Phần 18
Ngó 1 lúc không thấy ai Nhung về phòng, nằm trên gác xép em thở phào nhẹ nhõm cơ mà cũng đếch dám xuống nhà.
Chịu trận hơn 10p nóng quá vã hết mồ hôi em mới rón rén mò xuống, phòng N đóng cửa im ỉm. Thây kệ, em vác chân lên ghế ngắm desktop tiếp chờ con em với Ngọc Anh về nấu cơm. Thấy lâu quá em vớ đt nhắn tin cho nó.
– Về chưa?
– Em với Ngọc Anh đang về đây rồi, anh cắm cơm chưa? – Chết cha quên chưa cắm cmn cơm rồi về nó lại gầm lên.
– Tao mới cắm rồi, về nhanh đi – em nhắn lại lấp lém.
– À, anh cắm thêm cả chị Nhung nữa nhé, trưa nay chị ăn cơm nhà mình đấy.
Thôi xong tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa cmnr.
– Ok.
– Mà anh ơi, nãy chị ý có đưa đồ cho anh không?
Tạch lần 2, xong đời em rồi các bác ạ hóa ra lúc nãy Nhung gọi em để đưa đồ nấu ăn mà thế đếch nào Nhung lại sang phòng em ăn cùng nhỉ.
– Lúc đấy anh đang đi vệ sinh, gọi không thấy ai nên Nhung chưa đưa anh – chém ngay hự.
– Vâng, vậy anh sang phòng chị ý lấy đi rồi nấu không trưa rồi.
– Ok.
Thế là xong trời định rồi muốn tránh cũng không được, em bần thần sang gọi Nhung.
– Nhung ơi.
– Dạ, anh chờ em tí – tiếng N vọng ra.
…
“Lạch cạch, Xoach…”
– Anh… trời ơi tay chân anh… làm sao thế này? – N hốt hoảng buông túi đồ ăn xuống cầm 2 tay em lo lắng.
Em đoán trước được rồi nên không bỡ ngỡ mấy.
– À, anh… anh bị… ngã xe ấy mà hì không sao đâu? – Em cười nhẹ trấn an N.
– Xước sát hết cả chân tay thế này mà anh nói không sao à, em sợ lắm em sợ anh… – mắt N đỏ ngầu, bờ môi bụm lại ngăn không cho dòng nước mắt trực chảy ra.
– Nhung à, nhìn anh nhìn anh này, anh vẫn bình thường mà – em nắm vai N lắc nhẹ.
Nhung ngước đôi mắt ngấn lệ, 2 môi mím chặt như cố gắng chặn cơn nấc nghẹn ngào đang kéo đến.
– Em… em… hức hức.
Nghe tiếng N 2 con bé phòng đầu chạy ra, biết sự tình không ổn Duyên lên tiếng.
– Anh Đức không sao đâu chị, sáng nay em thấy anh ấy chạy mấy vòng cầu thanh mà – Duyên nháy nháy mắt chọc cùi chỏ vào Phương.
– À… vâng đúng rồi em thấy anh ý chạy khỏe lắm chị, chị đừng lo – Phương lấm liếm.
– Đấy, em thấy chưa, anh không sao thật mà, anh khỏe lắm 2 đứa nhỉ – em cười gian hai 2 đứa.
– “Vâng, chuẩn luôn hihi” P, D đồng thanh.
Nhung nín dần, người vẫn run lên nhè nhẹ.
– Thôi, để anh xách đồ vào rồi nấu cơm đi trưa rồi – em cầm túi thức ăn kéo nhẹ Nhung vào phòng.
Đúng lúc đấy con em em với Ngọc Anh về.
– Em chào chị Duyên chị Phương hihi – tiếng Ngọc Anh.
– 2 Chị hôm nay về sớm vậy ạ – đến con em.
…
Không khí trở nên khá tĩnh lặng sau đó, em với Nhung đang trong bếp bày thức ăn ra nên không biết, chắc mấy chị em chào hỏi nhau thôi hị hị em có dặn tụi nó không được nói chuyện của em với Nhung cho Ngọc Anh biết rồi.
– Em chào anh ạ, em chào chị hihi – Ngọc Anh lễ phép.
Nhung đang nhặt rau, thấy Ngọc Anh N khẽ gật đầu cười, chắc có gặp nhau ngoài chợ thì phải.
– Ừ, sao có vài người mà mua nhiều đồ thế – em cầm khăn lau nồi cơm chuẩn bị cắm.
– Hihi hôm nay em là đầu bếp mà, với lại phải tẩm bổ cho anh nhiều thì anh mới nhanh khỏe chứ ạ – Ngọc Anh hồn nhiên cũng phải em ấy chưa biết chuyện của em với Nhung mà.
Em đứng hình, chả biết nói sao thì bắt gặp ánh mắt Nhung ánh mắt buồn xa xăm.
– À, ừ vất vả cho em quá – em đáp nhát gừng.
– Dạ, có gì đâu ạ, anh khách sao ghê ý hihi.
– Ừ, ừ – em ngập ngừng tim đập mạnh.
Làm sao bây giờ, làm sao đây khi 1 bên là nyc vẫn đang yêu em rất nhiều 1 bên là 1 cô bé hồn nhiên ngây thơ đã chớm nở tình cảm với em. Tâm trí em như điên loạn em không muốn là 1 ai tổn thương nữa, trái tim họ yếu đuối mềm mỏng dễ vỡ lắm. Tại sao? Tại sao lại dành tình cảm cho em cho 1 thằng tồi tệ. Em muốn thoát khỏi đây chạy thật nhanh thật nhanh để thoát khỏi cái tình cảnh điên rồ này.
– Kìa anh, anh cắm cơm đi chứ, muộn rồi đó – Nhung nhắc em, đôi tay cặm cụi nhặt, và ở đâu đó trong đống rau kia có giọt nước mắt rơi hòa quyện vào nhau.
Con em nãy giờ đứng nhìn hết em rồi đến Nhung rồi đến Ngọc Anh, nó biết em rất khó xử nhưng là người ngoài cuộc chẳng biết làm sao.
Em cắm dây nồi cơm vào ổ điện, không dám nhìn Nhung không dám nhìn Ngọc Anh. Ngọc Anh vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra cứ sán lại gần em, cầm cánh tay em lên xem xét, mặc ánh mắt Nhung nhìn nãy giờ.
– Anh, vết xước đang liền lại rồi này anh hi, công nhận sức hồi phục của anh nhanh ghê hihi.
– Ừ, hì nhanh mà – em lắp bắp.
– Anh hôm nay làm sao vậy ạ, cứ ấp anh ấp úng ý – Ngọc Anh chu môi nhăn trán nheo mắt lại nhìn em.
– À, anh… anh.
– Anh Đức đang bận làm báo cáo mà em, chắc tại ngồi máy tính nhiều quá nên đau đầu đó – Nhung nói với giọng lạnh lùng cũng không nhìn em lấy 1 cái.
– Thật ạ, để em xem nào – Ngọc Anh nhướn chân dơ bàn tay nhỏ bé xinh xắn dờ lên trán em rồi sờ lên trán mình, ngây thơ vậy cô bé.
– Không nóng mà lạ nhỉ, anh bị đau đầu thật ạ – mặt cô bé như này này.
– Ừ ừ đúng rồi, anh ngồi đánh máy từ sáng đến giờ nên hơi đau đầu tí ấy mà hì – em cười chữa cháy.
– Anh chăm ghê hihi, vậy anh ngồi nghỉ đi để em làm cho – cô bé cười kéo tay em lại giường.
– Thôi, chị em mình làm đi muộn rồi – con em giờ mới lên tiếng không quên lườm em 1 cái như dao cạo.
Lỡ lấy lý do đau đầu nên em chỉ ngồi chơi nhìn 3 người làm. Con em với Ngọc Anh tí toét nói cười với nhau thi thoảng có bắt chuyện với Nhung cơ mà N chỉ đáp gỏn gọn rồi làm tiếp.
Hành động khác lạ đấy của N chắc chỉ em và con em em biết còn Ngọc Anh thì em không rõ lắm. Con gái vốn có giác quan thứ 6 rất nhạy nên khả năng em ấy biết chuyện em và Nhung là khá cao, em đoán vậy.
Điều làm em lo nhất lúc này là NA nghĩ em bắt cá 2 tay nếu vậy thì coi như đời em xong vì em đã xác định sẽ tiến thêm 1 bước nữa với em ấy chứ không để nửa bạn nửa thích thế này mãi được.
Ngồi nhìn chán chê em lết lại máy tính lên facebook bật nhạc nghe cho đỡ buồn, thấy em mở nhạc Ngọc Anh hí hửng chạy lại kêu em bật bài Until you cho em nghe, ờ thì bật.
“Baby life was good to me.
But you just made it better.
I love the way you stand by me.
Throught any kind of weather.
I don’tao wanna run away.
Just wanna make your day.
When you feel the world is on your shoulders.
Don’tao wanna make it worse.
Just wanna make us work.
Baby tell me I will do whatever”
Đang hay thì con em mặt hầm hầm tiến lại chỗ em.
– Anh tính làm gì đi, để chị Nhung buồn thế kia à – con em ghé sát tai nói nhỏ với em.
– Làm gì giờ, mà sao tự nhiên hôm nay cả 2 người đều ăn cơm nhà mình thế – em nhăn mặt.
– Em có biết đâu, đang đi chợ với Ngọc Anh thì gặp chị Nhung, chị ấy kêu ăn 1 mình chán nên bảo sang nhà mình ăn cùng cho vui chả nhẽ em lại từ chối.
– Haiz trùng hợp vậy – em thở dài.
– Ai biết được, chị Nhung nhìn buồn lắm ý chắc NA cũng biết đấy.
– Kiểu gì chả biết, mày tìm cách gì giúp anh đi.
– 2 Người thì thầm to nhỏ gì với nhau đấy – Nhung nói to nhíu mày nhìn bọn em.
2 anh em giật thót cả tim.
– Không có gì đâu chị hi, em hỏi anh ý tí chuyện thôi mà – con em xua tay.
– Thật không, sao nãy giờ chị thấy 2 người vẻ mặt lo lắng lắm, có chuyện gì à? – Nhung tiếp tục tra khảo.
Ngọc Anh cũng dừng cuốn chả ngẩng lên vẻ mặt tò mò.
– À, nó hỏi anh xem có còn đau đầu không để nó đi mua thuốc ấy mà – em lên tiếng.
– Thế ạ, thế anh còn đau không để em đi mua cho – NA lo lắng.
– Không cần đâu, phòng chị có sẵn vỉ panadol rồi, để chị về lấy cho – N đứng dậy toan về phòng.
– Thôi, anh không sao đâu hết rồi ấy mà à có cần anh giúp gì không – em lật bật đi vào bếp.
– Hi hay anh ngồi cuốn chả với em đi còn nhiều lắm – NA kéo tay em ngồi xuống cạnh em ấy rồi cười 1 cái thật duyên.
– Anh Đức có biết cuốn chả đâu anh ấy cuốn lại nát hết, để Tú Anh làm cho, anh qua đây hộ em nhồi thịt vào mướp đắng đi – Nhung kéo em xoay lại phía cô ấy ném em cái lườm cháy mặt.
– Ơ… ơ – em ấp úng.
– Ơ gì mà ơ, anh giúp em 1 tay đi, nhồi thịt lâu lắm ý – Nhung cười nụ cười chết người.
– Tú Anh giúp Ngọc Anh cuốn chả đi kìa hì – em ấy quay sang con em em đang đứng đơ đơ.
Tự dưng em thấy lạnh sống lưng các bác ạ ngoái lại nhìn thì đập ngay vào mắt em ánh mắt tóe lửa của Ngọc Anh, còn đằng trước là ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống em của Nhung. Cơn ghen của chị em phụ nữ đây sao? Hồi em còn yêu Nhung em cũng chứng kiến vài lần cơ mà lần này là của 2 người phụ nữ tức là gấp đôi, nó đáng sợ còn sợ hơn cả gặp ma. Bình thường 2 cô gái này hiền lành nhu mì lắm cớ sao… Giờ thì em dám chắc NA biết Nhung là tình địch của em ý rồi.
– Tao với bà cuốn chả đi hi – con em hích tay NA.
– Ừ… hi.
– Mình cũng làm thôi anh hihi – đến lượt Nhung.
Tình hình đang căng thẳng em không dám ho he, tay cầm mướp tay cầm thịt nhồi, Nhung vừa làm vừa liếc xéo. Cái nào em nhồi nhiều thịt quá N lại cà ràm.
– Ui, anh cho nhiều thịt vậy tí thừa mướp thì sao, nhìn em này.
Hay.
– Tay anh có đau không, sao anh không băng chỗ hở vào.
– Anh cẩn thận kìa mướp nó cọ vào chỗ xước đấy.