Phần 66
Suốt đường về tôi lại phải niệm thần chú.
“Tâm an vạn sự an, tâm bình thế giới bình.
Tâm an vạn sự an, tâm bình thế giới bình.
Tâm an vạn sự an, tâm bình thế giới bình. ”
Dù là mấy cái câu đó nó chẳng dính khỉ gì đến tình huống của tôi lúc bấy giờ nhưng thôi kệ, mong là sẽ bình tâm lại. Amen! Nhưng trong đầu tôi lại loé lên một ý nghĩ. Nào thì chúng ta cùng rẽ trái nào xe ơi.
Bấm 2 hồi chuông liên tiếp, tôi đứng trước cổng mà lòng nóng như lửa đốt. Vài giây sau cô giáo bước ra, nghe tiếng bước chân quen thuộc làm lòng tôi chợt ấm lại. Phương pháp trấn an này đúng là hiệu quả vô cùng.
– Hơ? Sao vậy!
-… !
Chẳng quan tâm đến thái độ bất ngờ của cô, tôi tiến lại luồn tay qua eo cô giáo rồi từ từ ép cô lùi vào gần giữa sân để cái cổng che khuất.
Ôm cô giáo vào lòng, nhẹ nhàng vuốt mái tóc mượt mà, nghe từng hơi thở nhẹ nhàng dù hỏi thở có phần hơi nhanh. Tôi biết cô đang thắc mắc với hành động này lắm nhưng cũng để im cho tôi “lộng hành” một hồi.
– Sao vậy? Chẳng phải là đang đi chơi hay sao!?
– Thì về rồi đây! – Tôi ôm cô chặt hơn.
– Thế sao tự dưng..
– Tại nhớ mà, nhớ lắm – 2 tay để hờ lên vai cô giáo, tôi muốn ngắm nhìn cô thật kỹ, muốn thuộc lào lào những đường nét tuyệt đẹp trên gương mặt của người yêu tôi.
– Vừa gặp khi chiều thôi mà – Cô cười trêu.
– Nhưng nhớ mà – Rồi tôi lại ôm cô giáo để chắc rằng cô vẫn luôn bên tôi.
– Nhớ thôi hở? Mà chạy đến tận đây luôn – Giọng trêu
– Thiệt đó, nhớ lắm. Nhớ em không? – Tôi thì thầm vào tai cô giáo.
– Nếu người ta nói không?!
– Buồn! – Tôi thở hắt ra.
– Hôm nay kì lắm nha, sao lại chạy đến đây rồi làm mấy cái hành động chẳng giống ngày thường chút nào. – Cô đẩy tôi ra rồi nheo mắt đầy hoài nghi.
– Thiệt mà, em nhớ cô lắm, luôn muốn ở cạnh cô cơ! – Tôi lại ôm cô.
– Báo hiếu trước đi, ngốc! – Đánh yêu vào lưng tôi một phát, cô giáo nhà tôi cũng ôm thật chặt rồi áp mặt vào bờ vai tôi. Tôi thấy hạnh phúc lắm.. Các bác ạ!
…
Qua đêm ấy thì mọi việc vẫn theo cái guồng máy mà tiếp diễn. Sáng học, trưa học, chiều đến hay không đến nhà người yêu thì cũng học. Chứ còn gì nữa, cái này là thi học kì 2 rồi. Tôi hết thời gian đến nơi rồi.
À, có một hôm thằng Cẩn đến nhà tôi như lời hẹn ước tuần trước nhưng tôi lại quên và tót vô nhà cô Phương chơi như giờ giải lao, kết quả hôm ấy tôi phải xạo ke nó là lên cơ quan mẹ giúp ít việc rồi hẹn hôm sau. Hic, khổ vì gái.
Và rồi cái tuần thi cử nặng nề cũng trôi qua nhanh chóng, môn thi cuối cùng luôn là Anh Văn, tôi bước ra phòng thi với lòng mề nhẹ tênh. Gì chứ bài thi Anh Văn không 9 thì 10.
Đáp lại sự tự tin ấy là cái 7, 5đ đỏ chót trong bảng điểm về nhà và tôi bị sạc 2 trận tơi bời từ đấng sinh thành cho đến bác người yêu. Mợ nó, ba chớp ba nháng dòm sao mà chia “thì” nhầm mới đau, nguyên đoạn văn đi tuốt.
Nhưng cũng hên cho tôi là môn Anh Văn không hề được cho vào danh sách môn xếp lớp của lớp 11. Trường tôi lấy từ trên xuống dưới 3 môn Toán Lý Hoá và với điều kiện bé ấy phải được loại giỏi. Với điểm phẩy 8. 6 trung bình tổng và 9. 4 3 môn tự nhiên. Tôi nghĩ mình sẽ nghiễm nhiên vào 11 Toán không chút âu lo nào.
Nói đến đây thì tôi buồn vô hạn các bác ạ! Nhà người yêu tôi tận múc chỉ Sài Gòn, cái nơi có những toà nhà cao nhất cả nước ấy ấy. Nên hè là bả về với cái lí do hết sức chính đáng là.. nghỉ dưỡng.
– Vậy là 3 tháng sau chúng ta mới gặp nhau?! – Tôi văn vẻ che giấu đi nỗi buồn thúi ruột.
– Đâu có, trường phân công cô trực trường 3 lần thì phải. Để xem lại – Cô giáo moi cặp lấy ra cái bảng gì đó – Ừm.. Ngày 3/7 nè, 1/8 với 21/8.
– Ớ! – Mặt tôi như nở hoa.
– Biết rồi, sinh nhật mấy người hôm sau. Tui biết.
– Hê hê, giỏi ta. Vậy là trời giúp người nè – Tôi nắm tay cô giáo rồi xoa xoa mu bàn tay cô.
– Vô tình thôi. Mà chiều cô về Sài Gòn rồi, hè này nhà em có đi đâu không?!
– Không, có quê đâu mà về – Tôi thở dài.
– Hở? Không có quê?!
– Không, ý em là quê không có xa, họ hàng bên nội cách cỡ 4, 5 cây à. Về quê cái nỗi gì.
– Quê gần cũng tốt mà, họ hàng gặp nhau thường xuyên! – Cô cười hiền.
– Uầy, em thì em chả thích, gì chứ gần mà em có bước chân ra khỏi nhà đâu mà gặp họ. Với lại em không hứng thú với bên nội.
– Tại sao?!
– Để hôm nào kể cho nghe. Cô có dọn nhà gì không? Để em dọn phụ cho. – Tôi đánh trống lảng.
– Không, nhà cửa có gì đâu mà dọn. Tí nữa cô trãi mấy tấm drap nhỏ lên tủ rồi salon gì thôi.
– Ừm, mà nấu gì ăn đi, đói rồi – Tôi hôn cái chóc vô má bả.
– Hứ, tự đi mà nấu nhé!
Nói thì nói vậy chứ bả cũng đi xuống bếp, lâu lâu kêu tôi xuống phụ nhưng tôi kiếm chuyện cứ trốn. Nhưng được 2 lần là ở dưới bếp luôn vì cái ánh mắt lườm phóng tia lửa điện của người yêu.
Chiều hôm ấy tôi cứ mãi nắm tay cô không muốn rời. Gì chứ cũng được hơn tháng chính thức bày tỏ tình cảm với nhau mà. Thiệt chứ chẳng muốn xa khắc nào cả.
– Mỗi tối phải chúc tui ngủ ngon – Cô giáo bẹo má tôi.
– Tất nhiên, em sẽ gọi cho cô mỗi tối.
– Có không đó?!
– Có mà, tới tối là dính như sam luôn, à mà không, dính cả ngày luôn chứ!!
– Cô không nghe máy, em làm gì được cô chứ!
– Không chúc ngủ ngon, hơ, đơn giản – Tôi nhún vai cười đểu.
– Em.. Này thì… !!!
– Ư.. Ứ.. Á á á
Tay tôi cầm lấy cổ tay cô giáo vừa thở dốc vừa la làng. Lâu lâu ăn lại cái món bấm thiệt là… Ứ hự.
– Dám không?!
– Không.. Đâu mà, thả ra đi – Tôi khòm lưng quằng quại như thằng vừa mới bị kiếm đâm.
– Hừ!
Rồi 20′ sau, tôi đứng trước cổng nhìn cô giáo vác thêm một cái vali nhỏ tài liệu mà te te về thành phố. Bả có vô cảm không trời?! Bả chạy coi phỡn chưa kìa, còn tôi đứng đây thì thở dài thảm sầu tận rồi ôm cái phần thưởng 30 cuốn tập về.
Hôm ấy là ngày Tổng kết mà.
– Hè đến rồi!