Phần 23
– Ngọc Anh là người tốt.
– Anh biết.
– Chúc mừng anh nhé.
– Ừ, cảm ơn em.
…
Giá như lúc này có 1 ai đó tới phá đám hay làm cái gì đó nhỉ, để đập tan giây phút khó thở lo lắng đến phát sợ này. Cảm giác như mình bị hòn đá to chèn nên ngực giữa 1 khoảng không vô tận không có lấy 1 bóng người.
– Anh Nhung – tiếng 1 thằng đực rựa.
Em và N quay mặt ra tìm thằng vừa í ới.
– Nhung tao này.
Có thằng cu mặc quần bò áo thun body giày thể thao đứng vẫy vẫy ngoài cửa quán trông như con cún tìm thấy chủ.
– Nhung ăn sáng ở đây à – nó đi lại bàn em với Nhung ngồi mặt hớn hở kể ra nó cũng ngon zai (gần bằng em hí hí) nhưng không cao to bằng em thằng này tầm 1m75 là hết zin.
– Hi, ừ, mình đi ăn với bạn.
– Chào bạn, mình là Thắng bạn cùng lớp với Nhung – nó nhìn mình cười à hóa ra nó là thằng mà hồi còn yêu nhau Nhung vẫn hay nhắc đến, cu này tán Nhung từ năm đầu đến giờ vẫn chỉ dừng ở mức tình bạn.
– Ừ, tớ là Đức bạn cùng xóm trọ với Nhung – em đáp.
– Nhung ăn sáng muộn nhỉ – nó kéo ghế ngồi lại gần Nhung.
– Ừ.
– Thắng đi qua đây thấy Nhung trong này nên ghé vào luôn, Nhung ôn thi được nhiều chưa? – Đậu xanh thằng cờ hó bơ bố à.
– Tớ mới ôn được ít thôi hì – Nhung vẫn lạnh lùng.
– Thế à, Thắng chưa ôn được tí nào, hay Nhung giúp tớ ôn cùng với nhé, tớ học kém môn xxx lắm – mợ thanh niên cứng rồi.
– Hì thôi tớ thích học một mình hơn, cậu chịu khó đọc lại bài trên lớp với giáo trình là được mà, mình về thôi anh muộn rồi – Nhung đứng dậy nhìn em.
– À ừ, mình về – em lại trả tiền 2 bát bún.
Khổ thân thằng bé bị Nhung tạt gáo nước lạnh ngồi ngơ thần thổ địa trên ghế.
– Tớ về trước nhé – Nhung quay lại cười rồi đi trước.
– Ừ… ừ.
Em rảo bước theo sau Nhung, đi được 1 đoạn chợt có cánh tay rắn chắc giữ em lại.
– Gì đấy? – Em hừ mắt quay ra sau.
– Bạn có thể đi ra đây với tôi chút được không? – Thằng Thắng vẫn níu tay em.
– Có chuyện gì vậy bạn – em nhẹ nhàng gỡ bàn tay nó ra bình thản.
– Mày đéo cần biết, ngon thì đi ra đây với tao – đm nó cứng luôn nể trong ngõ nhiều người quen em không dám manh động, Nhung thì đã về trước thôi không phải xoắn em chơi luôn.
– Ok, mày dẫn đường đi – em hất hàm.
– Lên xe tao – nó bước lại quán dắt xe ra.
Nó chở em đi 1 đoạn khá dài, đến 1 cái ngõ sâu xung quanh vắng ngắt nó dừng xe kêu em xuống. Lần này xong rồi đây.
– Sao có chuyện gì? – Em hỏi.
– Chuyện của tao với mày ok.
– À chuyện của Nhung hả – em cười khẩy.
– Mày cũng tinh ý đấy, hôm nay tao cần mày nói rõ cho tao biết giữa mày và Nhung đã từng có chuyện gì ok.
– Mày là cái đéo gì mà tao phải nói đm.
– Dcmm, tao là thằng đang tán Nhung đấy thì sao, mày có nói không – nó gầm lên 2 tay nắm chặt thành cú đấm.
– À, tưởng ai hóa ra là mày à, sao tán Nhung 2 năm trời chưa chán à.
– Chán cái dcmm, mày tưởng tao không biết à, cái loại như mày mà cũng xứng với Nhung hả con chó – nó lao lên giơ nắm đấm vào mặt em.
Em có lợi thế cao hơn với 5 tháng tập gym nên thân thế khá nhanh, em xoay người né được cú đấm, cơ mà em không đáng lại căn bản em vốn không thích đánh nhau.
– Tao không muốn đánh nhau với mày, là 2 thằng đàn ông tao muốn nc đàng hoàng với nhau ok.
– Mày thì có đéo gì để tao phải nói chuyện tử tế, tao quá ngu vì 1 năm trước không nện mày 1 trận, hôm nay thì đừng hòng – nó trừng mắt quay lại tung chân đá.
Em giơ tay đỡ được, lực đá khá mạnh làm tay em tê lại, nhưng vẫn kịp ôm chân hất ngược nó lại đằng sau.
– Mày bình tĩnh cmmn lại đi, tao nói lại tao không muốn đánh nhau dcmm? – Em gầm lên đôi mắt long sòng sọc.
– Mày ngon đấy, hôm nay tao quyết rồi, 1 trong 2 thằng sẽ có 1 thằng nhập viện mày đéo thoát được đâu.
Nó lại lao vào em như 1 con trâu điên lâu ngày không được ăn vậy. Cơ mà.
– Dcm 2 thằng này, chúng mày làm cl gì ở đây thế – 1 thằng xăm trổ kín tay, mồm ngậm thuốc lá đầu nhuộm vàng khè tay cầm con dao bẫm tiến lại chỗ bọn em.
– Dcm chúng mày im à, có thích tao xiên chết cm chúng mày không?
– À, anh ơi, không có chuyện gì đâu, bọn em chỉ hiểu lầm thôi, anh…
– Biến.
Thằng cu kia co vòi nhảy lên xe máy phóng xì khói, đm em thì éo có xe đành lủi thủi cuốc bộ về, may vãi thằng xăm trổ kia không để ý đến em nó đi vào 1 nhà gần đấy luôn vãi cả linh hồn. Ra đến đầu ngõ em mất toi mợ nó mấy chục K bắt xe ôm về, đậu được bát bún mà mất thánh họ nó thêm tiền xe đen vãi.
Về đến phòng cũng hơn 10h con mợ nó rồi, mất toi cả buổi sáng chả được cái việc éo gì lại còn tí nữa choảng nhau với thằng mắc dịch kia. Con em cũng mới đi học về tiện nó đi chợ luôn thấy em về muộn nó hỏi.
– Anh đi đâu về đấy?
– Ờ, tao ra ngoài có việc – em bật máy tính ngồi.
– Lại face, anh không thấy chán à.
– Kệ tao, mày nấu cơm đi.
– Xì, anh cắm hộ em nồi cơm đi.
– Cứ để đấy tí tao cắm – em cằn nhằn.
– Tí của anh có mà vài tiếng, anh cắm luôn đi nhanh.
Mợ lại phải chịu sự sai bảo của con em ghét vãi.
Cả chiều hôm đấy chả có gì ngoài việc ngủ tập gym các bác ạ, con em thì cũng ngủ học bài rồi nấu cơm tối nên chả có gì cả em bỏ qua nhớ. Đến tối mấy đứa sang phòng em chơi có cả Nhung nữa lại bài bạc búng tai rồi tán phét. Em không có hứng nên không chơi. Ngồi nhắn tin cho NA hẹn hôm sau đi chơi nc linh tinh đến tận khuya hị hị.
Thế là lại 1 đêm nữa ở 1 góc bé tí của HN có 1 giọng trời cmn phú vang lên.
Bài hát mang tên “Giấc mơ của anh”
…
10/5/2015.
Hello các bác, hôm nay là ngày của mẹ nhỉ và nay cũng là ngày em và Ngọc Anh hẹn hò lần đầu tiên sau khi chính thức yêu nhau hí hí. Vui lắm các bác ạ mặc kệ cái ngày đen đủi hôm qua luôn.
Như đã nói trước, sáng nay em dậy khá sớm 6h hơn thì phải rảnh vãi luôn căn bản tại em háo cmn hức ấy dù không phải lần yêu đầu tiên. Con em vẫn đang ngủ vênh mồm lên có vác nó vứt xuống nhà để xe nó cũng không biết.
Tính cầm nồi niêu xoong chảo ra trêu nó phát nhưng thôi, cuối tuần được nghỉ để cho nó nướng hôm. Em cầm đt nhắn tin cho Ngọc Anh luôn quên cả đánh răng rửa mặt.
– Cô bé dậy chưa.
Vo… ve… vo… ve… đệch mợ con muỗi.
Chắc vẫn đang ngủ, em xách ass vào toilet vệ sinh cá nhân cho sảng khoái đầu óc. Thời tiết thì vẫn vậy nóng oi và oi chán éo buồn chửi luôn. Ra bật máy đọc tin tức phát tiện lên SieuKhung.Net xem đã cập nhật truyện mới chưa.
“Ting ting… ting ting” ớ hờ hàng về hàng về em hí hửng vớ cái đt mắt sáng lên đọc.
“Viettel trân trọng thông báo fklslfjspdoifgsd” ôi đệt lúc đấy em chỉ muốn vác can dầu ăn đến thông chết cmn thằng đầu cứt nào auto cái tin nhắn này cho em.
Bác nào dùng viettel như em chắc hiểu nó quan tâm em hơn cả gấu ấy dk%@#%$&@#%%
Éo vào nữa, em ngắm destkop tiếp kệ cm cái điện thoại đấy, ngắm được 10p máy em tiếp tục có chuông báo tn, lần này đúng của NA thật.
– Hi, giờ em mới dậy này, anh ngố ăn sáng chưa?
– Ngủ nướng hả cô nương, anh chưa đang định qua rủ em đi ăn cùng luôn.
– Mới hơn 6 rưỡi mà, nướng cái đầu anh ý em không đi được đâu tí nữa em với em em nấu bữa sáng cho mẹ hihi ngày của mẹ mà )
– Chăm nha he he hay để anh sang ăn ké nhé.
– Ơ, em nấu cho mẹ mà ai nấu cho anh mà anh đòi ăn xí.
– 🙁 Vậy anh nhịn đói vậy.
– Ngốc, anh bảo Tú Anh nấu cho hihi nhịn ăn sáng hại sức khỏe lắm đấy nghe chư.
– Đành vậy 🙁 Tí đi chơi em phải bù cho anh đấy he he.
– Hihi, tí nữa đi anh gọi cho em trước nhé.
– Ừ, tầm 8h anh qua anh gọi nhớ không được câu giờ đâu đấy.
– Dạ, thôi em nấu ăn đây, anh ăn sáng đi nhớ là phải ăn đó nha.
– Ừ, anh biết rồi bye cô bé.
– Dạ, bye bye anh ngố hihi.
Nhìn đồng hồ mợ gần 7h cmnr, em tức tốc pha gói mì ăn tạm chứ tí đi chơi với nàng lại lả thì hỏng mẹ nó việc. No say xong cũng mới có 7h15, em vào toilet tút tát lại vẻ đẹp trai phát hí hí.
Lăn nách, cạo râu ria, rửa mặt bằng oxi mát mặt trắng da, thêm luôn cả tí sáp để tôn tạo lại kiểu tóc undercut cực cmn men của em. Uầy éo biết thằng trong gương là thằng ếu nào mà ngon zai vãi các bác ạ trông như trai hàn xẻng đã qua pttm ý, mợ em là con trai mà em còn mê nữa cơ mà.
Hoàn thành các thủ tục làm cmn đẹp xong xuôi, giờ đến khoản chọn đồ. Thường thường đi chơi với mấy đứa bạn em chuyên quần ngố áo thun body giày thể thao với thêm cái áo sơ mi khoác ngoài, lần này đi với gấu thì nó phải khác các bác ạ. Phân vân đắn đo mãi cuối cùng em cũng tia được 1 bộ: Quần bò xanh bó ống côn viền chỉ nổi da cam (lâu lâu không mặc vẫn mới cứng) áo thun trắng ngắn tay mỏng mặc trong, ngoài khoác áo bò ngắn tay viền trắng, cổ tay đeo đồng hồ chân đi giày da nâu cổ cao.
Lên đồ ngon lành em vác xe sang nhà NA luôn, mang tiếng gần chỗ em trọ nhưng vẫn phải đi sớm tí ra vẻ đàn ông thanh lịch. Đến nhà NA vẫn còn thừa 15p em gọi điện về chúc mẹ em nd thế nào em bỏ qua nhé chuyện cá nhân mà. Dù đây là lần thứ 2 đứng trước nhà NA nhưng em vẫn không dám bấm chuông gọi, chỉ dám alo NA qua điện thoại thôi.
– Alo ạ.
– Ừ anh đến rồi này.
– Dạ anh chờ em 1 lát nhé.
– Ok.
Em cúp máy, trong lòng hồi hộp vỡi ạ không biết hôm nay NA mặc gì nhỉ, trang điểm thế nào đầu tóc ra sao sợ NA xinh quá em không kìm được xịt cmmn máu mũi thì hỏng. Hóng 10p dài cổ thì cửa nhà NA khẽ mở, sau cánh cửa ấy bước ra 1 thiên thần các bác ạ.
NA mặc sét váy trắng ngắn tay viền ren, giữa eo đeo 1 chắc dây da nhỏ, nó lại càng tôn lên dáng người nhỏ nhắn số đo chuẩn của em. Vẫn như mọi khi NA đeo cặp be bé màu hồng sau lưng chân đi giầy thể thao màu trắng, tóc xõa ngang vai, em trang điểm nhẹ chứ không đậm đà như mấy dân anh chị, NA không trang điểm đã xinh rồi giờ thì… Ù ôi em đơ cmn mấy giây (rút kinh nghiệm rồi không như lần trước nữa hí hí), người yêu em đây sao, đẹp vậy dễ thương vậy có nằm mơ em cũng đếch dám nghĩ đến ý.
– Mình đi thôi anh hihi.
– Cô bé của anh hôm nay dễ thương quá, anh sắp ngất rồi đây này.
– Thật không? – NA lí nhí cúi mặt hầy lại xí hổ rồi.
– Thật mà, em xinh lắm ý xinh như thiên thần luôn – em bẹo má NA.
– Anh cứ trêu em – NA đấm thùm thụp vào ngực em dụi đầu vào người em kiểu làm nũng ý.
– Thôi nào cô bé, lớn rồi mà còn – em áp 2 tay vào má NA lắc nhẹ lườm yêu.
– Đi nào.
– Dạ hihi.
Sáng nay em với NA đi times city các bác ạ, cuối tuần mà chả thấy đông lắm thôi vậy cũng vui thưa người đỡ chen lấn. NA nắm tay em cứng ngắc tí tí chạy chỗ này rồi lại chỗ kia làm em đi theo khá mệt.
Bọn em tính đi chơi ăn uống xem phim chứ không mua đồ gì cách nhách, à quên em có mua cho NA cái nơ đẹp lắm em cứ khen mãi hị hị, bảo mua thêm cho cái lắc tay cơ mà em không chịu sợ tốn tiền. Tiện em mua cho con em đồng hồ đeo tay (rẻ thôi) không lại bảo anh đi chơi mà không có quà.
Lượn chán đồ trang trí NA kéo em sang ăn kem, em thì không khoái cái khoản này lắm. Em mua cho NA 2 que ốc quế (NA thích ăn loại này lắm) còn em 1 que socola. Mợ kẽo kẹt hết cả chân răng chỉ lo rụng, công nhận tụi con gái khỏe ăn kem thật thế mà răng nó éo bị sâu nhỉ.
Nãy giờ mới để ý có lắm thằng đực rựa mắt hau háu tia NA em cũng nóng mắt lắm nhưng chẳng làm sao được. Mắt tụi nó tụi nó có quyền được nhìn, chả có nhẽ ông lại bắt NA quấn chăn quanh người cho chúng mày khỏi ngắm.
Đi với con gái có khác, chỗ nào cũng có thể chụp ảnh được, nào là cửa hàng quần áo, nào là cái thang máy nào là quán kem… chụp hết cả tự sướng lẫn 2 người. Ảnh nào em không nhe răng cái là y như rằng mặt NA xị ra như kiểu “anh không thích chụp với em à”, “đi chơi với em mà mặt buồn thiu vậy” bla bla tại anh mệt cô bé ạ ahhhhhhhhhhhhhh.
Chơi chán chê đến 11h trưa NA kêu đói bắt em cõng đi ăn. Vâng cõng các bác ạ, NA bảo “tại em đi nhiều mà, giầy nó cứ kít vào chân ý đau lắm” rồi môi chu lên cái mũi xinh xinh chun lại đôi mắt long lanh xoáy vào em, đùa hoàn cảnh này thánh nào cứng tới đâu cũng phải xiêu lòng.
– Chỉ giỏi nhõng nhẽo à – em bẹo yêu cái mũi của NA.
– Kệ chứ, chân em đau lắm, em ứ đi nữa đâu, anh cõng em đi.
– Nào thì cõng – em khụy chân xuống 1 tay chống 1 tay giơ ra sau.
– Hihi, yêu anh nhất – NA chồm lên lưng em hôn nhẹ lên má em 1 cái.
Cái khoảnh khắc ấy không biết có bao nhiêu ánh mắt đổ dồn vào tụi em. Có cả ánh mắt của mấy em gái ghen tị khi đi cùng ny, có cả ánh mắt dò xét của mấy chị bán hàng trung tuổi. Ấy thế mà con bé trên lưng em cứ nói cười khúc khích làm em ngại mặt mũi đỏ tía tai.
Cõng Ngọc Anh 1 đoạn cũng đến quán ăn, quán này khá đẹp xung quanh được chắn bằng kính trong suốt và được gắn lên những dây nhấp nháy rất bắt mắt. Bàn ghế có chất liệu bằng gỗ (gỗ gì em chịu) chạm khắc theo em cũng tinh xảo (éo phải dân kiến trúc) thôi đếch tả nữa, chốt lại 1 câu là đẹp hết. Vừa đặt mông xuống ghế tự nhiên có 1 em xinh xinh ở ếu đâu chạy ra dứ dứ em quyển sổ to tổ bố.
– Gì đấy em, chữ kí à? Anh chụp ảnh thì được chữ kí thì không nhé.
– Ơ không, quyển Menu mà anh – con bé cười gượng.
– Anh đùa thôi, anh cảm ơn – em chìa tay đón quyển Menu tự nhiên thấy nhói nhói ở eo.
Quay sang xem đứa chết dẫm nào đang nhéo ông để tét cho nát ass thì hóa ra là NA các bác ợ. Mặt NA như này nhìn em tay thì vẫn nắm miếng thịt sườn của em.
– Ai, đau anh – em nhăn nhó.
– Hứ, cho chừa cái tội trêu gái – em nhân viên đứng cười khúc khích như đang lên cơn.
– Đâu có, anh thấy em ấy đưa anh cuốn sổ nên anh tưởng…
– Em không biết, đưa em quyển Menu đây – NA mặt giận giật lấy quyển Menu từ tay em.
– Ơ… ơ.
– Chị cho em món @#$^$^$%&^^& nhé hi.
– Vâng, anh chị chờ 1 lát ạ – em nhân viên quẩy mông đi vào không quên cười duyên với em 1 cái hị hị, công nhận con bé xinh thật nhưng thua NA nhé.
– Anh nhìn cái gì đấy – NA hừ mắt.
– Ơ đâu, anh có nhìn gì đâu – em luống cuống.
– Hứ, vớ vẩn là chết với em – NA nhéo em thêm cái nữa hự.
– Ai, đau anh, tím bầm hết eo anh rồi này – em nhăn nhó chỉ chỉ vào chỗ bị cấu.
– Kệ anh, thế mới chừa xí – NA trề môi phùng má.
– Đau thật mà hic tím cả mảng luôn này – em kéo áo lên vờ đau.
– Đau lắm à, để em xem nào – em ấy lo lắng cúi xuống xem thật.
“Chụt” em hôn nhẹ lên má cô bé 1 cái hị hị má em mềm lắm.
– Anh, anh này – NA đỏ mặt đấm thùm thụp vào tay em dễ thương quá cơ.
– Hì có làm sao đâu, người yêu anh anh có quyền hôn chứ – em cười ranh mãnh.
– Nhưng mọi người nhìn, em ngại – NA cúi mặt 2 tay nắm chặt vào nhau.
Nãy giờ em không để ý xung quanh, giờ ngó ngó mới biết có mấy đôi với mấy con bé đi với nhau cứ nhìn bọn em chỉ chỏ cười cười đậu xanh.
– Mọi người không nhìn đâu, yêu nhau ai chẳng thế hì – em trấn an.
– Thật ạ – cô bé ngước đôi mắt ngây thơ nhìn em.
– Ừ, thật mà, anh nói dối em làm gì, thật là – em béo nhẹ mũi cô bé.
– Xí.
Cô bé của em đấy 19t rồi mà vẫn ngây thơ như trẻ lên 3, cơ mà em yêu lắm yêu lắm ý.
– Món của anh chị đây ạ – tiếng em nhân viên.
Uầy NA gọi kha khá món (4 5 món thì phải) toàn món ngon mỗi tội xiền em mang không nhiều nhìn mà xót túi vỡi.
– Anh cảm ơn.
– Vâng, chúc anh chị ngon miệng.
Ăn uống + chí chóe nhau chán chê, giờ là đến lúc trả cmn tiền. Hết tổng cộng gần 800k em méo mặt. Thấy em lúng túng NA biết ý dúi vào tay em 2 tờ 500k.
– Anh cầm lấy đi.
– Nhưng anh…
– Không nhưng gì hết, anh có nghe lời em không hả? – NA trừng mắt.
– Anh…
– Thôi anh mang tiền ra trả đi, không người ta chờ – NA đẩy nhẹ em.
Thật sự lúc đấy em hạnh phúc lắm các bác ạ, tim em đập nhanh hơn, tay em run run. Em vui rất vui vì em ấy, NA rất biết suy nghĩ cho người khác không chảnh chọe không phân biệt túi tiền giàu nghèo với ny. “ANH YÊU EM, YÊU EM NHIỀU LẮM CÔ BÉ CỦA ANH Ạ”
Lúc ra về, em hỏi NA.
– Sao em lại đưa tiền cho anh?
– Đơn giản, vì em yêu anh mà hihi.
– Nhưng, em làm thế anh thấy khó xử lắm, mình yêu nhau thì phải… – NA đặt ngón trỏ lên môi em.
– Anh ngốc, tiền đối với em không quan trọng, anh biết nhà em thế nào mà, em chỉ cần anh yêu em không rời xa em là được – NA nhìn em trân trân.
Em ôm chặt NA vào lòng, lúc này em muốn hét lên thật to cho cả thế giới biết em yêu NA đến nhường nào.
– Anh yêu em Ngọc Anh, anh không bao giờ rời xa em đâu.
– Hihi, anh ngốc này, em cũng yêu anh ngốc lắm – NA siết chặt em hơn.
Hơi ấm của 2 người tỏa ra như muốn quyện lại với nhau làm 1, nó ấm áp 1 cách lạ thường mặc dù ngoài kia trời đang nóng bỏ mợ ra.
– Mình đi xem phim đi.
– Dạ hi.
– Xem phim kinh dị nhé.
– Ứ đâu, em sợ lắm – NA nhăn mặt phụng má yêu thế.
– Ây gu, có anh ở đây rồi, sao phải sợ nào – em nắm 2 tay NA nhìn cô bé trìu mến.
– Nhưng em sợ ma hic.
– Đừng lo, anh luôn ở cạnh em mà, ngốc – em nhéo yêu cái má phúng phính của NA.
– Dạ.
Cuối cùng cũng dụ khị được cô bé xem kinh dị quả này tha hồ mà la mà hét nhá, em hớn hở đi mua vé. Em chọn phim “ngủ với hồn mà” của Việt Nam mình sản xuất. Nội dung theo em khá hay, có nhiều cảnh hồi hộp, ngồi xem thi thoảng tim giật thon thót. NA thì cứ đoạn nào có cảnh ma là chúi mặt vào ngực em nắm chặt cánh tay em mà hét, mắt còn rưng rưng khóc vì sợ nữa nhìn tội nghiệp lắm.
Mà cũng tội lây cho mấy đôi ngồi cạnh vừa xem vừa phải bịt tai vì tiếng hét sét đánh của NA. Tưởng xem xong là hết ai dè lúc ra cửa NA cứ níu chặt tay em người run lên bần bật, xong còn đấm em thùm thụp kêu “em ghét anh, em ghét anh, từ nay em ứ đi xem phim với anh nữa đâu”, em phải an ủi nịnh nọt mãi mới thôi. Đấy lúc lấy xe về còn cười toe trêu em dọc đường đúng là mãi không chịu lớn nhưng thế em mới yêu hí hí.