Chào mừng các bạn đến với hệ thống truyện sex TuoiNungCom. Truyện sex hay, đọc truyện sex mới mỗi ngày! 

Truyện sex hay với đầy đủ các thể loại: phá trinh, loạn luân, ngoại tình, bạo dâm, hiếp dâm, dâm hiệp, học sinh, giáo viên, sinh viên ...

Đọc giả có nhu cầu gửi truyện sex đăng lên web, đóng góp ý kiến xây dựng web, xin gửi mail về địa chỉ Email: [email protected]

Tìm kiếm truyện tại đây:
Trang chủ >> Truyện 18+ >> Truyện Sex: Cô Giáo Bướng Bỉnh (Update Phần 67)

Truyện Sex: Cô Giáo Bướng Bỉnh (Update Phần 67)


Chạy xe về nhà vừa đi vừa cười… cô ta chắc bị tụi học trò trêu không dạy nổi… lần này tôi thành công lớn. Bất ngờ vậy mà mỹ mãn hơn kế hoạch vạch ra sẵn. Nghĩ cũng hài… về đến nhà leo lên phòng nằm… lại suy nghĩ. Không biết mình đùa vậy có quá không, thấy cô ta cũng tội, bị trêu chắc dữ lắm. Nhưng hình như cô ta thích khi nghe tôi nói vậy… tôi cũng thấy trong lòng vui cui. Nhìn cô ta ngượng ngùng đỏ mặt dễ thương quá… có khi nào tôi… thích cô ta thật không nhỉ?

Tôi kệ không nghĩ nữa… rồi cũng ngủ luôn… ngủ đến trưa thì nghe tiếng cô ta gọi, mở mắt ra nhìn thì cô ta đang đứng mép giường lay lay tôi… mang bộ đồ ở nhà… haizz… cô ta tính đóng đô đây thật rồi… thôi kệ, tôi cũng thấy quen rồi không còn thấy phiền bao nhiêu nữa…

– Mấy giờ rồi? Tôi uể oải hỏi.

– 12H30. Anh ngủ từ khi về đến giờ đó hả?

– Uhm… tôi thấy mệt…





– Anh mệt sao?

– Thì thấy mệt trong người thế thôi… mà sao cô lại về đây? Cô ở lại thật à?

– Tôi không về thì tên lười nhà anh ngủ đến khi nào dậy, dậy rồi quá bữa lại đi ăn linh tinh…

– Cô… lo lắng cho tôi à?

– Tôi thèm vào… mẹ anh không nhờ tôi thì tôi không rảnh nhá. Đừng tưởng bở… – cô ta đanh đá trả lời nhưng làm điệu bộ rất đáng yêu… ghét thế chứ… dần dần tôi thấy cô ta không còn đáng ghét nữa mà thay vào đó sự xuất hiện của cô ta tôi đang xem như là 1 thói quen… làm gì cũng có cô ta… đi ngủ cũng nhìn, tỉnh dậy cũng gặp… tôi cần xác minh tình cảm của mình, liệu có phải tôi thích cô ta không… tôi giả vờ kêu để giở trò…

– Híc… sao tôi mệt thế này, sáng đang còn bình thường mà. Chắc tôi ốm rồi… híc.

– Anh… mệt lắm à, anh thấy trong người thế nào? – Cô ta lo lắng ra mặt hỏi tôi…

– Tôi thấy mệt lắm. Chắc tôi sốt rồi. Tôi thấy nóng cả người…

– Để tôi xem… – rồi cô ta lại sát đưa tay định sờ trán tôi chắc xem có nóng hay không. Chưa kịp chạm đến thì tôi đưa tay ra chụp lại kéo cô ta đổ ập lên người tôi, rồi tôi vòng 2 tay lên trên lưng cô ta ôm chặt lại… haizz… quá khổ. Lại còn không mang cả áo ngực nữa. Người tôi như run lên…

– Anh làm trò gì đấy. Bỏ tôi ra… cô ta hét lên ra sức vùng để thoát, nhưng làm sao thoát ra khỏi được đôi tay chắc khỏe của tôi.

– Tôi đã bảo cô rồi, xuất hiện nhiều trước mặt tôi rôi sẽ có ngày tôi làm bậy mà cô không tin. Cô nghĩ tôi không dám à. Giờ cô tin chưa? – Tôi dọa cô ta…

– Bỏ tôi ra. Bỏ ra… anh làm gì tôi tôi chết cho anh xem… bỏ ra…

– Tôi cứ không thích bỏ cô làm được gì nào.

– Tôi cắn lưỡi tự tử cho anh xem… anh bỏ ra không. Tôi làm thật này… – cô ta vừa khóc vừa nói…

– Thôi nào, cắn lưỡi không chết đâu. Sau này không nói được làm sao mà cãi nhau với tôi. Tìm cách khác đi… – tôi đùa nhây…

– Anh bệnh hoạn… anh dám lợi dụng tôi… anh làm gì tôi cho anh hối hận…

– Được rồi… tôi đùa thôi. Tôi muốn xác minh 1 số thứ… tôi không làm gì cô đâu. Yên tâm đi…

– Thì anh bỏ tôi ra đi đã… – cô ta đã nhẹ giọng lại khi tôi nói thế.

– Yên nào, yên nào, nằm yên đấy. Tôi muốn cảm nhận 1 lúc xem có đúng không… – cô ta im lặng… tôi có thể cảm nhận được tim cô ta đang đập rất nhanh, hơi thở gấp… mùi hương trên tóc với cơ thể cô ta thơm quá… da thịt mềm mại… ôm cô ta ngoan ngoãn trong tay tôi cảm giác thật ấm áp yên bình… không hề có 1 tia suy nghĩ dục vọng… chỉ có cảm giác muốn con người nhỏ bé này được tôi che chở bảo vệ… tôi cứ ôm như vậy… 1 lúc, 1 lúc, không nói gì…

– Anh… được chưa… anh bỏ tôi ra nhé…

– Haizz… giờ tin tôi không làm gì cô chưa? – Tôi bỏ cô ta ra, mỉm cười… cô ta vội đứng dậy đứng quay nghiêng 1 bên đở mặt bối rối không dám nhìn tôi…

– Anh… làm tôi sợ. Híc híc…

– Sợ hay thích? – Tôi thấy tim cô đập mạnh lắm đấy… tôi ngồi dậy nhìn rồi trêu…

– Anh nói bậy… – cô ta ngại ngùng.

– Đấy, lại không tin tôi. Hay tôi làm lại cho cô tin nhé… – tôi vờ tiến tới, cô ta khẽ lách ra xa 1 chút…

– Đừng… anh tầm bậy…

– Hahhaa. Uh tôi bậy thật. Thôi tôi xin lỗi nhé… – tôi lại cười…

– Mà… anh nói anh cảm nhận điều gì đó, đã… được chưa? Điều gì thế ạ…?

– Haizz… tôi đang nhắm mắt để cảm nhận, sắp được rồi thì cô ồn ào quá bảo tôi bỏ ra nên không thàn công rồi. Tôi chịu…

– Hừ. Lợi dụng sàm sỡ tôi thì có… lẻo mép… – cô ta nói nhỏ trong miệng…

– Tôi lại làm lại lần nữa cho rồi lại kêu. Thôi xuống dưới đi. Ở đây tôi lại không kiềm chế được lại khổ… xuống ra ngoài kiếm gì ăn…

– Tôi nấu xong rồi… toàn ăn linh tinh…

– Uh thế thì xuống ăn… đi nào. – Nói rồi tôi đứng dậy đi lại vỗ mông cô ta 1 cái rồi chạy mất… cô ta kịp nhận ra thì tôi chạy ra đến cửa phòng rồi…

– Tên kia. Đứng lại… láo toét… anh chết với tôi. Đứng lạiiiiiiiii. – Cô ta hét oang rồi đuổi theo tôi… tôi chạy xuống dưới chui vào phòng với đánh răng cố thủ… cô ta xuống sau đập cửa phòng ầm ầm, mồm thì la bai bải…

– Tên biến thái, bệnh hoạn, sàm sở… anh muốn chết hả… tức quá đi mất. – Đập cửa 1 hồi mệt quá hay sao không nghe gì nữa, im ắng hắn… nghe lịch kịch tiếng bên ngoài. Hình như là dọn đồ ăn rồi… đánh răng xong tôi đi ra thì đã dọn xong. Tôi ngồi xuống… cô ta lườm nhìn tôi đỏ mặt…

– Anh giỏi nhỉ. Dám sàm sở tôi. Có tin tôi mách mẹ anh không hả?

– Thôi cô ơi. Cô suy nghĩ đi chứ. Cô mách gì? Cô mách là tôi vỗ mông cô hả. Mẹ tôi lại chả ủng hộ ấy chứ… haha… – tôi cười trêu

– Trơ trẽn… thôi ăn cơm… – nói rồi cô ta bới cơm cả 2 cùng ăn… im lặng không ai nói với ai câu gì nữa… ngồi ăn ngắm cô ta cảm thấy yên bình quá, cô ta lúc này không còn đanh đá nữa, ngoan ngoãn hiền lành, mặt vẫn còn đỏ chắc ngại chuyện hồi nãy… rồi bất ngờ cô ta ngước lên bắt gặp tôi đang nhìn cô ta, tôi lại ngại quá cúi xuống ăn tỉnh bơ…

– Anh nhìn gì? Không lo ăn đi.

– À tôi định hỏi cô chiều nay có lên lớp không ấy mà…

– Chiều tôi không có giờ…

– Uhm…

– Mà trưa cô về bằng gì? Sao không gọi tôi lên chở về?

– Gọi anh lên để anh làm chuyện rối lên hả? Đồ quỷ. Tôi đi taxi về…

– Tôi làm gì chứ?

– Anh là lắm trò lắm. Tội anh tôi đang nghĩ cách để trị đấy. Chưa yên với tôi đâu…

– Cô trị được tôi thì cô hơn mẹ tôi rồi. – Tôi câng mặt lên…

– Tự dưng, ăn nói linh tinh làm tôi không biết trả lời sao…

– Tôi thích thế. Rồi sao?

– Chả sao cả… nhưng nếu không chịu trách nhiệm về hành động với lời nói của mình thì đừng nói và đừng làm…

– Ý cô là sao? Là tôi là thằng không ra gì hả? Là thằng chỉ nói mồm hả. – Tôi bỏ đũa xuống. Đang ăn mất cả ngon…

– Chứ không phải à? Anh coi tôi là gì chứ? Là đồ chơi, là trò giải trí của anh hả? Anh thích nói gì thì anh nói, anh muốn làm gì thì anh làm. Anh không nghĩ đến cảm giác của tôi không? Thấy tôi không làm gì được anh rồi anh cứ vậy làm tới…

– Cô không chịu được thì cô cứ đi đi. Tôi bắt cô ở lại đây hả? Phiền phức… – rồi thấy mắt cô ta long lên… nước mắt lại chực trào ra…

– Anh thích thì anh cho tôi ở lại như bố thí, anh không thích thì đuổi tôi đi. Tôi là con ở của anh à? – Cô ta cúi xuống nói giọng tủi thân… nước mắt chảy đều rồi…

– Là cô tự chuốc lấy. Từ đầu đến giờ tôi đã bao giờ nói đồng ý cho cô ở lại chưa? Cô ảo tưởng hả?

– Uh… là tôi. Là do tôi… tôi ảo tưởng… tôi nghĩ mình có thể chinh phục được anh… tôi còn ảo tưởng khi anh nói đùa với lũ học sinh cuối tháng cưới nhau là anh sẽ làm mà thấy vui trong lòng. Tôi ngu đần. Tôi mê muội. Tất cả là do tôi. Anh vừa lòng chưa… tôi xin lỗi. Tôi làm phiền anh quá rồi. Có lẽ tôi nên dừng lại thôi… tôi kiệt sức rồi. Tôi thua… thua tuyệt đối, thua ê chề… Từ nay tôi sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa. Anh yên tâm…

Nói rồi cô ta đưa tay quệt nước mắt đứng dậy, vói tay lất điện thoại rồi đi thẳng ra khỏi nhà… haiz. Tôi chả buồn gọi lại. Mặc kệ. Đi đâu 1 lúc rồi cũng quay lại thôi, tôi hiểu cô ta mà… rồi tôi đứng dậy luôn không muốn ăn uống gì nữa… lên phòng tắm cái cho mát… tắm xong xuống thì cô ta vẫn chưa về. Thôi kệ. Đi đâu thì đi chả quan tâm… lôi đàn ra đánh… đánh chặp cũng chán rồi lại lên phòng mở máy ra xem phim.

Xem 2 bộ xong thì cũng 5h. Tắt máy xuống thì cũng không thấy cô ta. Quái lạ cô ta đi đâu chứ. Mang đồ ở nhà nữa. Tự dưng… haiz. Đến h nấu ăn rồi không thấy đâu. Thôi không nấu thì tôi đi nhậu. Gọi thằng L qua quán ông H nhậu thôi… đi đều tôi để cửa với cổng thế để cô ta còn về. Cô ta có cầm chìa khóa đâu. Rồi tới nơi chưa thấy thằng L. Tôi đứng nói vạo với vợ ông H với mấy đứa nhân viên 1 lúc thì thằng L tới. Nó vỗ vai tôi…

– Tối qua ngủ ngon không con giai. Hay lại quá sức…

– Uh, hơi quá sức tí đều không sao. Vẫn ổn. – Tôi nói láo trơn mồm.

– Mẹ mày. Số hưởng. – Rồi bọn tôi vào nhậu. Nói ba chuyện linh tinh rồi hỏi nó tán tỉnh thế nào rồi tùm lum đủ thứ. Rồi tôi cũng kể chuyện hồi trưa cho nó nghe…

– Mẹ mày. Mày sai rồi con ạ…

– Tao không biết nữa… – tôi trầm ngâm…

– Rõ ràng đó rồi… mày làm thế thì quá đáng lắm. Con người ai cũng có tự trọng. Mày hơi tí là đuổi con người ta đi thế đứa nào chả tủi. Là cô ta chứ là đứa khác nó đéo thèm chịu đựng mày đâu. Lo về đi tìm mà xin lỗi nó đi. Mất rồi hối hận cả đời đấy. Không có ai hơn được nó đâu. Số hưởng mà không biết hưởng. Bó tay…

– Tao thấy nhớ cô ta… -tôi hợp ngụm bia rồi nói…

– Mày yêu mẹ rồi. Dễ thương, hiền lành, ngoan ngoãn, chu đáo, công việc ổn định… cung phụng mày như thế… thằng nào chả yêu… thằng ngu… – nghe nó nói tôi nhớ lại mọi thứ, mọi việc cô ta làm cho tôi, rồi tôi đối xử với cô ta như thế nào… tôi thấy mình hời hợt quá, mình quá đáng quá. Vì cái ác cảm lần đầu gặp cô ta mà tôi lại nhỏ nhen để bụng rồi luôn tìm cách gây sự phá phách rồi làm tổn thương cô ta. Tôi ngu quá… tôi sai rồi… tôi nhận ra tôi quá nhớ cô ta, không chịu được tôi đứng dậy…

– Mày trả tiền… tao chạy về tìm em nó…

Rồi tôi lao nhanh ra xe phóng về nhà. Về nhà thì tối om không ánh đèn. Vào bật điện lên, nân cơm hồi trưa đã được dọn chắc là cô ta về… nhưng sao không nấu buổi tối, với lại sao không gọi cho tôi. Tôi tìm quanh nhà không có. Tôi lên tầng không có, sững sờ khi phát hiện tất cả mọi thứ của cô ta cũng không còn nữa rồi… vậy là sao? Cô ta đi thật ư? Cô ta nỡ bỏ tôi lại thật ư? Cô ta yêu tôi mà. Sao lại làm như vậy. Tôi như điên lên cần máy gọi cô ta. Không liên lạc được. Lại tắt cả máy nữa. Đi đâu cơ chứ? Rồi tôi lao xuống dưới xách xe chạy qua nhà cô ta. Tối om không đèn đóm gì… tôi sững sờ… Cô ta bỏ tôi thật rồi…

Nhớ… tôi nhớ cô ta… tôi nhớ em. Nhớ cồn cào da diết… tôi sai rồi… chỉ cần em xuất hiện trước mặt tôi lúc này, em làm gì tôi cũng được. Đánh chửi tôi cũng đứng yên chịu đựng… chỉ cần em về với tôi… nhưng đó là điều không thể. Tôi mất em rồi. Tôi quá tệ với em… làm sao có ai chịu được con người như tôi chứ… nhận ra mình đã yêu em thì quá muộn rồi… tôi ước đây chỉ là giấc mơ… giấc mơ không bao giờ là sự thật…

Đứng sững sờ trước cổng nhà em… tôi mong em về đến nhường nào, cánh cổng vẫn im lìm, trong nhà 1 màu tối đen lạnh lẽo… lại móc điện thoại ra gọi cho em. Vẫn giọng nói quen thuộc của tổng đài… ”xin quý khách cui lòng gọi lại sau”… sau là lúc nào vậy hả chị Kim Tiến? Chị đùa tôi à? Giờ tôi lại đâm ra ghét cả chị… haizz… em đã cố tình trốn tránh tôi có lẽ tôi cũng không tìm ra được…

Chán nản quá tôi đánh xe làm 1 vòng… thấy tụi thanh niên nam nữ đi đường ôm nhau hú hí tôi ngứa cả mắt nên chạy về nhà luôn tìm thuốc nhỏ mắt… buồn thật… cái giá tôi phải chịu… mở đàn lên làm vài bài buồn mà nước mắt chảy tèm lem vì nhớ em… tôi điên quá… không thèm đánh nữa lên phòng mở nhạc nghe… buồn ghê chứ… rứa rồi cũng khóc được. Thanh niên yếu đuối. Nằm lúc lâu rồi cũng ngủ… ngủ luôn chứ không mơ mộng gì hết. Tôi trả giá quá đắt, ông trời bất công quyết không cho tôi gặp em kể cả trong mơ… mất mát chi của ông mà ông không cho chớ… tôi hận ông trời… rồi làm 1 mạch hơn 10h hôm sau dậy.

Bình thường đi ngủ thấy em, tỉnh dậy cũng thấy em giờ sao hình bóng đó lại bỏ tôi đi… tôi thấy trống vắng hụt hẫng, điện thoại cũng không có lấy 1 tn hay gọi nhỡ… buồn bã. Buồn tả tơi… uể oải dậy vscn xong vác theo cái laptop, xách xe chạy lòng vòng làm ổ bánh mì ngồi cf xuyên trưa luôn. Đời nó nhạt nhẽo quá… đâu như khi có em, em luôn chăm sóc tôi từng bữa ăn, đúng giờ giấc… đến đi ngủ còn nhường chăn cho tôi luôn cơ mà… em yêu anh vậy sao lại bỏ anh đi chứ con bé ngốc này???

Lê lết ngồi cf cũng đến 3h… có điện thoại đến tôi mừng rỡ chộp ngay… không phải em gọi… híc… là công ty gọi báo chiều chạy… uh thì cũng đang quá rảnh quá chán, chạy luôn cho đỡ buồn lịch trình là chạy vào SG trả hàng rồi nằm đợi lệnh rồi xuống Trà Vinh bốc nửa xe hàng rồi lên Daklak ghép nốt nữa xe rồi về.

Vào tới nơi trả hàng lại nằm chờ đợi. Ta nói nó chán gì đâu. Đã buồn thì chớ lại còn thời gian rảnh nhiều… ăn nằm vật vờ, vứt tiền đo cho thằng phụ thích ăn gì tự đi lo, tôi leo lên xe mở điều hòa ngủ… ngủ chán dậy lại ăn linh tinh rồi lại lê la vật vờ. Haizz… chưa bao giờ lại chán như thời gian đó. Em vẫn bặt vô âm tín không 1 chút tin tức… có lẽ em giận tôi ghê lắm… tôi còn giận bản thân mình mà…

Rồi cứ thế vài ngày thì cũng xong xuôi, chạy về mà uể oải, trong người thì nóng lòng về để tìm em, biết đâu em đã không còn giận tôi nữa mà đã về nhà tôi đợi tôi làm tôi bất ngờ… hy vọng thế… cứ thế rồi cứ thế, nỗi nhớ em theo tôi suốt hành trình… 12h đêm về tới Huế thì tôi gặp 1 vấn đề nếu như không nhanh ý với cả yếu tố may mắn và không được ai phù hộ thì có lẽ tôi ra đi lâu lắm rồi. Tôi tả cụ thể cho mọi người dể hiểu nhé.

Đó là đoạn đường mỗi bên có 2 làn, tôi đi làm bên trái, trước tôi có 1 chiếc xe khác, tôi đánh sang làn bên phải để vượt… từ khá xa có 1 chiếc container vẫn đang chạy. Tốc độ tối đa cho phép của xe tải cao hơn của container nên khoảng cách xe tôi với xe công rút ngắn lại dần, còn chiếc bị tôi vượt thì giở trò không cho tôi vượt kiểu như nhường đường chứ không nhường chân ga vẫn cứ đạp rướn theo mặc dù tôi đã chạy vi phạm tốc độ… xe tôi qua khỏi xe đó được khoảng hơn 2/3 chiều dài xe thì tôi bật xi nhan trái và dí còi liên hồi xin được chuyển làn để buộc xe kia nhường cho tôi qua vì tôi đã gần sát với chiếc công rồi… bất ngờ thấy đèn hậu chiếc xe công sáng đỏ lên, trực giác trong nghề tôi biết đó là 1 cú phanh, và đúng thật là phanh, xe tôi lao nhanh thẳng vào đít chiếc công, phản xạ nghề nghiệp tôi nhớm nhẹ cú phanh bên xe tôi rồi đánh lái ngoặt sang trái mặc dù chưa qua hết hẳn xe kia… tôi chấp nhận rủi ro 98% tạt đầu xe kia rồi đền còn hơn mình bẹp dúm… tạt sang trái xong tôi bẻ qua phải lại ngay thì lúc này đuôi tôi sẽ đánh ngoắt sang trái… trời thương, ông bà đỡ nên chiếc kia phanh gấp lại tránh bị xe tôi cúp đầu… hóa ra chiếc công chạy trước đến gần cầu do mớp cầu cao quá nên phanh lại để giảm chấn… Đm tôi xin được chửi vào mặt toàn bộ các cơ quan đoàn thể nào liên quan đến làm đường sá… địt mẹ chúng mày nhé!

Tôi hoàn hồn lại, thót cả tim… làm hớp bò húc cho tỉnh táo để chạy nốt. Vừa đặt lon bò húc xuống thì có điện thoại… tôi có nhìn nhầm không? Là em… em đang gọi cho tôi… cầm máy trên tay chần chừ hồi lâu không biết bốc máy sẽ nói gì với em… không biết bắt đầu ntn… liệu sẽ xin lỗi em hay lại làn en tổn thương… tôi lại suy nghĩ vẫn vơ đến đổ hết chuông luôn mà chưa bắt máy… haizz… trách bản thân quá nhiều, điều mìn mong chờ đã xảy ra thì lại để vụt mất… phân vân không biết có nên gọi lại không thì em lại gọi… lưỡng lự mấy giây, tuôt vuốt màn hình trả lời rồi im lặng chờ em lên tiếng trước… không nghe em nói gì, chỉ nghe tiếng khóc nấc… tôi lo quá. Em gặp chuyện gì sao? Tâm trạng tôi rối bời…

– Cô… làm sao? Sao lại khóc? Tôi đang chạy xe đừng làm tôi lo tôi không tập trung được… – tôi lo lắng hỏi em.

– Anh… anh có làm sao không? Anh vẫn ổn chứ?? – Em vừa khóc vừa hỏi tôi.

– Thì tôi đang chạy xe đây thôi. Sao cô lại hỏi thế.?

– Anh chạy suốt đêm sao? Dừng lại ngủ chút rồi chạy… nguy hiểm lắm… Em… em… lo lắm… huhuhu… – giờ thì khóc oang lên rồi… lại xưng em nữa. Không phải em đang giận tôi sao… mất tích mấy ngày không liên lạc được tự dưng gọi rồi còn thay đổi cả xưng hô. Tôi bối rối quá… nhưng thật sự rất vui vì nghe được giọng em, được em hỏi han quan tâm lo lắng, lại còn xưng em nữa. Nghe sao ngọt ngào thế, yêu thế.

– Công việc tôi nó thế. Chạy đêm cho yên tĩnh… mà sao cô trốn đi đâu mấy ngày rồi giờ gọi cho tôi làm gì? – Haizz… cái mồm tôi nó thế… nghĩ 1 đường nói 1 nẻo… nản quá.

– Em vừa gặp ác mộng… em mơ anh gặp chuyện không lành… em sợ quá… em sợ anh bị làm sao… huhuhu… – sao trùng hợp thế chứ… đúng là tôi vừa suýt có chuyện thật…

– Thôi nào. Nín đi nào… tôi ổn cô đừng lo…

– Em đã bỏ trốn… em đã rất giận anh… em cố gắng gạt anh ra khỏi suy nghĩ nhưng em không làm được… lại mơ giấc mơ không hay làm em sợ. Em sợ mất anh… em sẽ không trốn tránh anh nữa. Em sẽ lại trở về làm phiền anh… đến khi nào anh yêu em… đến hết cuộc đời luôn… Em… em… mách mẹ anh anh đối xử không tốt với em, để mẹ anh bắt anh yêu em…

Trời ạ. Sao dễ thương thế không biết… đây chẳng phải là điều tôi mong đợi sao. Vượt qua cả mong đợi ấy chứ. Tôi vui, vui không tả được… lòng rộn ràng cả lên… chuyến này về tôi sẽ giữ chặt em không cho chạy đi đâu hết… tôi hứa. Hihi… vui thế cơ chứ…

– Đồ ngốc này… không cần mách mẹ tôi đâu… – tôi nói lại với em, miệng mỉm cười hạnh phúc.

– Là sao? Mà em không ngốc… hừ… – hết khóc rồi lại nói dỗi… có lẽ sẽ khó chiều lắm đây… nhưng không sao… yêu rồi

– Uh không ngốc… Thế mai có lên lớp không?

– Dạ có… – em ngoan ngoãn trả lời…

– Mai tôi về rồi đấy… – tôi nói thăm dò em xem thái độ em sao…

– Thật à… anh về mấy giờ? Em về nấu cơm anh ăn nhé… mà anh qua trường chở em về nhé… em không đi xe đâu… em vui lên thấy rõ.

– Tôi không biết đâu. Cô ngủ đi tôi chạy nhanh về sớm…

– Dạ… anh cẩn thận…

– Uh.

– Em… nhớ anh… em ngập ngừng nói với tôi…

– Uh. Ngốc. – Rồi tôi tắt máy… phấn chấn hẳn lên mọi người ạ… lâng lâng trong người. Nó đã gì đâu. Thôi không tả nữa, ngu văn, đêm đó tôi háo hức quá đạp có lúc lên 120km/h. May không có police bắn tốc độ không chắc cũng gãy chân…

Về đến nơi tôi không vội về công ty, thả thằng phụ ngồi cf chờ, tôi muốn làm em bất ngờ, tôi đánh xe thẳng tới cổng trường xe em, đậu chắn ngang cổng. Dừng xe xuống lật cabin lên giả vờ hư xe để sửa. Leo lên xe lấy chai nước đổ vào máy nó bốc khói ngùn ngụt… thấy vậy nên chả ai dám làm gì tôi tưởng hư thật. Police có gặp cũng chả làm được gì.

Tôi giả vờ mò mẫm giết thời gian chờ tan trường xong nhảy xuống cầm điện thoại giả vờ gọi như nhờ người mua đồ mang đến. Xong ung dung ngồi rung đùi chờ… tôi căn giờ gần nghỉ mới đến, nên 1 lúc thì trống tan trường cũng vang lên. Tôi đợi đến khi học sinh ùa xuống thật đông thì mới bắt đầu từ từ vào trong… cái xe tôi chắn ngang trước cổng nên rất khó khăn cho cả học sinh và giáo viên dắt xe ra khỏi trường… tất cả đều phải leo lên vỉa hè mà đi, đông quá nên lúc này bị ùn ứ lại giống như có chuyện gì xảy ra ấy.

Tôi kệ. Lật cabin lên rồi thì ai dám kêu ca, tôi cũng láu cá lắm chứ… rồi từ xa, bóng dáng người con gái tôi yêu đang đi ra. Vẫn phong cách quen thuộc váy đen ôm, áo sơ mi trắng cao cổ… tay ôm tập tài liệu… em càng ngày càng đến gần với tôi. Còn khoảng 10m em sững lại, nhận ra tôi đang đứng giữa sân trường… em đứng yên, không có hành động gì, vẻ mặt có vẻ bất ngờ…

Tôi đứng yên nhìn em, mỉm cười âu yếm ánh mắt yêu thương. Nhìn người con gái mình trước mặt mình sau những ngày xa cách tưởng như mất nhau trong lòng cảm thấy yêu thương kì lạ… muốn lao đến ôm chầm lấy em nói bao lời yêu thương… nhưng tôi gắng kiềm chế… em đứng đó, tôi đứng đây, cả 2 nhìn nhau như muốn thu hết hình ảnh người đối diện vào trong đôi mắt rồi giữ chặt lấy trong tim như sợ biến mất…

Em chợt mỉm cười nhẹ, đôi mắt long lanh ngân ngấn nước rồi… tôi từ từ đến đứng trước mặt em… em vẫn đứng yên nhìn tôi… xung quanh hầu như im lặng chờ đợi xem chuyện gì đang xảy ra… lúc này tôi cảm thấy hơi nhột. Có lẽ mình hơi manh động quá, quá đông nên tôi sợ cảm xúc nó sẽ bị lái đi hướng khác… nhưng lỡ rồi… liều thôi… được ăn cả ngã thì chai mặt thôi… rồi môi em mấp máy mếu máo…

– Anh… gầy đi nhiều…

– Cô cũng xanh xao quá… – tôi mỉm cười… rồi cả 2 im lặng 1 lúc… tôi nghĩ lúc này, phải là lúc này, lúc cảm xúc dâng lên cao nhất, khi nỗi nhớ như không còn chỗ chứa đựng thì hành động sẽ theo cảm tính và điều trái tim muốn chứ không còn của lý trí nữa… tôi từ từ dang 2 tay ra… mỉm cười nhìn em đầy yêu thương… em đứng nhìn tôi, gương mặt giờ nhòe lên vì nước mắt… haizz… ai đánh ai giết mà hơi tí là khóc… chưa thấy động tĩnh, tôi tiếp.

– Sao nào? Hay để tôi thu tay về là mất cơ hội nhé… – tôi vẫn mỉm cười nhìn và nói với em… chỉ chờ có vậy, em lao đến, tay thả tập tài liệu rơi xuống đất ôm chầm lấy tôi khóc lớn lên… giây phút hạnh phúc vỡ òa… tôi 1 tay ôm em, 1 tay đưa lên xoa tóc xoa đầu em… rồi sân trường nổ tung luôn. Vỗ tay hò hét inh ỏi… tôi mặc kệ.

– Xem kìa… ai đánh mà khóc. Xấu thế không biết…

– Kệ em… đáng ghét… Em nhớ anh lắm…

– Uh thế thì kệ nhé… – tôi nói rồi thả tay giả vờ đẩy em ra… em ôm chặt tôi hơn…

– Không… không mà… không cho anh đi đâu hết…

– Thế định đứng mãi đây không cho tôi đưa về à? – Tôi lại ôm em cười nói…

– Híc… ngại chết…

– Ai bảo… tôi đánh dấu lãnh thổ cho khỏi linh tinh luôn… – rồi xung quanh lại ầm ỉ đủ âm thanh… nhiều nhất vẫn là kêu bọn tôi hôn nhau… tôi nói với em bỏ tôi ra để tôi giải quyết… rồi cả 2 buông nhau ra, tôi ngồi xuống nhặt mớ tài liệu của em, đứng dậy nhìn xung quanh mỉm cười rồi nói…

– Cám ơn mọi người… chúng tôi sẽ hôn… nhưng không phải bây giờ… sẽ là 1 nơi tôi thấy thích hợp cho cả 2. Mong mọi người hiểu cho chúng tôi… giờ tôi xin phép mọi người tôi đưa cô giáo về… – rồi tôi giơ tay chào mọi người…

Em ngại ngùng khoác tay tôi nép vào người tôi ngại ngùng rồi chúng tôi đi ra, xung quanh vẫn còn ồn ào lắm nhưng tôi chả quan tâm. Tôi đang hạnh phúc và tôi biết hành động của tôi là đúng… trước cổng vẫn còn chật chội lắm vì học sinh hiếu kì đứng xem với cả do xe tôi chắn ngang cổng nên cũng khó khăn để ra khỏi trường… tôi đưa em ra đến xe, em ngạc nhiên khi thấy tôi đánh cả xe đến còn lật cả cabin lên… tôi để em ra rồi đi lại hạ cabin xuống. Mở của phụ ra cho em trèo lên. Vì xe cao, em lại mang váy nên khó lên, tôi lại giúp em lên, tay vẫn không quên… bợ cặp mông của em… tôi cơ hội vl… em lên ngồi xong tôi đóng cửa lại rồi vòng qua mở cửa leo lên, đề máy đi mất trước sự hò reo của những người còn ở lại…

– Xe lớn quá… em không nghĩ nó lại lớn thế này… – em nói khi tôi cho xe chạy. Chắc em ngợp.

– Nó to dài nhất trong hệ xe tải… – tôi đáp…

– Mà xe bị gì mà anh lật đầu xe lên vậy?

– Tôi không lật lên để công an lại kéo xe về đồn à? Bảo vệ để tôi đậu đó chắc… – tôi cười quay sang nói với em…

– Thật. Anh lắm trò quá. Lúc nào cũng nghĩ ra được. Toàn quái chiêu… – em trách yêu tôi…

– Uh. Vì lắm trò nên có người tránh mặt tôi mấy ngày trời đấy…

– Còn nói nữa… chưa trốn hẳn cho đó… yêu người ta còn dối lòng…

– Ủa, ai yêu ai… tôi có nói gì đâu…

– Xì… gọi người ta cả trăm cuộc…

– Có thì nói nhé…

– Máy người ta có cài cuộc gọi nhỡ đấy… có cần mở ra cho mà xem không?

– Thôi… chắc do bấm nhầm thôi. Thèm vào… – bị bóc mẽ tôi vụng về chống chế…

– Uh, bấm nhầm. Còn có người bỏ cả bạn lại trong quán nhậu mà chạy đến nhà người ta tìm cơ mà… – em cười nhìn tôi… thật ngại hết chỗ nói…

– Có thôi đi không. Hay để tôi thả xuống tự về? – Tôi ngại quá làm cứng chữa thẹn… mẹ thằng chó bán rẻ tôi…

– Còn lâu… có người đòi đưa về. Đánh chết không xuống xe… – em le lưỡi trêu tôi… tôi bí rồi nên thôi kệ. Im lặng lái xe đi. Ghé quán cf đón thằng phụ luôn. Kêu em ra sau giường ngồi để thằng phụ lên ngồi bên ghế… rồi tôi dong thẳng xe về công ty… vì có hàng về nên công ty cũng tương đối đầy đủ để còn kiểm với giao nhận hàng… tôi sang bên kia đỡ em xuống, lão sếp thấy có em thì nói với tôi…

– Giỏi nhỉ, lấy xe công ty đi phục vụ mục đích cá nhân. Trừ 2 chuyến tiền tài nhé.

– Sếp cứ thẳng tay đi, em xin nghỉ việc… – Tôi trả treo với lão sếp…

– Ấy. Ai làm thế bao giờ, trừ lương chú anh áy náy… – rồi lão cười nói với tôi. Tôi biết lão đùa thôi. Lão quý tôi lắm. Vì tôi nhận xe có trách nhiệm và chăm xe tốt…

– Đường nào em cũng xin nghỉ thôi… – tôi giả vờ đùa dai…

– Sao thế? Anh giỡn thôi mà, anh xem chú như em của anh… ai lại để bụng thế bao giờ…

– Thật mà. Em xin nghỉ thời gian để chuẩn bị… cưới vợ… nói rồi tôi cười lớn. – Lão sếp nghệt mặt ra rồi nhìn sang em… em thì ngại ngùng nép vào người tôi…

– Hahaa. Chịu lấy vợ rồi hả? Im ỉm thế mà khá. Giỏi. Lính của anh phải giỏi thế chứ… – rồi lão vỗ vai tôi… tôi thì nhìn em cười yêu thương… em chắc ngại lắm.

– Thôi. Em về đây… vẫn như mọi khi đi. Có lịch lại gọi cho em…

– Ok thế nhé… chưa ra mắt làm cái đòi cưới. Tinh nhuệ. Hahaa… – lão lại cười… tôi chào lão rồi gọi taxi về… em cứ cun cút bám theo tôi vì ngại… và chắc cũng do nhớ tôi nữa… tưởng mỗi em nhớ tôi chắc… tôi chả đã phát điên lên còn gì. Xờ… đáng yêu thế… tôi bảo ghé chợ mua đồ về nấu ăn thì em nói không cần, biết hôm nay tôi về nên sáng em đi chợ sang để sẵn trong tủ lạnh rồi, giờ chỉ về nấu thôi… uh thì đỡ chờ đợi, về thẳng nhà tôi luôn…

– Bỏ đi vẫn không quên lấy chùm chìa khóa nhỉ?

– Của mình thì mình lấy đi thôi…

– Vậy tôi thuê nhà nơi khác ở…

– Anh đi đâu em theo nấy… – em cười yêu khoác tay tôi…

– Haizz… bó tay… – lắc đầu tặc lưỡi nhưng trong lòng thì vui không tả được. Rồi cả 2 vào nhà… tôi lên phòng tắm cái cho thoải mái… em đi lên theo… cất đồ. Không có tắm chung đâu. mọi người đừng vớ vẩn.

– Tôi đi tắm lên theo làm gì thế?

– Em lên cất đồ rồi xuống nấu ăn.

– Phòng tôi đấy. Ai cho mà lên… – tôi vờ trêu.

– Còn lâu. Phòng em. Không cho cũng lên…

– Thế lên thì tắm chung nhé… – tôi giở mặt dâm dê trêu…

– Anh linh tinh… thôi em xuống nấu ăn… – em đỏ mặt ngúng nguẩy bỏ đi…

– Này… – tôi gọi giật lại.

– Dạ…

– Không thay đồ à? Dở hơi…

– Dạ… em… không mang theo đồ… – rồi em xuống luôn. Đáng yêu quá. Thở phào nhẹ nhõm, thế mà suýt để mất em…

Tắm xong thì xuống dưới, em đang đứng nấu ăn, em của nhứng ngày trước đây rồi. Cái bóng dáng đó, con người đó đã trở lại với tôi… hạnh phúc đứng ngắm em, tôi rạo rực, muốn ôm em vào lòng… tôi từ từ tiến đến sau lưng em, em vẫn chưa biết gì… rồi tôi từ từ vòng tay ra ôm em từ phía sau… đủ nhẹ nhàng, đủ chặt, đủ để cảm nhận được cả cơ thể nhỏ bé của em đang gọn gàng trong vòng tay tôi… tôi cao lớn hơn em nhiều nên với tôi em thật nhỏ bé, tôi ép má vào đầu em say đắm… em thoáng khẽ giật mình bất ngờ, rồi cũng đoán ra là tôi nên em không vùng ra…

– Anh này… kì cục à… – em ngượng ngùng…

– Yên nào… tôi ôm 1 chút… – em yên lặng cho tôi ôm, rồi em đưa tay lên giữ tay tôi như muốn tôi ôm chặt hơn… tôi cảm thấy ấm áp hạnh phúc… thơm nhẹ lên tóc em… có lẽ em nhận thấy được những cử chỉ âu yếm yêu thương của tôi…

– Anh… không muốn nói gì với em à?… – em vừa nói nới vói tay tắt bếp kẻo cháy thức ăn…

– Nói gì chứ… Hành động thiết thực thế này rồi còn… – Thực ra thì tôi không nói được mấy lời sến súa nên tôi lười nói. Nhưng con gái thì ai chả muốn nghe lời yêu thương… cái này thì tôi biết. Yêu bằng lỗ tai… ngu lắm… cứ nghe bọn con trai nó rót mật vào tai mà say đắm mê muội rồi nó lại nhét cho thêm cái gì vào người nữa rồi lại kêu…

– Không có thì bỏ người ta ra đi… lợi dụng… – em xụ mặt nói lẫy…

– Thì… tôi nói… từ từ…

Tôi lằng nhằng kéo dài thời gian không nói… biết nói gì bây giờ… vụng mồm bome, nói ngơ ngơ em lại giận thì khổ… bắt đầu như nào nhỉ… khó vãi… em đợi 1 lúc thấy tôi vẫn im lặng thì nóng ruột…

– Thôi bỏ người ta ra…

– Không… không muốn bỏ…

– Thế phải làm sao? Người ta còn nấu ăn này…

– Thì…

Danh sách các phần

Thể loại truyện sex

Xem Nhiều

Thể loại truyện sex | Bố chồng nàng dâu | Bác sĩ – Y tá | Bố đụ con gái | Chị dâu em chồng | Cho người khác đụ vợ mình | Con gái thủ dâm | Dâm thư Trung Quốc | Đụ cave | Địt đồng nghiệp | Đụ công khai | Đụ cô giáo | Đụ máy bay | Đụ mẹ ruột | Đụ tập thể | Đụ vợ bạn | Trao đổi vợ chồng