Phần 116
Dắt xe qua nhà bả mà tay tôi lần đầu tiên đổ mồ hôi, tay cầm nó rất trơn như muốn vuột khỏi luôn vậy. Cái cảm giác nó rất dở dở ương ương.
– Rồi giờ bấm chuông hả?
– Ừ, chứ sao ba?!
– Mà sao không thấy cô đâu hết dạ? Có cảnh nóng gì không ta? – Thằng Cẩn làm cả nhóm phì cười trước cái bộ lấm lét của nó, tuy nhiên thằng bạn được coi là chí cốt của cu cậu chỉ đang muốn bầm nó ra thành trăm mảnh thôi.
– Vậy giờ đứng im đi, chờ qua.. cảnh nóng.
Đù mé, tôi hận cái nhóm này!!!!
Đang điều hòa nhịp thở thì ở trong, một bóng người lù lù từ bếp đi lên, là bà bác. Và may thay bả cũng nhìn ra cửa và nhận thấy có những cái bóng đen đang xuất hiện trước cổng nhà.
Và thế là bước lên phòng khách, bả nhìn qua rồi chắc là kêu ông Dương đang ngồi khuất trên ghế salon cùng đi ra để “coi trộm”. Tôi có thể đoán ra cái cảnh này vì bả rất sợ ma, đậu xanh, sợ ma mà sống một mình.
– Ủa? Là Trâm hả?
– Dạ em nè cô, hi hi.
– Trời, làm cô tưởng ai, sao mà…
Vừa bước lại gần cổng, vừa đưa tay mở cửa vừa nhìn ra thì ánh mắt bả dừng lại ở tôi khá lâu. Lúc đó tôi đã bị cái lửa giận làm mờ lí trí nên chỉ nghĩ có lẽ bả đang sợ.
– Vào chơi vào chơi.
– Dạ, ủa mà, em chào thầy.
– Em là học trò của bé Phương hả? – Ông Dương đứng trên bậc thềm ba nhìn cả bọn.
– Ồ, bé luôn.
Nhìn tụi nó đồng thanh trêu chọc 2 người, lúc đó đôi mắt tôi đã muốn nổ tung rồi. Nhìn qua bà bác thì trên môi bả chỉ là cái cười e ngại. Kể từ giây phút nhìn tôi ở ngoài cổng, bả tuyệt nhiên không nhìn tôi thêm bất cứ lần nào nữa.
15p sau.
– Cô đi ka đi cô! – Nhỏ Trâm lại khơi màu mọi việc.
– Giờ cũng… – Bả quay qua nhìn đồng hồ – Gần 9h rồi, có trễ quá không?
– Không có đâu cô, quán Nice bên đường TN đó cô, mở tới 12h lận – Thằng Cẩn nhanh nhảu.
– Đi đi cô.. rồi rửa… bồ luôn.
– …
– Ha ha, học trò của em vui đó Phương, được rồi, hôm nay thầy bao trọn gói, đi thôi.
– Yehhhhhh
Muốn chửi thề chửi tục, nguyền rủa bản thân khi đang ở trong cái tình huống này…
Lủi thủi đi theo đoàn người đang cười nói rôm rả, tôi lại như thằng chết trôi sông, người hoàn toàn không có sức sống. Nhỏ Hạnh đôi khi tâm lý nhìn qua thở dài tặc lưỡi vài cái rồi cũng ngồi lên xe trả lời vào câu hỏi của thằng Cẩn. Nhỏ Quỳnh im ru rú nãy giờ cũng hí hửng nói chuyện với bà bác, 2 người họ đang ngồi trên 2 chiếc xe, một của thằng Khôi, 2 thì chẳng lẽ của tôi? Không đời nào, tôi chỉ là thằng chạy chiếc xe Dream của ba lót tót theo đoàn người đó mà thôi.
Vào quán, bọn tôi thì rành quá rồi nhưng ông Dương thì cứ nhìn xung quanh rồi khen lấy khen để. Rằng không ngờ chỗ bọn tôi cũng có quán Ka ngon như vậy, đù, nên buồn hay nên vui đây, theo ổng nghĩ thì sao cái nơi khỉ ho cò gái này lại có cái quán ngon như vậy?
Tôi ghét! Lần đầu tiên tôi không ưa một người đến như vậy. À không, lần thứ 2, người đầu tiên là ông Tân.
Chọn phòng rồi gọi món các thứ, 2 người lớn và cả bọn học sinh kéo vào phòng Ka trên tầng 2. Tôi chưa vào vội mà lượn qua toilet làm mát mặt, nãy giờ nóng lắm rồi.
– Chia tay rồi?
– Ha hả? – Quay lại thì thấy nhỏ Hạnh đứng sau lưng. Dãy rửa mặt thì có đến 3 dãy, cho nam, cho nữ, tôi cũng ý thức được là mình đang đứng ở dãy chung.
– Tui hỏi ông, 2 người chia tay rồi hả?
– Chưa.
– Vậy sao…??
– …
– Ủa sao tụm lại đây, vô đi chớ – Thằng Khôi bước vào.
– Ừ.
Lấy khăn giấy lau tay, tôi nhìn nhỏ Hạnh rồi nặn ra cái cười méo xệch trên môi xong im lặng quay đi, phải đi vào cái chốn khó thở ấy thôi.
Vừa vào tới thì tia ngay đến chỗ bà bác, bả đang ngồi nói chuyện với nhỏ Duyên, chắc hỏi tình hình học tập của ẻm, rồi còn ông Dương thì ngồi ngay cửa ra vào. Thấy tôi đứng xớ rớ, ổng nắm tay kéo qua kế chỗ ổng rồi nói chuyện như thân nhau mấy chục năm về trước.
Ngồi chưa nóng mông thì thằng Cẩn cứ một hai kéo ổng qua ngồi kế bà Phương. Tôi phải nói là sao hôm nay nó tăng động đến mức này, rồi trách sao xưa mình ngu đến mức tác thành cho 2 tụi nó, để giờ cái bọn này hồ hởi phản tôi.
Bực ếu tả được các bác ạ.
Và rồi họ lại ngồi gần nhau, và hôm đó, trong khi tôi mờ nhạt như một cái bóng xếp xó nơi góc phòng thì ông Dương chơi nguyên một liveshow về yêu đương nhăn nhít. Tôi rất hiếm khi nghe nhạc Việt, nếu nghe thì lúc đó có nghe của Ưng Hoàng Phúc với vào bài nổi nổi nữa thôi. Thế nên cái liên khúc của ông Dương tôi méo biết bài nào trong khi tụi phản bạn tụi nó như biết hết playlist, cứ ổng bấm bài nào tụi nó ồ lên bài đó. Giờ ngồi nghĩ lại công nhận lúc đó thần kinh tôi cũng sắt đá dữ lắm mới không nổi điên mà bay tại táng mỗi đứa một bạt tay.
Còn về bà bác, tôi méo biết bả nghĩ gì mà cứ ngồi cười. Tụi nó gán ghép kiểu gì bả cũng cười, chọc sao bả cũng cười. Tuyệt đối không nhìn qua hay dò xét thái độ của tôi nhé, cứ như với bả tôi vô hình cmnr. Tức, tức ói máu. Tôi nói thật, lúc đó trong lòng tôi dấy lên một nỗi thất vọng vô bờ bến. Bả cười với vẻ đó thì thầm thừa nhận đang vớ vẩn với ông Dương rồi còn gì…
Còn tôi? Bả để tôi ở đâu?
…
– Mày chọn bài đi.
– Chọn gì? Ếu biết hát.
– Sao hôm bữa vô cũng ngon lành mà, chọn bài cho vui mậy – Thằng Khôi như hét vào tai tôi khi tiếng nhạc quá lớn.
Ngồi dòm vào cái cuốn chọn nhạc, tôi thở hắt ra rồi cầm remote bấm bài Rhythm of the rain mà méo cần tra mã. Quán này có cả nhạc Anh mà, xịn đúng như lời ông Dương nói.
Listen to the rhythm of the falling rain
…
The only girl I care about has gone away
Looking for a brand new start
But little does she know
That when she left that day
Along with her she took my heart..
…
Rain won’t you tell her that I love her so
Please ask the sun to set her heart aglow
Rain in her heart and let the love we knew start to grow..
Rồi thì 10h30 cũng tàn, tôi đã mong cái giây phút này biết là bao. Nhưng khi ra lấy xe, tôi hơi khựng lại, thật ra chỗ quán Nice này cách nhà bả không xa, và cũng nằm trên đường về của bọn tôi, tức là nếu về thì ông Dương sẽ chở bả một mình về còn tụi tôi thì vẫn đường rộng cứ bước thôi. Mặc dù biết không có gì nhưng vẫn tưởng tượng ra cái cảnh 2 người họ quyến luyến.. đầu tôi nổ tung lên mất.
– Nãy hát hay ha!
– Hát gì? – Tôi giật mình quay lại khi có cánh tay đập nhẹ lên vai mình.
– Hì, thì hát bài đó đó. Hay ghê – Nhỏ Quỳnh cười híp mắt. Nói chung là rất cute các bác ạ, nó làm cho tôi giảm được sự bực dọc chút ít.
– Lên Quỳnh, rồi thằng Nguyên, mày làm gì mà đứng ì đó vậy?
– Chạy xe ra đi tao mới đẩy ra được chứ!
Rề xe cùng với cặp thằng Khôi, thấy tôi im lặng lên thằng Khôi cũng nói một hai câu rồi im im, xong thì nhận ra đã quá khuya nên bái bai tôi rồi đi véo luôn vì sợ nhà nhỏ Quỳnh la. Xong, một mình một xe trên xa lộ.
– Ê, sao bữa nay mặt mày như cái mền vậy? – Chưa thấy hình đã nghe tiếng.
– Chả sao.
– Thôi hôm nay anh biết chú buồn…
– Buồn gì? – Nhỏ Hạnh ngồi sau xe nó “hỏi giùm” tôi luôn.
– Thì không có bồ nên buồn, ha ha.
Đù, làm cho người ta hoảng hụt đúng là biệt tài của thằng Cẩn, ếu biết méo gì thì im cho con nhờ.
– Mà con bồ mày đâu, chia tay chưa?! – Hay nhỉ, cặp Cẩn-Hạnh không hẹn mà gặp hỏi đúng 1 câu xanh rờn bây???
– Mày có câu hỏi nào khác không?
– Sao mày không chịu dẫn về ra mắt tụi tao?
– Mày làm ông làm cha tao hay sao tao phải ra mắt?!??
– Thì…
Hình như nhận ra thái độ của tôi nên thằng Cẩn cũng im luôn cho tới khi về tới ngõ nhà tôi thì bái bai.
Còn 20m nữa là tới nhà, lúc đó đèn đường cũng tắt rồi, vãi cả tiết kiệm điện tạo điều kiện cho ăn trộm hoành hành. Tôi dừng xe rồi đứng suy nghĩ mấy phút xong quanh xe lại.
Không nói thì các bác cũng biết là tới chỗ nào rồi.