Phần 102
Thế là chiều hôm ấy tôi mang tâm trạng của người có tội vừa vui vừa ớn ớn ngồi trước cái điện thoại mà ngóng bả.
– Nguyên, xuống chiên trứng phụ ba!
– Dạ!
…
– Nguyên, đi mua cho mẹ cái cục sạc điện thoại, hình như cái này nó bị hư rồi ấy – Mẹ tôi vừa nói vừa gõ gõ nhẹ cục sạc lên bàn.
– Dạ!
…
– Nguyên đi lấy đồ tắm con!
– Dạ?
Vỡi thật, dòm lại đồng hồ đã là 9h, sao bả im re thế nhỉ, hay là có chuyện gì không? @@
– Kha lấy đồ đi, anh làm cái này đã.
– Sao cứ sai em là sao? – Mẹ tôi lại bênh thằng nhóc rồi, hic!
– Dạ, để con lấy.
Tắm thật nhanh xong tôi lại ngồi mãi bên cái điện thoại, bà bác này đúng là biết cách làm cho người ta lo lắng mà.
Và sau 5 cuộc gọi không ai nghe máy thì tôi lại bị mẹ lùa đi ngủ. Thề là y như ngồi trên đống lửa luôn, mà bà bác lại méo chịu bắt máy. Hic, cô à, cô có làm sao không vậy?
Các bác thử nghĩ xem nếu người yêu của các bác mà ở một mình này, cái gì cũng làm lủi thủi im im. Rồi cái tính hay quên đóng cửa, và giờ méo chịu nghe máy thì lòng dạ các bác có như lửa đốt không cơ chứ.
Đêm đó tôi đi qua đi lại trong phòng, gần 11h rồi. Giờ xuống gọi điện bị mẹ thấy thì ăn cám, mà… Uầy, tính sao cũng chả được. Xé rào chạy đến nhà bả? Rất muốn nhưng không khả thi. Ba mẹ tôi mà biết thì đừng trông mong sẽ khóc lóc mà chạy kiếm tôi như hồi đó, có khi còn đuổi cổ tôi ra đường cũng nên. Hic, sao đây?
Hết nằm rồi ngồi, hết ngồi rồi đi qua đi lại. Không được, phải gọi, cho tới khi nào nghe máy, còn mà không nghe chắc tôi xé rào chạy đi thiệt quá, kệ, tiền trảm hậu tấu vậy.
Thế là tôi bắt đầu nằm xuống và đắp mền… Giả ngủ, đợi đến khi ba mẹ tắm xong lên lầu, bước qua phòng tôi sẵn tiện mở cửa ngó cái rồi qua phòng bên kia thì tôi mới yên tâm mở nhẹ cửa mà bò xuống lầu. Cũng may hôm đó thằng Kha học mệt hay sao mà ngủ say như chết ở giường bên.
Thông thường mỗi tối ba tôi hay sạc pin cả đêm để sáng mai đầy pin đi làm, thế nên 90% là điện thoại sẽ để ngay chỗ điện thoại bàn, và vạch kế hoạch là lượn xuống chôm điện thoại vô toilet, bị bắt gặp thì cũng viện lí do được.
Cuộc gọi đầu tiên… Im re.
Cuộc gọi thứ 2 vẫn im re…
Cuộc gọi thứ 3… Cứ im cho tới khi:
– Alo?
Đù, giật bắn người luôn các bác ạ, nhưng thực sự chưa bao giờ tôi lại yêu cái giọng nói này đến thế.
– Trần Hoàng Nguyên!
– Hửm? Ủa? Sao giờ này gọi được?
– Cô giỡn hả? Sao nãy giờ e gọi gần chết mà không chịu gọi lại?
– À, khi nãy người ta ngủ quên, hơn 11h mới dậy, thấy em gọi nhưng trễ rồi thì sao gọi là được.
– Thế sao nãy giờ em gọi 2 cuộc mà sao không bắt máy?
– Người ta tắm.
– Khuya rồi, lau người thôi! Mà.. Ăn chưa đó?
– Ăn từ sớm, với lại nóng mà, tắm cho khoẻ người. Mà sao không ngủ đi?
-…
– Hửm?
-…
– Alo, có nghe không vậy?
– Đừng làm cho em lo lắng như thế nữa.
-…
– Haiz, thôi cô ngủ đi, mai em tới chịu tội.
– Cũng biết luôn? Mà.. Mặt mày gì bên đó sao rồi.
– Cũng đỡ rồi, chưa trẹo quai hàm.
– Hừ, đúng là… Mai mấy người biết tay tui.
– Anh yêu em!
– Đồ càn rỡ!!!!!
– Cô yêu đồ càn rỡ…
Cụp