Phần 104
Về đến nhà, chưa uống cạn ly nước thì có chuông điện thoại reng.
– Nguyên hả em?
– Dạ cô, là em – Vừa nghe tiếng cô Yến là tướng đứng của tôi y chang chào cờ liền.
– Ừm, sao nãy giờ cô gọi không được.
– À dạ, sáng giờ em có công chuyện phải đi.
– Ừ, mà Nguyên à..
– Dạ.
– Chuyện hôm qua ấy, em có biết là nó sẽ bị đưa ra… Hội đồng Trường chưa?
– Dạ?
Thật tâm thì trong đầu bọn học sinh chúng tôi thì vụ việc bị đưa ra hội đồng Trường là vô cùng quan trọng. Thề với cả thế giới là tôi chỉ muốn sống một cách yên bình cho qua ngày đoạn tháng, không bon chen sự đời nhưng do vụ đi thi Olympic cũng đủ để đa số mọi người đều biết. Giờ đưa lên hội động trường thì chắc mốt đội… Mền đi học quá.
– Sao mà phải ra tới “đó” lận cô?
– Hôm qua thầy Khoa nói là sáng nay sẽ có cuộc họp gấp giữa thầy Hiệu trưởng và 2 thầy hiệu phó do hôm qua thầy Tuấn không có ở trường. Cô vô tình vào trường sáng nay thì mới biết thầy Tuấn với thầy Khoa cùng ý kiến là chỉ kiểm điểm và kỉ luật nhẹ em thôi, nhưng thầy Minh thì phản đối việc đó. Thầy sợ chuyện sẽ không giữ kín trong trường được. Nếu đồn ra ngoài một 2 trường biết thì không sao, nhưng nếu trên Tỉnh người ta biết thì em sẽ bị huỷ tư cách đi thi ngay lập tức. Lúc đó càng mất mặt trường.
– Thế nên phải triệu tập Hội đồng Trường hả cô?
– Ừ, không biết cô Phương biết chưa nữa, gay rồi.
– Thôi tới đâu thì tới.
– Thực ra thì chắc thầy cô nào cũng đã biết em rồi, với lại em cũng chưa vi phạm bất cứ điều gì…
– Có chứ cô!
– Hả? Vi phạm chuyện gì nữa?
– Đi trễ.
– H.. Hi hi… Quỷ không, không phải lúc đùa đâu.
-…
Má ơi, nghe giọng cười bên tai tự dưng lòng tôi thắt lại. Hic. Làm cách nào để ngừng những cảm xúc này đây.
– Mà thôi em lo chuẩn bị đi học đi, trưa rồi.
– Ủa mà họp Hội đồng chiều nay hả cô?
– Không, thứ năm.
Vỡi, 2 ngày nữa. Lại phải thấp thỏm 2 ngày nữa.
Chiều đó, tôi bị bà bác “nắm cổ” lại vào tiết cuối. Hài một cái là người dạy tiết cuối méo phải bả, đương nhiên Đặng Mai Phương đã thông báo tin cuộc “họp mặt” 2 thành viên từ lúc ra chơi rồi.
Chiều hôm ấy khi tiếng chuông vang lên báo hiệu giờ ra về nhưng tôi vẫn ngồi yên, cho tới khi đứng lên cho thằng Thắng bước ra ngoài tôi vẫn giữ thái độ điềm nhiên dưới con mắt khỉnh khỉnh của thằng chết tiệt. Nó hại tôi quá rồi.
– Giỏi, ra tới Hội đồng Trường luôn – Bả gằng từng chữ, nghĩ lại thì hình như mấy cô cũng khá là sợ cái “Hội đồng” này.
– Mà hội đồng gồm những ai cô?
Nhìn thấy thái độ méo quan tâm đến mức độ quan trọng của vấn đề thì bà bác bắt đầu nổi ôn lên, nhưng vẫn cố trả lời.
– Thầy Hiệu trưởng, Hiệu phó, các thầy cô Trưởng bộ môn, cô Hương.
– À, ủa mà sao cô biết ra tới Hội đồng?
-…
Chắc hỏi mấy câu nằm ngoài tầm kiểm soát của bà giáo nên bả đứng dậy rồi đi một mạch ra cửa. Và tôi chính thức bị giận 2 ngày cho đến khi cuộc họp Hội đồng diễn ra.