Phần 114
Chiều hôm sau cũng là thứ 7, giờ ra chơi với tinh thần tự giác tôi lên phòng giáo viên và tìm thầy Khoa nói về vụ Olympic, đang đứng cúi đầu khi thầy chửi thêm mấy câu thì vô tình chạm ánh mắt cô Yến, nhìn cô cười tự nhiên tôi cũng gật nhẹ đầu. Có lẽ lần này nên vì cô mà cố gắng 1 lần.
Ngày cuối tuần tôi cũng chẳng tính làm gì, cứ nằm trong nhà, lúc sáng tụi thằng Cẩn có rủ đi uống cafe chém gió giải trí mà cái mặt tôi nó thảm như cái mền thì đi tụi nó tán đầu riết cũng ngu thêm, thôi ở nhà cho lành.
Chiều chủ nhật
– Nguyên, cô con gọi – Ba tôi nghe điện thoại và cầm máy hướng về salon nơi tôi đang nằm lên nằm xuống.
– Dạ!
99% là bà Phương.
– Alo, dạ cô.
– …
– …
– Sao không nói gì đi?
– Nói gì là sao?
– Thì tưởng đang tính nói cái gì mà.
– Dạ không có gì.
– Vậy nghe tui nói.
– Dạ – Giờ nghĩ hôm đó ngoan ghê cơ.
– Mấy người không được áp đặt cái lối suy nghĩ của mấy người lên tui biết không? Đừng có làm cho lại gan, mấy người tui buồn đến mức nào không? Chưa nghe người ta nói gì đã vội kết tội, tui chưa kịp làm gì đã nổi điên nổi dịch lên vậy mà coi được hả? Rồi tui nói cho mà biết, anh Dương là bạn tui, lần này ảnh về đây là có dự án ở khu NTU, chứ không như mấy người nghĩ.
– Em chả nghĩ gì.
– …
– Rồi giờ ổng ở đâu?
– Khách sạn chứ đâu.
– Hờ, vậy sao…
– Vậy sao gì?
– Không có gì, nói chung không thích thôi.
– Rất ghét cái thái độ.
– Cứ ghét.
– …
– …
– Tới nhà tui.
– Ổng không có tới à?
– Ừa.
– Vậy giờ giống như mình hẹn hò lén lút à?
Cụp
Hờ, thề là bả giận này, bả sẽ méo thèm mở cửa này, vào nhà sẽ bơ đẹp này. Châc, riết rồi tôi nắm rõ như lòng bàn tay.
Nghĩ nghĩ có phải là lúc đó tôi giận bả không? Không biết, chỉ là tôi muốn có thời gian suy nghĩ mà thôi. Cũng không biết có phải riết rồi thành tật hay không, nhưng mỗi khi bối rối hoặc khó khăn trong những mối quan hệ, tôi thường chọn cách im lặng và tự cô độc mình. Chả biết vụ này giống ai.
Mà quả là đúng thật, khi tôi tới cổng nhà bả là cửa khóa trong, còn thêm cả ổ khóa cơ đấy. Xong kêu mấy tiếng cho có lệ rồi vẫn cứ đi ra sau nhà bả mà leo tường. Chả còn đếm được bao nhiêu lần, nhiều quá rồi.
– Giờ giận ngược phải không? – Tôi làm mặt hầm hầm mà ngồi kế bên bả, trong khi người con gái đó đang dán mắt vào tivi, lại xem hài.
– …
– Thôi nào – Nhẹ luồn tay vòng qua eo thon gọn, tôi tựa cằm vào bên vai nhỏ mà hít mùi hương nơi cổ.
– Thôi cái gì?!
– Lúc nãy em lỡ lời thôi.
– …
Quay người bà bác lại, tôi vươn người đến hôn khẽ lên bên gò má, rồi ôm bả vào lòng. Rất nhớ con người này, nhớ cái cười, nhớ đôi mắt chực trào lệ, nhớ cái nhìn phẫn uất vì bất lực trước thằng nhãi là tôi đây. Mà giờ nghĩ lại sao tôi cứ mãi tốn thời gian vào những điều vớ vẩn đến thế? Tại sao cứ gặp chuyện gì cũng im lặng, xong ngâm cho đã mấy ngày rồi quay lại làm lành. Đúng là thần kinh bả cũng sắt thép lắm mới chịu nổi tôi. Hic, nhớ bả vỡi các bác ạ, giờ ngồi nghe bài Queen of my heart cho đỡ nhớ đây :'(
– Tui ghét mấy người.
– Ừm.
– Hôm mấy người đòi không thi nữa tui đã muốn bầm mấy người ra thành ngàn mảnh.
– Ừm, em biết.
– Rồi sao chịu thi?
– …
– Ai tác động hay vậy?
– Nói chung là không muốn uổng công thôi.
– Mấy người cứng đầu lắm, tui biết là có người khai sáng cho mấy người chứ dễ gì. – Bả đẩy tôi ra rồi lại dùng đôi mắt ngờ vực nhìn tôi.
– …
– Nói!
– Cô Yến.
– …
– Hôm kia thì có gặp, rồi cô Yến nói bỏ thi là có lỗi với cổ… nên nghĩ lại, thấy không thể… phí 1 năm được. – Tôi vừa ậm ừ vừa nhìn thái độ bả.
– Ừa.
Không nói gì thêm, bả tự dưng xích lại ôm rồi dụi mặt vào hõm cổ tôi hệt như con mèo con đang rúc vào người tôi vậy. Cảm giác nó lạ với phê lắm các bác, như có dòng diện xẹt giữa sống lưng vậy.
– Ông Dương đó là bạn à?
– Ừa, bạn chơi từ lâu rồi.
– Dòm mặt ổng nham nhở kinh.
– Không được nói bạn tui vậy nghe chưa, người ta lớn hơn em nhiều lắm đó.
– Ừm, biết rồi – Vỗ vỗ nhẹ lên lưng bả, tôi khẽ hôn lên mái tóc mượt rồi hít lấy mùi hương của tóc.
– Mà em.. ghen hả?
– Vớ vẩn, nhìn cảnh đó ai mà không nổi điên chứ?!
– Rõ ghen!
– Không mà.
– Có.
– Đã bảo là không rồi.
– Hì hì, xạo không.
– Mà ổng từng thích cô phải không?
– …
– Biết ngay mà, không trả lời được chứ gì.
– Chỉ là bạn thôi.
– Cô nghĩ vậy chứ ổng đâu có nghĩ vậy.
– Thì ai nghĩ cũng vậy, là bạn.
– Ờ, sao cũng được. Mà đưa chìa khóa đây.
– Chi?
– Lấy xe vô, để ngoài đó mất phát ta nói khỏi về nhà.
– Hì, quên.