Phần 20
– Ngọc Anh về rồi hả anh? – Con em lù lù đi vào mợ giật cứng cả trym à nhầm tim.
– Giật cả mình cái con dở này – em xoa xoa ngực.
– Ơ, em có làm gì đâu mà giật mình, anh hay nhỉ.
– Thì tao đang tập trung, mày lù lù vào hỏi thì chả giật mình.
– Ôi giời, mà em hỏi anh chưa trả lời đâu đấy – nó ngồi xuống giường bật quạt.
– Hỏi gì? À… Ngọc Anh ấy hả, em ấy vừa về rồi, sao có chuyện gì?
– Em hỏi thế thôi, mà anh không thấy lo à?
– Lo chuyện gì? Mắt em vẫn dán vào máy tính.
– Anh hỏi lạ, thì chuyện chị Nhung ý – em khẽ nhíu mày, quên béng mất em Nhung.
– Kệ đi, rồi Nhung sẽ hiểu, tao không còn sức nữa mà an ủi, mệt mỏi lắm rồi – em thở dài.
– Thì biết thế, nhưng chị ấy yêu anh lắm đấy khó mà bỏ được – nó nói giọng lo lắng.
– Thời gian sẽ giúp Nhung hiểu, kệ đi.
– Nói như anh ấy, vậy giờ anh với Ngọc Anh thì sao?
– Hỏi ngớ ngẩn, mày nhìn thấy rồi còn gì.
– Anh có yêu NA thật không đấy hay lại định 1 vài tháng là bỏ? – Em thoáng giật mình.
– Mày nghĩ anh mày là thằng cả thèm chóng chán thích thì yêu còn không thích thì đạp đổ à, mày quá hiểu anh còn gì.
– Em biết rồi, nhưng em thấy anh với Ngọc Anh đến với nhanh quá, vậy liệu có…
– vớ vẩn, đâu phải ai yêu nhau cũng phải sau vài tháng hay vài năm tìm hiểu nhau đâu, đừng có suy nghĩ ngớ ngẩn vậy.
– Vâng thì… mà thôi anh liệu mà đối xử tử tế với Ngọc Anh, bạn ấy rất tốt đấy.
– Ờ, tao biết rồi khỏi nhắc, mày cũng không lo mà ôn thi đi, học hành không hẳn hoi thì đừng trách.
– Xì.
Ngồi ngẫm mấy điều con em vừa nói thấy cũng đúng thật, em và Ngọc Anh mới biết nhau chưa đầy 1 tháng, đi chơi với nhau đúng 1 lần gặp mặt nhau cũng chỉ đôi 3 lần còn lại chủ yếu nc qua tin nhắn. Vậy mà tình cảm dành cho nhau quá nhanh quá bất ngờ như vậy khiến em cũng đắn đo.
Tình cảm của em thì em quá rõ rồi, trong tim em lúc này chỉ có mình cô bé không còn ai nữa cả. Sau lần đi chơi đầu tiên với NA em đã biết trái tim em đã thuộc về cô bé. Vậy còn NA thì sao, 1 cô gái tiểu thư, ngoan hiền trẻ con vô tư đang ở cái tuổi 19 cái tuổi còn quá trẻ (theo em là thế) để có thể định hướng chính xác được tình cảm của mình không rạch ròi được là mình đang thích hay yêu, à không biết đâu đấy bề ngoài thì vậy nhưng lại sở hữu 1 tâm hồn chững chạc thì sao. Haiz thây kệ thời gian sẽ giúp em trả lời.
Suy nghĩ mông lung, tâm trí vắt vẻo khoảng 10p 15p con em đòi máy để nó lên kiếm ít tài liệu. Bắt buộc phải nhường thôi đôi co với nó làm gì với lại mới bắt nó học xong giờ quay ra đếch cho nó tìm phao thì cũng dở. Vứt xác lên giường cái đã, trưa không ngủ nên đầu óc khá mệt.
“Ting ting… ting ting” hự máy em có tn.
– Em về đến nhà rồi hihi – cô bé của em hí hí ngoan ghê.
– Ừ, cô bé có mệt không? – Em nhắn lại ngay.
– Dạ, không ạ hihi chỉ hơi nắng tí thôi.
– Cẩn thận không da lại đen như châu Phi đấy he he.
– Hứ còn lâu nhé, em mặc áo chống nắng rồi lêu lêu – á à.
– Biết được ý he he.
– Xí, ghét rồi ứ nhắn tin nữa – dỗi à.
– Ơ kìa, anh đùa mà đừng giận anh tội nghiệp: (
– Anh ngố hihi, em học bài đây.
– Ừ cô bé học bài đi anh ngủ tí đây nhớ bé ngốc hì.
– Dạ, anh ngố ngủ ngon hi.
Yêu vào có khác cứ như trẻ cmn ra mấy tuổi ấy các bác ạ, nằm lên facebook ngắm ảnh NA suốt chứ có ngủ nghê ếu gì đâu, vừa nằm vừa cười như thằng dở.
– Anh bị ấm đầu à – con em càu nhàu.
– Kệ tao.
Hí hoáy chán chê, thì có tiếng em Duyên em Phương vọng vào, mấy đứa nói nhỏ lắm lúc nghe được lúc không. Càng lúc tiếng nói càng gần và pha vào đấy cả tiếng nấc của ai đó. Chả cần nói các bác cũng biết của ai rồi nhỉ.
“Loạch xoạch” “RẦM” tiếng chìa khóa tiếng cánh cửa đập mạnh vào tường. Em mặc kệ không lụy nữa không mềm mỏi với Nhung nữa cứ để em ấy vậy đi, khóc, trách móc oán trách em đi. Cứ để hình ảnh của anh trong em nó trở lên đểu cáng 2 mặt đi chỉ có như vậy em mới quên được anh.
– Anh Đức – tiếng em Duyên.
– Ừ.
– Sao anh lại làm thế, anh có biết em với Phương vất vả lắm mới đưa được chị ấy về không? Chị ấy khóc suốt từ đấy đến giờ đấy? – Em ấy trách móc.
Em im lặng bởi vì em biết em có nói gì thì em vẫn sai, im lặng là biện pháp tốt nhất lúc này.
– Anh Đức, anh có nghe em nói không đấy – Duyên gằn giọng.
– Ừ, anh vẫn nghe đây.
– Anh nói đi tại sao anh lại làm thế? Em biết anh không còn tình cảm với chị ấy nữa nhưng ít ra anh cũng phải nhẹ nhàng với chị chứ chị ấy rất yêu anh anh biết không vậy?
– Đừng nói nữa, anh biết anh quát chị ấy là sai nhưng anh không làm vậy thì Nhung không thể quên anh được, mấy đứa hiểu cho anh.
– Vậy sao, vậy còn Ngọc Anh thì sao? – Em Phương lên tiếng.
– Thôi em xin 2 chị đấy, mọi chuyện không như 2 chị nghĩ đâu – con em can ngăn chắc nó biết P, D đang hiểu sai về em nghĩ em vì NA mà bỏ N.
– Chuyện là như thế nào, không phải quá rõ rồi sao, không phải anh vì NA mà bỏ chị N sao – Phương mỉa mai.
Chắc các bác sẽ thắc mắc tại sao mn chỉ là ở cùng xóm trọ với nhau mà lại quá quan tâm đến chuyện của nhau như thế. Em nói luôn tụi em ở đây ít nhất đã được gần 2 năm trời trừ con em em mới lên hè năm ngoái nên anh em sống với nhau như anh em trong nhà có chuyện gì đều nói thẳng chứ không kiểu xã giao.
– EM NÓI GÌ? EM NÓI GÌ HẢ? – Em như phát điên lên trừng mắt nhìn Phương.
– Anh Đức – tiếng Nhung yếu ớt.
Mọi người quay ra cửa sau tiếng gọi của Nhung, N nhợt nhạt đôi mắt đỏ bọng do khóc nhiều môi run lên.
– Chị Nhung chị về nghỉ đi sang đây làm gì? – Duyên lại đỡ Nhung.
– Mọi người… mọi người hiểu sai anh Đức rồi… – Nhung nấc.
– Vậy… vậy là sao chị… em tưởng… – P, D nhìn em lấm lét.
Em ngồi phịch xuống giường cố nén cơn giận.
– Chuyện là thế này… – con em em bắt đầu kể chuyện của em và NA Duyên dìu N xuống giường ngồi gần em nhưng vẫn có khoảng cách.
Sau 1 hồi con em phân trần, Phương và Duyên hiểu chuyện nên xin lỗi em, em cũng chả nói gì căn bản 2 em ý chỉ hiểu lầm thôi. Nhung ngồi nhìn em suốt từ đầu đến cuối mắt vẫn đỏ ngầu, tóc Nhung bết lại xơ xác. Cả 2 đều có lỗi, nhưng em là người có lỗi lớn nhất em biết điều đó.
Trái tim con gái rất yếu đuối dễ vỡ chỉ cần 1 tác động nhỏ họ đã có thể quỵ xuống vậy mà Nhung – cô gái vốn 1 lần bị người mình yêu nhất tin tưởng nhất làm tổn thương đã quá đau đớn khổ sở để đứng dậy, thế mà em lại 1 lần nữa làm đau cô ấy. “Nhưng” tình cảm mà chẳng thể biết trước được, 2 con người 2 hoàn cảnh gần giống nhau gặp nhau và đến với nhau tưởng như sẽ hiểu nhau gắn bó với nhau bền chặt. Giá như Nhung không mở lòng với em, giá như Nhung không có đôi mắt nụ cười giống Hạnh thì có lẽ mọi chuyện giờ đã khác. Giá như…
Các bác nhắc “hình như bác vẫn còn tình cảm với Nhung đấy, quay lại với Nhung đi biết đâu sau này bác và Nhung sẽ yêu nhau nhiều hơn thì sao?” Em xin tiếp thu ý kiến của mn, em cảm ơn nhưng mn là người đọc mà sao thể hiểu được trái tim em như thế nào. Tình yêu của em dành cho Nhung đã chấm dứt rồi, chấm dứt hoàn toàn rồi, mọi thứ em đối xử tốt với Nhung chỉ dựa trên tình cảm bạn bè và lòng thương cảm mà thôi.
– Anh à, em xin lỗi nhé, tại em quá ích kỷ, tại em quá yêu anh mới làm vậy, em xin lỗi, có lẽ em nên buông tay anh sớm hơn để cả 2 không dằn vặt đau khổ, em xin lỗi – Nhung nói trong nước mắt.
– Em không có lỗi gì cả, tình yêu không có lỗi, đừng trách mình nữa, anh và em vẫn có thể là bạn của nhau mà, anh tin em sẽ tìm được người nào đó tốt hơn anh, đừng khóc nữa – em nắm lấy bàn tay gầy gò xanh xao của Nhung, em muốn truyền cho Nhung hơi ấm của em lần cuối vậy thôi.
– Ừ, mình vẫn sẽ là bạn nhỉ, bạn mãi… mãi… – Nhung nén khóc.
…
– Mình nghéo tay nhé hi – Nhung giơ bàn tay run rẩy đang chìa ngón út ra chờ đợi.
– Ừ, nghéo nhé.
2 bàn tay chạm vào nhau, vậy là kết thúc kết thúc rồi đấy từ nay anh và em sẽ là bạn là bạn thân của nhau mãi mãi.
Phương, Duyên và con em cũng khẽ nở nụ cười, có lẽ 3 đứa cũng biết đây là giải pháp tốt nhất dành cho cả 2.
– Thôi nào, để ăn mừng tối nay xóm mình làm 1 bữa quẩy nhiệt tình chứ nhỉ – em Phương ass éo éo.
– Chuẩn luôn, chả mấy khi nhỉ he he – em Duyên hùa theo.
– Còn sớm mà, để em học nốt đã – con em nhăn nhó.
– Sớm gì giờ này gần 4h rồi đấy, nhanh nhanh còn đi chợ nữa hì.
– Mà này quẩy là phải có ít bia ít rượu chứ nhỉ.
– Thôi, em không uống đâu, kinh lắm.
– Kệ em, mua về là phải uống he he.
– Không rượu thì bia nhá.
– Này 2 người định ngắm nhau đến bao giờ nữa dọn dẹp phòng đi tối còn ăn mà ăn phòng anh Đức nhá – lại em Phương ass.
– Lại, phòng em à – con em ỉu xìu.
– Chứ còn gì nữa, phòng chuyên để tụ tập mà he he.
– Vậy để chị về tắm rửa tí nhé hi – Nhung đứng dậy.
– Ừ, em về nghỉ ngơi đi để mấy đứa nó làm cũng được – em dặn Nhung tiện lườm luôn mấy đứa.
– Đúng rồi, chị cứ về nghỉ đi để bọn em làm cho hihi – con em đỡ luôn may quá không em Phương ass cấu nát mông em hị hị.
– Vậy sao được, ai lại…
– Chị cứ về đi, không sao đâu – em Duyên đẩy vai Nhung về phòng.
Mợ thế lại ăn à, trưa nay vừa ăn trương cmn bụng xong tối liên hoan bia bọt thì chịu thế ếu nào. Xóm em thì ít nhậu cơ mà lần nào nhậu là lần đấy tới bến. Nhất là 2 em Phương Duyên quẩy nhiệt cmn tình luôn.
Trận này ăn đơn giản: Cá rán, lạc rang, bánh đa, mực nướng cá chỉ vàng, 3 kg bún, nộm rau thập cẩm, bánh phở… cả thêm chục chai Hà Nội hự hự. Em kêu đau chân đau tay trốn không làm, thế bất nào 3 đứa nó lôi như lôi lợn bắt ngồi nướng cá rang lạc.
Công nhận mấy đứa đảm đang thật khéo làm nữa, sau 1h lục đục là xong bày biện mỏi cả tay. Tại nhiều món mấy đứa hô hào nhau lật mợ cái giường của em lên để lấy chỗ ngồi đau vãi. 6h hơn bọn em bắt đầu ăn, em ngồi giữa Nhung với con em còn 2 em kia ngồi nốt chỗ còn lại hị hị.
– Nào, để mừng anh Đức và chị Nhung là bạn thân chúng ta zô 1 cái nhỉ, 100% nhé he he – em Phương ass láo nháo.
– 20% Thôi chị ơi, em ứ uống được đâu – con em phụng phịu.
– Uống ít thôi, chị cũng không hết được đâu – em Nhung hùa theo.
– Vậy mất vui à – Duyên nhăn nhó.
– Thôi bia bất khả ép ai uống được bao nhiêu thì uống nào zô – em hô.
2… 3… zooooooo.
2… 3… zooooooo.
2… 3… UỐNG.
Vui vãi các bác ạ, anh em thân nhau như ứt với ít ý hí hí.
“Ting ting… ting… ting” NA nhắn tin cho em.
– Anh ngố ăn cơm chưa hihi.
– Anh đang ăn này, xóm anh hôm nay liên hoan vui lắm, em ăn chưa?
– Em chưa: ( Thế mà không rủ em, dỗi rồi.
– Thì tự nhiên mấy đứa rủ mà hì, anh xin lỗi: (
– Em trêu anh mà, hi mà sao lại liên hoan vậy ạ.
– Vui thì ăn mà, xóm anh hay vậy lắm – nt nên em không tiện nc của em với Nhung cho NA biết.
– Chuyện lúc trưa thì sao anh?
– Chuyện đấy để hôm nào gặp anh kể cho nhắn tin không tiện lắm hì.
– Dạ, thôi anh ăn đi ạ, em cũng chuẩn bị ăn cơm đây hihi.
– Ừ, em ăn ngon miệng nhé.
Biết em nhắn tin với NA, Nhung có để ý chút nhưng không đả động gì bạn rồi mà. Em tặc lưỡi nâng cốc uống với mấy đứa luôn. Đi hết 10 chai, em 4 chai Duyên với Phương 2 chai còn còn em với Nhung 1 chai, lúc này chưa có ai say cả vẫn tỉnh như sáo, em Phương ass hăng máu đòi mua thêm 5 chai nữa cơ mà mọi người ngăn lại ngay. Chứ để em ấy thêm 2 3 chai nữa chắc liverpool luôn.