Phần 62
Sau tất cả mọi chuyện, mọi biến cố, tôi và Nhung cuối cùng cũng quay về bên nhau.
Tất nhiên Nhung là người hạnh phúc nhất, người em yêu hết lòng, quan tâm hết lòng, yêu người ta hơn chính bản thân mình đã quay về bên cô ấy.
Giờ chỉ có tôi, tôi phải làm sao để bù đắp, hàn gắn lại tất cả những tổn thương mà tôi gây ra cho em.
Hàng ngày, ngoài giờ đi làm, tôi đều quan tâm em từng chút một, từ dòng tin nhắn, ánh mắt đầy yêu thương, đến những cái ôm, cái nắm tay thật chặt.
Tôi muốn nụ cười trên môi em sẽ không bao giờ tàn lụi, tôi muốn đôi mắt em long lanh ánh lên niềm vui mỗi khi tôi nhìn ngắm, tôi muốn mái tóc em tỏa mùi hương dịu nhẹ, bồng bềnh sau ánh nắng ban mai.
Chỉ có vậy, hình ảnh của em sẽ lấp đầy trái tim chai sạn của tôi.
Vẫn biết, nơi nào đó, dù chỉ một góc nhỏ bóng dáng cô bé ngày nào thi thoảng lại trồi lên mạnh mẽ.
Nhưng tôi không yêu, không luyến tiếc.
Chỉ là.
Yêu là sẽ mãi mãi giữ lại hình bóng người ta, dù chẳng gặp lại.
Yêu là chấp nhận người ta mở khóa trái tim mình, dù biết sẽ đau.
Yêu là nhớ, là tìm kiếm, là hạnh phúc, là những niềm đau, dù chết cũng chẳng thể quên.
Tôi vẫn sẽ giữ, sẽ nhớ, sẽ cười mỗi khi thấy cô ấy hiện hữu trong tâm trí. Với tư cách là một người anh, người bạn gần gũi.
Tình yêu mà, nó thiêng liêng, tuyệt diệu, làm hai trái tim bỗng chốc lạc nhịp, nhớ nhung, hạnh phúc khi tìm thấy nhau giữa muôn vạn người. Nó chẳng có tội tình gì cả, hết yêu thì hết tìm đến nhau, nhưng đừng làm người ta mệt mỏi. Hãy cứ cười thật tươi khi tình cờ lướt qua nhau ở một nơi nào đó. Để biết rằng, với ta họ vẫn sẽ là người bạn tốt.
Cuối thu, những cơn mưa rào bất chợt cũng dần dần biến mất. Thay vào đó là những buổi chiều buồn man mác, chạy dài phía cuối chân trời. Từng đụm mây trắng bị ánh nắng hoàng hôn trạm lên những mảng màu rực rỡ. Màu đỏ, màu vàng nhạt, màu hồng… xếp vào nhau xen kẽ nhìn như một dải cầu vồng vắt ngang bị ai đó làm hỏng một nửa. Dẫu vậy, cánh chim nhỏ nối đuôi nhau phía xa xa vẫn nằm gọn trong tầm mắt mù mờ của tôi.
– Sắp lập đông rồi – tôi thở dài, nhấp một ngụm nhỏ ly café mới vơi đi một chút.
– Sao anh biết – em nhíu mày, nhìn tôi hấp háy.
– Kia kìa, chim đi tránh rét đấy.
– À, mắt anh cũng tinh gớm nhỉ – Nhung cười nhí nhảnh.
– Chớ sao nữa, mắt anh mà lại.
– Không biết nhìn gái có thế không – em tảng lờ đi chỗ khác, chẳng thèm nhìn tôi.
– Thì anh đang nhìn cô gái xinh nhất đây còn gì – tôi véo nhẹ lên cánh mũi cô ấy.
– Xí, giỏi nịnh.
– Anh nịnh người yêu anh, thì sợ gì không nịnh chứ.
– Xí.
Hôm nay là cuối tuần, cả hai chúng tôi đều được nghỉ. Thế là tôi hứng chí rủ em đi lượn lờ Hà Nội. Giờ không nắng gay gắt như trước, nên chuyện phơi nắng, phơi gió với em dễ dàng đi rất nhiều. Chẳng cần cái áo trùm kín đầu, hay chát cả đống kem chống nắng lên tay lên mặt. Chỉ độc với chiếc quần jean ngắn, áo sơ mi trắng là đủ. Nhìn đơn giản lắm, nhưng với tôi em chẳng khác nào thiên thần cả. Ngây người nhìn cô ấy mất mấy giây tôi mới có thể kéo phần hồn mình đang lơ lửng kia lại.
– Nhìn gì mà ghê thế, ông tướng – em đánh nhẹ vào vai tôi.
– Ờ thì… tại em xinh quá, hì – tôi gãi đầu.
– Thật là… – má cô ấy khẽ ửng hồng.
Địa điểm đầu tiên của chúng tôi là công viên Thủ lệ. Trước, khi yêu nhau, em vẫn hay đòi tôi dẫn vào đây chơi. Em bảo “em thích hồ nước ở đây, nó có cái cầu nhỏ xinh, bên cạnh là dàn cây xanh bao bọc, nhìn giống như một khu rừng thu nhỏ”. Giờ vẫn vậy, không khác là bao, có khác là công viên được xây thêm vài khu nhốt thú mới.
Em tung tăng, nắm tay tôi dạo qua con đường nhỏ quanh hồ. Thi thoảng đứng khựng lại ngắm nhìn mấy con khỉ con đang ngơ ngác núp sau lưng mẹ. Rồi tự dưng em đi chậm lại phía nó, giậm chân thật mạnh làm vẻ dọa nạt. Cuối cùng em lại là người bị nạt, khi con khỉ mẹ nhảy nhanh lại khè lưỡi. Em giật mình, ôm chặt lấy cánh tay tôi sợ sệt.
– Ai bảo trêu nó cơ, ngốc – tôi cốc nhẹ lên đầu em.
– Hihi… thì ai biết đâu – Nhung thè lưỡi.
– Thật là…
Lâu lắm rồi, tôi mới được thấy em như vậy: Hồn nhiên, ngây ngô, hay cười với mái tóc màu hạt dẻ tung bay theo gió. Em nắm tay tôi chặt lắm, cứ kéo tôi hết qua chỗ này đến chỗ khác, đến nỗi cảm tưởng như mẹ đang dẫn đứa con nhỏ đang cố gắng vượt qua những nguy hiểm trong rừng.
– Anh, anh nhìn con đà điểu kìa. Ui chân nó dài quá, chắc phải bằng người em ý – tôi cười như mếu.
– Con hổ con kìa, dễ thương quá đi… nao anh mua em con mèo con nhé – em lắc tay tôi làm nũng.
– Đang ngắm hổ sao chuyển sang mèo – tôi ngớ người.
– Anh không biết hổ với mèo cùng một họ à.
– Hả?
Ngắm chán chê nào khỉ, nào vượn, rồi cá sấu, chim chóc. Em dẫn tôi qua tiếp chỗ xe lửa. Vì là cuối tuần nên bố mẹ dẫn con nhỏ đến đây khá đông. Từng hàng ghế cứ thế bị lấp đầy bởi mấy cô cậu nhóc.
– Anh với em chơi đi – cô ấy nhìn tôi, đôi mắt long lanh lắm.
– Thật.
– Vâng, ngồi được mà, anh yên tâm.
– Thật – tôi nhíu mày, tỏ vẻ lo lắng.
– Đi mà… em muốn chơi.
– Thôi được rồi… chơi thì chơi.
– Yêu anh nhất – nụ hôn ướt át chạm vào gò má tôi, khẽ xao xuyến, rung động.
Một ngày dài cho những hạnh phúc nhỏ nhoi…
…
Mới quay lại chỗ cũ làm việc nên hầu hết thời gian tôi đều dành cho nó. Ngày nào cũng sáng đi chiều tối mới về, vì thế những lúc cô bé và tôi ở bên nhau cũng dần ít đi. Vài dòng tin nhắn, vài cuộc gọi điện cũng không đủ khỏa lấp nỗi nhớ nhung mà tôi dành cho em. Nhiều lúc chỉ muốn chạy thật nhanh đến chỗ em, ôm thật chặt vào lòng để hít căng lồng ngực mùi tóc thoang thoảng, dịu nhẹ đến phát điên.
Từng ngày, từng ngày chậm rãi trôi qua cũng là những ngày tôi nén chặt hình ảnh của em vào bộ nhớ. Chặt đến nỗi, cảm tưởng như chỉ cần nhìn thấy em thôi là mọi thứ sẽ bùng nổ mạnh mẽ. Từ cử chỉ, từ ánh mắt hay nụ cười ngây ngô của em tỏa ra xung quanh, rực sáng như ánh nắng ban mai, Rồi cứ thế chúng luồn lách vào mọi ngõ ngách trong cơ thể tôi. Bám thật chặt, thấm thật sâu và ở đó mãi mãi.
Hôm nay là thứ bảy, ngày mà hai chúng tôi sẽ được ở bên nhau trọn vẹn. Tôi vui lắm, vui đến nỗi chẳng thể tập trung được việc gì. Tối hôm trước cắm cơm thì quên bật nút, trời mùa hè lại bật nóng lạnh. Đêm đi ngủ thì nằm thao thức, hồi hộp chờ đợi trời sáng. Thứ tình cảm thiêng liêng đó, có lẽ là thứ duy nhất có thể khiến một thằng con trai ngoài 24 quay trở lại tuổi ấu thơ. Háo hức, sung sướng, nhảy chân sáo, miệng hát bâng quơ… Tôi ở tuổi 24.
Tam Đảo là một trong những điểm đến chất lượng cho các cặp đôi, nhóm bạn đi chơi vào dịp hè nóng nực. Không khí mát mẻ, thanh tịnh, với những đám mây trắng lững lờ trôi ở lưng trời. Hay những rừng cây xanh mát, cố bám chặt lấy thân núi che lấp đi ngôi chùa cổ kính phía xa. Tất cả tạo nên một khung cảnh gần gũi, thơ mộng cho những ai đặt chân đến đây.
Tôi và em, một đứa bình lặng cầm lái, một đứa tinh nghịch hết nói rồi cười. Dìu nhau đi qua từng con đường nhỏ ngoằn ngoèo đầy nắng và gió. Không riêng gì tôi, em cũng vui lắm. Suốt chặng đường hơn 40 cây số mắt cô bé lúc nào cũng long lanh ánh lên niềm hạnh phúc, miệng lúc nào cũng ngân nga những giai điệu chỉ mình em biết. Khi nào mệt, vòng tay ấm áp tình yêu thương lại ôm chặt lấy tôi thủ thỉ.
– Em vui lắm – thêm một siết tay từ phía sau.
– Anh đang ê hết mông đây, hừ.
– Cố lên anh, sắp đến rồi… chai… zooo – em cười ngặt nghẽo.
– Đi bao giờ chưa mà bảo sắp đến.
– Em chưa hihi.
– Như đúng rồi, hừ.
– Ơ, em đang tiếp thêm sức mạnh cho anh mà… hic.
– Phải ôm anh thật chặt cơ, rồi hét to “em yêu anh” vào. Thế mới là tiếp – tôi nháy mắt qua gương chiếu hậu.
– Xí, em ôm nãy giờ rồi, đây này – cô bé vân vê bụng tôi.
– Phải hét lên nữa cơ.
– Ngại lắm hihi.
Gần lên đến nơi, xe tôi kêu dữ dội. Tiếng ì tiếng máy mỗi lúc một to dần, báo hiệu sắp quá tải. Cũng may, trước khi đi vài ngày tôi đã mang nó đi bảo dưỡng toàn bộ. Gắn bó với tôi mấy năm trời, sức khỏe nó không còn được như trước. Những chuyến đi phượt dài ngày, về quê càng làm nó già thêm. Dù đã cũ, nhưng với tôi nó như một người bạn, vì ở đó tôi gửi gắm rất nhiều kỷ niệm vui, buồn và nước mắt.
Tam Đảo dần hiện ra sau ánh nắng mờ nhạt, từng lớp nhà nhỏ, khách sạn nằm chồng chéo lên nhau vẻ mệt mỏi. Xung quanh là mây mờ lẫn sương sớm che phủ, tựa như một bức tranh cổng trời đầy mê hoặc. Không biết nơi đó sẽ tiếp đón hai chúng tôi thế nào, thiên đường hay “nước mưa”. Có điều, tôi biết… sau tất cả sự hào nhoáng kia là một đám mây đen đang chầm chậm kéo đến. Dù nhỏ thôi nhưng vẫn đủ để nhìn thấy…
Chỉ còn quãng ngắn nữa là tới nơi, chiếc xe vẫn ì ạch tiến thêm từng bước trước sự cổ vũ nhiệt tình của em.
– Anh… đến rồi anh ơi, đẹp quá, mát quá.
– Mây… kìa… ôi… kia nữa kìa… thích quá đi mất…
– Tí nữa mình đi ngắm mây anh nhé… – cô bé cười tít mắt.
Cũng phải thôi, với tính cách trẻ con, nhí nhảnh của em, khung cảnh nơi đây chẳng khác nào được dành riêng cho em cả.
Chào đón chúng tôi đầu tiên là hai chữ “TAM ĐẢO” nhiều màu sắc, được đặt trọn vẹn trong một công viên bắt mắt với những bậc thang, những mảng cỏ xanh rực rỡ. Ở giữa là đài phun nước, cách đấy vài bước chân là hình trái tim được làm cách điệu khá đẹp. Đi lên vài bậc thang, qua tấm cỏ xanh là nhà chờ lớn màu trắng, nơi mọi người có thể ngồi nghỉ chân, chụp cho mình những bức ảnh kỷ niệm. Đài phun nước được thiết kế đơn giản nhưng ấn tượng, giữa làn cỏ xanh là những làn đường đi bộ bằng đá, Chúng xếp xen kẽ nhau chạy quanh co dọc theo khuôn viên, tạo nên cảm giác thân thiện với thiên nhiên nơi đây. Không tấp nập, không vồn vã.
– Xích đu kìa anh, mình lại đấy chơi đi – em kéo tay tôi nở nụ cười tươi.
– Mới đi xe xong, không mệt à nhóc – tôi cốc nhẹ lên trán em.
– Kệ, em muốn chơi, nha…
– Thật là…
Tôi bước theo sau mái tóc thơm tung bay theo gió của cô bé, mùi hương, mùi cỏ, mùi gió quyện vào nhau, cuốn lấy tôi… lạ lùng. Em giống như một thần tiên bé nhỏ, đang tung tăng chơi đùa trong thượng quyển. Nơi đó, tâm hồn em được thoát tục, để trở về với cõi hư vô.
Tôi đứng trân trân nhìn em, ngắm nụ cười trong trẻo lấp ló sau tia nắng ban mai, ngắm đôi mắt biết cười đang khiến con tim tôi như dừng lại.
Một hai, rồi ba bốn vòng xích đu trôi qua, tôi vẫn nhìn em như vậy. Từng khoảnh khắc em cười, khoảnh khắc em nhắm mắt thả hồn vào thiên nhiên… chúng cứ chầm chậm lưu lại như những thước phim dài vô tận.
– Anh chơi với em đi – cô bé chạy lại phía tôi.
– Anh á – tôi giật mình.
– Vâng, anh ngồi lên đi, em đu cho, thích lắm hihi – em cười tươi, ôm lấy cánh tay tôi lúc lắc.
– Cấm làm anh ngã đấy nhé.
– Yes, sir.
Và tự dưng tôi vui đến lạ.
Trở về phòng nghỉ sau buổi sáng mệt mỏi, tôi vứt mình lên chiếc giường êm ái. Từ lúc mới đến cả hai đứa đều chưa nghỉ ngơi gì. Tìm chỗ thuê phòng, cất đồ đạc là cô bé kéo tôi ra ngoài chơi luôn. Trong khi cái lưng, bắp vai mỏi rã rời. Rồi chẳng biết từ đâu chui lên một khuôn mặt ngây ngô áp vào ngực tôi, một cánh tay nhỏ ôm lấy eo tôi dịu dàng.
– Mệt quá… – cô bé dụi dụi vào người tôi nũng nịu.
– Tự nhiên như ở nhà ấy nhỉ – vén mái tóc sang một bên, tôi nhéo nhẹ bờ má phính đáng yêu của em.
– Anh là của em mà, hứ.
– Tính ngủ trưa luôn không ăn cơm à nhóc.
– Tí nữa… cho em nằm tí thôi… người anh thơm lắm hihi – lại dụi đầu thêm lần nữa.
– Toàn mồ hôi không mà bảo thơm, phét – tôi cầm cánh mũi cô bé lắc lắc.
– Thật mà, em thích ngửi mùi của anh lắm… như nước hoa đắt tiền chỉ mình anh có ý. Thích lắm.
– Đấy, thế cứ ngửi cho đã đi, ngất đừng trách anh.
– Còn lâu, xí.
Tôi vòng tay ôm chặt em vào lòng, khẽ đặt lên trán em một nụ hôn ấm áp. Cô bé ngước lên nhìn tôi, đôi mắt long lanh không vết gợn. Hai ánh mắt chạm nhau, chứa đựng đầy yêu thương, xúc cảm. Rồi từ từ khép lại khi đôi môi tôi tìm kiếm đến em, ướt át, ngọt ngào.
Ngoài trời, gió vẫn đùa giỡn với những đụm mây trắng phía xa xa. Chúng kéo nhau đuổi bắt khắp khoảng trời đầy nắng. Có lúc lại đậu trên lưng chú núi gù cao lêu nghêu, cứ mãi đứng đó chẳng muốn rời.
Buổi chiều, tôi dẫn em lên Nhà thờ đá. Suốt quãng đường, bàn tay em lúc nào cũng nằm gọn trong tay tôi thật chặt. Dù chụp ảnh hay nghịch vài cây hoa nhỏ bên đường… em vẫn nắm lấy rồi kéo tôi theo từng bước chân em đi, từng nơi em đến.
Nhà thờ khá lớn và cổ kính, được xây dựng hoàn toàn bằng những viên đá hình thù kỳ dị. Khoảng sân nhà thờ rất rộng, bao quanh là các vòm cổng lớn hình bán nguyệt và bị chia cắt bởi tháp chuông cao đứng im lìm, trầm mặc. Hai bên là bậc thang bằng đá xanh dẫn xuống dưới, ở giữa hai cầu thang là bức tường hình cánh hoa. Đứng ở đây, ta có thể hướng tầm mắt ra xa, bao trọn cả Tam Đảo đẹp đẽ. Vì thế nên ai đến đây cũng phải chụp cho mình vài kiểu ảnh làm kỷ niệm. Cả chúng tôi cũng vậy. Em chụp tôi, tôi chụp em, rồi đến nhờ người ta chụp cho hai đứa. Rất nhiều, rất nhiều tấm ảnh được lưu trong máy và cả trí nhớ…
Tôi thích giữ em lại với những tấm hình tự nhiên. Như tấm hình em đặt ngón tay nhỏ nhắn lên mái vòm, ánh mắt tò mò, chăm chú. Hay tấm hình em tung tăng chạy lên trước với tấm áo choàng, mái tóc dài bay vội ra sau. Rồi tấm hình em nhắm mắt, khuôn mặt ngước lên nở nụ cười đón lấy tia nắng tinh nghịch kia… Trông em thật đẹp, thật dịu dàng biết bao. Như cách em yêu tôi vậy.
– Về thôi anh – cô bé xòe bàn tay nhỏ nhắn trước mắt mắt tôi chờ đợi.
– Chán rồi hả.
– Không, ngắm thế thôi, để lần sau ngắm tiếp hihi.
– Còn lần sau nữa á.
– Nếu… có thể… – tự nhiên đôi mắt em trùng xuống, nhạt nhòa.
– Có mà… mùa đông anh dẫn em lên lần nữa – tôi vuốt mái tóc cô bé trấn an.
– Dạ… mình về thôi.
Đoạn đường về phòng em chẳng nói gì, không lon ton, không cười đùa mà chỉ là bóng dáng một cô gái đang bước từng bước nặng nề trong im lặng. Nghĩ là em mệt nên tôi cũng đả động gì nhiều. Có lúc kéo em dừng lại, quỳ gối xuống để em nằm trên lưng, nhưng đáp lại tôi là nét mặt buồn buồn kèm theo nụ cười đầy gượng gạo. Có lẽ em mệt thật, sáng dậy sớm rồi ngồi xe máy lâu, lên đây cũng ít nghỉ ngơi mà chạy nhảy đi chơi nhiều. Tôi là con trai còn thấy thấm mệt nữa là em.
Về đến nhà nghỉ, tôi nhường cô bé tắm trước, còn mình ngồi sắp xếp lại quần áo cho hai đứa.
Đi có hơn một ngày thôi mà balo của em to gấp rưỡi balo tôi.
Chẳng biết mang nặng mang lớn thế đi làm gì, nhưng tôi vẫn cười trừ.
Con gái mà, không thể đơn giản như mình được.
Lục lọi kiếm khăn mặt, bàn chải cho em, tôi tìm thấy trong đó một cuốn sổ nhỏ có khóa mã.
Bìa ngoài màu hồng nhạt, không trang trí cầu kì phía góc trên có vài vết ố còn mới, có lẽ bị nước nhỏ lên.
Con gái thường hay viết nhật ký cho riêng mình nên tôi đoán cuốn sổ này cũng là nhật kí của em.
Tôi tò mò muốn đọc lắm, muốn xem em có viết gì về tôi không.
Nhưng nhìn hàng mã khóa kia mà tôi nản lòng.
Cất cẩn thận vào trong, tôi đặt đồ của em lên đầu giường rồi xem điện thoại.
Hình nền là bức ảnh cô bé tay đang chống nạnh, cái mũi chun chun, đôi môi chu lên nhìn chằm chằm về tôi.
Chẳng nhớ chụp từ bao giờ nhưng ảnh nền điện thoại luôn luôn là hình này.
Mỗi lần mở lên, là tâm trạng tôi dịu đi nhiều, bao bực tức, bao muộn phiền đều tan biến.
– Anh tắm đi, em xong rồi – cô bé mặc chiếc quần thun ngắn màu đen, áo trắng vai rộng trùm đến tận mép quần, trên ngực in hình con thỏ rất dễ thương. Mái tóc ướt bị hất ngược ra sau để lộ một bên má với cái cổ trắng ngần. Tim tôi xao xuyến trong giây lát.
– Ừ… ừ… chờ mãi – ném điện thoại lên giường, tôi vơ vội quần áo đi vào trong. Không quên hôn nhẹ lên má cô bé một cái.
– Xí…
Buổi tối ở đây khá tấp nập, từng tốp từng tốp rủ nhau đi chơi thưởng thức không khí lành lạnh của khí trời. Đài phun nước là lung linh nhất, ánh đèn cao áp, đèn nước, đèn trái tim… làm sáng rực ra xung quanh. Cô bé thích lắm, kéo tay tôi chạy nhanh tới đài phun, chiếm lấy vị trí đẹp nhất rồi tạo dáng chụp ảnh. Chụp chán, em lại lôi tôi đi ăn kem dù lạnh tê cả hàm răng. Một que, rồi hai que, em vừa ăn vừa lè lưỡi trêu tôi tinh nghịch. Hình ảnh trái ngược hoàn toàn với lúc chiều – ảm đạm, xa xăm.
– Anh ơi, lát nữa mình đi bộ lên đỉnh đồi đi – em nhìn tôi tinh ranh.
– Đỉnh đổi? Ở đâu cơ?
– Em cũng không biết, nhưng thấy bạn em bảo trên đấy nhìn xuống đẹp lắm. Còn có cả nhà ma nữa cơ.
– Nhà ma? – Tôi nhăn trán.
– Dạ, có mà, bạn em mấy đứa đi rồi ý – em cầm tay tôi nghịch ngợm.
– Không sợ à?
– Dạ không, có anh đi cùng mà hi.
– Gan nhờ – tôi cốc đầu em.
– Xí.
Vậy là hai chúng tôi dắt nhau lên đỉnh đồi. Vì là đi lên cao nên đoạn đường dài phía sau gần như không có đèn. Chỉ một đoạn ngắn đến Quán gió có người đi lại, còn từ đó thì rất ít. Đường dốc và tối, cô bé cứ lẽo đẽo đi nép vào tôi, thi thoảng một vài chiếc xe máy phóng qua làm sáng lên đôi chút.
– Eo ơi, tối thế – cô bé nắm chặt vạt áo tôi sợ sệt.
– Đòi đi cơ mà, hửm – tôi bước nhanh trêu em.
– Ý, chờ em… hic… sợ lắm…
– Thế đi xuống nhé.
– Hông – cô bé bặm môi, lúc lắc mái tóc.
– Thật là…
– À, sáng mai mình lên Quán Gió nhé.
– Vừa đi qua rồi đấy.
– Nhưng sáng người ta mới mở cơ.
– Rồi, mai anh bế em lên.
– Xí…
Mất hơn 20 phút hai đứa mới lên đến nơi, đập vào mắt tôi là một dàn người ngồi nối nhau sát mép đường. Người ăn, người hát, người uống… khung cảnh ở đây hoàn toàn khác lạ với quãng đường tôi vừa đi qua. Trên này gió khá to, nên người ta hay lên đây để bày đồ ăn nướng. Một chỗ lý tưởng khi dưới kia gần như toàn bộ Tam Đảo thu trọn trong tầm mắt, với rực rỡ ánh đèn.
– Đẹp quá – em hí hửng, nở nụ cười tươi.
– Đẹp thật.
– Nhà ma kìa anh – cô bé chỉ tay về hướng căn nhà 3 tầng đang xây dở.
– Nhà hoang thôi mà.
– Nhà ma đấy.
– Liên thiên, đã gặp đâu mà bảo thế.
– Thì người ta gặp rồi người ta kể lại, xí.
– Ngố tàu.
– Kệ em…
Phía trước vẫn còn đoạn đường khá dài, vẫn có nhà cửa xe cộ nhưng vì tối nên em không muốn đi tiếp. Đứng lại bên bức tường cũ, tôi đỡ em trèo lên đó rồi chụp cho em mấy kiểu ảnh. Được vài cái, tôi bế em xuống luôn. Gió to, trời tối tôi sợ em lỡ làm sao thì ân hận lắm.
– Lạnh không? – Tôi nắm hai bàn tay em xoa xoa.
– Dạ, có… hic hic.
– Đòi trèo lên chụp cơ.
– Tại đẹp mà…
– Nhỡ ngã thì sao…
– Ngã thì anh đỡ em hi hi.
– Chả rảnh.
– Xí… – em nhéo má tôi.
Gần 10 giờ, cô bé nhõng nhẽo muốn xuống. Chắc có lẽ không có gì chơi, lại lạnh nữa nên nhanh chán. Tôi lắc đầu, dẫn em xuống theo lối cũ. Lúc này cũng có vài nhóm nhỏ bắt đầu tàn tiệc nên hai chúng tôi không phải lạc lõng giữa màn đêm đen kia nữa. Em tung tăng chạy lên trước, để kệ tôi rọi đèn điện thoại theo sau. Hình như tôi có sở thích nhìn em như vậy thì phải. Thấy em vui, thấy em nhỏ bé an toàn trong tầm mắt, tự nhiên lòng tôi hạnh phúc lạ lùng.
– Á – tiếng cô bé thất thanh.
– Ngọc Anh! Em làm sao thế – tôi chạy nhanh lên chỗ em, nắm lấy bờ vai em giữ lại.
– HÙ… – mặt cô bé méo xệch, cái miệng xinh xinh bị kéo lệch sang một bên. Cả khuôn mặt mập mờ dưới ánh đèn flash.
– Ối… trời… – tôi giật mình, buông mạnh cánh tay.
– Ha… ha… ha… lừa được anh rồi nhé – em cười lớn, nhìn tôi đầy trêu ghẹo.
– Hừ… – tôi giả bộ giận dỗi, đi nhanh qua em.
– Ơ kìa… chờ em với.
– …
– Ơ… đừng giận em mà… anh… – cô bé kéo tay tôi, nài nỉ.
– …
– Thôi mà… em xin lỗi mà… đừng giận em… hic…
– Ở lại đây mà chơi, anh về trước – tôi làm căng, bỏ lên trước.
– Đừng… hu hu… đừng bỏ em… em sợ lắm… hu hu – tiếng khóc dấm dứt của cô bé giữ tôi lại. Tôi sợ em khóc lắm, dù bất cứ lý do gì.
– Anh xin lỗi… anh đùa thôi… đừng khóc… đừng khóc mà… – tôi líu ríu nắm tay em, lấy ngón tay lau lên má em… nhưng chẳng có giọt nước mắt nào cả.
– HÙ… lại bị lừa rồi nhé – em cười ranh mãnh.
– Con nhóc này… giỏi lắm… – tôi cù cô bé.
– Ha… ha… ha… tha em… em chừa rồi… chừa rồi…
– Chừa này…
– Thôi thôi… em nhiều máu buồn lắm… ha… ha.
Và… Đoạn đường hôm đó có một đôi đuổi bắt nhau đầy hạnh phúc.
…