Phần 47
Hôm sau tôi thức dậy trong người cũng chưa được khoẻ lắm. Thôi thì ăn gì rồi tranh thủ uống thuốc thêm phát nữa. Xong xuôi mọi thứ tôi ngồi vào bàn và bắt đầu công việc chép phạt thần thánh. Và sau 2 tiếng lao động cật lực đã chép 200 lần, haha, quá nhanh, quá nguy hiểm!
11h30′.
– Cẩn hả? Có cần tao qua rước không?
– Không cần, tao tự đi được.
– Ừ!
Tiếng nó vẫn còn buồn lắm. Lắm lắm luôn! Ôi cái sự đời chả ngờ được bất kì chuyện gì hết. Cho đến bây giờ khi đang ngồi gõ lạch cạch thế này, tôi mới rất thấm một câu:
Nhận được những điều ngọt ngào và hạnh phúc hơn so với người khác thì đừng nghĩ mình hạnh phúc. Vì khi mất đi thì nỗi đau ấy sẽ hơn gấp vạn lần so với người bình thường.
Thằng Cẩn đã nghĩ nó tìm được người yêu mà nó cho là lí tưởng nhất, nhưng nó chẳng tốn tí công sức nào để đạt được. Và cái gì dễ đến cũng dễ đi, khi tình yêu người ta chuyển hướng, người ở lại sẽ đau như “vạn tiễn xuyên tim” vậy.
Cố lên bạn của tao, tao sẽ luôn bên mày mà!!!
Hôm đó thằng bạn chí thân của tôi lên lớp, nó hệt như một xác chết biết đi. Tôi gọi thì ừ, tôi nói gì cũng im, tôi vờ đập vai hay đấm lưng một cái thì chỉ quay lại và cười một cách méo mó. Rốt cuộc nó yếu đuối đến vậy sao chứ?!
– Thôi mà, mày đừng buồn nữa – Tôi vỗ vỗ vai nó từ phía sau.
– Nguyên! Sẹo đầu tiên trong tuần, há há.
– Đệch!
– Hattrick phát 3 sẹo luôn! – Nhỏ tặc lưỡi làm đứa nào cũng phì cười, còn tôi thì sôi máu. Chợt nhỏ “cún săn” quay qua hướng khác.
– Đã nói rồi, không có được đâu! – Thằng Khải đang đấu võ mồm với thằng Ân.
– Con khỉ nè.. nghĩ sao…
– Ân 1 sẹo!
– Ha.. hả?! Sẹo gì? – Thằng nhỏ quay lại ngơ ngác.
– Thì nãy nói từ “con” đó – Nhỏ Nguyệt tiếp tục buộc tội.
– Gì.. gì kì vậy?! – Thằng Ân xìu mặt xuống. Hình như tuần rồi nó lãnh 20 mấy sẹo thì phải.
– Ê, bà quan niệm sai rồi Nguyệt! – Tôi tằng hắng.
– Sai gì mà sai?
– Trong mấy câu chép phạt của cô có câu: “Không gọi bạn là thằng, là con”. Ví dụ như giờ tui gọi bà là con Nguyệt thì bà ghi là đúng, nhưng thă.. à, bé Ân có kêu ai đâu, nó..
– Ê! Sao mày gọi tao là bé?!
– Đồ ngu, tao đang cứu mày đó, không thấy hả? – Tôi sùng máu, đúng là làm ơn mắc ớn mà.
– Ok thôi! Tui chấp nhận sai, nhưng ông với ông Ân mỗi người 2 sẹo vì 2 câu khi nãy!
– Ớ! – Và thế là không những không giúp bạn mà kéo mình xuống vũng bùn luôn.
Cả lớp tôi hầu như đứa nào nghe hết câu chuyện. Và đều cười toe mà dòm 2 thằng tôi, đúng là… Ầy!!!
Nhưng có một thằng, nếu ngày thường nó đã bay vào hóng rồi. Còn giờ chắc không thèm nghe luôn chứ đừng nói. Haiz!
Không thể dùng cách nói được nữa, tôi đâm ra ngồi “vuốt râu” và nhìn cái thằng oắt đang buồn phía trên, chốc chốc lại thở hắt ra. Đệch! Tức nhỏ Thanh quá thể mà.
– Cẩn, mày chép phạt xong chưa? – Tôi khều khều vai nó kiếm chuyện nói.
– Hử, phạt gì? – Nó quay xuống, mặt đù kinh khủng.
– Chép phạt mấy cái vụ “mày tao” ấy – Tôi cố gắng nói nhỏ xuống, gì chứ cái bạn “cún săn” tai thính lắm.
– À, chưa!
– Thằng này, rồi mai mày lấy đâu ra nộp cô?
– Con Thanh hôm trước nó bảo nó chép dùm tao đó mày, cái hôm thứ 7 về đó, nhanh quá mày nhỉ?! – Nó nói như thể không phải là đang trả lời tôi, chỉ là muốn nói cho.. Càng nhớ thêm thôi
Nghe nó nói mà toàn thân tôi như có gì đó nhói nhói. Vô phương với thằng này rồi.
Thôi thì việc duy nhất của tôi là, ghi một dòng chữ:
– Tiên, chép phạt dùm thằng Cẩn đi!
Rồi đẩy qua cho nhỏ Tiên, nó nhìn và cũng đặt bút xuống ngay.
– Thằng Cẩn qua nay có gì mà sao thấy nó buồn hoài vậy?
– Buồn rồi cũng hết thôi, chép dùm nó đi, mai nộp rồi.
– Ừ!
Thế là giờ Công nghệ, nhỏ Tiên cùng tôi dùng cuốn sách Công nghệ che, hí hoáy chép điên chép khùng cái mớ này. Cả 2 tiết Toán sau cũng được trưng dụng tối đa để làm việc nghĩa. Kệ, vì anh em bỏ một buổi học và ngắm người đẹp cũng không sao. Nhưng đôi lúc phải ngó lên xem bà bác đang làm gì, lỡ lia tia lửa điện qua tôi thì chắc cái thân xác này bị giật cháy khét nghẹt luôn mất.
Cuối cùng, “tiếng chuông vàng” cũng ngân lên báo hiệu hết tiết 5 trong ngày. Ôi lạy chúa, cứ như đòn cân não ấy.
– À, còn cái vụ chép phạt “xưng hô” với nhau thì…
Cả lớp đang dọn tập sách tự nhiên dừng hẳn lại mà trơ mắt vểnh tai lên nghe lời vàng ý ngọc:
– Bạn nào chép kịp thì mai nộp, không thì thứ 7 nộp cũng được.
Thật lúc đó tôi cảm thấy cô như một vị Thánh sống của đời tôi, nhìn cô bằng ánh mắt long lanh biết ơn vô hạn, thiếu điều muốn trào cả nước mắt. Hic!
– Chép xong chép tiếp đợt khác là vừa!
Đệch! Hoa hồng nào mà chả có gai!
Và tôi cảm giác như hoa hồng này có vạn cái gai khi:
– Nguyên, tí ở lại nhé, cô có tí việc.
– Dạ!
Vậy đấy, tôi thực sự có linh cảm không tốt về cuộc nói chuyện này. Qua màn nói chuyện hôm qua thì có vẻ như cô đang bực tôi chuyện gì đó, và hôm nay lật bài ngửa chăng?
– Chép phạt đến đâu rồi? – Cô giáo chống cằm nhìn thằng oắt đang đứng dưới bục giảng cách cô chưa đến 1m.
– Dạ, thì cũng cỡ một nửa rồi cô.
– Ừ, siêng chép trong giờ học quá mà. – Cô nhướng hàng lông mày đẹp tuyệt vời lên với vẻ vừa chăm chọc vừa không hành lòng tí nào.
– …………….. !
– À mà chép sao chép. Từ mai đến nhà cô ôn thi Olympic cho kịp, Chủ nhật tuần này bỏ, tuần sau là thi rồi!
– Ủa? Là sao cô? – Tôi ngơ ngác.
– Thì đó giờ truyền thống trường mình đều đứng nhất nhì Tỉnh nên Huyện cho một suất lên Tỉnh thi, nhưng 2 năm rồi kết quả không khả quan nên năm nay bắt buộc phải lên vòng Huyện trước.
– Ủa? Vậy là.. Có tất cả bao nhiêu suất cô?
– Thi huyện thì có 2 giải nhất nhì, thêm trường mình như mọi năm là 3 trường đại diện đi thi.
– Èo!!
– Bởi thế ráng ôn.
– Dạ.
– Phải đạt giải nhất! – Cô giáo nhếch mép.
– Ớ!
Thế là tối đó tôi phải cật lực mà chép đến đơ hết cả tay để hoàn thành cho xong cái mớ chép phạt vớ vẩn này. Rồi chép thêm cho thằng Cẩn cỡ trăm lần mới bò lên giường mà say giấc nồng. Quả là đêm nào hoạt động tay chân nhiều thì cũng ngủ ngon hết các bác ạ (nhưng về sau tôi lâm vào tình trạng mất ngủ nặng nên dù làm mệt đến cỡ nào ngủ chẳng ngon, hic, đau lòng quá thể).
Những ngày tiếp theo thì vẫn cứ cái điệp khúc:
Sáng sáng lại chạy xe đến nhà nàng, ngồi gần nàng, được thỏa trong hương thơm dịu nhẹ từ nàng, rồi thì mấy lần bị chửi đứt đuôi vì tật ẩu tả.
Trưa trưa về ăn cơm nước, vẫn mình ên, ba mẹ đi làm, nhóc Kha đi học.
Giữa trưa vèo vèo trên xa lộ đến trường, vô lớp gặp ngay thằng Cẩn chường cái mặt “mất sổ gạo” thấy mà nản.
Và những tối vẫn ở nhà nàng mà ôn tiếp.
Nhưng có điều, cô giáo nhà tôi mà nãy giờ tôi bạo gan gọi thân thương là “nàng” chẳng thèm gọi tôi cuộc gọi nào nữa. Vì lịch đã lên sẵn, cứ thế mà làm, chẳng bận gì nên cái điện thoại thần thánh của tôi cứ bị vứt xó thôi.
Cho đến một ngày đẹp trời nọ.