đủ đồ tập không muốn, ở nhà lôi con em ra làm dụng cụ, chả có ông anh nào như anh cả, dở – nó trề môi ra lèo nhèo mợ.
– Thế mày có cho tao mượn không – em quạu.
– Không, anh dở à, ngã 1 cái thì sao.
– Ngã làm sao được mà ngã, nó có khác gì tao cõng mày đâu.
– Kệ, em đang nấu cơm đấy nhé, anh thích tối nay nhịn không hả.
– Đúng là…
– Đúng là làm sao, mà anh không lo nấu cháo cho chị Nhung đi.
– Tí mày nấu đi, tao tập đã.
– Vâng, tập, lười.
Mợ nhờ nó tí cứ như lên trời mà có nhờ được đếch đâu. Loay hoay được 30p em đi tắm. Đoạn này em tua nhá chả có gì 2 anh em ngồi ăn cơm thôi ăn như thế nào các bác tự biết em hị hị.
Tối Nhung với 2 con quạ ruồi bâu kia sang phòng em chơi, Nhung đỡ nhiều rồi cũng nhờ công con em em nó chăm. Mấy đứa lôi mấy quả xoài ít bánh kẹo còn sót lại sau trận tối qua ra ăn. Phòng em giờ thành cái chỗ tụ tập các bác ạ ờ vậy cũng vui đỡ phải lủi thủi ngồi nghe con em nó lải nhải.
Em chả dám nhìn Nhung, cứ ngồi máy tính tay bốc tay chuột nhồm nhoàm nhai. Con gái có khác gặp nhau là buôn gặp nhau là bán, luyên thuyên hết chuyện này chuyện kia.
– Mấy bà biết không chiều nay đi học tôi gặp 1 anh đẹp trai trên xe bus nhá – tiếng em Phương ass (ass vì cái tội cấu mông em ợ)
– Thật á, sao tao đi cùng mà không biết – em Duyên lên tiếng.
– Bà mắt nổ mắt xịt thế kia làm sao mà nhìn thấy được.
– Đẹp trai như thế nào hả chị – con em em.
– Như trai Hàn Quốc ý.
Mợ cái bọn Hàn Cuốc Hàn Xì thằng ếu nào nhìn cũng giống thằng nào pttm cả chục lần mà cánh vịt giời này cứ mê như điếu đổ, có với được đâu mê xừ em có phải ngon không hị hị.
– À cái bọn hàn xì hàn xẻng ấy gì – em chêm vào.
– Xì xì cái đầu anh ý – em Phương bực dọc.
– À ý em là xì dầu ấy giề, tưởng gì Tú Anh đâu vào bếp lấy cho em Phương ít tí về em ấy ngắm.
Mấy đứa được trận cười như vỡ bờ, chỉ tội cái ass à nhầm cái thân em bị cái Phương nó cấu cho tím tái. Không sao thấy Nhung cười là em vui rồi hị hị.
Tán phét chán tụi nó rủ nhau chơi bài búng tai hự, em tỉnh lắm dính với mấy đứa này chỉ tổ rách tai thôi, em lượn luôn lấy cớ đang đánh báo cáo mai nộp rồi.
Em chả biết chơi thế nào, nửa tiếng sau quay lại thấy tai đứa nào đứa nấy đỏ hỏn trừ Nhung, chắc biết Nhung ốm nên không dám bắt nạt. Mà cái đậu vì cái tội quay lại hóng hớt em bị em Phương em Duyên với con em em nó lôi như lôi lợn bắt vào chơi thay Nhung. Kết quả tai em như đánh son các bác ạ đậu.
À quên đêm đấy em có nhắn tin cho NA chúc em ý ngủ ngon với hỏi han học hành thế nào rồi. Em bảo sắp ôn thì khá bận học, đậu thế mà con em em chả thấy học hành gì cả ngồi chơi búng tai. Anh bắt được thóp mày rồi nhá, mày chết với anh xuống nước hơi nhiều đấy.