Phần 112
– Ủa sao hôm nay đi cùng vợ tao?
– Tao bệnh!
– Ể, ngon bây!! – Thằng Cẩn đứng ở cửa lớp trơ mắt khi tôi “bò” ngang qua nó.
– Đậu, anh đang bị bại liệt, đừng ghẹo anh.
– Thế sao mày chưa ngồi xe lăn? – Nó chạy theo nhây nhây.
– Đậu, biến, tao táng cái rớt hàm. – Vừa đi vừa lầm bầm thì tôi đụng nhỏ Trâm.
– Hôm qua thi cử được không?
– Tạm!
– Nhất hả? Ông mà nhất là đãi chầu kem như hồi đó hứa nha nha!!
– Chầu kem gì? – Ngồi vào được cái chỗ yêu dấu thì tôi cũng mệt bờ mờ ra.
– Ơ, quên với bà à? Không xong đâu nhé!
– Có hứa đâu mà quên bà nội!?
– Thì hồi đó giật cuốn báo của tui rồi làm nhà đó. Hì hì, bao kem đi, rồi ông lấy que làm nhà mừng sinh nhật tui.
Đậu xanh rau muống, bình thường thì chửi rủa như con, khi lấy lòng thì ngọt như mía lùi luôn, chịu nổi không??
– Bà vẽ đường cho hưu chạy hả?
– Chuỵ mà tính thì có ai bằng, hí hí.
– Dẹp đi, quên đi.
Tôi xua tay lia lịa như đuổi tà nhưng chắc do thấy tôi mệt nên nhỏ Trâm chỉ bắt ép thêm mấy câu nữa rồi thôi.
Ngồi tầm 5 phút sau thì có tiếng chuông vào lớp. Tôi lại lê thân già ra ngoài ghế trước lớp mà ngóng bà bác cho có nghị lực sống.
– Ê mày, hôm qua tới giờ con bệnh à?
– Ờ, mệt phờ ra.
Thấy thằng Khôi cầm cái cuốn sổ sao đỏ trờ tới thì tôi cũng cố mà nở cái nụ cười thân cmn thiện.
– Ủa mà mày với ấy làm lành chưa?
– Chưa – Thằng Khôi lén nhìn vào trong lớp tôi rồi quay ra thở hắt
– Ẻm giận ngược lại tao rồi.
– Đù, cứng bây, ha ha.
– Đệch, còn cười.
– Thì giờ ráng năn nỉ nó đi!
– Thứ 5 tuần trước – Chợt nhớ nãy giờ oang oang cái mồm nên thằng nhỏ cố vặn volume nhỏ lại – Thứ 5 tao gọi điện rủ đi chơi rồi, mà nhỏ nói ôn bài đi thi. Xong thứ 7 gọi 3 cuộc vẫn im re. Rồi chủ nhật tao đâu có biết chừng nào tụi mày về nên gọi bừa, ai dè nghe bóc máy mà…
– Ủa, mày gọi lúc mấy giờ?
– Giấc chiều.
– Lúc đó về lâu rồi mày ơ!!!
– Mà sao?
– “Lộn số rồi bạn eiii”, đệch mợ, tiếng con trai.
– Ể, sao.. Sao vậy được. Mà mày gọi vô di động hả?
– Thì đó, giờ chẳng biết làm sao. Lúc đầu tao nghĩ nhỏ chọc thôi, nhưng mà…
– Thôi cứ từ từ, làm hoà trễ 1 ngày không chết.
– Ừ, thôi ngồi đi, tao ghi đây. Thiệt chứ anh em không nên cố nhắm mắt cho lớp mày chứ ghi sát là không có nhất nhì là riết đâu nha con.
– Ừ ừ, anh biết chú tốt. Cuối năm bao lẩu.
– Tạm, hê hê.
Ngồi ngóng mỏ chờ tiếp nhưng vẫn chẳng thấy bà bác đâu. Vô 2 tiết Toán thì vỡi, lại gặp thầy Khoa. Vậy là lại có chuyện dưới Sài Gòn khiến bả phải phi về nữa rồi.
Nhưng mà… Tại sao cô không gọi nhờ cô Trang xinh tươi trên khối 12 hay cô Ngọc dưới khối 10 cũng được mà cứ nhờ thầy Khoa???? Trời ơi, hung thần đời tôi đây mà.
– Anh Nguyên, hôm qua anh thi sao?
…
– Anh Nguyên, lên giải cho tôi bài 3, trang 104. Tôi cho anh 10 phút.
…
– Hôm nay anh bị gì vậy? Bài toán này mà còn không giải được là sao?
…
– VỀ! ĐÁNH NHAU CHO CỐ!
Đù, cuộc đời tôi có bao nỗi khốn khổ, nhưng chắc lần ấy là cái lúc tôi trở nên bất lực nhất. Em vẫn còn bị bệnh mà thầy ơi
2 Tiết Toán cực hình của ngày hôm ấy qua đi thì may thay, giáo viên dạy thế môn Toán cho chúng tôi vào thứ 4 là cô Ngọc, chắc do thầy Khoa bận đây mà. Chẹp. Hên vồn các bác ạ, mặc dù đã gần hết bệnh nhưng tôi cứ gọi là thoát khỏi cái kiếp nạn mang tên “Thầy Phó hiệu trưởng”.
– Alo!
– Hừ, giờ mới chịu bắt máy.
– Hì, thấy em gọi nhưng lo công chuyện mà.
– Ông cô bệnh nữa hả?
– Không, mẹ cô, mổ ruột thừa.
– Ờm, thế…
– Sáng mai tui về, mà em có bị hành không?
– Hành gì? – Ngô nghê lắm.
– Hì hì, không có gì.
– Á à, ra là cô cố ý nhờ thầy Khoa, á à!!!!
– NGUYÊN!!!!
– Dà… Dạ, dạ cô em bận tí!
Cụp
Vâng, tối hôm đó do cái tội không chú ý mà tôi đã bị mẫu thân chửi không kịp vuốt mặt vì tội: “Vô lễ với giáo viên”.
Thề là rút kinh nghiệm, lần sau phải vặn volume cực nhỏ.
…
Và thế, tất cả coi như đã xong, đánh lộn đánh lạo, truất quyền đi thi Olympic, làm đề tài của cả cái Hội đồng trường, tham gia cuộc thi Olympic với bệnh cúm thần thánh mà bà bác ban cho. Qua hết rồi!!! Từ nay ăn ngon ngủ ngon rồi, há há.
Tuy nhiên, ông trời không tốt với tôi như vậy. Sáng hôm sau tắm gội sạch sẽ, chải đầu vuốt keo đâu đó gọn gàng, tôi phi ngay vào nhà bà bác và đứng ngóng mỏ 2 tiếng cho tới 10h vì cái tội không chịu gọi điện trước.
Đang đứng lượn qua lượn lại tránh nắng thì bất chợt nghe thấy tiếng xe bà bác. Thề là xe bả còn cách tôi hơn 10 mét đã biết ngay rồi.
Ngồi sau xe là bả đó, vẫn là người mà tôi yêu tha thiết.
Nhưng…
Người đang lái xe bả là ai?
Một người tôi chưa từng gặp mặt.
Một người đang cười nói với bà bác líu lo.
Tôi, phút chốc trở nên là một người thừa trong khung cảnh đó.