Phần 103
Như đã hứa, sáng đó tôi lết xác đến nhà bà bác, tâm trạng không vui cũng chẳng buồn, cứ lưng chừng… Nỗi khổ.
– Gì đó?
– Bưởi, hề hề.
– Mấy người tính hối lộ tui hả?
– Đâu ra, 25 mình là đã có bưởi rồi mà em quên đem cho cô, giờ mới đem.
– Bưởi tầm tuần hơn mới ăn nhỉ – Nói chớ bả nhìn 2 trái bưởi ra chiều thích thú lắm, tôi chọn mấy trái đẹp nhất mà lị.
– Ừ, thế mới ngon.
-…
– Sao nhìn em ghê vậy?
-…
Nhìn tôi rồi thở dài, xong lại lắc đầu, đù, cứ như đang thành thật chia buồn cùng gia quyến ấy.
– Sao?
– Rất có khả năng bị đình chỉ thi. Tui nghe thầy Khoa nói là trường mình thì không thành vấn đề, nhưng vụ việc này mà trường khác nghe được, nhất là bên Chu Văn An thì sẽ rất phiền phức.
– Xời, thế em chả thi.
-…
– Không phải sao? Em học Toán vì thích cô, em thi Toán là cũng vì cô, giờ cũng đã được giải, không thi cũng không có vấn đề gì. – Tôi lí sự.
– Ấu trĩ, vô tâm, vô tình, vô cảm.
-…
– Cô công nhận, có thể lúc trước em thi vì cô, nhưng hiện giờ em đại diện Tỉnh, em có biết em và Quỳnh là cả niềm hy vọng của trường không? Đã mấy năm liền trường mình không có học sinh đi thi Olympic, bên Chu Văn An người ta tham gia Thi giải Toán trên máy tính Casio rần rần mà trường mình lại không tham gia được vì luôn cho rằng giải Olympic này quan trọng hơn. Giờ em nói như thế nghe được hả?
-…
Bả tuôn tràn làm tôi á khẩu luôn các bác ạ, nghĩ lại thì cũng đúng, tôi quá xem nhẹ cái vụ đi thi Olympic rồi.
-…
– Thôi được rồi, đừng có liếc em nữa. Mà thầy Tuấn vẫn chưa đưa ra quyết định à?
– Chiều nay có.
– Ờ.
– Mấy người mà không được đi thi là tui xử tử.
– Ờ.
– Còn “Ờ”?
– Dạ.
– Ghét cái thái độ dở dở ương ương, chẳng thèm quan tâm đến ai.
-…
Vỡi thật, sau này cưới về thì với bả không sao, chịu “nhụt” quen rồi, nhưng sao có tiếng nói với các con đây? À mà thôi, để bả dạy, tôi cứ việc nuông chiều, hê hê, y như ba mẹ tôi hiện giờ luôn.
– Này! Làm gì mà ngồi ngơ ra vậy?
– Hả, à, chả có gì.
– Thế hoá ra Thắng là 1 trong 2 người bạn muốn cưa bạn mấy người à? – Cô giáo chống 2 tay lên cằm hí hửng nhìn tôi. Mới lúc nãy còn nhe răng múa vuốt cơ đấy.
– Ờ, biết hay thế?
– Còn biết luôn là bạn Cẩn của mấy người đang cưa bạn Hạnh của mấy người kìa – Lại trưng cái mặt đắc ý.
– Sao cô biết? – Tôi trơ mắt ếch.
– Thì đó giờ theo tui biết trong lớp mấy người chơi thân với Hạnh bên con gái thôi..
– Ơ mà sao cô không nghĩ đến nhỏ Trâm hay nhỏ Nguyệt?
– Tui biết tính mấy người mà, chỉ có bạn thân từ nhỏ mấy người mới quan tâm và chịu giúp thôi.
– Hờ.
– Tui hiểu mấy người còn hơn mấy người hiểu mình nữa đó.
Vâng, chính là câu nói ấy. Câu nói khiến tôi cả đời này không thể quên được. Sau thì có một đứa bạn khác cũng nói với tôi câu đó, nhưng 1 năm sau đó nó thừa nhận là nó sai lầm. Còn bà bác nhà tôi chưa bao giờ sai lầm cả, vì bả rất rất hiểu con người của tôi, vâng, vô cùng hiểu.
Đang ngồi ngơ ngẩn thì tôi chợt nhận ra bả đã nằm trong lòng tôi tự lúc nào. Thật tôi cũng vô tâm quá, xa cách nhau hơn 10 ngày rồi, từ qua nay gặp nhau cứ đơ ra như khúc gỗ.
Khẽ cạ má lên trán người yêu, khẽ hít một hơi dài đắm chìm trong hương tóc cùng mùi cơ thể của bà bác, tôi thầm cảm ơn cuộc sống này quá thể.
Tầm 9h thì tôi đi về, hôm nay chẳng còn đầu óc gì để học hành cả. Ở nhà bả tuy sẽ ôm ấp đồ thắm thiết nhưng mà lỡ đụng chuyện có khi bả lại càu nhàu nữa thì mệt, thôi về nhà đánh giấc cho xong.
Đang chạy vèo vèo trên con đường đất mà khi xưa tôi từng đi qua trong đêm định mệnh để tới nhà bả thì tự dưng tôi gặp một đám người lùm xùm. Tính lượn qua mà ai dè thằng xuống xe sau cùng là thằng Thắng, tôi thoáng nhận ra cái mặt đầy sát khí của nó thì tự nhiên thắng xe lại, ma sát với mặt đường lớn quá là xe hơi trợt. Chậc, mém tí hôn đất rồi.
– Sao tự nhiên mày đứng đây?
– Chờ mày thôi – Nó trưng cái bộ mặt khinh khỉnh nhìn tôi, đù, nhìn thoáng qua là tầm 6 thằng đứng cùng nó rồi, tụi nó mà tẩn là tôi chầu ông bà sớm.
– Giờ mày muốn gì? Mày làm tao khỏi đi thi luôn mà giờ còn muốn xử tao ở đây à?
– Ha ha, tụi bây nghe gì chưa? Nó nói nó khỏi đi thi cái Olympic gì kìa. Ha ha.
Cùng theo đó cái tụi đi chung nó cười nhăn cụi các bác ạ. Tụi này tôi chưa gặp bao giờ, hoặc học trường khác hoặc nghỉ học. Nhưng coi cái tướng là biết tỉ lệ nghỉ học chiếm 80% rồi.
– Giờ mày muốn gì?
– Muốn đứng chơi thôi. Hơ hơ.
– Ờ, vậy chơi vui vẻ, tao về chuẩn bị đi học.
– Thằng gà mái, đứng lại. Hờ hờ, mày nghĩ tao đứng chờ mày ở đây chẳng lẽ dễ cho mày đi thế hả?
– Chứ khi nãy tao đã hỏi là mày muốn cái gì rồi mà?
– Thì… Chậc, con trai nóng tính quá – Nó tiến lại rồi vỗ ngực tôi 2 cái, sau cái điệu cười khẩy là ánh mắt còn hơn muốn giết người. Hic, giờ y như con dê non bị sói bao quanh vậy, tuy nhiên tôi lường được cái chuyện này rồi. Hê, tôi là đứa không dễ gì đụng được.
– Giờ có gì mày cứ nói đi.
– Tao hỏi thật, mày không nghĩ là 5 phút sau mày nằm dưới đất à?
– Không.
– Mày nghĩ tao cho mấy thằng này đi theo là để bảo vệ tao hả?
– Có thể nói là vậy – Tôi vẫn hết sức kiếm chế mình, phải bình tĩnh, ừ, bình tĩnh hết mức.
– ** ** Thằng này ngon nha, vậy mày tính kêu công an đến bắt tụi tao hả?
– Để tao nói mày nghe chuyện này nhé Thắng. Trong cuộc sống này ấy, mày đừng tưởng người ta phải phục tùng mày, mày nói 1 người ta không dám nói 2 như mấy cái thằng đứng kế mày đây…
– Mày dám – Một thằng cao kều bước ra, coi bộ nó muốn đấm tôi lắm rồi.
– Tao nói thiệt, tao ghét mày lâu rồi, nhưng tao cảm thấy mình chẳng nên quan tâm đến mày làm gì, cuộc sống tao đang tươi đẹp mà. Rồi cái ngày mày nói là thích nhỏ Hạnh, hờ, thật ra thằng Cẩn nó nói với tao từ đầu năm cơ. Là nó thích nhỏ Hạnh lắm. Mày thử nghĩ 1 trong 2 thằng, tao sẽ giúp ai? Gặp mày thì mày sẽ giúp ai?
-…
– Đúng là tao muốn mượn chuyện này để chơi mày, tao có lỗi, và tao cũng thành thật xin lỗi mày. Mấy hôm nay tao chưa nói gì là do tao chưa biết mở miệng thế nào thì hôm qua mày cho tao ngay 3 cú vào miệng. Tao cũng không một lời oán. Vì tao nghĩ chuyện đối xử với mày như vậy là tao sai.
– Hờ.
– Có thể mày không tin, nói tao giả dối, tao mặc kệ. Còn nếu mày muốn đánh tiếp? Ok! Mày muốn tao đưa lại tiền mà mày bao tụi tao? Ok, tao trả hết. Chả ai muốn lấy mấy đồng của mày, chỉ là tao ghét, là tao hành. Thế thôi.
– Nói hay lắm, nhưng giờ tao muốn cái tụi này nó xử mày, có ý kiến không?
– Tao đã nói rồi, tao chỉ có lỗi với mình mày, mày muốn gì tao chiều tất. Nhưng mày cho bọn này đánh tao tức là cả bọn chúng nó đều không hề biết tao mà đánh theo kiểu giang hồ thì coi chừng công an nhé!!
Nói tới đây thì tôi im lặng nhìn thái độ hơi chùng xuống của tụi nó. Hê hê, anh đang trên đường chiến thắng.
– Mày nghĩ công an sẽ tin mày hả? Haha, khu này là khu vắng người, mà nghĩ đi? Ai nghe tiếng mày, rồi có nghe rồi chạy tới cứu mày thì mày chỉ như một con chó nằm…
– Câm họng mày lại, chuyện nhục mạ nhân phẩm của tao mày vẫn chưa có tư cách. Tao vẫn nghĩ mày vẫn là một đứa cùng lớp với tao, vẫn là đang ngồi trên ghế nhà trường nhưng giờ thì hết rồi thằng khốn.
– Hờ, quất nó – Thằng Thắng nhếch môi lên rồi từ từ lùi lại sau lưng.
– Ba tao là nhà báo – Vâng, tôi đã tung lá bài cuối cùng ra như thế – Chủ tịch hội nhà báo của Tỉnh Trần Thế Khải là ba tao. Tụi mày dám đụng vô? – Tôi nói kiểu thách thức.
– Đại.. Đại ca.. Giờ sao đại ca? – Thằng cao kều quay lại hỏi.
– Hờ, tao chẳng nghe vụ đó bao giờ.
– Mày có 2 con đường, một là tẩn tao rồi lên Công an Tỉnh uống trà, nên nhớ, Công an Tỉnh con trai ạ. Hai là có thể điều tra lí lịch nhà tao rồi quất, hờ, tao đâu rảnh để nói xạo với bọn mày.
Thằng Thắng nhìn tôi im lặng tầm một phút rồi không nói gì phất thay kêu tụi đàn em biến. Thật chứ ráng mà đứng chờ bọn nó phóng mấy chiếc xe máy đi khuất là tôi cũng phịch xuống đất mà thở dốc. Đúng là “Đòn cân não”.