Tôi không thèm để ý lời cô ta nói cứ thế mà lên phòng… nằm vật xuống giường nghĩ ngợi linh tinh… tại sao cô ta vẫn còn ở đây nhỉ? Rõ ràng 2 người xa lạ không quen biết, lại 1 nam 1 nữ… tôi nhận thức rõ không phải vì lí do cô ta không có áo mang để về… nhưng vì gì thì tôi chịu. Chịu thật sự. Cô ta là ai? Ở đâu? Làm gì? Bố mẹ cô ta đâu sao cô ta không về nhà ở lại qua đêm mà không thấy ai lo lắng hỏi han, thậm chí chính cô ta cũng không tỏ vẻ gì lo lắng và ánh mắt, thái độ của cô ta tôi lờ mờ hiểu được hình như cô ta muốn nói gì đó với tôi dù rằng thái độ, hành xử của tôi từ khi gặp cô ta là hoàn toàn gây cho cô ta rất nhiều sự khó chịu… cô ta không sợ tôi sao?
Tôi hoàn toàn có thể làm điều xấu xa vì mọi cơ hội và hoàn cảnh xảy ra đã quá rõ ràng… thật ra thì bây giờ tôi không còn thấy ghét cô ta nữa, lại còn cảm thấy cô ta thú vị. Lúc thì lạnh lùng như tảng băng, lúc thì kênh kiệu kiểu cách như tiểu thư kiêu sa, lúc thì trẻ con, lúc thì cứng đầu bướng bỉnh, lúc thì lại có vẻ yếu đuối cam chịu… và điều không thể phủ nhận là cô ta rất xinh… dù tôi cũng đã từng bị cô ta làm cho cảm thấy mệt mỏi nhưng dường như tôi lại quên đi hết tất cả khi trêu và khiến cô ta nổi giận hay là đỏ mặt. Cái cảm giác chiến thắng của kẻ hiếu thắng trước 1 đối thủ khó chơi.
Chắc chỉ có cô ta mới trả lời được những tò mò của tôi lúc này… đứng dậy mang áo quần định bụng xuống hỏi cô ta đôi điều rồi ra ngoài làm li cf cho thư giãn… xuống tầng thì thấy cô ta đang ngồi cúi gằm mặt, môi bặm lại trông có vẻ buồn bã. Nhìn cô ta dường như quá nhỏ bé khi khoác trên mình cái áo của tôi… 1 giây chạnh lòng thấy thương xót. Hình như tôi hơi quá đáng thì phải… ngồi lại đối diện cô ta… vẫn ngồi yên vậy chưa chịu ăn… tôi lại thấy bực mình. Gì chứ không nghe lời với cả làm nũng là tôi cực kì khó chịu. Có lẽ do tôi khô khan không biết dỗ dành nên trước những tình huống đó tôi không xuống nước thì chỉ có cách bỏ đi nơi khác để khỏi phải thấy cảnh đó thôi. Haizz… tôi thở dài…
– Cô ăn đi, rồi tôi có đôi điều muốn hỏi… – tôi nói với cô ta…
…
– Sao cô bướng thế nhỉ, nói cho cô hay tôi đang thêm ghét cô đấy. Đừng có thử thách kiên nhẫn của tôi…
…
– Tôi hỏi lần cuối cô có ăn không hay để tôi đem đi đổ bằng hết?
…
– Anh… ăn cùng tôi… – cô ta mếu máo lý nhí trong miệng.
– Tôi mất hứng rồi. Nhanh lên đừng làm tôi bực.
– Nhưng… ăn 1 mình… buồn… – vẫn cúi gằm mặt miệng thì lí nhí.
– Buồn với đói cô chọn cái nào?
– Buồn…
– Gì?
– Đói… à không… buồn…
– Trời ơi… tôi điên với cô mất…! Giờ sao? Tôi đạp cô ra khỏi nhà nhé?
– Đừng mà…
– Không muốn vậy thì giờ cô làm sao?
– Thì… tôi ăn… hức.
– Thế nhanh bới cơm đi còn ngồi đần thối ra thế… tôi lại đạp cho giờ.
– Hức… anh bắt nạt tôi… tôi có làm gì anh đâu chứ… chỉ muốn anh ăn cùng thôi mà. Anh cũng đã ăn được gì đâu. Hức…
– Tôi khổ với cô quá. Ừ thì ăn. Tôi ăn cùng. Được chưa? Khổ quá cái cục nợ nhà cô… – hình như cô ta vui hẳn, ngước mắt lên nhìn tôi, mắt long lanh ngấn nước. Mặt thì tèm lem nhìn như con mèo ngao nửa bực nửa buồn cười…
– Bới cơm đi… – tôi thúc cô ta… cô ta bới cơm cho cả 2 rồi lại ngồi xuống, tay cầm đũa dằm dằm chén cơm không chịu ăn. Tôi nhìn thật là ngứa mắt quá quắt… gắp thức ăn để lên chén cô ta rồi ép.
– Ăn nhanh không tôi bực… – rồi tôi ăn việc tôi, cô ta ăn việc cô ta. Ăn khới khới như mèo vậy. Thôi kệ, còn hơn là không… rồi cả 2 im lặng không nói gì 1 lúc… không khí ngột ngạt quá tôi kiếm đôi chuyện cho bớt nặng nề…
– Cô nấu cũng được đấy…
…
– Được chứ không phải ngon đâu đừng tưởng bở.
…
– Tối hôm qua… – cô ta lên tiếng rồi bỏ lửng…
– Làm sao?
– Anh… làm gì tôi không?… – khổ quá, lại sắp mếu máo nữa rồi…
– Có! – Tôi đáp tỉnh bơ.
– Hả?… là… anh làm gì?
– Làm việc cần làm thôi. Thế cũng hỏi. Ăn nhanh đi. Phiền phức.
– Anh nói đi… tôi sợ…
– Cô yên tâm. An toàn tuyệt đối. Tôi khôn lắm nên cô đừng lo. Tôi không dại để cô bắt vạ tôi đâu.
– Anh… – rồi lúc này thì khóc thật rồi mọi người ạ. Người đâu mà lắm nước mắt thế không biết. Uống say cho lắm rồi không biết gì giờ thì ngồi khóc. Mà kể cũng vô lý, làm gì hay không bản thân không tự kiểm tra được sao còn hỏi. Hay là cô ta không biết đếch gì thật
– Thôi nín. Đi. Ồn ào ỏm tỏi quá. Ừ thì tôi làm gì cô đấy. Tôi cởi áo cô ra đấy, tôi lau người gội đầu cho cô đấy, tôi dọn cái sản phẩm của cô cả đêm đấy. Được chưa. Chứ cô nghĩ tôi làm gì? Vớ vẩn…
– Anh… nhìn thấy hết rồi à… hức hức…
– Tôi có mù đâu mà không thấy…
– Hức… hức…
…
– Mà… đẹp đấy. – Tôi bâng quơ nói trống không.
– Gì… gì cơ ạ?…
– Thôi không có gì… cô ăn nhanh đi tôi còn đi. Thoáng thấy cô ta đỏ mặt.
…
– Anh… kì lạ lắm…
– Tôi lạ sao?
– Anh… không có như hồi xưa…
– Hả? Hồi xưa tôi sao?
– À thôi… không có gì… anh làm sao biết được… thôi anh ăn đi rồi đi công chuyện. Cô ta nói thế là sao? Giờ thì tôi chắc chắn được rằng cô ta có biết tôi còn tôi thì hoàn toàn mù tịt… thực sự rất tò mò…
– Cô buồn cười nhỉ, nói lấp lửng không đầu không cuối… cô trêu tức tôi hả… – tôi bực mình gắt
– Không có gì mà… anh ăn đi… rồi cô ta cắm cúi ăn không thèm ngước lên nhìn tôi… muốn hỏi cô ta nhiều mà nghĩ từ từ cũng được… giờ có lẽ không càn thiết lắm… rồi cả 2 lại im lặng tiếp tục sự nghiệp lấp khoảng trống dạ dày.
…
– Lát ăn xong… anh… anh đàn tôi nghe với nhé!
– Gì? – Tôi suýt phụt cơm vì đề nghị của cô ta.
– Thì… tôi muốn nghe anh đàn hát… anh đàn tôi nghe với nhé? – Cô ta lấm lét nhìn tôi rồi nói chậm rãi sợ sệt…
– Cô ấm đầu à. – Tôi không biết đàn. Lắm chuyện.
– Sao anh lại giấu?
– Giấu gì?
– Thì anh biết chơi đàn đó còn gì…
– Đừng đoán mò. Không có đâu. Cô ăn đi.
– Anh khác người ta lắm… anh biết không?
…
– Người ta thường thì khoe những cái người ta có, những điều người ta biết. Anh thì toàn trái ngược. Anh xuất hiện cũng khác người ta, làm gì cũng khác người… giống như anh không muốn người khác nhìn thấy con người thật của anh. Sao anh lại che giấu?
– 6 năm trước…
– Trong ngày lễ tổng kết trường… có 1 cô bé rất hồi hộp, tò mò và háo hức khi nghe lời giới thiệu 1 người lên trình bày tiết mục chia tay trường… 1 bài hết tiếng Anh… bài mà cô bé đó rất thích… 1 cô bé không có gì nổi bật… rất trầm tính nhưng cái dòng nhạc cô ta nghe thì trái ngược hoàn toàn với tính cách cô bé ấy… rock! Cô bé rất chăm chú và trong lòng cảm thấy rộn ràng khi đoạn intro dạo đầu cất lên…
– Don’t cry!… tôi buột miệng khi tâm trí đang hồi tưởng lại ngày đó… mọi hình ảnh ngày đó đang lởn vởn trước mắt như hiện thực… tôi đang chìm lại vào khoảng thời gian đó… ngày mà thằng học sinh cuối cấp phải chia tay với trường lớp thầy cô bạn bè…
– Đúng… là “don’t cry”… anh có gì nói không?
…
– Cô là ai?
– Là cô bé lớp chuyên Anh sau anh 1 khóa! Là cô bé quyết tâm học đàn đến chai đầu ngón tay khi thấy 1 người con trai ôm đàn guitar chơi cái bài cô ta thích và đúng cái dòng nhạc cô ta nghe…
– So với hiện tại nó có liên quan gì không?
– Đúng ra là không nếu như cô bé đó không gặp anh đến những 4 lần kể từ ngày đó… cả 4 lần đều đặc biệt… đặc biệt với cô bé mà cứ ngỡ hình ảnh chàng trai chơi guitar ngày xưa sắp rơi vào kí ức lại bị đánh thức dậy…
– Tôi không nhớ…
– Vậy nên tôi nói anh vô tâm đâu có sai…
…
– Giờ cô làm gì?
– Tôi dạy Anh Văn…
– Đúng chuyên môn nhỉ?
– Ai đâu như anh học đại học xong đi lái xe…
– Sao cô biết?
– Thôi… anh cứ biết là tôi biết vậy đi… anh ăn đi rồi chở tôi về dùm…
– Cô tự đi mà về. Tôi không rảnh.
– Tôi hiểu rõ anh đấy. Chỉ là tôi không thích đôi co thôi.
– Cô hiểu gì về tôi? Suy nghĩ trước khi nói đừng hồ đồ.
– Đủ để biết bây giờ anh không bận.
– Cứ cho là tôi không bận đi, nhưng tôi không thích…
– Vậy tôi ở đây luôn!
– Tùy! – Tôi đáp…
Rồi tôi kệ cô ta ngồi đó, đứng dậy uống nước rồi ra dắt xe đi…
– Tao nghe mày…
– Gọi thêm mấy thằng nữa ghé quán ông H đi… tôi gọi thằng L
– Không được rồi con giai ạ.
– Sao?
– Tụi nó bận hết rồi.
– Bận cái quái gì mà rủ nhau cùng bận. Mày đùa tao hả.
– Tao đéo rảnh như mày. Đm. Tụi nó thằng thì chở bố đi chợ, thằng chở ông đi đá banh, đứa chở mẹ đi ghi số đề, đứa chở cháu đi đánh golf… đại khái là bận cả rồi.
– Đậu má… thế còn mày?
– Tao như trên…
Haizz… muốn ra khỏi nhà tránh giáp mặt cô ta thì lại chả có ma nào giết thời gian cùng, dường như cả thế giới đang quay lưng lại chống tôi hay sao ấy. Chán nản tắt máy chả buồn nói… thôi thì đi lang thang xem cuộc sống xã hội nó vội vã như nào… tức thì thằng L mặt lồn lại gọi…
– Mở mồm ra đi…
– Đm không nói gì cúp máy thằng chó.
– Thế có chuyện gì? – Tôi bực mình.
– Ghé quán trà sữa xxx tao nói chuyện. Nhanh không bố bỏ đói.
– Tao có nghe nhầm không? – Tôi hỏi lại khi nghe cái địa chỉ nó bảo là trà sữa gì gì đó… nó nghĩ sao tôi chừng này tuổi chui vào ba cái quán trà sữa mà tụi ranh con vắt mũi chưa sạch tụ tập ồn ào đó…
– Nhầm cái đầu mày. Tao đang đi với cái T, tiện mày gọi thì kêu mày tới rồi tao hỏi đôi chuyện luôn. Mày làm tao bất ngờ đấy con chó…
– T nào? Tao đếch biết.
– Đến rồi biết. Lắm mồm… – rồi nó tắt máy… Uh thì cũng đang buồn… cũng chả biết làm gì, thử đến xem sao, lũ teen bữa nay nó như nào, có lẽ mịn lạc hậu quá rồi. Trà sữa thì sao chứ tự an ủi vậy thôi…
Đến nơi thì thấy nó đông gì đâu, nhìn sơ qua cách trang trí thì tôi chả thấy vừa mắt tẹo nào, định tả cho mọi người nhưng ngu văn nên chịu… móc máy gọi thằng mặt l**, nó thấy tôi gọi thì đứng dậy huơ huơ tay báo hiệu rồi tắt máy. Tôi đi lại, tưởng ai hóa ra là đi với con bé tóc đầm đêm hôm qua. Vậy là con bé đó tên T. Chắc chuyến này thằng L quyết tâm cua đổ hay sao mà nhẵn mặt chui vào mấy cái nơi này… mà con bé kia nếu là bạn của con bé N thì cũng đâu có trẻ con gì đâu… haiz, thoáng nghĩ có lẽ chắc tụi con gái nó thế, chứ cũng bó tay không giải thích được. Mà kệ tụi nó đi. Mệt…
T: dạ em chào anh. Con bé T nhanh nhảu chào khi thấy tôi đi đến.
L: kiếm ghế ngồi đi con chó.
Tôi: Uh em. 2 Đứa quắn quýt nhỉ. Thằng em dại của anh có gì đâu mà em chơi với nó… chậc chậc. Phí cả 1 đời hoa. Đúng là đất phù sa trồng hoa cứt lợn…
T: hihi. Anh đừng nói thế tội anh L. – Con bé tít mắt
L: mẹ mày, bạn bè không giúp nhau thôi còn chọt tao. Tin tao móc lồi mắt mày không…
Tôi: Dùm tao cái. Nói là làm nghe. Tôi đưa mặt sát vào thằng L…
L: thôi hôm nay tao đang vui, xem như mày may mắn.
Tôi: chớ không phải mày sợ tao mách con Hoa con Huệ con Hằng hả?
T: ủa, là ai vậy anh? – Con bé hỏi tôi mắt thì nhìn thằng L lừ mạnh…
L: em đừng nghe nó nói linh tinh. – Thằng L khuơ tay thanh minh.
Tôi: tụi nó gọi tao hỏi thăm mày suốt đấy. Trách mày sao lâu rồi không ghé tụi nó. Than thở dạo này vãn khách quá nên buồn. Mày xem đó mà đối xử, tao không biết đâu.
T: anh giỏi quá ha… vậy còn dám rủ tôi đi chơi, thật ra anh là loại người gì vậy?
L: không như em nghĩ đâu. Em hiểu nhầm rồi. Anh không có… – lại tiếp tục thanh minh
T: anh không cần nói gì nữa. Tôi biết anh là loại người gì rồi. Tôi tiếc đã tốn thời gian dành cho anh… từ nay đừng gặp đừng liên lạc với tôi nữa. Thật thất vọng. – Nói rồi cô ta định đứng dậy ra về thì thằng L vội chồm dậy giữ lại…
L: thằng kia. Mày có thôi ngay đi không, T mà về tao giết mày luôn đấy. Mẹ thằng cà chớn… – thằng L quay sang nói với tôi… tôi ngồi rung đùi cười đã đời mặc kệ nó tức đỏ mặt vì bị tôi chơi xỏ…
L: mày còn ngồi đó mà cười hả… em… em nghe anh nói, anh không phải như nó nói đâu, đừng hiểu nhầm anh tội.
T: anh thôi đi, tôi còn lạ gì con trai tụi anh, 1 phường như nhau hết cả. Anh bỏ ra tôi về.
Tôi: L, mày bỏ ra cho nó về đi.
L: mày điên à.
Tôi: quen nhau phải tin tưởng và hiểu nhau. Nếu chỉ vì 1 lời nói từ bên ngoài tác động vào mà đã vội tin không chịu tìm hiểu hay nghe giải thích rồi bỏ đi thì tao thấy mày nên dừng lại đi, tiếp tục chỉ tốn thêm thời gian không đáng, rồi suốt đời mày chi biết mỗi việc chạy lẽo đẽo theo mà giải thích cầu xin thôi, cũng không bền đâu… vừa rồi chỉ là 1 chuyện nhỏ thôi, bên ngoài còn có biết bao nhiêu trở ngại chúng mày còn sẽ gặp nữa, liệu 2 đứa sẽ giải quyết như nào? Tôi nói rất nhẹ nhàng, chậm rãi, mắt xoáy sâu nhìn thẳng vào con bé T.
…
T: em… xin lỗi… tại…
L: thôi, anh không giận em đâu, tại thằng cà chớn này nó đùa như thật thật như đùa. Mà lần sau đừng có vậy nữa nghe không. Phải cho anh giải thích chứ, người gì đâu dễ bị dụ thế. Thằng L xoa đầu con bé nói.
T: Dạ… em xin lỗi anh. Hihi… mà cái anh G này đùa ác dễ sợ ấy…
L: Nghề của nó đấy. Không đâm chọt người khác nó sống gì nổi… – thằng L lườm tôi. Tôi thì ngồi hút thuốc rồi cười trừ. Mẹ mày, tao vừa giúp mày thăm dò tình cảm của nó cho mày đấy. Đi cua gái mà để gái dắt mũi là chết con ạ… tôi nghĩ thầm trong bụng.
L: mà sao mày đi có 1 mình? – Thằng L hỏi tôi
T: Đúng rồi, cái N đâu sao anh đi có 1 mình vậy ạ?- Con bé T tiếp lời.
Tôi: Ủa, sao lại nhắc cái của nợ đó ở đây? – Tôi nhíu mày.
T: Thôi anh đừng giấu em biết cả rồi hịihi… – con bé cười ma mãnh
Tôi: em thì biết gì? Vớ vẩn. – Tôi khó chịu
T: anh L kể cho em rồi đó nhá. Cái N ở lại nhà anh từ tối hôm qua tưởng em không biết chắc.
Tôi: thì sao? Bực mình, khi không có người lạ xuất hiện trong nhà. Chả đâu vào đâu.
T: Bạn em nó hiền lắm đó nha. Anh có làm gì nó không đó hả, anh coi chừng bọn em không tha cho anh đâu. – Con bé chun mũi dọa tôi.
Tôi: Uh, hiền, nó hiền thấy ớn ấy. Bướng như cua, mồm thì khi nào cũng cãi chem chẻm. Đòi dọa giết tôi đến mấy lần đấy. Tôi sợ cái hiền của mấy đứa quá.
T: Chắc anh làm gì nó nó mới vậy chứ gì. Mà nó có khi nào tiếp xúc với con trai đâu. Anh phải tự hào đấy.
Tôi: Thôi tôi xin, cho tôi nhường cái tự hào đó cho người khác. Phiền tôi hôm qua đến giờ tôi chưa hỏi tội mấy người đấy… gì mà rủ theo, gì mà cho sdt. Đau cả đầu…
L: Thế giờ con bé đó ở đâu? – Thằng L lên tiếng hỏi.
Tôi: Đang nhà tao.
L: Ghê nhỉ. Cái mồm thì kêu ghét nó, thái độ thì tỏ vẻ khó chịu khi nhắc đến nó mà đển nó ở nhà không cho về. Mày giỏi… thằng L vỗ vai tôi…
Tôi: Nó phiền bome ra. Tao đuổi nó về nó có chịu về đâu, đang đòi ở lại hẳn đấy. Bó tay…
L: Ai bảo mày làm gì nó. Lo mà chịu trách nhiệm đi định quất ngựa truy phong hả con giai…
Tôi: làm cái đầu mày. Tao thèm vào.
T: Hay anh về chở cái N ra đây chơi chung cho vui đi. Em cũng muốn hỏi tội nó, bỏ nhà theo trai. Đúng là mê trai quá mà. – Con bé T lên tiếng.
Tôi: Thôi anh xin, mới thoát khỏi nó được tiếng đồng hồ mừng còn chưa kịp.
T: À hay là tối tụi mình đi ăn gì anh nhỉ? Rồi rủ cái N đi luôn… T quay sang nói với thằng L.
L: Uh ý hay đấy, rồi giải quyết cho cặp trời đánh này luôn… thấy chúng nó như mặt trăng mặt trời mà lại mắc vào nhau… chắc là có duyên rồi… haha. Ổn thì tới luôn cho 2 chúng nó cho các cụ 2 nhà gặp nhau… được không mày… – thằng L hếch mặt hỏi tôi.
Tôi: Dẹp. Dẹp dùm tao cái. Đừng gây rắc rối thêm cho tao nữa. Tao cần nghỉ ngơi. Khuya nay đi Daklak.
L: Thôi nào, thì đi ăn rồi về nghĩ, đường nào cũng phải ăn tối. Tao quyết rồi. Tối lại quán ông H – nơi tình yêu bắt đầu. Haha. Không tới đừng trách bọn tao. Em nhờ hihi… – nó quay sang T tìm đồng minh.
T: Đúng rồi. Em thấy hợp lý quá đi chứ. Anh nhờ hịihi… – mẹ 2 tụi nó sao mới quen nhau mà hợp rơ thế không biết.
Tôi: Tao không biết. Để xem đã. Tao ra đây chút. Ngồi đây không quen…
Rồi tôi đứng dậy đá thằng L 1 cái, chào T rồi ra về. Giờ cũng chả biết đi đâu, thôi thì dạo 1 vòng thành phố đốt xăng giết thời gian. Trong đầu nghĩ đủ thứ linh tinh… có nên gọi cô ta đi không nhỉ? Mình mà đối xử nhẹ nhàng với cô ta thì bị nhờn mặt. Mà gay gắt quá thì… cũng tội. Nghĩ lại thì trừ lúc đầu gặp cô ta có vẻ khó chịu còn lại thì chỉ hơi bướng chút chứ có làm gì được mình đâu, toàn bị mình ăn hiếp thì có… nhiều lúc thấy cô ta ngoan ngoãn thấy cũng chạnh lòng. Có lẽ mình hơi quá thì phải. Thôi tối rủ đi xem sao, ngoan thì làm bạn không ngoan thì cầm chổi rượt chạy quanh thôi… haizz…
Về nhà thấy của khép, mở cửa ra thì không thấy cô ta đâu. Chắc là trên phòng. Chiếm dụng cả phòng tôi luôn cơ đấy… tôi lên phòng xem thì vẫn không thấy cô ta đâu… nghĩ bụng cô ta đi đâu nhỉ. Nhà tôi là phòng trọ chắc, đi về không báo cáo. Phải trị cái tội này mới được. Rôi tôi xuống tầng. Nghĩ chắc cô ta đi đâu đó chút rồi về, tôi ra khép cửa rồi vào ngả lưng xuống ghế, hưt thuốc rồi thiếp đi lúc nào không hay. Ngủ no mắt rồi mà vẫn ngủ tiếp được. Tài thật.
Tỉnh dậy thì 8h tối. Điện thoại có mấy cuộc gọi nhỡ của thằng L. Không thèm gọi lại. Quái lạ, cô ta sao không gọi mình dậy nhỉ. Mà cô ta đâu sao không bật điện lên mà để phòng tối thui thế này… tôi dậy bật điện rồi đi lên phòng tìm cô ta. Không thấy đâu. Đi tìm khắp nhà cũng không thấy, tự nhiên thấy lo lo… đi đâu thế không biết. Dồ dở người… thôi tắm đã tính sau. Lên phòng tắm, thấy cái đen đen của cô phơi mà nhớ đêm hôm qua… haizz… cũng đẹp chứ đùa đâu… thôi kệ tắm cái đã. Tắm xong xuống dưới vẫn không thấy cô ta đâu… lòng chợt chùng xuống thấy buồn buồn… gặp nhau thì khó chịu, gầm gừ nhau cả ngày mà giờ không thấy thì cảm giác thấy thiếu thiếu… bó tay. Lấy điện thoại gọi thằng L…
– Mẹ mày hẹn hò cái cóc khô gì vậy gọi thì đéo cầm máy, mày tin tao giết mày không? Bốc máy cái thằng L chửi tôi liền…
– Cái N nó bỏ đi rồi…
– Chuyện thế nào, mày đuổi nó đi hả. Thằng dở hơi.
– Mày điên hả, tao có làm gì đâu. Lúc chiều về thì không thấy rồi… mà thôi liên quan gì tao đâu. Đi thì thôi chứ.
– Mày phải làm gì nó mới bỏ đi chứ. Mày gọi cho nó chưa?
– Tao đéo rảnh. Thằng điên. Tự nhiên ai đâu có người lạ vào ở trong nhà, không càn đuổi tự đi tao mừng không hết nữa gọi nó l…z
– Bó tay với mày. Thế ăn gì chưa sang ăn luôn. Tụi tao đợi mày lau quá mới ăn thôi.
– Thôi mày ăn đi, tao đến công ty kiểm tra xe cộ rồi bơm dầu đi luôn. Đi sớm chút cũng được, đường nào đêm cũng đi, khuya tao ăn gì dọc đường cũng được. Giờ lười không muốn ăn.
– Thế kệ xác mày đó. Mà chuyến này đi bao lâu?
– Không biết, tùy hàng. Chắc cỡ 4 ngày.
– Về gọi tao.
– Uh. Vậy đi.
Rồi tôi tắt máy. Ngồi thẫn thờ nghĩ linh tinh cho chán rồi đóng cửa gọi taxi đến công ty. Trong lòng cảm thấy buồn buồn. Vớ vẩn thật. Tự dưng bỏ đi không nói năng gì. Đồ thì còn đó. Ăn mang thế kia thì đi đâu được chứ. Đúng là khùng mà…
Tôi đến công ty, kiểm tra lốp láp với tình trạng xe xong vào làm thủ tục ứng tiền đi đường. Thường thì tôi chạy về thì thả xe đấy, chuyện lên hàng thì có người lo, thỉnh thoảng tôi mới làm. Tôi chỉ việc chạy, còn kiểm hành thì có phụ đi theo phụ trách việc đó nên tôi chả quan tâm. Trừ chuyến nào chạy 1 mình mới phải lo việc kiểm tra còn không thì cũng khỏe. Vất vả cái là chạy 1 tài đôi lúc căng thẳng, buồn ngủ thì xác định. Không tấp vào ngủ 1 lúc thì không ai biết trước chuyện gì xảy ra. Cái nghề nó bạc vậy. Chân trong chân ngoài. Chân đạp ga chân chớm cửa nhà tù… chỉ đến khi về đến nhà đặt lưng nằm xuống mới biết mình đang ở đâu… nhưng cái đam mê tôi nó vậy không cản được. Chỉ mong bề trên phù hộ thuận buồm xuôi gió vạn dặm bình an…
Chạy đến hơn 2h đêm tôi tấp vào quán ăn đêm. Làm đỡ tô phở, ăn mà chả thấy ngon miệng. Nhưng cũng cố mà ăn cho có cái để dạ dày nó co bóp… ăn xong bảo phụ đi thăm lốp rồi tiếp tục lên đường… chớm chân đèo Lò Xo thì trời cũng tờ mờ sáng… ai ở miềng trong với Tây nguyên chắc biết con đèo này. Cũng khá là nguy hiểm. Với tôi chạy đèo tôi thường thích chạy lúc trời tối, vì lúc này mình có thể thấy được ánh đèn xe ngược chiều mỗi khi qua cua nên thực sự nó sẽ dễ xử lý hơn mỗi khi muốn vượt ẩu… đại khái là nó vậy… rồi cũng xuống hết đèo khi trời sáng hẳn.
Tính tấp vào ăn sáng thì có điện thoại… Của Nợ is Calling… đồ quỷ, sao không mất hút đi luôn còn gọi làm gì… nhưng thú thật thấy cô ta gọi tâm trạng tôi thay đổi hẳn. Có chút vui vui thì phải… nhưng trong lòng vẫn lo không biết cô ta ở đâu cả đêm qua… có bị làm sao không… chứ nhớ lại cái cảnh uống say xỉn không biết trời đất gì như hôm trước thì có trời mới cứu được, may mà gặp tôi chúe thằng khác thì… thôi không dám nghĩ…
– A lô…
– Anh làm gì mà tôi bấm chuông muốn gãy tay mà không nghe vậy. điện thoại thì thuê bao giờ mới gọi được. Xuống mở cửa cho tôi còn lên lấy đồ… – cô ta quát tôi. Mạnh mồm gớm. Đi đâu cả đêm không nói giờ tinh tướng vậy chứ.
– À. Chắc trên đèo không có sóng. Có chuyện gì?
– Anh lừa tôi hả? Thành phố đèo đâu ra. Anh coi tôi là con nít chắc. Hay là anh sợ tôi nên không dám cho tôi vào? Đồ đàn ông nhát chết.
– Con lạy má. Con chạy xe rồi má ôi. Đồ dở hơi
– Ủa. Anh chạy hồi nào vậy. Không gọi cho tôi làm tôi tưởng…
– Tưởng gì? Cô là bảo mẫu của tôi hay sao mà tôi đi đâu làm gì phải báo cáo với cô. Tào lao. Mà cô đi đâu cả đêm qua giờ gọi tôi làm gì? Hay lại nhậu xỉn rồi ngủ lang đâu giờ mò về định làm phiền tôi hả. Con gái con lứa gì nhậu nhẹt bê tha… có thân không giữ rồi có ngày…
– Anh… lo cho tôi đó hả? – Cô ta khúc khích…
– Cô có bị ấm đầu không? Thân tôi tôi lo chưa xong tôi lo cho cô làm gì. Vớ vẩn…
– Hihi…
– Cô cười gì? Cô liệu hồn đó. Lần sau mà còn lủi lủi im ỉm mà đi coi chừng tôi… – chả hiểu sao tự nhiên tôi lại nói vậy, nhận ra thì muộn cmnr.
– Hihi. Đúng là anh lo thật rồi… bày đặt…
– Cô ở đó mà mơ. Hừ. Mà tối qua cô đi đâu?
– Về nhà tôi chứ đi đâu. Ghét cái mặt. Tự nhiên đang ăn lại bỏ tôi lại 1 mình mà đi… giọng cô ta có vẻ tủi tủi… thấy cũng tội.
– Thế về mà bố mẹ cô không nhốt cô lại hay sao mà còn tung tăng thế?
– Tôi ở 1 mình, bố mẹ tôi về quê ở hết rồi…
– Hèn gì cô sống có vẻ tự do nhỉ! – Tôi đá xéo cô ta.
– Anh đừng có mà hồ đồ. Anh biết gì tôi mà nói…
– Uh, tôi không biết. Tôi chỉ biết có ai đó uống say xỉn xong ngủ lại nhà trai lạ, đuổi không chịu về… ai vậy nhỉ? Cô biết không chỉ tôi với.
– Anh… tôi không thèm nói với anh. Đã thế tôi bám anh làm phiền anh cho anh biết mặt… đừng tưởng dễ bắt nạt được tôi. Đồ đáng ghét.
– Được. Để tôi xem cô làm gì tôi. Haha. Thôi cô về đi, tôi chuẩn bị ăn sáng…
Rồi tôi tắt máy luôn không cho cô ta kịp nói gì. Thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra cô ta về nhà, vậy mà cứ canh cánh lo cho cô ta suốt đêm. Ơ… mà sao tôi lại lo cho cô ta chứ… tầm bậy… haiz. Tôi tự chữa thẹn cho mình. Đều thật sự thì tôi vui hẳn thật. Thỉnh thoảng tự cười 1 mình làm thằng phụ không hiểu chuyện gì xảy ra. Chắc nó nghĩ tôi điên. Mà có lẽ tôi điên thật. Hờ hờ… sư cha cô giáo cô cũng lạ lắm chứ riêng gì tôi đâu…
Tâm trạng tôi đã giãn ra trở lại không còn nặng nề nữa… cứ thế mà đạp theo lộ trình vạch sẵn đến khi thằng phụ rên rỉ vì đói bụng tôi mới nhớ là chưa ăn sáng. Tội nghiệp, vì cái cảm xúc của tôi mà cu cậu bị giam đói. Thôi hihi không sao, con khóc mẹ cho bú. Tấp vào ăn thôi.
Xong xuôi đến trưa thì đến nơi rồi xuống hàng. Thuận tiện hơn khi công ty gọi vào báo có hàng quay đầu luôn. Cái tin gì mà đáng yêu thế không biết. Đúng là trời không phụ lòng người tốt. Chỉ có người xấu mới phụ người tốt thôi… chuyến đi thuận lợi về sớm hơn dự định. Chỉ 3 ngày là tôi về tới nhà nhưng cũng 9h đêm… tắm rửa ngủ nghĩ đã, chuyện gì mai tính… tắm xong nằm vật xuống giường làm 1 giấc. 4h sáng tỉnh dậy vì… buồn đái. Lại cả đói bụng nữa… điện thoại có tin nhắn… ”anh đi đường cẩn thận” là của cô ta. Thời gian lúc 2h. Làm gì mà nhắn muộn thế không biết… mà h có lẽ cũng ngủ r. Định không nhắn lại nhưng đầu nghĩ là 1 việc, tay nhắn lại là việc khác. Haizz…
– Nhà cô ở đâu? Tôi chưa biết.
– Không lo chạy đi còn nhắn tin… – có tn rep lại ngay… vẫn chưa ngủ. Ẹc. Hay là lại nhậu nhẹt nữa rồi… nghĩ mà thấy bực bực. Lại định không rep nhưng tò mò nên lại nhắm mắt đưa tay…
– Lại ăn nhậu say sưa hay sao không ngủ.
– Đoán linh tinh. Tôi đang soạn giáo án mai lên lớp… – tn giải tỏa sự khó chịu trong lòng tôi. Hihi. Sao ghét cô giáo thế không biết… ôi tôi lại nghĩ vớ vẩn rồi. Hihi… mỉm cười yên tâm tôi rep lại
– Ngoan dữ nha. Tưởng lại như hôm bữa rồi về nhà anh nào quậy nữa chứ… – tôi trêu.
– Tôi cấm anh nhắc lại không tôi giết. Anh chưa xong với tôi đâu mà tinh tướng.
– Ờm… mà nhà cô ở đâu thế, bữa nào xỉn tôi ghé xin ngủ lại…
– Tôi xích ngoài vườn với con Ky chứ ở đó mà nằm mơ…
– Có cái địa chỉ mà tôi phải hỏi cô tới 3 tn này. Tiếc tiền quá. Ẹc!
– Ki bo thế không biết… số xxx đường yyy
…
Tôi không nhắn lại nữa, xuống dưới xách xe tính đi dạo 1 vòng rồi tạt sang xem nhà như nào. Cũng gần sáng rồi xem có quán nào mở thì ăn chút gì luôn. Đói hoa mắt… haizz… nhà cô ta cách nhà tôi tầm 1.5 Km. Gần lắm chứ có xa đâu… điện trên phòng đang sáng. Chắc vẫn đang soạn bài. Định tả nhà cô giáo cho mọi người hình dung nhưng lại là do ngu văn nên miễn. Biết 2 tầng là được rồi ha… rồi lại đảo 1 vòng, vẫn chưa có gì ăn đành bụng về nhà nằm chợp mắt thêm tí rồi dậy. Về nhà thì thấy có 2 tn…
Tn1: Sao đang nt mà mất hút đâu rồi. Vô duyên…
Tn2: anh chạy rồi à? Anh chạy an toàn nhé…
– Mai tôi cho người sang bưng chậu nguyệt quế trước nhà cô về nhé? – Tôi rep lại… Vì ngay góc hàng rào nhà cô giáo có cột điện đường nên tôi thấy, mọi người đừng thắc mắc tại sao đêm hôm tôi lại nhìn ra được cây gì lại cây gì.
– Anh dám, tôi đốt nhà anh…
– Ơ mà anh về rồi à? Anh sang rình nhà tôi hả… – 2 tn liên tục khi cô ta nhận ra điều đó…
– Ờ…
– Nhắn gì kì cục vậy? Nói chuyện với anh chán chết. Đồ hâm.
– Ờ… tôi lại ờ…
– Tôi bóp cổ anh đấy… anh về hồi nào?
– Đầu hôm. Về ngủ luôn. Nãy đói quá định kiếm gì ăn mà không có, tiện ghé xem cô ở đâu. Giờ về rồi… tôi ngủ đây. Cô soạn bài đi.
Rồi không nhắn gì với nhau nữa, tôi lại nằm nghĩ vẩn vơ… cô ta có vẻ cam chịu tôi. Không giải thích được… cũng không biết cô ta có ý định gì… cô ta làm tôi tò mò. Không hiểu sao lúc đầu rất ghét vì thái độ cô ta. Đối với tôi gái có cũng được không có cũng được, nên tôi hầu như không quan tâm. Mà đã không quan tâm thì thôi còn thái độ đành hanh là tôi ghét vô hậu chả nể nang gì cả… vậy mà giờ tôi thấy mình nghĩ đến cô ta nhiều hơn… trong suy nghĩ đó tôi đã có 1 hành động… biến thái… là vào nhà với… ngắm đồ của cô ta. Haizz… ngắm thôi không có chộp giật hun hít hửi hửi đâu mấy bác đừng đi quá xa. Dừng lại đi nhóe, tôi bắn bỏ đấy. Rồi lại vào giường nằm… từ từ chìm vào giấc ngủ. Được 1 lúc nhà có chuông, uể oải dậy mở cửa thì cô ta đang đứng trước cổng, tay xách nách mang gì đấy không biết…
– Không mở cổng cho tôi vào hả. Đứng ngẩn ra thế. Ngắm tôi à???