Cô ta mang trang phục như người làm công sở. Áo sơmi trắng cổ cao sơvin, váy đen ôm dài trên gối 1 chút, cọc sê cũng đen nốt. Không biết dân công sở mang vậy hay ai cũng vậy. Hình như cô ta khoái đồ đen. Bữa nào rảnh lột ra xem xờ líp màu gì mới được, có khi cũng là đen cũng nên, mà phải có ren tôi mới chịu… tay phải ôm cặp tài liệu chắc là giáo án, tay trái thì xách bao bì gì đấy không rõ. 2 Tay đều bận không biết cô ta bấm chuông kiểu gì. Có khi dùng lưỡi cũng nên… lại nghĩ tào lao nữa rồi. Haizz…zzz mở cổng ra rồi lủi vào luôn kệ cô ta…
– Anh không đóng cổng hả? – Cô ta gọi vói theo.
– Cô đóng đi. Nhiễu sự thế.
– Anh không thấy tay tôi bận hết đây hả?
– Cô không biết dùng chân hả đầu đất?
Rồi tôi đi thẳng vào kệ luôn… thấy bản thân nhiều lúc mâu thuẫn. Khi thì lại lo cho cô ta, trong lòng cũng có lúc muốn gặp cô ta, vậy mà gặp rồi chả nói năng được câu nào cho đàng hoàng. Thật ra thì có muốn vậy đâu, chỉ không hiểu sao cái mồm lại vậy. Haizz… mồm phản chủ. Tôi vào trong ngồi trên ghế, cô ta đi vào ròi đi thẳng vào bếp không thèm nhìn lấy tôi. Xờ… tôi thèm vào. Lôi điện thoại ra nghịch cơ mà nghịch gì thì không biết… thôi thì làm điếu thuốc đỡ buồn mồm… làm xong điếu cũng không hết buồn thôi thì vô đánh răng cái coi có đỡ buồn không. Cô ta vẫn lúi húi làm gì trong bếp không rõ, rồi bắt đầu nghe mùi thơm… Đã đói thì chớ, còn ngửi cái mùi kích thích đó nữa khác gì giết tôi, đều tôi không xin đâu, mời thì tôi ăn không thì thèm tí thôi. Với xong đi ra nói với cô ta.
– Cô rục rịch làm gì đấy đầu đất?
– Tôi cho anh nói lại! Cô ta quay ra lừ nhìn tôi, tay cầm đôi đũa dọa phăm tôi…
– À quên… cô làm gì đấy? Làm gì mà khiếp thế?
– Anh nhìn không biết còn hỏi buồn cười thế?
– Không biết mới hỏi. Không nói thì thôi. Làm gì mà dữ.
– Thịt bò sốt…
– Nhà cô không có bếp à? Hay hết gas.
– Anh còn gây sự tôi bẻ răng anh đấy.
– Còn xem khả năng cô đến đâu.
– Anh đánh giá tôi thấp quá đấy. Tôi sẽ sớm hạ được anh. Cứ chờ mà xem…
– Ờ… để xem. Cô làm gì làm đi, tôi ra ngoài ăn sáng… – tôi quay lưng định đi.
– Ở đó không có đi đâu hết. – Cô ta nói như ra lệnh…
– Chắc cô quên đây là nhà tôi. Tôi đi đâu làm gì cô cản được chắc.
– Anh bước đi 1 bước nữa xem. Tôi đổ ra hết đầy nhà rồi tôi về đấy. Coi nhà ai ai xót.
Nghe xong tôi thấy ớn ớn… trong đầu cô ta chứa cái gì mà có thể nghĩ ra được mấy cái trò đó chứ. Gặp đúng thằng lười như tôi thì chiêu này quả thật hiệu quả vượt mức cho phép… đành bấm bụng đứng yên… vài giây im lặng… cái khung cảnh này tôi nghĩ sẽ có… 1 cái ôm thật chặt từ phía sau mới đúng cảnh lãng mạn chứ… cơ đều dây thần kinh lãng mạn của cô ta đứt rồi hay sao mà chờ mãi chả thấy gì chỉ thấy mỏi chân… rồi thì…
– Quay lại bàn ăn. Ngồi yên đó.
Đây đâu phải điều tôi đang chờ, tôi như rơi từ thiên đường mơ mộng xuống tận 18 tầng địa ngục khủng khiếp nhất mà sách báo hay viết… cảm giác bất lực hiện rõ. Thà cô ta đánh nhau với tôi thì làm sao tôi thua được. Hay chí ít thì ngon nhảy ra 2 đứa… cãi nhau tay đôi như 2 thằng đàn ông xem ai ngoa hơn ai. Chứ chơi trò này thì… cô ta tiểu nhân quá. Quay lại lửng thửng từ từ lại bàn ngồi ngoan như cún con… nhìn tôi lúc này thật thảm hại… trong đầu chưa nghĩ ra được cách nào thoát được tình huống này… ngồi cắn tay chịu đựng, đau quá lại nhả tay ra rồi cắn… chân. Đùa đó làm gì đến nỗi mất với thế… ngồi 1 lát cô ta bê ra 4 dĩa. 2 Dĩa bò sốt gì gì đó, 2 dĩa trứng gì gì đó nhìn cũng màu mè mà rệu nước bọt. Thêm 4 cái mì nữa…
– Tất cả đều chia đôi. Lo ăn cho hết… ăn hết không được dành giật nhau… liệu hồn với tôi. – Nói rồi cô ta kéo ghế ngồi tự nhiên như đang ở nhà tôi…
– Ăn có chết không? – Tôi hỏi như muốn gây sự…
– Cái đó thì tôi không biết. Tôi chỉ chắc chắn được 1 điều nếu anh không ăn thì tôi sẽ cho anh chết. – Cô ta đáp lạnh lùng…
– Haizz… không có lựa chọn khác à? – Tôi thở dài ngao ngán…
– Có đấy…
– Sao không nói sớm. Nói nhanh tôi nghe. – Tôi sáng cả mắt chồm dậy nói với cô ta…
– Tôi đổ ra cả nhà cho mà dọn… – cô ta vừa xé mì chấm chấm ăn vừa nói lải rải…
– Tôi biết phải làm gì rồi… haizz… – nói rồi tôi tiu nghỉu xé mì ăn. Còn hơn cái phương án kia… lỡ ăn rồi thì ăn thôi. Cũng ngon chứ không chê được… tôi ăn cà chớn, cô ta làm như nào tôi làm như vậy. Cô xé tôi xe, cô chắm tôi chắm, cô mút tôi mút, cô bú… à không cô nuốt tôi nuốt… được 1 lúc cô ta nhướng mày lên trợn mắt nhìn tôi, tôi cụp mắt ngay không nhìn cô ta. Đời nào để bị bắt quả tang…
– Anh gây tôi hả?
– Cô không thấy tôi đang ăn đây à.
– Liệu hồn đấy. Còn nhại theo tôi coi chừng… – khổ quá. Không biết mấy ngày cô ta học bí kíp gì đâu ra mà giờ kinh khủng thế… nhìn thôi cũng thấy ớn…
– Cô không lên lớp à? – Im lặng 1 lúc tôi hỏi cô ta. Chứ im lặng thế thấy ớn quá…
– Tiết 3 tôi mới lên. Giờ tôi đang bận.
– Bận gì thì cô cứ đi đi, tôi sẽ ăn hết, cô yên tâm… – tôi mừng rỡ trong bụng… sắp được thoát khỏi cô ta rồi. Sao hôm nay lại đáng sợ thế không biết, nhìn thì rõ là mặt hiền dễ thương chứ có vẻ dữ dằn gì đâu…
– Tôi bận trị anh đấy. Từ nay anh đừng mong bắt nạt được tôi. Tôi biết điểm yếu của anh rồi đấy. Khôn hồn thì ngoan ngoãn tôi còn suy nghĩ nhẹ tay… – vui mừng chưa tày gang, nghe cô ta nói như tiếng sét ngang tai… tôi tiu nghỉu mặt mày… không biết đời tôi sẽ trôii về đâu. Haiz thân trai 12 bến nước trong nhờ đục chịu…
– Ăn xong đi đánh cho tôi chùm chìa khóa nhà anh! – Cô ta vừa ăn vừa nói mà không thèm nhìn tôi.
– Cô điên à? Nhà tôi chứ nhà cô chắc. Cô đi quá xa rồi đấy. Cô là gì mà đòi yêu sách này nọ với tôi… – tôi bực quá bật dậy quát cô ta… cô ta không thèm nhìn lấy tôi 1 cái, từ từ cầm dĩa trứng lên rồi đổ ra cả sàn nhà… tôi ngỡ ngàng bất động trơ mắt đứng nhìn… xong dĩa trứng cô ta lại tiếp tục cầm tiếp dĩa bò… tôi hoảng quá lao qua giữ lại…
– Thôi… thôi… cho tôi xin. Được rồi. Đánh thì đánh. Sợ gì cô mà không đánh. Khổ thân tôi không cơ chứ…
– Cảnh cáo lần đầu đấy. Ăn nhanh rồi đi gấp, tôi còn phải lên lớp. Anh về muộn liệu hồn. Lần đầu nên tôi sẽ dọn cho anh. Từ lần sau không có đâu nhé. Tôi báo trước…
– Cô… đợi đấy. Tôi không thua cô dễ dàng thế này đâu… chính cô khiêu chiến nên tôi sẽ đấu với cô hết mình. Cô nhớ đấy. Báo trước với cô là tôi ác lắm đấy. Cô liệu mà giữ thân đi… – nói rồi tôi đứng dậy đi…
– Đứng lại. Ăn hết rồi đi đâu thì đi… – tức chết mất, đành quay lại ăn chứ không cô ta lại đổ ra đó thì lại mệt… quay lại cắm cúi ăn vội cho nhanh còn đi.
– Ăn từ kẻ nghẹn. – Cô ta nói khi thấy tôi ăn ngấu nghién rồi trợn mắt lên nuốt…
– Ệ ôi… ực… kệ tôi. Nghẹn cổ chết còn sướng hơn thấy mặt cô… ăn xong uống ly nước rồi đứng dậy đi. Đi đâu thì mọi người biết rồi nhé. Không đi không được với cô giáo đâu. Haiz. Ra đầu ngõ chợ kêu đánh chùm chìa khóa. Tôi chợt lóe lên tia sáng cứu vớt cuộc đời tôi. Tôi bảo ông thợ làm cho tôi chìa khóa cổng với khóa phòng, còn khóa cửa chính thì không làm… thay vào đó tôi làm thêm 1 chìa khóa phòng nữa cho đủ bộ. Cô ta sẽ không ngờ được đâu. Tôi đâu phải đơn giản. Không vào được nhà tôi thì dẹp đi nhá, đừng mơ làm gì được tôi. Haha. Tôi nể tôi quá. Tôi xin được bái phục tôi 1 cái… tôi xin cám ơn tôi… rồi tôi về nhà, quẳng cho cô ta chùm chìa khóa, cô ta không chút nghi ngờ.
– Tốt. Ngoan vậy không phải hay hả… – cô ta nói còn tôi thì khinh khỉnh hếch mặt lên không sợ…
– Giờ anh làm gì thì làm đi. Tôi lên lớp… nói rồi cô ta gọi taxi rồi đi.
Bóng cô ta leo lên xe rồi đi mất tôi cảm thấy nhẹ người hẳn… bắt đầu trò chơi, tôi gọi ngay thằng L
– Tao đang làm việc không ra ngoài được đâu… – nó bắt máy nói luôn như sợ tôi rủ đi chơi. Mẹ thằng chó.
– Tốt, tao cũng đéo muốn gặp mày đâu con chó.
– Thế gọi gì đấy?
– Giúp tao, mày hỏi cái T cho tao xem con nhỏ N dạy trường nào. Nhanh tao có việc gấp…
– Tụi mày lại có chuyện gì đấy.? Mẹ nó, đã vội thì chớ còn hỏi măn hỏi mo.
– Đm tao kể sau. Nhanh cái. Tao gấp lắm.
– Đợi chút. – Rồi nó tắt máy…
Trong đầu tôi đang có 1 kế hoạch hơi bị ngon đấy, mọi người đừng tưởng cô giáo ăn hiếp được tôi mà vội nừng. Cứ chờ mà xem. Tôi cho trắng mắt ra. Cô giáo hãy đợi đấy. Nu pakachi! Lát sau thằng L gọi lại báo cáo cho tôi chi tiết còn kèm theo câu đá đểu “Tao nghi lắm hehe”… nghi cái tổ cụ nhà nó á.
Xong tôi lên phòng, thay bộ đồ củ mèm rách rưới nhiều khi mang để sửa xe với khoác nắng chạy khi trời nắng, rồi chạy ra chợ, mua 1 bó hoa hồng thiệt to, thiệt đẹp rồi lao thẳng đến trường cô ta đang dạy. Bảo vệ hỏi tôi nói tôi là shipper đi giao hàng, có người đặt. Ổng cho tôi vào, tôi đi men từng lớp thăm dò xem cô ta dạy ở đâu. Vất vả thiệt chớ. Cuối cùng cũng tìm được, tít tận tầng 3. Má nó, không vì đại cục tôi đâu có rảnh háng như này… hình như cô ta đang cho lớp làm kiểm tra, cô ta đứng tí mép bàn trên bục giảng… tôi từ từ đi hiên ngang đứng trước cửa lớp, rồi tù từ đi vào… cô ta ngỡ ngành khi thấy tôi, cả lớp ngước lên nhìn tôi như sinh vật lạ. Tôi dừng lại giơ tay lên chào rồi nói giữa lớp…
– Xin lỗi đã làm phiền cả lớp. Cho tôi xin 1 phút, cám ơn mọi người! Rồi tôi từ từ tiến lại trước mặt cô ta…
Tôi tiến tới đứng đối diện cô ta. Mặt cô ta tái đi khi nhìn tôi với cái bộ dạng đó, lại còn cầm cả bó hoa… làm sao cô ta có thể nghĩ tôi lại dám xuất hiện ở ngay đó chứ… cô ta á khẩu bất động tạm thời. Tôi đã nói rồi chớ, đừng tưởng tôi dễ chơi, tôi cho cô mất mặt với tụi học sinh xem cô đỡ nổi vụ này không chứ. Rồi tôi bất ngờ quỳ 1 chân xuống, 2 tay đưa bó hoa cao quá mặt, đoạn rồi nói…
– Anh biết sẽ vô vọng nhưng xin em cho anh cơ hội, em đừng đối xử với anh như vậy anh đau lắm. Anh vừa xin ông chủ ứng 200k tiền lương, chỉ có thể mua được bó hồng này tặng cho em… em gắng đợi anh cuối tháng anh nhận nốt lương rồi anh mua cho em con gấu bông em thích nhé, hiện tại anh không có đủ tiền. Mong em nhận lấy rồi đừng đối xử với anh như vậy nữa. Anh xin em…
Ý tôi là tôi muốn tụi nhóc con kia nghĩ cô ta tham phú phụ bần, đòi hỏi tôi mua này mua nọ trong khi tôi là thằng công nhân nghèo. Mà người tính không bằng trời tính… tôi không biết trong cái đầu lũ học sinh khi là đậu hũ hay đất sét mà hình như tụi nó không chịu hiểu cái bài của tôi… cả lũ hú lên như bầy khỉ rồi vỗ tay ầm ĩ lại còn đồng thanh hô “nhận đi, nhận đi”, “hôn đi, hôn đi”. Rồi vài ba câu tào lao đại khái như là “lãng mạn quá cô ơi hú hú hú”, “ngưỡng mộ quá cô ơi”, “đẹp trai quá cô ơi”… v… v… không lường trước được quả phản dame này, tôi ngại quá thả bó hoa dưới nền rồi luống cuống bật dậy chạy mất tích để lại bao nhiêu chục cặp mắt ngạc nhiên và tò mò, tất nhiên là có cả cô ta… tôi chạy lại đến gần cầu thang thì nghe tiếng cô ta gọi vói…
– Đồ quỷ. Đứng lại…
Tôi ngu đâu mà đứng lại. Ý đồ thất bại, thế cờ bị lật ngược giờ đứng lại mà bị cô ta hành xác à, với lại ngại bome ra… mặt mũi đâu mà nhìn cô ta lúc này. Tôi làm 1 mạch xuống sân trường rồi chạy thẳng ra cổng… tôi cút, tôi cút nhanh chứ cái môi trường này làm tôi muốn độn thổ… tôi lại bị lật kèo… vụ này mà lộ ra thien hạ coi tôi ra gì. 1 Đời anh minh lại gặp phải lũ âm binh… bởi thế mới thấm, chọn bạn chơi phải cùng đẳng cấp, lệch 1 dem là tai họa… tôi học thuộc bảng cửu chương 9 mà thi đấu với lũ cửu chương 2 chưa thuộc thì người thiệt thòi chỉ là tôi, chính là tôi chứ không ai khác. Tôi thấm thía câu nói của ông bà ngày xưa “biết địch biết ta trăm trận trăm thắng”, mà tôi thì quá chủ quan, lại xem thường đối thủ. Haizz… tôi thê thảm, thất bại thê thảm.
Giờ ngoài con xe thân yêu của tôi thì chả có ai bên tôi lúc này. Thằng L mặt lồn thì bận bịu với cái tuyên chí công sở ngày 8h… tôi thì đang là tỷ phú thời gian… chỉ có con xe tôi dìu đâu đi nấy chứ có ai bên tôi bh… chán cho cái số phận. Tôi hận cuộc đời, tôi hận ông trời, tôi… ghét cô giáo. Haizz… tôi dong xe đi cà rởng khắp tp, không tìm được nơi nào mà dừng chân… tôi cần đi đâu đó, càng xa càng tốt… chợt nhớ đến công ty, chưa bao giờ nghĩ đến công ty mà tôi hào hứng vào cảm thấy yêu cái công ty tnay chứ… đáp xe vào tôi đi thẳng vào phòng sếp…
– Nay chạy đâu sếp?
– Ai gọi chú đến đấy? Anh có bảo ai gọi đâu. – Lão giám đốc trả lời. Lão hơn tôi có mấy tuổi thôi à, đang còn trẻ. Biết tôi làm việc nhiệt tình chăm xe cộ nên lão khoái tôi lắm…
– Có ai đâu, em đi chơi ở nhà cũng chán, tiện ghé hỏi nay chạy đâu thì đi luôn… hàng hóa sao rồi sếp?
– Chú làm anh không nghi ngờ không được đấy. Vừa về tối qua giờ lại đòi đi… hay rảnh thì ra vác xe chạy quanh mấy vòng thành phố rồi về này. – Lão cười thăm dò tôi…
– Nghi ngờ em có ra tiền đâu sếp. Hihi. Thế khi nào thì lại lên đường đây để em biết em còn xõa cái?
– Anh xem đã. Đợt này ít mối hàng quá. Có lẽ nghỉ đôi ba ngày rồi lên đường. Chú xem làm giấy tờ thanh toán đi đường đi nhé.
Trời ạ, nơi bấu víu cuối cùng tôi nghĩ ra thì nghe được câu trả lời đôi ba ngày… tôi nản không buồn tả… vào làm giấy thanh toán xong rồi lủi thủi ra về… đi được 1 lúc thì có điện thoại… chả nhẽ cô ta gọi tìm giết tôi, móc điện thoại ra máy quá không phải, là thằng bạn nhạc công gọi. Hú hồn. Nó rủ đến nhà nó chơi, có mấy tên nữa tụ tập ăn nhậu đàn ca sáo nhị… đang chán không biết đi đâu, tôi như được hồi sinh lao tới ngay… rồi cả bầy ăn nhậu hát hò no say nôn mửa tè le hạt me, nhìn cái nhà thằng bạn giờ chả khác gì trại tị nạn… thằng nằm mỗi góc be bét. Cảnh tượng thật ngao ngán, tôi vào phòng nó làm 1 giấc đã. Mệt rồi, nhậu từ đầu trưa đến hơn 4h chiều chứ ít hì đâu.
Đánh 1 giăc tỉnh dậy thì 8h30 cmnr… phê vào ngủ đã thật… điện thoại thì hơn 20 cuộc gọi nhỡ, chủ yếu là của cô ta… gọi gì gọi lắm thế… tôi kệ. Chắc gọi để xử tôi chứ gì. Chuyến này về nhà khóa cửa cố thủ đừng hòng làm gì được tôi… rồi tôi ra về. Tới nhà tầm 9h. Mở cổng dắt xe vào, lên thềm để mở cửa thì trời ơi, cái gì thế này. 1 Cục ngồi thù lù, im thin thít không hé nửa lời trân mắt lên nhìn tôi như muốn nuốt chửng tôi… tôi hoảng quá quay ngoát ra định dắt xe bỏ chạy thì…
– Tên chết dẫm. Vào đây tôi hỏi tội…
Cô ta hét lên… giờ tôi đi thì chắc cũng được thôi, cơ mà cô ta dám ngồi đây đến bây giờ thì không biết cô ta sẽ giở trò gì nữa, nên đành quay vào, không vào không được rồi… phải dũng cảm đối mặt, phải mạnh mẽ lên, không sợ cô ta, không sợ cô ta. Tôi nghĩ thầm trong bụng…
– Cô không thấy tôi định ra khóa cổng rồi dắt xe vào cất hả? Tôi chữa cháy cho hành động định bỏ chạy của mình…
– Giỏi nhỉ, bao biện hả… mở cửa ra, vào nhà ngồi yên tôi hỏi tội anh. Tên quái thai…
– Từ từ… làm gì mà vội. Đường nào đêm nay chả là của nhau, dục tốc bất đạt, nóng quá mất khôn. – Tôi giở giọng cà rởng nói tỉnh queo…
– Ở đó mà lắm mồm. Nhanh lên… – cô ta thúc tôi. Tôi nhìn cô ta 1 lúc, ngại quá nên cụp mắt luôn không dám nhìn nữa mà cúi xuống… ủa mà thấy cái gì quen quen. Hình như bó hoa hồi sáng thì phải… tội nghiệp bó hoa, vì đại sự mà hi sinh anh dũng giờ nằm chỏng chơ dưới thềm. Không có nước chắc em héo hon lắm rồi… cho anh xin lỗi nhé bó hoa… rồi thì cũng phải mở cửa vào nhà thôi. Tôi ngán gì đâu. Cùng lắm thua thế thì giở thói ong bướm ra thôi. Xem ai sợ ai cho biết. Khà khà… tôi vào nhà bật điện, cô ta hùng hổ theo sau… đi tách ra chút không được sao phải bám sát thế, theo bợ đít tôi chắc. Haizz…
– Bây giờ thì ra kia ngồi xuống. – Cô ta ra lệnh
– Sợ gì cô mà không ngồi. – Tôi trả treo… rồi lại ngồi xuống. Cô ta cũng đi lại rồi ngồi đối diện, đặt bó hoa lên bàn… mà hình như cô ta chưa về nhà. Vẫn mang bộ đồ hồi sáng. Da đã trắng rồi còn mang váy đen. Chân dài tới háng… haizz… chả đẹp tí nào, chỉ là quá đẹp thôi. Tôi lại tào lao rồi…
– Trước khi bị đưa ra hội đồng kỉ luật anh có muốn nói gì không?
– Tôi sẽ kháng cáo…
– Đó là việc của anh. Bây giờ bắt đầu.
…
– Tội thứ nhất: tại sao tôi bảo anh đánh chìa khóa mà lại không có khóa nhà?
– Tôi vứt đó cho người ta đánh nguyên bộ còn gì… ai biết đâu. Chắc do tay nghề thợ kém. Để mai tôi ra đòi lại tiền. Làm ăn bết bát thế không biết, không có lương tâm nghề nghiệp…
– Tôi nghĩ là ý đồ của anh. Khai nhận đi tôi tha không truy cứu. – Cô ta dụ dỗ tôi.
– Tùy cô nghĩ, không phải lỗi của tôi. Cô không có bằng chứng, lý lẽ không thuyết phục. Không quy tội được cho tôi. Tội này tôi không thừa nhận… – tôi cãi bem bẻm thoát tội.
– Được, toi truy cứu vụ này sau. Thứ 2: anh làm cái trò gì trên lớp hồi sáng?
– Trò gì? Cô thấy rõ ràng đó còn hỏi. Tôi tặng hoa, là tặng hoa cho cô đấy, là tôi cám ơn bữa sáng cô nấu cho tôi ăn đấy. Ok baby??? – mọi người thấy tôi có trơ trẽn không chứ
– Đây mới là không thuyết phục này, thế cái mồm anh làm nhảm linh tinh gì để lũ học trò quây tôi lại trêu tôi hả? Ứng lương hả? 200K hả? Gấu bông hả? Quần áo thì te tua dầu mỡ lem luốc… sao anh lắm trò thế tên dở hơi kia?
– Thì… không lẽ tặng không, phải nói gì màu mè chút chớ. Nghĩ gì tôi nói vậy thôi, tại tôi ít chữ. Cô trách tôi làm gì. Haiz
– Đừng có lẻo mép… tội này anh không biện minh được. Bác bỏ. Anh làm tụi học trò lao nhao tra khảo tôi. Bắt tôi khao chầu nước. Tôi tính tiền rồi đó. Liệu mà trả cho tôi không tôi giết.
– Ô hay, việc cô cô tự giải quyết. Đừng quy tội cho tôi. Còn lâu tôi mới trả. Cô quên cái ý nghĩ đó đi.
– Để xem anh có trả không. Hừ. Tội thứ 3: Tôi gọi không cầm máy, để tôi ngồi ngoài hiên đập muỗi cả buổi… thái độ lúc này thì không giống tra tội phạm nữa, thấy cô ta có vẻ tủi tủi… hay là do tôi nhạy cảm quá không biết.
– Cô buồn cười. Nhà cô cô không về, ai bắt cô sang đây mà ngồi rồi giờ ăn vạ tôi.
– Do anh…
– Tôi làm gì cô?
– Anh bày trò, anh làm tôi khó xử, anh không cắt chìa khóa cho tôi, anh không bắt máy, anh giam tôi ngoài trời, anh… bỏ đói tôi. Cô ta đứng dậy nói 1 tràng. Rồi câu cuối lại lý nhí rồi chùng mặt xuống như kiểu trách móc tôi vô tâm, cũng giống làm nũng nữa…
– Tôi nói này. Từ đầu mọi chuyện đã là do cô rồi. Từ cái đêm đó. Nhẽ ra tôi và cô không nên gặp lại nhau. Rồi cô lại tiếp tục làm phiền tôi, cô là người khiêu chiến, cô giở trò. Tôi cũng đã nói trước với cô là tôi không phải vừa vặn gì rồi cô nhớ không? Nên cô không có quyền trách móc tôi. Cô gây ra thì cô phải chịu đó là tất yếu. Tôi không có trách nhiệm với cuộc đời cô. Tôi nói thẳng luôn với cô là từ nay đừng làm phiền tôi nữa. Tôi đang sống bt cô xuất hiện làm tôi đảo lộn hết mọi thứ. Không vì cô là con gái thì tôi tống cổ cô ra khỏi nhà lâu lắm rồi. Tôi vẫn còn nhân đạo đấy nên cô nên biết điều đi. Giờ cô về đi. Tôi cần nghỉ ngơi… – tôi nói luôn 1 tràng, muốn giải quyết dứt điểm ra khỏi lằng nhằng… muốn thì muốn vậy nhưng nói xong sao tôi thấy buồn buồn vậy chứ… chịu không giải thích được.
…
– Hức hức… – cô ta đẻ cái giờ nào mà hơi tí đã khóc… mới vừa nãy hùng hổ đòi làm thịt tôi giờ lại như này. Haizz… tôi sợ cái nước mắt kia vậy chứ.
– Thôi, tôi nói hết rồi. Cô về đi. Đừng đứng đó mà khóc. Ai thấy lại tưởng tôi làm gì cô lại oan cho tôi…
– Tôi không về… hức hức…
– Cô lạ nhỉ? Tôi nói cả với cô rồi cô không hiểu gì à? Tôi với cô mới gặp nhau được mấy hôm thôi đấy. Cô đừng để tôi nghĩ xấu về cô…
– Tôi đẹp gái mà… hức hức
– Trời ơi… đầu đất ạ… Tôi có nói cô không đẹp đâu. Tôi là tôi nói cô đừng làm tôi nghĩ con người cô xấu, cô dễ dãi với trai lạ này nọ… cô nghĩ đi đâu thế. Bó tay… tôi điên với cô ta mất.
– Anh nghĩ tôi sao cũng được, tôi chỉ như này với mỗi anh thôi. Hức hức… trước giờ tôi chưa quen 1 người con trai nào hết… hức hức.
– Tôi không quan tâm. Thôi cô về đi tôi còn ngủ. Muộn rồi…
– Anh… tôi không muốn về… hức.
– Thế cô muốn gì? Không về cũng phải về chứ tôi không cho cô ở lại đâu.
– Mẹ anh cho là được…
– Hả??? – Tôi há mồm ngạc nhiên… cái quái gì đang xảy ra thế này? Tôi có nghe nhầm không. Cô ta vừa bảo mẹ tôi cho… cô ta làm sao biết mẹ tôi được. Bố mẹ tôi ở nhà khác mà…
Tôi không hiểu chuyện này là thế nào. Sao lại dính đến cả phụ huynh rồi cơ chứ. Rắc rối cho tôi rồi. Bà già tôi mà biết tôi quen người con gái nào là tôi chết chắc. Trước sau gì cũng bị tra khảo ép cung. Tôi cũng còn trẻ đã già lắm đâu mà cứ hối tôi tìm hiểu yêu đương vợ con. Khi tôi quyết định bỏ nghề rồi chuyển sang nghề lái xe bà phản ứng ghê lắm. Sợ nguy hiểm là 1 phần, sợ ăn uống linh tinh dọc đường 1 phần. Cái chính là bà sợ tôi đi suốt không chịu lấy vợ… mà có uẩn khúc gì không chứ nếu bà đã gặp cô ta rồi sao không gọi hỏi tôi. Tôi nghi nghi…
– Cô lừa tôi đấy hả? – Tôi thăm dò cô ta.
– Lừa gì chứ? – Cô ta ngước lên hỏi tôi.
– Cô làm sao biết mẹ tôi. Cô định giở trò à?
– Anh không tin thì cứ gọi điện cho mẹ anh mà hỏi chứ. Tôi nói cũng bằng thừa.
– Chuyện như nào? Kể tôi nghe. Cô lừa tôi thì liệu hồn cô đấy. Cô biết tôi không dễ chơi rồi đấy.
– Anh làm gì tôi tôi mách mẹ anh. – Cô ta phụng phịu… lớn rồi còn chơi trò mách mẹ…
– Vậy cô có kể không thì bảo. Không kể thì về…
– Cho tôi ăn gì đã. Tôi nhịn đói đã ăn gì đâu. Híc… – lại giở thói làm nũng ra nữa.
– Nhà tôi làm gì có gì mà ăn. Mà cô đói thì kệ cô chứ. Tôi bảo cô nhịn đâu. – Tôi khó chịu.
– Tại anh chớ bộ… ai bảo làm tôi đợi…
– Tôi nhớ là tôi cũng không bảo cô đợi…
– Ai bảo anh không đánh chìa khóa cho tôi. Ai bảo anh lên lớp phá tôi, ai bảo tôi gọi anh không bắt máy… – cô ta lại lôi mấy chuyện đó ra lấy cớ…
– Này… cô… yêu tôi hả? – Nhìn cái điệu bộ trẻ con đáng yêu của cô ta tự dưng tôi hỏi câu hỏi chả hòa nhập gì với cộng đồng cả… haiz.
– Anh… nghĩ tầm bậy… – cô ta đỏ mặt ngại ngùng.
– Ai làm gì mà cô đỏ mặt sượng lên thế?
– Thật… thật à? – Rồi cô ta đưa 2 tay lên xoa xoa vào má…
– Haha. Xem cô kìa. Tôi nói đúng còn gì… điệu bộ cô đã tố cáo tất cả…
– Không phải mà…
– Ủa vậy là tôi nói sai rồi… haizz… thế mà tôi tưởng cô yêu tôi đấy… – tôi giả vờ buồn ngửa mặt lên trần nhà…
– Không… không phải vậy… – Cô ta giật mình khuơ tay kiểu thanh minh…
– Không phải vậy là không phải cô yêu tôi hay không phải tôi nói sai?
Tôi chồm dậy dí sát mặt cô ta, nhìn trực diện vào mắt. Cô ta có vẻ bối rối cúi mặt xuống… im lặng không nói gì. Nhìn cô ta lúc này hiền quá đỗi. Vẫn kiểu tóc như ngày đầu gặp, mặt còn vương ít nước mắt, có lẽ do nước mắt mà đôi mi cô to nhìn ướt át long lanh lắm… ngại ngùng cắn môi không nói gì. Haizz… vậy là tôi nghĩ đúng. Cũng khá bất ngờ. Nói là mới gặp thì chỉ đúng 1 nửa vì tôi mới gặp cô ta thật, còn cô ta thì biết tôi từ lâu rồi. Cách cô ta kể lại thì có lẽ tôi đã bị cô ta ấn tượng… không chỉ là ngày chứng kiến tôi biểu diễn mà còn cả vài lần từ hôm đó theo lời kể của cô ta.
Tôi thì không để ý… thật ra tôi là thằng nhát gái. Nhát theo kiểu tìm đối tượng rồi tán tỉnh hay yêu đương này nọ, chứ gái ngoài đường tôi cũng trêu cho tốc váy tụt quần chứ đùa đâu… giờ thì tôi mông lung lắm, tình cảm cô ta thì tôi đã chắc chắn được. Còn tôi thì sao tôi cũng không rõ. Ghét cô ta thì không hẳn. Khó chịu cô ta thì cũng có. Cảm tình thì cũng không sai, cô ta dễ thương mà, dễ động lòng mà rung động lắm chứ. Cơ đều vẫn còn quá sớm để tôi có thể nói được điều gì… nhìn cô ta bây giờ tôi thấy thương lắm. Chỉ có điều không thể để cô ta ở lại được… trai đơn gái chiếc, dậy thì lâu rồi, nhỡ có gì không kiềm chế được mà lao vào nhau phầm phập lại khó nhìn mặt nhau… còn cái vụ bà già tôi nữa. Đau hết cả đầu… haiz.
– Thôi… giờ tôi chở cô đi ăn gì rồi tôi chở về… – tôi nói ra phá đi sự im lặng lúc này.
– Tôi nấu gì ăn cũng được nhé… – cô ta nói nhẹ nhàng.
– Thôi, sang nhà cô lại phiền. Ra ngoài ăn gì cho nhanh.
– Ơ, sang nhà tôi làm gì. Tôi nấu ở đây mà.
– Nấu nước với hít không khí hả?
– Có thức ăn trong tủ lạnh kìa… – cô ta nói mà tôi ngạc nhiên. Tôi có để gì đâu trong tủ đâu.
– Cô đói quá rồi bị ảo giác à. Nhà tôi làm gì có gì. Dở hơi…
– Mẹ anh đem đến đó… Oắc dờ phắc… lâu rồi bà già tôi có đến nhà tôi đâu, sao cô ta nói vậy chứ.
– Cô đùa tôi hả. Mẹ tôi đến mà tôi không biết chắc.
– Anh đang chạy xe tất nhiên là không biết rồi. Lúc tôi gọi cho anh đó. Thấy tôi đứng trước cổng nhà anh gọi điện? – Mẹ anh gặp tôi nên hỏi…
– Hỏi gì? – Tôi thắc mắc
– Thì hỏi sao tôi lại đứng đó chứ sao.
– Rồi cô nói sao?
– Tôi nói là tôi đến lấy đồ để quên.
– Cô điên à. Cô kể hết chuyện hôm đó cho mẹ tôi nghe hả? – Tôi hốt hoảng… bà già tôi mà biết chuyện đó bà lôi cổ tôi về bắt cưới ngay không chậm trễ. Ai đời mẹ mà trông con trai bị gái lừa vào tròng.
– Anh đừng lo, tôi biết suy nghĩ, kể ra hết để mẹ anh đánh giá tôi hả…
– Cô cũng biết sợ đấy. Rồi còn gì nữa không?
– Rồi mẹ anh mở cửa mời tôi vào nói chuyện. Hỏi han tôi vài thứ, hỏi tôi là ai, tôi với anh như nào, rồi tâm sự kể lể về anh thôi.
– Rồi cô nói sao?
– Tôi nói là anh cua tôi…
– Hả??? – Tôi nghe như trời đất sụp đổ. Điều khủng khiếp đó mà cô ta có thể nói ra với thái độ bình thản vậy ư. Sao cô ta có thể quái như vậy. Ăn không nói có, mặt trơ trán bóng… Chuyến này tôi bỏ mạng rồi…
– Rồi mẹ anh nói chuyện với tôi 1 hồi nữa, còn dặn nếu anh ăn hiếp tôi thì gọi báo cho mẹ anh. Anh nhớ đó. Hôm nay tôi định gọi, nhưng mà lần đầu nên tôi tha cho đó. Lần sau tôi gọi thật anh coi chừng tôi…
Thế này chết thật rồi, cô ta đã nguy hiểm, còn thêm đồng minh “mẹ “ nguy hiểm bội phần cô ta khác nào hổ mọc thêm cánh… hèn gì lúc sáng cô ta như thay đổi hẳn, hà hiếp tôi không nương tay… tôi bị mẹ tôi phản bội, bị bán đứng rồi… số tôi thật hẩm hiu. Đáng thương cho tôi quá… tôi không dám nghĩ điều gì sẽ xảy ra tiếp tục với tôi nữa… cuộc đời tôi có lẽ đóng lại rồi… xuống dốc không phanh rồi… mẹ ơi là mẹ… cô ta đúng là con hồ ly ma mãnh, chắc lại khóc lóc kể lể lấy lòng bà già tôi chứ còn gì nữa… đời tôi kể coi như tàn… tôi ngồi phịch xuống ghế ngao ngán… thân trai này có gì đây nữa, rồi mai à không từ bây giờ luôn, cô ta sẽ hành tôi, sẽ dày xéo tôi. Coi tôi như trò chơi… tôi nghĩ buồn bã mà muốn bóp dái tự sát quá…
– Giờ thì anh hết thắc mắc rồi chứ? Ngồi yên đấy tôi đi nấu ăn. Muốn cũng phải chờ… mẹ anh bảo nếu anh không nghe lời tôi thì gọi lúc nào cũng được đấy. Anh liệu hồn đó. – Cô ta dọa tôi…
– Giờ cô là chủ nhà rồi. Cô làm gì kệ xác cô tôi không quan tâm…
Rồi cô ta vào cầm bó hoa vào bếp, chà biết làm gì. Không lẽ nấu cháo hoa hồng ăn. Haizz… tôi ngồi rầu rĩ không biết suy nghĩ gì, ý thức như chết tạm thời, hoàn toàn bất lực… làm điếu thuốc đỡ buồn mồm… xong tôi lại mở cây đàn lên, ngón tay tự nhiên chạy đến giai điệu 1 bài buồn. Buồn bã thật chứ. Haizz… tôi chơi để tạm quên đi những chuyện đang xảy ra, quên luôn mọi thứ xung quanh… quên đi chứ nghĩ làm gì thêm buồn bã… dứa bài thì cô ta đã đứng sau lưng tôi, dựa vào thành ghế từ hồi nào. Thấy tôi quay lại cô ta hỏi…
– Anh biết cả piano cơ à? Tôi tưởng anh chỉ chơi mỗi guitar…
– Cô biết tôi giỏi nhất là món nào không? – Tôi hỏi cô ta, miệng cười mỉm hơi ma mãnh chút…
– Anh nói nghe xem.
– Đàn tỳ Bà với Đàn “Bầu” là sở trường của tôi. – Nói rồi tôi lại cười gian manh lắm…
– Thế à. Tôi không biết… Ơ… này… nói xằng bậy này… – cô ta đánh nhẹ vai tôi đỏ mặt khi biết bị tôi gài…
– Tôi nói thật đó. Cô mà cứ gần tôi có ngày, tôi không đảm bảo cho cô đâu. Hahaha
– Linh tinh. Tôi mách mẹ anh giờ…
Haizz… vừa trêu cô ta được 1 tí thì bị cô ta lôi về thực tại với bà mẹ quyền lực của tôi nhưng lại là đồng minh của cô ta… rồi cô ta lại vào nấu ăn tiếp… tôi kệ cô ta, lên phòng tắm cái đã… vào nhà tắm lại thấy cái kia treo phơi đó. Haizz…zz không chịu đem về đi còn để đó trêu ngươi tôi… tôi ghét tôi lại chả đổ ớt vào cho… lại tào lao rồi. Ai làm thế bao giờ… Rồi tôi lại tắm. Tắm xong đi xuống dưới… nhìn cô ta chăm chỉ nấu ăn mà không được thay đồ thấy cũng tội… định lại ôm cái an ủi khích lệ tinh thần đều không dám. Thôi ra hiên ngồi hóng mát hút thuốc cái đã…