Phần 19
Mỗi lần như thế tóc gáy em lại dựng lên 1 lần nổi cả da gà, càng vậy em càng làm nhanh mong sao cho nó xong đi chứ cứ thế này em nhồi máu cơ tim quá.
Sau hơn 20p hành xác, 2 món đã hoàn thành chỉ còn khâu hấp với gián là ok. Phần này vẫn là Nhung với Ngọc Anh làm, mỗi người 1 bếp. Em lắc đầu ngán ngẩm.
Đấy mới là màn khởi đầu của ngày hôm nay thôi, giờ cơm mới là củ hàng thực sự. Nhung ngồi bên trái, Ngọc Anh ngồi bên phải. Nhung gắp thịt Ngọc Anh gắp nem khiến bát em lúc nào cũng đầy ắp thức ăn, đùa chứ em ăn mà như bị nhồi lòng lợn ấy.
– 2 Chị em thiên vị anh Đức vậy, chả gắp cho em gì cả – con em phụng phịu.
– Tay anh Đức đau mà, chị phải gắp hộ chứ – zậy vừa nãy thì sao hả nàng.
– Đúng rồi, phải tẩm bổ cho anh ý chứ, vậy anh mới nhanh khỏi, anh Đức nhỉ – NA gắp 1 miếng nem to vào bát em.
Con em em im bặt, ngu chưa dỗi hơi động vào 2 bà chằn này làm gì em còn chả dám nữa là.
Bữa trưa diễn ra nhanh chóng hơn bình thường, nhoằng cái hết đống thức ăn mà người ăn chủ yếu là em, no đếch tả được các bác ạ, cỡ này em phải nhịn vài ngày mới thông hết. Ngọc Anh với con em rửa bát, Nhung quét dọn lau nhà, em nhấc ass lên giường ngồi đếch thở ra hơi.
– Anh mệt à? – Ngọc Anh hỏi tay vẫn đang nguấy bát.
– Đâu có, tại anh ăn no quá đấy mà – em buột miệng.
“Thế ạ” N, NA đồng thanh, con em thì thản nhiên rửa bát huýt sáo.
Xong em cmnr, vừa dứt lời 2 ánh mắt tóe điện hướng thẳng vào em cảm giác lúc ấy em không biết diễn tả thế quái nào nữa: Sợ sệt, lo lắng, sởn da cá sấu, mắt trái dật dật. Cố nuốt nước bọt em miệng run run.
– À, à anh… quên mất, còn đống báo cáo phải sửa, 3 em làm nốt nhé hì hì – lẩn ngay không lại shutdown.
Giờ đến lượt Nhung với Ngọc Anh chém nhau.
– Em học cùng lớp với Tú Anh hả?
– Dạ, hihi em với Tú Anh thân nhau lắm, à chị học trường gì vậy ạ?
– Ừ, chị học trường XXX, em là người HN gốc luôn hả?
– Vâng, em thấy bố mẹ em bảo từ đời ông em đã ở HN rồi hi, chị cũng ở HN luôn ạ?
– Thế à, chị không chị ở TN cơ, mà trông em xinh dễ thương ghê hihi.
– Dạ, chị cũng xinh mà hi.
– Em thế này chắc nhiều anh theo đuổi lắm nhỉ – Nhung liếc em hự.
– Dạ không, em còn đang học mà – NA phụng phịu.
– Ừ, gắng mà học cho tốt chứ yêu đương giờ học hành xao lãng hết ý, chị trước cũng thế giờ rút kinh nghiệm rồi hì – em chột cmn dạ.
– Vậy có nghĩa là chị…
– Ừ, chị cũng từng yêu rồi hì.
– Vâng, mà chị xinh vậy chắc anh ý chắc tốt với đẹp trai lắm nhỉ hihi – mát lòng mát dạ vãi hị hị.
– À, anh ấy hả anh ấy đang ở ngay gần đây này – Nhung gằn giọng.
– Thật à chị – NA tròn mắt.
Đến lúc này em không chịu được nữa, mệt mỏi lắm rồi, tc của em dành cho Nhung hiện tại chỉ là tình bạn, em đã mềm mỏng đối xử với cô ấy như 1 người bạn thân. Cô ấy hiểu hay cố tình không hiểu vậy, cứ cố gắng bám lấy em, dành tình cảm cho em trong vô vọng. Làm vậy chỉ khiến cho cả 2 cùng đau khổ mà thôi.
– Nhung, em thôi đi, em đừng như vậy nữa được không, anh quá mệt mỏi rồi – em bật dậy mặc kệ cái đầu gối đang đau nhức.
– Vậy… vậy là sao? – NA bối rối nhìn em và N.
– Phải, anh là người yêu “CŨ” của Nhung, và giờ anh “không hề” còn “YÊU” hay “THÍCH” Nhung nữa, như vậy ĐƯỢC CHƯA? – Bao nhiêu dồn nén lâu nay trong em như bộc phát, em như muốn hét lên muốn khoáy sâu những lời nói đó vào tâm hồn Nhung, người em rung bần bật đôi mắt mở to, cảm xúc mãnh liệt trong em thoát ra như cơn bão và em khóc. Ai nói em yếu đuối cũng được, nhưng thực sự lúc này em không thể kiềm chế được nó nữa, nó cứ trào ra uất nghẹn.
– Anh Đức, anh bình tĩnh đi, bình tĩnh nghe em nói này – con em sợ sệt trấn an em nó chẳng lạ gì tính em, mỗi lần như thế em giống như 1 con thú vậy.
– “IM NGAY” – em gào lên nó giật mình nhưng không khóc.
Thấy có chuyện 2 con bé P, D đã sang phòng em từ lúc nào, đứng nép vào cửa lo lắng.
– Anh… sao anh… mắng em – mắt NA rưng rưng.
– ANH LÀ ĐỒ TỒI! – Nhung 2 tay ôm mặt chạy đi, tiếng chân em va xuống nền chua chát.
Phương, Duyên sợ có chuyện chạy với theo Nhung.
Em chả buồn đuổi theo nữa, giờ người em quan tâm nhất là NA, cô bé mỏng manh dễ vỡ.
– Anh… xin lỗi, tại anh nóng quá, anh… – em nắm lấy đôi tay nhỏ bé của NA chật chặt.
– Em… em… – NA khóc nấc lên, đôi mắt tinh nghịch của em đẫm nước mắt, anh làm cô bé khóc rồi.
Em kéo NA vào lòng ôm chặt lấy cô bé, em muốn mình là chỗ dựa vững chắc nhất cho em ấy lúc này. NA giãy giụa, đấm thùm thụp vào ngực em trách móc.
– Anh cút đi, cút đi, cút theo chị ấy đi hu… hu…
Em mặc kệ siết chặt NA hơn, nước mắt cô bé chảy ướt đẫm áo em nóng bỏng.
– Anh xin lỗi, anh yêu em.
– Hu… hu… em ghét anh, em ghét anh… hức hức – NA choàng tay ra sau ôm cứng lấy cơ thể em, hơi ấm cô bé truyền sang em quyện vào em ấm áp lạ thường. Phải em đã yêu, yêu lần thứ 3 trong đời.
Trái tim em đập liên hồi “thình thịch, thình thịch” như muốn bung ra khỏi lồng ngực vậy. Em và NA đứng như vậy 1 hồi lâu không muốn rời nhau ra, dại gì chứ mình đang ôm người mình yêu và yêu mình mà.
– 2 Người ôm chán chưa? – Con em chống tay ngang hông nhìn chằm chằm.
Đậu xanh, quên béng mất là nó vẫn ở đấy, mợ chỉ giỏi phá đám.
NA buông vội em ra, mặt đỏ lựng ngượng ngùng hị hị nhìn yêu thế.
– Tao xin lỗi nhé – giọng NA lí nhí.
– Thôi khỏi, 2 người cứ tự nhiên, em ra ngoài chút – nó hừ mắt.
Mãi nó mới chịu hiểu mợ, chờ nó đi khuất em nhìn NA lấy ngón tay quệt nước mắt cho em.
– Anh xin lỗi, đừng khóc nữa xấu lắm – em nựng yêu.
– Hứ, anh chê em xấu chứ gì, vậy đi theo chị kia đi, em không thèm – NA dỗi.
– Ý anh không phải thế, anh… anh – cứ rơi vào hoàn cảnh này em lại tịt các bác ạ.
– Xí, anh ngốc lắm, ngốc lắm – NA ôm chặt em dụi dụi đầu vào ngực em.
– Ừ, ngốc em mới yêu chứ ngốc nhỉ – em cười.
– Ứ phải, chỉ mình anh ngốc thôi, anh Đức ngốc hihi.
– Ừ anh ngốc yêu em – em khẽ nâng cằm cô bé lên nhìn sâu vào đôi mắt to tròn long lanh của em.
– Dạ, em… em… em cũng yêu anh – NA xấu hổ cúi mặt.
– Ơ kìa, yêu anh mà sao lại xí hổ thế kia.
– Ứ biết, ứ biết – NA lắc đầu dụi tóc vào ngực em.
Khổ ghê nhóc này, lớn rồi mà còn ngại.
– Anh… anh không chạy theo chị ấy à – giọng NA khẽ buồn.
– Ngốc à, đối với anh Nhung giờ chỉ là bạn, cứ để cô ấy vậy đi rồi cô ấy sẽ hiểu mà, tình yêu không thể ép buộc đúng không ngốc.
– Dạ, em yêu anh.
– Anh cũng yêu em.
Em đặt lên bờ môi ướt át của NA 1 nụ hôn nhẹ nhàng sâu lắng, môi cô bé mềm lắm đáng yêu lắm, nó có vị ngọt – vị ngọt của tình yêu đôi lứa. Em là người thứ 3 mà anh từng hôn nhưng với anh nó khác biệt, có lẽ ở em ẩn chứa 1 chút gì đấy ngây thơ, hồn nhiên dịu dàng và tinh nghịch, giống như 1 bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp được vẽ bằng đôi tay điêu luyện của vị họa sĩ tài ba mà ở đó em là điểm nhấn mạnh nhất sâu đậm nhất.
Cảm ơn em “Cô gái Hà Nội” của anh. Anh sẽ dành trọn tình yêu của anh cho em, đứng sau em động viên em làm chỗ dựa vững chắc cho em. Dù chúng ta quen nhau chưa lâu, chưa thực sự hiểu hết về nhau nhưng anh tin thời gian sẽ giúp chúng ta trả lời. “ANH YÊU EM”
Đây là first kiss của cô bé, em không chủ động không gì cả chỉ biết tiếp nhận bờ môi của em điêu luyện và cháy bỏng. 2 người cứ như vậy cho đến khi em chủ động thả cô bé ra. Khuôn mặt NA đỏ lựng, 2 mắt nhìn chằm chằm vào khuôn ngực đang phập phồng thở của em, ngại đây mà đáng yêu lắm cơ.
– Sao vậy, má em đỏ hết lên kìa he he – em cười tinh ranh.
– Ứ biết đâu, ghét anh ghét anh lắm – NA dơ nắm đấm nhỏ nhắn thụi nhẹ từng hồi vào em.
– Ơ kìa, đau anh lớn rồi mà còn xí hổ – em bẹo nhẹ má cô bé.
– Kệ em, chỉ giỏi bắt nạt người ta – NA phụng phịu.
– Anh xin lỗi, hì, từ giờ hãy luôn ở bên anh nhé – em ôm NA vào lòng.
– Dạ, anh cũng thế nhé, đừng bỏ mặc em, em sợ lắm – NA ghì chặt lấy em.
– Ừ, anh không rời xa em đâu cô bé của anh ạ.
– Ai là của anh chứ hứ, chỉ có anh là của em thôi hihi.
– Ghét chưa, định lấy anh làm nô lệ đấy hả – em ấn nhẹ tay lên trán cô bé.
– Kệ chứ, anh là của riêng em chỉ mình em được sở hữu anh thôi hihi.
– Gớm nhỉ, thế nhỡ khi nào em chán anh thì sao?
– Không có đâu, chỉ khi nào anh hết cần em thôi – mắt NA thoáng buồn.
– Ngốc ạ, nếu như vậy thì trái tim anh đã ngừng… – bàn tay NA đặt khẽ lên môi em.
– Đừng, anh không được nói như vậy, em không thích đâu, em tin anh mà – NA nghiêm mặt.
– Hì, anh biết rồi, cô bé ngốc ạ.
– Anh ơi – NA lí nhí mặt cúi xuống, 2 bàn tay đan vào nhau.
– Hử, anh đây.
– Chuyện… chuyện… của anh với… – NA ấp úng.
– Chuyện của anh với Nhung đúng không?
– Dạ.
Em nhẹ nhàng kéo NA ngồi xuống ghế em ngồi đối diện nhìn thẳng vào đôi mắt cô bé, rồi em bắt đầu kể, kể hết tất cả những chuyện trước kia đã từng xảy ra với em. Em không giấu diếm cô bé kể cả chuyện của Hạnh, em muốn trải lòng mình, muốn được ai đó thấu hiểu và tâm sự cùng em.
NA chăm chú nghe, thi thoảng nhíu mày mỗi lần em nói về Hạnh. Ừm đó là nỗi đau lớn của em mà khó khăn lắm em mới quên được nó phù, giờ thì em có thể yên tâm mà bên cạnh NA rồi NA ơi cho anh hôn cái hí hí.
Ở bên NA cảm giác thời gian trôi nhanh lắm các bác ạ, chả mấy mà đã hơn 2h chiều cũng là lúc NA phải về. Chẳng thể giữ em ở lại mãi được em còn bố mẹ nữa mà với lại em cũng sắp thi nữa nên cần phải có thời gian ôn luyện. Mợ nhắc mới nhớ nãy giờ con em nó lẩn xừ đâu rồi chả thấy học hành gì cả, hư vãi.
– Để anh đưa em về nhé – em cầm cặp đeo cho NA.
– Thôi em tự về được mà, nhà em cũng gần đây nữa hi, anh ở nhà nghỉ ngơi cho nhanh khỏi chứ.
– Nhưng anh…
– Không nhưng nhị gì hết, không nghe lời em à – NA chống tay ngang hông, làm mặt giận ù ôi yêu thế chứ lị.
– Yes, madam – mặt em nghiêm như quân ngũ trong giờ chào cờ hị hị.
“Chụt” NA thơm nhẹ vào má em rồi chạy biến.
– Em về nhé.
Em đơ mất vài giây, lúc định thần lại thì cái dáng nhí nhảnh tóc buộc lệch của em đã khuất sau dãy cầu thang. Thế là chiều tối nay không được gặp cô bé cầm tay cô bé rồi, biết làm gì đây. Lên SieuKhung.Net đọc truyện mê quá, coi như đi tong luôn giấc ngủ trưa hị hị.