Phần 54
– Ngọc Anh… em làm sao vậy? Ngọc Anh…
Người em mềm nhũn, giọt nước mắt lẫn giọt mưa hòa quyện với nhau ướt đẫm khuôn mặt nhợt nhạt của em. Em gầy hơn trước, hai bờ má phính tôi vẫn thích ghẹo ngày nào nay chẳng thấy nữa. Mà nó đã hõm lại đôi chút, quầng mắt sẫm lại vì mất ngủ rồi sưng lên vì khóc… Tại sao lại thế hả cô bé? Em quên anh để đến với người khác đáng nhẽ em phải vui phải hạnh phúc chứ… sao em thiếu sức sống đến mức này? Tại sao vậy?
Đỡ em trên lưng, tôi càng cảm nhận rõ được những ngày vừa qua em như thế nào. Bỏ bữa, bỏ ngủ, khóc… Cứ nghĩ đến là tim tôi lại nhói lên từng hồi. Em ác lắm biết không hả. Quấn cái áo đang mặc vào bàn tay đang rỉ máu của em, tôi cố gắng ôm em thật chặt vào người để tôi có thể truyền chút ít hơi ấm sang thân thể lạnh ngắt của em… Có lẽ em chờ tôi rất lâu rồi…
– Anh, nó làm sao vậy anh? – Con em sốt sắng khi vừa thấy tôi bước lên hành lang.
– Mày về phòng kiếm bộ quần áo thay cho NA.
– Vâng.
Cố ngăn giọt nước mắt, tôi nhanh chóng rảo bước qua phòng Nhung, tôi không muốn cô ấy thấy… chí ít là lúc này. Một mình tôi khổ là đủ lắm rồi.
Đặt em lên giường, tôi khẽ chạm lên đôi môi đang mím chặt vì lạnh, tôi nhớ chứ, nhớ những nụ hôn ngọt ngào em trao cho tôi, nhớ vị son môi mà chẳng bao giờ tôi biết nó là vị gì. Nhớ từ ánh mắt, nụ cười hay cái chun mũi mỗi khi làm em giận.
– Anh ra ngoài đi để em thay đồ cho nó.
– Ừ.
– Trời vẫn mưa từ lúc ấy, mưa rả rích mưa nặng hạt, mưa cuốn theo nỗi buồn vô tận vào trong tôi, thật nhiều…
– Anh – Nhung nhẹ nhàng tiến lại chỗ tôi.
– …
– Anh không sợ ướt à?
– …
– Em biết anh đang rất buồn, nhưng… mọi chuyện sẽ qua thôi anh…
– Hai ánh mắt bỗng chạm nhau trong thoáng chốc làm cô ấy bối rối đưa bàn tay hứng lấy giọt nước trước mái hiên. Đơn độc và nặng nề.
– Cảm ơn em…
– Hì…
– Thôi… em… vào đây… anh cũng vào phòng đi không cảm đấy.
– Ừ, anh biết rồi…
Ngại ngùng, kìm nén, đau… tôi đang reo rắc tất cả mọi thứ ấy cho N. Giá như em đừng mở lòng với tôi thì có lẽ đã khác. Tôi tồi, quá tồi phải không?
“Phải làm thế nào để em có thể như trước đây Nhung?”
– Anh vào trông nó đi để em ra ngoài mua thuốc – con em mở cửa với cái giọng khó chịu, chắc nhìn vết thương ở tay NA nó điên tôi lắm.
– Thôi mày ở nhà đi, để đấy tao đi cho.
– Anh muốn ốm theo nó nữa à, nhìn lại người anh đi.
Cởi trần, đôi mắt khờ dại và hai bàn tay run run vì sợ, tôi chẳng khác nào một gã hành khất đang bơ vơ giữa dòng đời, mang trong mình đầy tội lỗi.
– Có chuyện gì vậy TA, ai đang nằm trên giường thế kia? – P, D hớt hải chạy sang nhìn tôi đầy tò mò khó hiểu.
– À cái NA nó…
– Mày đi mua đi, tao ở nhà trông cho – tôi ngắt lời.
– Ơ…
– Đi đi.
– Vậy có gì 2 chị trông NA hộ em nhé, em ra ngoài một lát.
– Ừ đi đi, cầm ô theo không ướt… NA làm sao vậy anh? – P liếc qua tôi.
– Không có chuyện gì đâu, 2 đứa về phòng đi anh tự lo được – tôi mệt mỏi ngồi cạnh em, chẳng buồn đến 2 cô bé vẫn ngơ ngác đứng đó. Tôi muốn được một mình, vậy thôi.
5p… 10p… trôi qua, em vẫn nằm yên không nhúc nhích. Chỉ có bàn tay em khẽ run rẩy được ôm trọn trong tay tôi. Máu từ áo thấm đẫm cả sang tôi… chắc em đau lắm đúng không… chỉ tại anh quá vô tâm, quá lạnh lùng… để rồi lại làm em tổn thương. Anh có lẽ không xứng đáng làm người bảo vệ, che chở cho em nữa rồi… Và có lẽ…
– Anh tháo cái áo ra đi, em mua về rồi đây.
– Nhanh lên anh, máu nó chảy nhiều lắm rồi kìa – con em sợ sệt đẩy tay tôi ra.
– Thôi anh ra kia ngồi đi, như người mất hồn thế này thì trông cái gì…
Xong xuôi, nó tất bật gọi điện cho mẹ NA, rồi mượn nồi áp suất, vo gạo nấu một nồi cháo. Còn tôi cứ ngồi bất động nhìn em ngủ, thi thoảng lại áp tay lên má em, vuốt vài lọn tóc khô đang bết lại vì nước mắt.
– Anh còn ngồi đấy làm gì, không đi tắm đi, người ngợm như kia mà cứ ngồi lì đấy.
– Ừ.
– Em nấu xong rồi đây, tí tắm xong anh ra mà ăn cho nóng.
– Ừ.
– À mà tối anh lên gác ngủ để em ngủ với nó còn trông cho, em trải chiếu xong hết rồi đấy.
– Ừ.
– Ừ ừ cái gì cứ ngồi đấy mà ừ, điên thế.
Nó gắt lên, kéo tôi vào nhà tắm chả khác nào chị chăm em.
– Đấy quần áo anh đấy, tắm đi cho tôi nhờ, chăm 1 người đã thở không ra hơi giờ thêm cả lão này nữa… sao số tôi nó khổ thế hả giời.
Tôi bật cười, chả hiểu sao cái đứa suốt ngày lên mặt dạy dỗ, quát mắng nó là anh nó mà hôm nay bị nó nói như con.
– NA tỉnh rồi anh ơi – nó gọi vọng vào.
– Ờ… gì cơ… gì cơ…
– Nó tỉnh rồi, điếc à.
– Ờ… thế à… tao xong rồi đây – lại bị nó quát lần nữa.
Vội vàng mặc quần áo, tôi lao nhanh lại chỗ em như một đứa trẻ.
– Em… em không sao chứ.
– Anh… em xin lỗi… em có lỗi với anh – nước mắt em chảy dài, em khóc.
– Không, tại anh, tại anh làm em đau, em đừng khóc nữa.
– Anh… anh… đừng bỏ em nữa nhé… đừng quay lưng lại với em nữa nhé… đừng nhìn em như thế nữa nhé… tim em không chịu được… – cô bé ôm lấy tôi thật chặt, khuôn mặt em áp vào ngực tôi chẳng muốn rời. Hơi thở hòa quyện với nước mắt làm tôi thêm ấm lạ.
– Hai người làm cái gì vậy, không thấy tôi đang lù lù ở đây à – con em ngồi vắt vẻo trên ghế nhìn hai đứa tôi.
– Ừ… ừ… cảm ơn bà nhé… tôi… – em ngại ngùng buông tôi ra, giọng lí nhí.
– Gớm… yêu nhau cho lắm vào, rồi làm khổ cái thân tôi. Đấy 2 ông bà có bón cháo cho nhau thì bón đi, tôi sang kia cho tự nhiên.
– Lượn đi con điên – tôi cười.
– Đấy, bà xem… coi em gái như osin… chẹp.
– Hì hì… cảm ơn bà nhé.
Chờ nó đi khỏi, tôi quay sang em, nhìn ngắm em thật lâu… từ ánh mắt đến nụ cười trong trẻo ngày nào. Nhìn thấy em thế này, tôi chẳng còn muộn phiền nữa, vì tôi biết người em yêu là tôi.
– Anh…
– Ừ… anh đây.
– Anh không muốn nghe em giải thích à.
– Anh…
– Thật ra… mọi chuyện là do em hiểu lầm… nên em muốn anh ghen… vậy thôi… – cô bé cúi mặt. Chắc vì em sợ nhìn ánh mắt của tôi lúc này.
– Hiểu lầm? – Tôi ngạc nhiên.
– Vâng… hôm đấy…
Cô bé kể lại cái ngày mà lần đầu tiên thôi trông thấy em tay trong tay với người khác. Dù đã qua nhưng mỗi lần nhắc lại, lại làm tôi thấy khó chịu, bứt rứt…
– Trưa hôm đó, em gọi điện cho anh nhắc anh đến đón nhưng không được, em nghĩ chắc anh bận gì đó thôi nhưng…
– Nhưng sao…
– Bạn em gọi điện nói anh đang chở người ta, cười nói vui vẻ lắm… mà người ta thì… ôm eo anh… nên em… – cô bé của tôi rấm rứt chợt khóc.
Còn tôi, tôi cố gắng nín cười vì tính trẻ con ngây ngô của em. Hóa ra là em tưởng cái Uyên là người thứ ba xen vào giữa tôi với cô bé. Đúng thật là hôm đó tôi chở Uyên về, trên đường hai đứa cũng trêu nhau mấy chuyện vặt vãnh. Người khác nhìn vào sẽ nghĩ là người yêu thật.
– Thế sao em không bắt anh giải thích mà cứ im lìm rồi còn chuyện sáng nay nữa – tôi hỏi lại.
– Tại vì… tại vì… mà sáng nay đấy là anh họ em mới ở trong nam ra chơi… tình cờ gặp anh nên em…
– Ha… ha… hóa ra là thế… – tôi cười.
– Ơ… sao anh cười em… mà… anh cũng… ghen đúng không – cô bé chun mũi nhìn tôi, vẻ mặt ngây thơ lắm.
– Anh yêu em thì anh mới ghen chứ… – tôi ôm em vào lòng, vuốt nhẹ mái tóc sau lưng em làm mùi hương từ em tỏa ra quyến rũ tôi lạ lùng.
– Anh… chị ý… là bạn thân anh hả?
– Ừ… bạn thân từ hồi mặc quần thủng đít ý… – tôi cười.
– Anh này… – em nhéo tôi trách móc.
– Sao anh không nói với em.
– Thì em có chịu gặp anh để nói chuyện đâu.
– Ai không chịu gặp ai cơ? – NA hờn dỗi, môi chu lên.
– Ờ thì… lỗi của anh được chưa? – Tôi nhéo cái mũi đáng yêu của em.
– Anh… em không thích người khác ôm anh đâu.
– Ừ… nhưng…
– Em không biết… em không thích… kệ đấy.
– Được rồi… được rồi… cái thân này là của mình em thôi.
– Nhớ đấy…
Vậy đấy, đợt sóng gió đầu tiên giữa tôi và em nó diễn ra như thế đấy. Rất nhanh đến và rất nhanh đi. Dù mọi chuyện có khó khăn, có hiểm trở đến đâu… nhưng chỉ cần hai người tĩnh lại, chịu nhìn nhận từ hai phía thì mọi chuyện cũng sẽ qua. Cơn sóng của tôi cũng vậy… Tình cờ chiều hôm đó em gặp Uyên trong một quán cafe nhỏ, và… mọi hiểu lầm được giải quyết.
Yêu nhau, giận dỗi nhau, hờn ghen với nhau nó giống như khi ta chế biến một cốc cafe. Ở đó, sữa là tình yêu, café là hờn ghen… gộp lại với nhau ta có được một tình yêu đích thực. Vị đắng nơi đầu lưỡi, vị ngọt đọng lại sau cùng…
Nhưng… chẳng ai có thể biết trước được sau này sẽ ra sao, chỉ biết cùng nhau cố gắng bước tiếp mà thôi… Vì sau này nếu có rời xa nhau cũng không hối hận… Cuộc sống thật trớ trêu đúng không.