Phần 111
Trên đường về mặc dù thở không ra hơi nhưng cũng ráng mà nói mấy câu xã giao với Quỳnh. Nghe lời kể của nhỏ thì làm bài tương đối ổn. Có vài câu nhỏ do chưa suy luận được nên thôi… khó quá bỏ qua.
Về đến trường NBK thì cũng gần 12h, từ xa tôi đã thấy ba đứng chờ rồi, mà sao.. Ể? Sao lại có ô tô của cơ quan ba tôi nữa.
– Ủa sao ba lại đi xe chú Trí?
– Thì ba sợ con đi thi về giữa trưa nắng, đi xe kia về lại bệnh thêm – Ba tôi vừa rờ trán tôi vừa giục lên xe.
– Ò! À dạ, con chào chú!
– Chào con! – Chú Trí cười tươi – Chà, đại diện tỉnh đi thi luôn.
– Dạ. – Chỉ biết cười trừ thôi các bác ạ.
Suốt đường về chú Trí cứ gọi là khen tôi hết lời, ba tôi thì cứ gật gù, chốc chốc nhìn tôi ra chiều tự hào lắm. Tất nhiên, con trai của mẹ tôi mà, phải vậy thôi (Cho tự luyến tí nhé các bác, ha ha).
Về đến nhà công việc đầu tiên của mẹ tôi cũng là rờ trán thằng con cả. Và tiếp theo là màn cảm thán về cái nhiệt độ cơ thể tôi chắc phải lên tới 40 độ rồi. Vâng, ăn cháo uống thuốc xong là tôi ngủ tới 10h đêm luôn. Dậy là coi như nóng tiếp vì hết tác dụng của thuốc…. Thiệt bó chân.
– Lau người rồi ngủ nha con, nãy mẹ uống thuốc ngủ, giờ ngấm rồi.
– Dạ, mẹ cứ lên ngủ đi.
– Ừ, nhớ lau nhanh rồi lên ngủ đó nghe chưa?
– Ok ok. – Tôi cười với mẹ xong lại dán mắt vô màn hình tivi, đang có chiếu Chúa Tể Những Chiếc Nhẫn, hê, sao bỏ qua cho được.
Xong phim cũng gần 12h, tôi đứng trước cái điện thoại mà suy nghĩ.
Dù sao thì mai chắc tôi cũng đi học được rồi, gặp bả là chuyện sớm muộn thôi. Mặc dù muốn thông báo cho bả biết vì thừa biết bả sẽ rất lo. Ơ mà nãy quên hỏi mẹ tôi là bả có gọi tới không, chắc có. Chẹp, cũng do cô thôi, ai bảo truyền bệnh cho em làm gì.
…
Sáng đó vừa mở mắt dậy là tôi nghe tiếng của mẹ dưới nhà, kiểu đang kiếm đồ tùm lum.
– Ơ, hôm nay anh hai dậy sớm vậy? – Thằng Kha đang gặm ổ bánh mì ở salon.
– À Nguyên, mẹ vừa hâm cháo xong con ăn luôn cho nóng đi. Rồi có gì trưa mẹ tranh thủ chạy về nấu cho con.
– Ui, mà cháo còn nhiều không? Để con ăn trưa luôn cho rồi.
– Thôi, ăn cháo mấy hôm nay rồi. Vậy nha, trưa mẹ về nấu.
– Ủa mà hôm qua có ai gọi tới không mẹ?
– Ai là ai?
– Thì… Ủa cô Phương không gọi gì hết hả mẹ?
– Không. Mà nếu trưa nay thấy mệt thì gọi mẹ, mẹ xin cô cho con nghỉ.
– Từ từ tính.
Biết được cái sự “quan tâm” đến đau lòng của bả, tôi đâm buồn còn hơn con chuồn chuồn đứt cánh. Đợi ba tôi chở thằng em đi thì đóng cửa xong, tôi nằm ịch xuống ghế luôn.
Bả nói tôi vô tâm vô tình vô cảm gì gì đấy, tôi còn thấy bả nhiều hơn. Nghĩ sao mà người bệnh hoạn đi thi về mà cả ngày méo có 1 lời hỏi thăm, chưa tính thái độ nhởn nhơ hôm qua của bả nữa. Grừ
Nằm nghĩ nghĩ rồi thì cũng ngủ quên, tới hồi chợt tỉnh dậy vì tiếng chuông cửa với tiếng điện thoại cùng reo lên chói tai kinh khủng. Vừa bò dậy ló đầu ra ngoài cửa xem là ai thì…
Tía má ơi, là nhỏ Hạnh. Nó đang một tay cầm điện thoại gọi, một tay bấm chuông liên hồi, phá nhà hả??? Chắc đang làm mọi cách nắm đầu tôi dậy đây mà.
– Cái gì vậy má!!! – Tôi cầm chìa khoá ra vừa mở cửa vừa quát.
– Ông có biết tui đứng ngoài cửa cả nửa tiếng rồi không? Gần 11h rồi.
– Tới đây là gì?
– Mang cơm chứ làm gì! Mẹ ông gọi điện kêu cho ông ăn ké 1 bữa.
– Vỡi, ủa mà xách nhiều vậy, mà đem cặp tới nhà tui làm gì? – Tôi nhìn mấy cái bịch nhỏ đang ôm đồm.
– Nè, cầm đồ ăn vô đi. Tui mang đồ theo để thay chứ làm gì. Chẳng lẽ ông bắt tui về nhà rồi chạy ngược tiếp lên trường.
– Ờ ha! – Tính ra nếu như nhỏ nói thì 1 buổi trưa phải chạy mấy vòng ))
– Bệnh riết lú!
– Gì.. Gì.. Bà nói cái gì.. !!
Vừa tính bay theo giựt tóc nhỏ phát cho biết mặt thì thấy người nặng trịch. Haiz, tôi quên mình vẫn đang là một thằng bệnh vừa chết đi sống lại.
– Ông ăn đi rồi uống thuốc.
– À mà chuyện của bà với thằng Cẩn sao rồi?
– Sao gì?
– Thì… Phát triển tới đâu rồi.
-…
– Thôi quen đê, tội thằng nhỏ có lòng thế mà – Tôi vừa nói vừa ăn cơm nhà nhỏ Hạnh, chẹp, lâu đổi khẩu vị cũng thấy ngon thật.
– Ông bày cách cho ông Cẩn cua tui hả?
Chẹp, vậy là thằng Cẩn vẫn giấu chuyện tôi giúp nó. Haiz, thôi cứ tới đâu hay tới đó, cho nhỏ Hạnh biết cũng đâu sao.
– Ừ, thằng Cẩn nó khoái bà lâu rồi. Tui chỉ là..
– Chuyện của tôi không cần ông lo.
-…
– Thôi được rồi, ăn đi.
30 Phút sau, 2 đứa tôi đi cùng một chiếc xe đến trường. Nhục một cái là nhỏ Hạnh chở với lí do lo cho bệnh tình của tôi. Không khí vẫn vậy, tôi thì ngồi sau chẳng biết nói lời gì, còn nhỏ Hạnh cứ miên man chạy theo những suy nghĩ của riêng mình.