Phần 42
Khoảng hơn 2 tiếng trước mình có chạy qua nhà NA mua cho em ấy 1 suất kfc với 1 bịch sữa tính làm cô bé bất ngờ chút. Vì hơn 2 tuần nay bỏ lơ rồi. Lúc chạy xe mua đồ cho NA mà tâm trạng vui lắm mọi người ạ, như kiểu mình vừa tán được cô bé hôm qua, hôm nay rủ đi hẹn hò buổi đầu tiên ấy.
Chạy xe hơn nửa tiếng thì đến cổng nhà, mình chỉ đứng ngoài để gọi nhắn tin cho NA thôi chứ không dám bấm chuông. Bố mẹ cô bé chưa biết tụi mình yêu nhau mà. Tầm chiều tối mình có rào trước là nay anh bận làm báo cáo lắm chắc tận khuya anh mới nhắn tin cho em được. NA cười rồi đồng ý thôi, nhưng biết mình biết em buồn.
Đứng dưới cổng mình nhắn tin thế này.
– Em đang làm gì đấy?
– Dạ, em đang học ạ, anh không làm báo cáo à?
– Ừ, em xuống nhà đi:)
– Sao lại bảo em xuống nhà ạ?
– Em cứ xuống đi, nhanh nhé Biểu tượng cảm xúc smile.
– Dạ, em xuống ngay đây.
Chờ hơn 5p thì thấy NA xuống, NA mặc bộ đồ ngủ ở nhà màu hồng, tóc búi lệch 1 bên. Thật sự lúc đấy mình chỉ muốn lao vào mà ôm luôn ấy, nhớ em kinh khủng. Thấy mình ngồi 1 xó ở góc ngõ, NA đi ra mặt rất ngạc nhiên, lúng túng.
– Anh… anh… sao anh lại ở đây, anh…
– Anh nhớ em.
Mình đứng cười, vừa nói dứt câu NA chạy nhanh lại phía mình ôm chặt.
– Em cũng nhớ anh lắm, hu… hu… hu.
Minh đơ luôn, không phải đơ vì em ấy ôm mình mà là em ấy khóc ngon lành trên ngực mình.
– Ngốc à, đừng khóc, mọi người nhìn thấy bây giờ.
Minh ôm lại, tay vuốt mái tóc lâu rồi mình chưa chạm lấy.
– Mặc kệ, em chỉ muốn ôm anh thôi… hu… hu.
– Ừ, em ôm đi.
Ôm 1 lúc lâu, mình đặt tay lên má cô bé lau nước mắt, rồi thơm lên trán.
– Hết nhớ anh chưa?
– Chưa, ngày nào, giờ nào em cũng nhớ anh luôn, ghét anh toàn làm em nhớ anh không à, chẳng chịu đến thăm anh gì cả.
– Ơ, anh rủ em đi chơi mấy lần em có chịu đi đâu.
– Hứ, ghét, tại em muốn anh tập trung học chứ.
Cô bé lại ôm chầm lấy mình, đáng yêu lắm.
– Thôi nào, anh có thứ này cho em đây.
– Thứ gì vậy anh.
Mình với tay lấy túi đựng đồ ăn cho cô bé, cơ mà NA vẫn ôm anh cứng ngắc, mặt ngước lên nhìn mình.
– Có muốn lấy quà không mà ôm anh suốt vậy – mình nhéo má cô bé.
– Tại em thích mà, người anh ấm lắm hihi.
– Ngốc, này cầm lấy tí nữa mang lên phòng ăn cho để lấy sức còn học.
– Gà kfc ạ.
– Ừ, anh vừa mua đấy, thích không.
– Dạ có, em thích lắm – tay cầm đồ mà vẫn còn tay ôm mình haizzz.
– Thôi em cầm lên phòng ăn đi, anh về đây.
– Dạ.
NA buông ra, đứng nhìn mình ánh mắt chan chứa yêu thương, mình thì muốn được ôm được hôn em nhưng sợ vì cách đấy có 15 20m là cửa nhà cô bé nên không dám.
Vừa lên xe, định nổ máy chạy về thì.
– Anh ơi anh.
– Ơi, anh…
“Chụt” NA chạy lại hôn lên môi mình thật nhanh, thì thầm vào tai mình “em yêu anh lắm” rồi chạy biến vào nhà. Mình đơ lần 2 biểu tượng cảm xúc frown.
Đi đường tâm trí toàn để đâu đâu ấy, tí nữa vượt đèn đỏ nữa à.
Về đến nhà đt có tin nhắn của NA.
– Anh ngốc, lần sau đừng như thế nữa nha, em yêu anh lắm <3.
Vậy đấy tình yêu đôi khi chỉ cần đơn giản thế thôi cũng đủ ấm áp lắm rồi. Ai đang yêu cũng cố gắng quan tâm đến người mình yêu nhé, họ dành cả trái tim họ cho mình cơ mà. Đến lúc mất rồi mới thấy tiếc nuối.
…
Sau hôm từ nhà Nhi về, Nhi bắt đầu có những hành động, tin nhắn quan tâm tôi hơn. Những đêm cố mở mắt để chat từng dòng chữ, từng suy nghĩ của tôi với em ngày một nhiều, mặc dù tôi không hề muốn một chút nào. Nhưng vì sợ em hụt hẫng, em buồn nên tôi không còn cách nào khác.
Tôi cố gắng trả lời em một cách đơn giản nhất, không cầu kì không quá bộc lộ bản thân cho em biết, chỉ mong sao em hiểu rằng đối với tôi em chỉ là 1 đứa bạn, 1 đứa em không hơn không kém. Và tất nhiên những lần đó đều không qua mắt được đứa em tôi, nó tò mò vài lần gặng hỏi tôi nói chuyện với ai mà khuya vậy.
Tôi cố biện bừa là chat với đứa bạn ở lớp. Nỗi lo sợ trong tôi dần lớn lên, sợ rằng cô bé của tôi sẽ biết chuyện, sợ rằng Nhi biết tôi đã có người yêu và việc nói chuyện với em đơn giản nó là nghĩa vụ.
Quay đi quẩn lại không biết nhờ ai tôi đành tặc lưỡi kể mọi chuyện cho con em năn nỉ nó bày cách. Dù gì cùng là con gái với nhau nên chắc nó sẽ hiểu tâm lý cô bé và Nhi hơn tôi. Tối hôm đấy thấy nó ngồi nghịch điện thoại tôi lò dò bá vai bá cổ nó bắt chuyện.
– Đang làm gì đấy em gái hề hề.
Nó không giấu được vẻ ngơ ngác, ngước mắt lên nhìn tôi như đứa dở mới ra trại.
– Anh bữa nay chưa uống thuốc à?
– Hề hề anh có chuyện muốn nhờ mày tí, chuyện này chỉ có mày mới giúp được anh.
– Em á.
– Ừ.
– Chuyện gì mà chỉ có em mới giúp được thế, đừng bảo em là làm cái tạ cho anh tập đấy nhá – nó lườm nguýt.
– Không không chuyện khác để yên anh kể cho mày nghe.
Thế là tôi ngồi nói hết tất cả mọi chuyện cho nó nghe. Không ngoài dự đoán của tôi, nó đã biết từ trước.
– Tưởng chuyện gì chứ chuyện của anh với chị Nhi em biết tỏng rồi em không muốn nói thôi.
– Mày biết bao giờ, ai nói cho mày hả? Uyên à?
– Không em tự biết đấy chứ, nhìn thái độ của chị ý với anh là em biết ngay nhưng chị ý yêu anh bao giờ thế? Lâu lâu mới gặp nhau mà?
– Cũng lâu lâu rồi, mà anh cũng mới biết thôi giờ anh muốn mày bày cách cho anh cái không nhỡ NA biết thì xong đời anh.
– Haizzz, cũng khó nhỉ chị Nhi dù gì cũng là em chị Uyên mà chị Uyên lại là bạn thân anh, anh phũ với chị ý quá thì không hay mà lằng nhằng kéo dài lâu thì cũng không ổn hừm… hừm…
– Anh biết thế anh mới nhờ mày, mày cố gắng giúp anh phát rồi thích gì anh cũng chiều.
– Thật nhé he he – nó hớn hở nhìn tôi không chớp.
– Ừ… thì thật, bây giờ mày nghĩ cách giúp anh đi.
– Từ từ để em nghĩ đã.
– Nhanh lên đấy không kéo dài gần tuần nay rồi.
– Rồi em biết rồi, anh yên tâm vào tay em là xong hết he he.
– Ờ, đến lúc mất cả chì lẫn chài thì tao bảo nhá.
– Ok luôn, mà anh hứa đi.
– Hứa gì?
– Ơ thế thôi nhé.
– Ờ rồi được rồi anh hứa được chưa hì hì.
– Nhớ đấy, xong việc là phải thực hiện ngay ok.
– Ok.
Cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm vì ít nhất đã có đứa em chống lưng giúp.
Chỉ có điều thời gian nói chuyện, tiếp xúc giữa tôi và Ngọc Anh cứ ít dần ít dần theo từng ngày.
Tôi thì bận hoàn thành bản báo cáo tốt nghiệp còn cô bé thì bận ôn thi cho mấy môn cuối.
Lẽ dĩ nhiên 2 đứa đã thống nhất với nhau trước là cố gắng thi và học cho tốt rồi sau đó sẽ dành thời gian cho nhau nhiều hơn.
Nhưng vài lần gọi điện cho em lúc khuya giọng em đều buồn buồn, thi thoảng không nén được cảm xúc em lại thút thít bảo “em nhớ anh lắm”. Mỗi lần như vậy tim tôi lại thắt lại đau nhói, bất lực cố gắng gượng cười để động viên em ôn cho tốt, khi nào xong sẽ cùng em đi chơi đi ăn kem bù.
Thời gian thấm thoắt trôi nhanh, ngày tôi hoàn thành bảo vệ tốt nghiệp đã tới.
Tôi vừa buồn vừa vui nghĩ về khung cảnh phía trước.
Ra trường tôi được ở cạnh em nhiều hơn, cười nói với trêu đùa với em dưới những ngày hè nóng nực, được thư thái đầu óc sau mấy tháng trời đánh máy bù đầu bứt tai nhưng sau đó là viễn cảnh mãi mãi rời ghế khỏi nhà trường, xa bạn xa bè xa thầy cô.
Bài bảo vệ của tôi khá tốt, hầu hết các câu hỏi thầy đưa ra tôi đều trả lời được, cũng may hôm trước tôi có đọc kĩ lại bài cho nhớ không thì đi toi hơn tháng trời ngồi làm.
Mấy thằng bạn chí cốt cũng vui không kém, mồm đứa nào cũng toe toét khoe chiến tích vỗ vai tôi đùm đụp.
Thế đấy, vài ngày trước thằng nào thằng nấy đều lo ngay ngáy sợ bảo vệ lại đêm không ăn ngày không ngủ.
Giờ thì vênh mặt bước hiên ngang dưới sân trường rồi.
Và em là người tôi thông báo đầu tiên, em vui lắm cứ cười suốt bắt tôi phải hứa sẽ khao em 1 ngày đi chơi cho thỏa thích.
Vậy đấy.
Cơ mà trước đó tôi phải liên hoan ăn mừng với lớp với thầy cô trước đã.
Sau khi lên kế hoạch lớp tôi đồng ý sẽ đập phá ra trò vào nguyên ngày hôm sau.
Tự lượng sức mình từ hôm say bí tí phải về phòng Uyên ngủ, lần này tôi giữ mình hơn chủ yêu ngồi chiến mồi còn uống thì nhấp ngụm.
Thằng nào ý kiến ý cò là tôi kêu đang đau dạ dày không uống được nhiều.
May mà chúng nó tin không thì…
Quay lại với kế hoạch cắt đuôi Nhi của con em tôi, nó bảo tôi nên nói hết chuyện này cho Ngọc Anh biết trước để lỡ sau này có chuyện gì còn có lý mà nói.
Còn về Nhi nó khuyên tôi hẹn Nhi một buổi để nói chuyện đàng hoàng nhưng nói từ từ không quá sỗ sàng tránh làm em ấy buồn nhiều.
Thêm nữa tôi cần phải nói chuyện với cả Uyên để nó hiểu cho tôi dù gì Nhi cũng là em gái nó.
Thu xếp ổn thỏa, tôi quyết định kết thúc chuyện này sau khi Ngọc Anh và Nhi thi xong, làm thế để cả 2 tập trung thi cử hơn.
Về Nhung, dạo đấy Nhung thi xong trước nên dành luôn thời gian nghỉ hè để đi làm thêm.
Vì thế nên tôi ít gặp em hơn, may ra thì có chút buổi sáng hay buổi tối em được về sớm, hay thi thoảng con em nó hứng lên rủ Nhung sang ăn cơm cùng.
Tôi thì đồng ý vô điều kiện, thêm người thêm vui chả mất gì vả lại cả dãy trọ giờ còn mỗi 2 phòng chả lẽ lại lủi thủi nhà nào biết nhà nấy lại không hay.
Cao hơn chút là tôi muốn mối quan hệ giữa tôi và Nhung được ổn định không nhìn nhau như người dưng nước lã.
Lỗi của tôi gây ra với em đã quá nhiều rồi, tôi muốn những khoảng thời gian ngắn ngủi này để bù đắp cho em, coi em như một đứa em gái chính cống.
Chỉ vậy thôi.
Vài hôm sau, Ngọc Anh và con em tôi cũng thi nốt môn cuối cùng. Thôi thì là môn cuối, sáng hôm đấy tôi dậy sớm để làm đồng hồ báo thức cho cả 2 cô gái. Ngọc Anh thì đơn giản hơn, chỉ một hai cuộc điện thoại là cái giọng ngái ngủ vang lên phía đầu dây.
– Anh… l… o, ạ.
– Dậy đi nhóc, dậy mà đi thi môn cuối nào.
– Dạ… em… mày biết rồi… ghét cái mặt.
– Ơ, anh gọi dậy đi thi mà còn ghét anh à, thế thôi anh không dẫn đi chơi nữa nhá.
– Xí, người ta đang ngủ ngon, anh không dẫn em đi em sang tận phòng bắt cóc anh luôn hứ.
– Anh giỏi nhỉ.
– Chứ sao ple.
– Thôi dậy đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng đi không muộn, chúc cô bé của anh thi tốt nhé MOA.
– Ai cho thơm mà đòi thơm hả?
– Anh đấy làm gì nhau.
– Xí không nói chuyện với anh nữa kệ anh.
Tút… tút… tút.
Xong phần NA giờ đến lượt con em, nó vẫn đang ngủ không biết trời trăng gì chết cái tội dậy muộn. Ngó đồng hồ thấy vẫn còn sớm không thể dùng cách đập xoong chảo được, tôi lại gần lấy tay bịt mũi nó lại cho nó nghẹt mũi mà phải dậy. Cơ mà không như mong muốn, nắm mũi nó được 5s 10s thì thấy nó phì phò thở bằng mồm, tay phẩy phẩy đập vào tay tôi. Hết cách tôi đành lắc mạnh người nó mà gọi, chỉ sau vài phút ngái ngủ nó cũng mở mắt ngồi dậy nhìn lơ đãng.
– Dậy đê, nhanh tao rang cơm cho ăn mà đi thi.