Phần 100
Quả như tôi đoán không lầm, ngay sáng hôm sau thằngThắng liền gọi đến nhà tôi với cái giọng hằn hộc.
– Sao tự nhiên hôm qua tao thấy thằng chó Cẩn đichung với vợ tao?
– Thì nó chở nhỏ Hạnh mà. – Tôi trả lời với giọngbình thản nhất.
– Là sao?
– Thì hôm qua tụi tao làm sinh nhật… Cho thằngKhôi (tôi bịa đại) rồi xong tao phải đi mua bánh kem các thứ, thằng Khôi thìkêu nó tới sau cho bất ngờ. Vậy thôi.
– Mẹ, làm tao tưởng thằng Cẩn dám hớt tay trên.
– Hờ.
– Mà nhóm mày vui vậy, làm sinh nhật luôn.
– Ờ, đó giờ mà.
– Vậy, cho tao vô nhóm được không?
– Hỏi tụi nó đã, mà tao có chuyện phải đi rồi, cúpmáy nhé!
– Ừ!
– À mà này!
– Hử? Sao?
– Không được gọi bạn tao là chó!
-…
Đậu xanh, cả đời mày cũng không vào được cái nhóm bạn của tao đâu thằng khốn.
…
TẾT 2010.
Tết đến các bác sẽ làm gì?
Nô nức chuẩn bị quần áo mới á? Tôi chả quan tâm, mẹtôi mua gì thì anh em tôi mặc đó. À mà năm nay phải mặc áo bà bác tặng về khoebên ngoại mới được.
Mong từng ngày cho tới mùng 1 để nhận lì xì? À tínhra thì tôi cũng mong, phải nói mong đến phát cuồng vì được nhận tiền này, đútvô túi quần đi ra đi vào này, len lén mở bao lì xì ra đếm tiền này… Và sau tấtcả hành động đó, cuối ngày… Xì tiền ra cho mẹ “giữ”.
Bài bạc? Ôi dồi ôi, năm nào tôi chẳng ham vào nhà nhỏHạnh chứ, thiệt ra thì ba mẹ nhỏ không phải chủ xòng bài nhưng nhà nhỏ coi nhưlà “ổ” để mọi người ở xóm bu lại chơi. Cả công an xã, công an huyệntôi mà còn lại đây chơi là các bác hiểu vấn đề rồi chứ. Chậc, cờ bạc là bác thằngbần, hiểu được nguyên lý đó nên tôi chỉ nướng 100k mỗi năm vào cái chốn cờ bạcđó thôi, có năm nướng 200k nhưng do mẹ nhỏ Hạnh ủng hộ tôi 1 nửa nên thôi, cứtính con số mà mình bỏ ra vậy.
Và không như mọi năm, năm nay, tôi đã phải bắt đầubước vào công cuộc mới.
Thông thường thì từ 26~30 Tết, dân chúng mọi người đềuphải tối tăm mặt mũi với việc dọn dẹp, sửa sang lại nhà cửa đón Tết. Nhưng giờviệc đó do ba tôi đảm nhận thôi, còn 2 anh em đã bị mẹ “hốt” về bênngoại với sự nghiệp bưởi quang vinh của dòng họ ngoại tôi.
– Mẹ, vậy mai về hả mẹ?
– Ừ, tối nay đi ngủ sớm, mai 6h mẹ kêu dậy.
– Ớ, gì sớm dữ vậy?
– Thì về sớm phụ được nhiêu hay nhiêu chứ.
– Dạ!
Lết lên từ lúc 10h
Lăn qua lết lại tới 2h
Bị gọi dậy nhìn đồng hồ là 6h
Trời hỡi.
Nhưng tôi mà mở mồm kêu ca là mẹ tôi chửi cho tắt bếpnên thôi, câm lặng và chịu đựng.
– Sao mắt chú như cú mèo vậy Nguyên? Haha – Ông Thuậncười với vẻ đầy hạnh phúc.
– Mất ngủ.
– Tội, đi vào rửa mặt rồi ra lau bưởi.
– Vậy anh làm gì?
– Cân bưởi.
Cứ tưởng tầm 1 trăm trái bưởi là nhiều rồi, mới có25 mà, nhưng không!
– Gì… Gì mà nhiều vậy – Tôi và cu Kha há hốc mồm.
– Anh mày làm từ sáng giờ chưa xong đây.
– Sặc, đống này làm có mà tới chiều.
Không thể tưởng tượng được, nguyên một”nhà” bưởi mấy nghìn trái luôn các bác ạ, nhìn hoa cả mắt, run cảtay, quíu cả lưỡi.
– Làm đi, vô bếp lấy thêm mấy cái giẻ ra lau bưởi.
Hic.
Đúng như tôi dự đoán, cứ ngồi lau quằn quại rồi cânđến mờ con mắt đến 4 giờ chiều mới xong đống bưởi cao ngất trời đó, thế mà cònchưa xong việc, mẹ tôi cùng mợ thì chọn bưởi để vào bao giao cho khách đặt trước, anh em bọn tôi thì ngồi ghi với chỉnh giá cả nhứt cả đầu. Việc buôn bán quả làquá khó khăn.
Đến tận 10h đêm thì mới xong mọi thứ, thiệt chứ tớigiờ đó mới cầm được ổ bánh mì mà gặm, tay run như cầy sấy.
– Mẹ, nói cậu Năm cho con mấy trái bưởi đi.
– À ờ, mẹ nhớ rồi.
Nói nhớ chứ cả nửa tiếng sau mẹ tôi mới mở lời.
– Anh Năm cho thằng Nguyên 4 trái bưởi này nha, nónói công của nó hôm nay là 4 cái trái này.
– Ủa Nguyên sao không nói sớm con, để cậu Năm lựatrái nào ngon cho… – Cậu Năm tôi cười hiền liền bật dậy đi dòm lom lom vào đốngbưởi, thật cả nhà ngoại cậu Năm là người hiền nhất, vất vả nhất.
– Dạ thôi cậu…
– Nó nhắm mấy trái đó từ sáng rồi.
– À, vậy là có ý đồ trước – Ông Thuận cười hắc hắc. Đậu, sao tính ổng không hiền theo cậu Năm gì hết vậy ta.
– Ụa vậy công của con là gì? – Thằng Kha chỏ mỏ vô.
– Mấy ổ bánh mì đó, gặm hết đi, haha!!
Bị ông Thuận chọc, thằng em tôi hằn hộc cúi đầu xuốngnhai tiếp ổ bánh mì trong tràn cười của mọi người. Lúc đó cảm thấy vui với ấm lắmcác bác ạ.
Trên đường về, ôm 4 trái bưởi mà lòng tôi như nởhoa. 4 Trái bưởi tuyển này thì cho bác nhà tôi 2 trái này, rồi cho… Ừm chocô Yến 2 trái nữa. Chậc, thôi cứ thế đi.
Mấy ngày Tết năm ấy cũng không có gì khác biệt, nhàtôi về ngoại và “chủ xị” bên nội. Rồi mùng 3 năm nay thì…
– Alo, Cẩn à?
– Ủa sao mày biết là tao? – Nó giật mình thấy rõ, háhá.
– Thì hôm rồi ba tao mua cái điện thoại có màn hìnhhiện tên người gọi đó mà.
– Ờ, đó giờ nhà mày xài cùi bắp quá.
– Đệch, thằng khốn, mày gọi làm gì?
– Thì hỏi coi mai mày có đi với lớp không?
– Không, mai bận bịu tùm lum.
– Chậc, tội thằng nhỏ, vẫn như mọi năm à?
– Ờ, đù, năm nay chắc còn kéo đông hơn năm ngoái.
– Cố lên con trai, mai anh thành tài xế chở người đẹprồi, nói chung là anh cũng rất là mừng chú ạ.
– Tao biết, đời mày chỉ cần chút ân huệ nhiêu đóthôi.
– Mày khi dễ ông à? – Vỡi mới đó đã lồng lộn.
– Thôi được rồi, anh mày đang chờ điện thoại. Biến gấpđi.
– Ờ, thâu bái bai.. Chúc…
Chả cần nó hết lời tôi cúp ngay cho lành, một cách đểgiảm vài đồng bạc tiền điện thoại cho nó.
Mà khi nãy bắt máy nhanh thế cũng không phải là ngẫu nhiên. Tôi vẫnhằng ngày canh tầm 7h là ngồi chiễm chệ trước cái điện thoại mà ngóng hoặc gọiđiện cho bả để đỡ nhớ, đơn giản giờ này mẹ tôi hay ra ngoài cùng ba đi chúc Tết. Chậc, há há, yên trí mà hoạt động.
– Anh Hai!
– Gì?
– Đi mua đĩa coi phim đi.
– Mệt, đi mình đi.
– Thôi, lỡ Kha chọn mấy cái đĩa coi rồi thì sao?
– Thế thì mày phải cố gắng mà coi kĩ cái tựa.
– Đi đi anh hai, không về..
– Hờ, mẹ không cho mày mua đĩa nhiều, ba thì chonhưng mày dám cằn nhằn không?
– ………..
Tự nhiên thấy vẻ đúi lý của thằng nhỏ tôi đâu thươngthương. Thôi thì đi tí nữa về rồi gọi cho bả cũng không sao, miss cuộc gọi củabả thì cũng chẳng sao.
Thực sự tôi không biết hôm đấy có phải là ngày maxui đất khiến không mà tôi lại chiều ý thằng em, và vì thế tôi đã gặp lại mộtngười.. Lịch sử lập lại.
Đang đứng chọn đĩa thì vừa ngẩn đầu lên, hình ảnh côYến đang bước đến bên đập vào mắt và khiến cả thân tự dưng đông cứng lại. Điềuđầu tiên mà tôi ý thức được là cái phản xạ vô điều kiện là lùi 1 bước khiến cảcô ấy lẫn tôi đều trân mắt… nhìn nhau.
– Em cũng tới mua đĩa hả? – Rất nhanh cô lấy lạibình tĩnh và nhìn tôi mỉm cười.
– À dạ, đi vs thằng em. Mua mấy cái đĩa hài về coi Tết.
– Ừ, Tết này vui không?
– Dạ? À dạ, cũng vui.
– Đi chơi đâu chưa? – Cô cầm mớ đĩa kế bên cúi xuốngxem.
– Dạ chưa, em mới về nhà ngoại với nội thôi cô.
– À.. Ừa, cô quên, mới có mùng 2 thôi mà – Đôi mắtđó lại híp lại khi nhìn qua tội. Thật lúc đó trống ngực nó đập binh binh cácbác ạ.
– ………………………..
– Em có nghe nhạc không Nguyên?
– Dạ… dạ không.
– Nghe thử mấy bản của Westlife vs BackStreet Boysđi, cũng hay lắm đó.
– À nhạc tiếng Anh thì em có nghe mà, nãy em tưởngcô hỏi nhạc Việt.
– Ừm, thế em thích bài nào nhất/
– Dạ em thích My love cô. Tôi tươi cười nhớ lại cáikhoảnng thời gian cuồng bài này, còn nhớ lúc đó đang học lớp 9, chắc cả nửa nămtôi dành để nghe cái bài này, chỉ mỗi bài này.
– Ừm, cô thì thích … bài I lay my love on you.
– À dạ, bài đó cũng hay.
Nói đến đó cô chợt im lặng không nói gì thêm, đứngxem mấy cái đĩa tý thì liền tới chỗ anh bán địa.
– Hôm trước em có đặt mấy cái đĩa…
– À, đây của em đây – Chưa đợi cô nói hết lời anhHùng bán đĩa liền cười tươi mà đưa luôn đĩa, chắc thấy cô tới đã biết nên soạnsẵn.
– Em cảm ơn.
– Anh phải giành giật dữ lắm đó nha!
Thiệt tình là đó giờ tôi cũng quý ông Hùng lắm, khóchọn cứ hỏi ổng, ông mà giới thiệu thì bao hay. Nhưng mà sao hôm nay nghe tiếngông này nói chuyện với cô Yến mà tôi sôi gan, giọng dê thấy rõ luôn.
Nói chuyện được vài câu với ổng thì cô về, khi bướcqua nhau cô giáo nhẹ gật đầu chào tôi chứ không nói gì thêm nữa, tất nhiên tôiliền gật đầu rồi tươi cười nhìn cô ra tận xe. Hôm nay không có ông nào đó chở nữa, tự dưng tôi thấy nhẹ người các bác ạ.
I lay my love on you sao? Không biết sao tôi lại muốnvề nghe lại bài ấy quá.
…….
Tôi đặt tình yêu của mình nơi bạn.
…….
Theo đúng dự kiến thì từ mùng 3 đến mùng 5 tôi chúimũi vào việc đón tiếp + dọn đồ ăn lên + ăn + dọn đồ ăn xuống + RỬA CHÉN + nằmdài + cảm thán miệt mài với bà bác.
Còn bả? Ôi giời, lịch rất nhàn, mùng 1 thì họp mặtgia đình, chắc là đại họ tộc. Xong từ mùng 2 đến mùng 5 đi chơi với 2 chị emcòn lại, tức là có 1 người chị cùng 1 đứa em, hình như chị cô đã có chồng và có1 đứa con rồi. Nghe bả kể chuyến đi Phú Quốc mà tôi thấy tủi thân kinh điển. Hic.
Tuy nhiên tới tối mùng 5… vẫn chưa hết chuyện để bắtđầu những ngày đi học đầu tiên của năm mới.
– Alo? Gì mậy?
– Tụi tao lại bị thằng Thắng phát hiện – Thằng Cẩn vừanói vừa thở dài.
– Ờ, rồi nó sao?
– Tao với nhỏ Hạnh đang uống café thì nó lại bàn vỗcái bộp lên vai tao, đù, thót tim.
– Ờ..
– Rồi nó chỉ chào hỏi thôi. Nhưng mà khi thấy nhỏ Hạnhvô toilet là nó lại ngồi trước tao mà gằng kiểu nó sẽ xử 3 đứa mình.
– Là tao vs mày cùg thằng Khôi á?
– Ừ, nó nói vậy.
– Lạy anh chị, ớ, thế nhỏ Hạnh chịu quen mày rồi á?Đù thằng này..
– Không, chưa, nhưng mà không nói cũng hiểu ý nhau rồi, hề hề.
– Thôi chú vui cho hết đêm nay đi, để từ từ anhtính.
Cúp máy xong tự dưng lòng nặng trĩu, nhưng thôi, rangoài để hít thở không khí tí. Tôi dắt xe ra rồi thong dong đạp đi, đầu tiên làvòng qua khu phố đông đúc nhất chỗ tôi, chỗ đó xưa nay chưa hề biết tên, có ngườinói quảng trường nhưng cảm thấy không giống lắm. Đạp tơn tơn cho tới khi tôi lượnđến cánh cổng đã lâu chưa đặt chân tới mang theo 2 trái bưởi công sức cả ngàytrước Tết. Đứng trước nơi đó tự dưng lòng tôi chợt thắt lại, cảnh tượng xungquanh vẫn thế, nhưng..
Đứng bấm ba hồi chuông thì mới thấy cô giáo bước ra, hôm nay cô mặc đồ bộ ở nhà, hình ảnh khá quen thuộc với những ngày còn học ởnhà cô, nhưng giờ tôi lại thấy xa lạ quá.
– Ủa Nguyên? Sao giờ này..
– À, hì, hôm nay nhà em có mấy trái bưởi tính mang đếnbiếu cô.
– Tới thăm cô là vui rồi, còn bày chuyện nữa.
Cô nói làm lòng tôi chợt khựng lại, sao mà thấykhách sáo với xa cách thế không biết. Vừa đẩy xe vào tôi vừa phân trần:
– Thực ra mấy hôm trước Tết em tính là đem biếu cô, nhưng mà lo nhà cửa tùm lum, phải lo cho trong vườn nữa..
– Ừ.
Cô bước vào nhà rồi đi xuống dưới bếp lấy nước, tôicũng bước theo sau vào nhà rồi ngồi trên ghế salon. Trên bàn máy tính vẫn cònđang bật và Clip Táo Quân hiện ngay trên màn hình.
– Ủa mà năm nay cô không về hả cô? – Tôi nhận ly nướctừ cô giáo.
– Không, năm nay cô muốn ở đây để đón cái Tết miềnNam.
– Ủa? Thế là từ mùng 1 tới giờ.. ???
– Đâu, cũng có lí chứ. Cô Trang cứ rủ cô về Long Anchơi hoài mà cô từ chối. Trước Tết lại rủ, chẳng biết làm thế nào mà tự dưngcũng muốn về miền Tây, cũng muốn xem cái Tết ở đó nên đã nhận lời ở lại.
– À, thế vui không cô?
– Ừ, cũng vui lắm, người ở đó thân thiện, luôn lạcquan trong cuộc sống. Có hôm cô ra chợ mua dùm cô Trang ít đồ, cô bán rau nghegiọng cô đã biết không phải người bản xứ liền bán rẻ hơn, nói là có nhiêu đócũng không đáng. Họ niềm nở lắm.
– À dạ, em có xuống mà xuống Bến Tre.
– Ừ…
Ngồi nói chuyện thêm tí nữa thì tôi xin phép về, thậtra cũng muốn ở lại lâu hơn nhưng mà tôi biết là mình nên phi thẳng về nhà để “hốilỗi trong tiềm thức”. Nghĩ đến bà bác, nghĩ thêm cái nữa là nếu bả đến nhà ôngTân, méo cần biết lí do gì chắc tôi cũng đột quỵ mà chết quách cho rồi.
Khi nhỏ, tôi trẻ con quá…