Rơi trượt tự do, tay vướng cái đt theo phản xạ ko nhả ra… bên phải thì lo né tránh cái mảng hình mới xăm…cộng thêm giật mình vì 1 người ngồi ngay ngắn trên nệm giương tròn đôi mắt lên nhìn như ma,,,thành ra độ nhanh nhạy ko còn nữa…
– Anh… anh có làm sao ko… híc…. Là ẻm Hạnh… tôi đang nằm ngã giữa nền nhà luống cuống chưa biết làm sao, ẻm thấy tôi ngã vội vã lật đật vừa hỏi vừa trèo xuống để đỡ tôi…. Con gái gì mà mang váy chả ý tứ gì cả… cũng may là chỉ có đèn trên gác nên thành ra nhìn lên cũng chả thấy gì do ngược sáng… mà vấn đề là tôi cũng chả nhìn… vừa là vì hơi đau, với cả cũng đang giận ẻm nên ko chú ý… ẻm xuống tới nơi thì tôi cũng vừa ngồi dậy đc… ẻm lại đỡ tôi lo lắng…
– Anh… híc…
– Em nghĩ gì vậy??? tôi trợn mắt lên lừ ẻm..
– Dạ?…..
– Em nghĩ gì mà còn ở trong phòng anh????
– Tại… ko thấy a về, gọi a ko đc nên e lo… ẻm cúi mặt xuống… xong lại xum xue xem tôi có bị làm sao ko… gạt tay ẻm ra…
– Lo??? Nhướng mày hỏi ngược lại ẻm, đoạn nhếch mép cười, thở dài rồi quay lưng lại ko nhìn mặt ẻm..
– Híc… em lo cho a thật mà… a đừng giận e mà… e xin lỗi…
– A ko đủ cao thượng, ko đủ lỗi để ai xin a cũng cho đâu… em về đi, a muốn 1 mình… đừng làm phiền anh…
– Anh…. Đừng vậy mà…. Híc… đừng đuổi em… em sợ ko còn cơ hội gặp lại a nữa…..
– Thế thì càng tốt thôi…. Đó cũng là điều a muốn.. tôi bước đi lại tủ lạnh định lấy chai nước uống…
– Anh…. ẻm kêu 1 tiếng, rồi lao vào ôm chặt lấy tôi từ sau… hơi bất ngờ tôi khựng lại 1 lúc,,, vài giây sau từ từ đưa tay lên gỡ tay ẻm
– Anh đừng…. ẻm lại xiết chặt lấy tôi hơn,,, ôm chặt lấy thân thể tôi má ẻm áp sát lưng tôi…. Cảm nhận đc thứ gì đó nhầy nhầy sau lưng, hình như nước mắt ẻm…
– Bỏ anh ra… tôi ns nhẹ nhàng nhưng rất dứt khoát…
– Cho em đc ôm anh 1 lần… có lẽ lần đầu cũng là lần cuối…
– Anh ko thích… em bỏ anh ra…
– Em sắp nghỉ học rồi… vẫn ôm chặt tôi, ẻm thỏ thẻ nói… rồi bỏ lửng… thật sự lúc này ko hình dung đc tôi đang nghe chuyện gì nũa… não làm việc ko kịp… như kiểu thần kinh não bộ tạm thời bị đóng băng…. Tôi im lặng 1 lúc….
– Lý do?
– Em… sắp đi du học… má, cái hồi đó nghe cái từ du học nó ko lạ nhưng sao tôi nghe cứ lùng bùng thế nào ý, với cả bất ngờ quá nên ko kịp suy nghĩ rằng ẻm nó đang học đây ko nhẽ bỏ hết để mà đi… thủ tục như nào… cuối cùng sau này tỉnh táo lại ms nhận ra bị ẻm lừa… bố khỉ… lúc đó chỉ có cảm giác như sắp mất đi cái gì đó khó nói… khó giải thích…
– Em ăn chưa??? Sau 1 hồi im lặng nũa… phá vỡ không khí ngột ngạt bằng câu hỏi chả đâu vào đâu… tự dưng thấy thương ẻm… xinh đẹp, nhà điều kiện, cũng ngoan ngoãn… 1 cái gật đầu là có ng cung phụng sao lại cứ dính vào cái thằng đầy tai tiếng như tôi…
– Dạ… em chưa…
– Làm gì chưa???
– Em… đợi anh… híc…
– Bỏ a ra a đi uống nước… gỡ tay ẻm ra, ẻm vẫn luyến tiếc lắm, sau cũng bỏ tôi ra… lại tủ lạnh lấy chai nước uống…
– Anh…. Anh làm gì thế này??? ẻm thấy cánh tay tôi tấy đỏ vì hình xăm…. ẻm chạy lại níu tay tôi hỏi…
– Bỏ ra đi, a đang nhức… mặt ẻm xịu xuống rồi bỏ tay tôi ra, ko nói gì….
– Nấu đồ lại cho nóng mà ăn…
– Em ko muốn ăn… híc….
– Tính nhịn đói ăn vạ anh hả?
– Anh ăn với em….
– Ừa… chả hiểu sao lúc đó lại muốn chiều ẻm, như muốn làm gì đó cho ẻm vui trc khi ẻm đi ấy… ẻm vui lắm, hớn hở bê mâm cơm lại bếp hâm lại cho nóng… nhìn ẻm cun cút lo lắng mâm cơm với cả nghĩ lại cái cảnh ở 1 mình trong phòng đợi tôi từ hồi chiều đến quá nửa đêm thế này thấy thương ẻm thật… tôi mở cửa phòng ra ngoài làm điếu thuốc, suy nghĩ vẫn vơ ko đc điều gì, cứ thấy tiếc nuối cái gì đó ko hình dung đc…. 1 lúc xong vào thì ẻm cũng soạn xong mâm… trông ẻm đảm đang dữ… thật sự nhìn ẻm lúc này tôi rất động lòng… tôi ngồi xuống ăn vs ẻm… ẻm ăn ít, cứ chăm chăm gắp thức ăn cho tôi…
– Lo ăn đi, a lo đc…
– Dạ…. rồi ẻm cúi mặt ăn…
…….
– Khi nào em đi….
– Dạ… cũng sắp ạ…
– Uh…
…….
– Sao nãy ko khóa cửa lại mà để thế????
– Em đợi a về… em sợ ngủ quên…
– Rồi lỡ ai vào thì sao? Bó tay…
– Mà ai cho em lên trên đó??? Tôi lại tiếp…
– Dạ…. ở dưới này em sợ.. híc…
– Sợ sao ko về ở đây lz?
– Em đợi anh về….
– Haiz, a hỏi thừa rồi… cố chấp… ăn đi… tôi giục ẻm ăn khi ẻm cứ khều khều 3 miếng li ti…
– Anh đừng đuổi em về nhé… ẻm ngước lên ns vs tôi, mắt ngân ngấn nước… nhìn ánh mắt đó thật tôi ko thể cứng rắn hơn nũa…. Cũng lâu rồi ko có cảm giác như này…
– Gì??????
– Anh cho em ở lại với anh… híc….
– Hử????
– Híc… em ko muốn về…
– Thôi ăn đi… tôi lùa đại chén canh rồi đứng dậy đi đánh răng…
– Anh ăn ít….
– A ko đói, em ăn đi…
– Híc…
– Ko ăn anh ko cho ở lại đâu đó…. Lúc đó chỉ ns vs ẻm như vậy để ẻm ăn chứ cũng chả có ý gì…
– Dạ… nghe tôi ns thế em dạ cái thật nhanh, cười tít mắt với tôi, tay vẫn bưng chén cơm ko chịu ăn…
– Ko ăn ko có sức rồi kêu… tôi ns lầm bầm trong miệng
– Dạ????
– Ko có gì, thôi ăn đi… rồi tôi vào đánh răng… xong ra chốt cửa leo lên gác… ẻm cũng ăn sắp xong… lên nằm mở đt ra xem toàn cuộc gọi của ẻm vs nhỏ Hạnh, mà của ẻm là chính… tn thì 1 đống, ko thèm đọc để đấy, đường nào lát chả hỏi ẻm…haiz, oải cái cánh tay thật… nghe rát quá… đắp chăn hờ ngang bụng, ng vẫn cởi trần nằm… lúc sau ẻm mò lên…
– Em nằm trong….
– Gì???
– Thì em muốn nằm phía trong á…
– Tào lao, lên đó mà nằm, a nằm dưới…
– Em ko lo a nghĩ gì chứ…
– Định gài anh hả????
– Đc em cũng gài… híc…
– Linh tinh… a nằm trong, nhỡ em đụng tay a…
– Dạ… ẻm tắt điện rồi mò lên nệm… tôi dậy mở cửa sổ cho thoáng với mở đèn ngủ… có lẽ sẽ là đêm dài… trong đầu nghĩ chắc đêm nay có chuyện lớn rồi… vì lâu rồi ko gái gú, với lại cũng lâu lắm mới có lại cái cảm giác như hôm nay, nên có lẽ tà tính sẽ sớm trở lại thôi… thôi kệ… ko thèm nghĩ nữa… thà xuống tóc đi tu chứ nằm cùng con gái có ngu mà ko ấu dè…. ẻm lên nằm cạnh, kéo chăn đắp cùng…
– Liệu có ngủ đc ko????
– Em cũng ko biết nữa….
– Hồi hộp hả???
– Dạ????
– Đang suy nghĩ xem tiếp theo a sẽ làm gì à????
– Dạ…
– Em đẹp lắm….
– Dạ…
– Anh ôm em nhé…. Ko nghe ẻm nói gì… tôi trở người quay sang từ từ ôm lấy ẻm, kéo sát ẻm vào mình…. ẻm ko chống cự hay gì gì hết… cứ để yên vậy…
– Em đi sẽ ko về…. đang im lặng, ẻm lên tiếng khi tôi đang ôm ẻm, hơi thở tôi phả vào cổ ẻm…
– Rồi sao????
– Nên hôm nay anh có ko làm gì em, em cũng sẽ là ng chủ động….. ẻm chậm rãi nói…
– Em biết gì về chuyện trai gái????
– Bản năng mà anh…em muốn lần đầu của em dành cho ng em yêu nhất…
– Đc rồi… em đừng nói thêm nữa… tự dưng anh thấy ngại… im lặng để anh ôm em…
– Dạ…. cứ thế, cả 2 im lặng ko nói vs nhau 1 câu nào, ban đêm yên tĩnh, chỉ còn tiếng hơi thở của cả 2,,,, đang gần nhau,,,, rất gần nhau… rạo rực… thật sự tôi đang rất rạo rực… suýt vồ vập lấy ẻm đến mấy lần…
– Anh… ko ngủ đc à????
– Uhm… anh chịu rồi… khó chịu quá…
– Híc…
– Cho em đc yêu anh nhé… ko cần biết ngàymai…..
….
– Anh…đừng nghĩ xấu về em nhé…. ẻm đưa tay gỡ vòng tay tôi ra khỏi eo ẻm, từ từ ngồi dậy… dưới ánh đèn ngủ dịu, thấp thoáng thấy em đưa tay lên bờ vai kéo dây áo ngực xuống… 1 bên… 2 bên… chậm rãi ẻm lòn tay vào trong tháo hẳn áo ngực ra… ko nhìn lấy tôi 1 cái, ko cần biết tôi có nhìn hay ko… xong ẻm lại nằm xuống bên cạnh… tôi nghe rõ 1 hơi thở dài… ẻm quay sang ôm chặt lấy tôi, dúi đầu trên bộ ngực trần của tôi… thầm thì…
– Cho em đc là của anh… em yêu anh…