Phần 46
Về đến nhà cũng 9h hơn, tôi nhanh chóng tắm lại phát rồi ăn chén cơm xong mới đi ngủ. Vừa vào phòng thì tự nhiên cái điện thoại trong cặp lại rung.
“Thằng Cẩn lại gọi à?” Câu đầu tiên trong đầu tôi là vậy. Cơ mà không phải, là bà bác.
– Alo!
– Alo!
-… !?
-…
– Sao cô im re vậy?
– Không thích nói.
Thiệt chứ, thèm nói cái câu “Vậy gọi để nghe hơi thở nhau à?!” Nhưng thôi, kiềm lại.
– Cô sao vậy?!
– Sao nãy giờ cô gọi không bóc máy?
– Thì cũng ít khi nào em mở điện thoại ra lắm – Tôi lấy lí do hằng ngày.
– Vậy em mua điện thoại làm gì?! – Uầy, nghe cái giọng này… nói thế nào nhỉ?Dỗi?!!!
– Để gọi và nhắn tin cho 1 người. – Tôi nói thật chậm.
– Ừ, vậy tự nhiên đi!
-… !
– Cúp nhé?!
– Thì lúc nào cô chả cúp trước!
Tit tit tit
Gì vậy trời?! Sao giống vợ truy vấn chồng quá vậy?! Mà “Tự nhiên đi” là sao? Ếu hiểu câu này, có ám chỉ gì không vậy?!
– Anh hai làm gì vậy?! – Thằng Kha thò đầu vào.
– Ả.. Đâu.. đâu gì!!! – Tôi vội nằm xuống giấu cái điện thoại trong chăn.
– Lén la lén lút – Nói rồi nó bật máy lạnh rồi bò lên giường nằm phịch xuống như bao cát.
Nằm hồi lâu, chờ cho thằng oắt em yên giấc, nhẹ nhàng trùm chăn lại và bật điện thoại lên..
– Alo!
– Cô sao vậy? – Tôi nói như thì thầm.
– Đã bảo không sao!
– Rõ là có sao!
– Không, mà nghe giọng kì kì?
– Em đang ở trong chăn!
– Ừ, khoẻ chưa?!
– Như voi!
– Hèn chi!
– Là sao cô?! Hèn chi cái gì?!
– Có sức đi học ghê!
– À.. Thì em thấy khoẻ rồi đi học thôi – Chẳng lẽ nói địa cô mà cô không nhìn tới cái mặt sao?!
– Ừm!
– À, vậy sáng mai em có đi học nữa không?!
– Đi làm gì?
– Thì học tiếp chứ!!
– Em có thi môn gì nữa đâu mà đi, ở nhà đi, cô không chứa chấp em nữa đâu.
– Ớ!!!
– Em nha, nói chuyện không bao giờ chịu xưng hô cho đàng hoàng!
– Uầy, vậy cho nhanh.
– Em lười thì có.
– Thì vậy, hì!
– Ẩu đại ca! Hihi.
– Cô cứ ghẹo em.
– Thích!
– Cô giáo kiểu gì mà…
Tit tit tit
Gì vậy?
Vội bấm gọi lại thì: “Số tiền trong tài khoản quý khách không đủ để thực hiện cuộc gọi”.
Đệch? Hết tiền á? Tôi nằm dòm cái điện thoại trân trân. Cũng phải, từ khi mua có nạp đâu, mà sao hết nhanh vậy ta?! Tôi có nói chuyện gì nhiều đâu chứ? Chợt nhớ đến câu nói kinh điển của thằng Cẩn hay phán: “Viettel, hãy nói theo cách của bạn và trừ tiền theo cách của chúng tôi”.
10S sau, điện thoại rung.
– Alo!
– Hết tiền hả?
– Dạ – Tôi làm mặt mếu bên này chả biết cô có đoán ra không.
– Ừ, thôi ngủ đi. À thứ 4 là nộp phạt đó! Chép chưa?
– Chưa, hic!
– Làm sao được thì làm.
Tit tit tit
Ớ! Chưa chào từ biệt, chưa chúc ngủ ngon, chưa nghe chúc lại? Ối dzời ơi, cô quên là em hết tiền hả?
Thôi thì gửi gió nhắn giúp lời chúc ngủ ngon đến cô giáo trẻ khó hiểu của tôi nhé!
Tôi có sến quá không vậy ta?!
Rồi có như thằng Cẩn luôn không ta?
Ôi dzời!! Cô giáo nhà tôi mà, nhỏ Thanh là cái qué gì mà có cửa chứ!!!