Phần 18
Và công việc duy nhất của tôi trong suốt bữa sáng hôm sau là nghĩ ngợi lung tung ben. Hôm qua tôi làm đúng? Không hề, vi phạm đến điều cấm kị nhất mà tôi đặt ra đó là “Nói chuyện với cô này tuyệt không bao giờ được nhắc đến cô kia”. Nhưng nếu làm sai thì sao tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm đến thế này cơ chứ.
Đi qua đi lại, đi tới đi lui cả mấy chục vòng trong phòng khách, tay thì hết chắp sau lưng, rồi lại một tay để ngang, tay kia chống xoa xoa cằm đăm chiêu tợn. Không quên giật vài cái ria mép lúc này đã đậm lắm rồi. Nói chứ nhỏ Tiên ngồi kế bên khoái cái trò lén giật râu tơ của tôi lắm.
Vậy tóm lại là thế nào đây!!!
Thôi, hỏi ý kiến khán giả vậy, những người đứng ngoài cuộc luôn tỉnh táo mà. Và 2 nhân vật mà tôi tuyệt đối tin tưởng nhất là: Mẹ và nhỏ Hạnh.
– Mẹ à! – Tôi lượn quanh bếp khi mẹ đang nấu ăn.
– Sao con?
– Con được chọn đi thi bồi dưỡng Olympic – Tôi gãi đầu.
– Vậy hả? Môn gì con – Mẹ tôi quay lại nhìn tôi, mặt vui thấy rõ.
– Nếu giờ chọn giữa Lý và Toán thì mẹ chọn môn nào?
– Môn Toán – Mẹ tôi trả lời ngay trong khi đang nếm canh.
– Thế nếu là con thì mẹ thấy nên chọn môn nào?
– Chọn môn mà con thích đó – Mẹ tôi nói vội.
– Con… uầy.. – Tôi lững thững lên nhà trên chuẩn bị thay đồ đi học.
– Mà chiều nay có mấy chú đến chơi đó, về sớm phụ mẹ nha!!
– Dạ, con biết rồi!
Qua một đoạn đối thoại không giải quyết được vấn đề. Trưa lên trường, tôi tiếp tục lân la lại chỗ nhỏ Hạnh.
– Ê Hạnh, mày thấy tao thi Olympic Toán hay Lý được hơn?
– Chu cha ơi, được chọn 2 môn luôn hả? Sướng nha – Thằng Khôi đi ngay qua đế vô một câu.
– Im mày, lắm chuyện – Tôi gắt.
– Tao mà thèm – Nói rồi nó đi thẳng, chắc ra cantin.
– Cô Phương đề nghị bồi dưỡng Toán nữa hả? – Nhỏ Hạnh hỏi, nó còn lạ gì với việc tôi đi học Lý nữa đâu.
– Ừ, giờ tao cũng không biết sao nữa – Tôi rụt cổ.
– Mà nè, hôm trước hứa với tui cái gì? Mới kêu gì đó? – Nhỏ chỉ ngón trỏ vào mặt tôi.
– Uầy, thôi xin lỗi, lỡ mồm ấy mà, hề hề. Mà quay lại vấn đề chính đi, H.. Hạnh thấy sao? – Thật sự là chưa quen lắm với cách kêu này mà.
– Nguyên thích thi Toán hơn đúng không? – Nhỏ Hạnh cười mỉm.
– Ừ, mà sao biết hay vậy? – Tôi đâm lúng túng.
– Thì thấy làm Toán miết mà, môn nào cũng lấy Toán ra làm chứ gì..
– Ớ, sao mà biết – Tôi bắt đầu toát mồ hôi.
– Hứ, chuyện gì mà tui không biết, ở đó. Đi đêm có ngày gặp ma đó nghe chưa ?! – Nhỏ Hạnh giờ chắc hăm he chức chị 2 cùng với nhỏ Tiên rồi.
– Ừ – Tôi lại rụt cổ xuống.
– Nói chung Hạnh nghĩ Nguyên nên thi Lý, vì đó là nền đó giờ rồi. Cũng đã thi Olympic Lý năm lớp 9 – Nhỏ nói tới đâu.. Tôi thấm tới đó.
– Ừ..
– Rồi chuyện hứa với cô Yến nữa, cũng nên thực hiện lời hứa đi nha – Nói rồi nhỏ Hạnh cười. Còn tôi thì gật gù, cứ như vừa được diện kiến cao nhân.
Sau cuộc đối thoại đó, tôi đâm ra tán dương thằng Cẩn, nó nói quái gì cũng đúng hết. Từ chuyện nhỏ Hạnh hay quay xuống nhìn tôi (thế nên nhỏ mới biết tôi làm Toán trong giờ học chứ) tới chuyện bé ấy cực tâm lý. Uầy, vậy là liệt kê thằng Cẩn vào hàng cao nhân đắc đạo nữa. Lúc đó tôi hí hửng lắm, và đương nhiên chẳng ngờ rằng một ngày trời âm u tận mấy tháng sau, tôi gạch tên nó ra khỏi danh sách một cách không thương tiếc.